-
Thức tỉnh
-
là giai đoạn tự nhiên tiếp theo của
sự phát triển con người.
-
Thức tỉnh đơn giản chỉ là nhận ra
bản chất của sự tồn tại của chúng ta.
-
Nó không phải là một trải nghiệm
tâm linh kỳ lạ, bí ẩn
-
chỉ dành riêng cho một số ít người.
-
Nó có sẵn cho tất cả mọi người.
-
Bản chất thật của chúng ta đã hoàn toàn
tỉnh thức, hoàn toàn nhận biết.
-
Và nó hoàn toàn không có giới hạn.
-
Bản chất thật của bạn gần
-
hơn điều mà bạn nghĩ bạn là.
-
Ý thức (consciousness) là thực tại
tối hậu của vũ trụ.
-
Bước tiếp theo trong khoa học là để
khẳng định rằng ý thức là cơ bản.
-
Vậy thì thức tỉnh là gì?
-
Một vài người giải thích cho tôi.
-
Thức tỉnh là gì?
-
Cho dù bạn gọi nó là cái ta thực sự,
cái ta kế tiếp, hay "vô ngã",
-
hay Phật tánh, Đạo hay Ý thức Chúa Ki-tô,
-
điều đó không hề quan trọng.
-
Trong bộ phim này, chúng ta sẽ gọi nó
là tánh biết (awareness).
-
Tánh biết
-
không thuộc sở hữu của bất kỳ
tôn giáo nào.
-
Thức tỉnh hay nhận ra tánh biết
-
giống như là thức dậy từ một giấc mơ.
-
Giấc mơ về nhân vật của bạn
-
trong vở kịch cuộc đời.
-
Thông qua các nhân vật của chúng ta,
-
chúng ta trải nghiệm thế giới
-
thông qua tất cả vẻ đẹp và sự xấu xí
của nó.
-
Chúng ta có thể gọi kinh nghiệm này của sự
sống và cái chết là nhị nguyên (duality).
-
Chúng ta đi vòng quanh và vòng quanh,
gắn chặt vào các nhân vật,
-
các suy nghĩ và cảm giác.
-
Tốt và xấu.
-
Chiến tranh và hoà bình.
-
Ánh sáng và bóng tối.
-
Sự sống và cái chết.
-
Cho đến khi chúng ta tỉnh dậy
và thấy rằng
-
chúng ta không phải là những nhân vật đó.
-
Trong bộ phim này, chúng tôi gửi đến bạn
lời mời
-
để kinh nghiệm trực tiếp bản chất
thật sự của bạn.
-
Để nhận ra một cách trực tiếp,
mà không phải bằng lý trí...
-
Bạn là ai?
-
Chúng tôi sẽ lặp lại lời mời này
-
thông qua nhiều cách khác nhau.
-
Khi bạn tự hỏi bạn là ai,
-
hãy để mọi thứ chính xác như chúng là.
-
Đừng di chuyển tâm trí
để làm điều gì đó xảy ra
-
hay đi tìm câu trả lời
trong phạm vi tâm trí.
-
Và tuy vậy, đừng cố xua đuổi tâm trí.
-
Đơn giản chỉ cần trực tiếp kinh nghiệm
bạn là ai.
-
Hãy để tâm trí trở thành một
"tâm trí không biết gì".
-
Thức tỉnh là câu trả lời cho tất cả mọi
vấn đề trên mọi mặt của thế giới.
-
Tất cả mọi vấn đề của thế giới khởi sinh
từ một ảo tưởng sai lầm.
-
Cái ảo tưởng cơ bản của tâm trí.
-
Và ảo tưởng đó chính là
Tôi là nhân vật bị giới hạn này.
-
Khi chúng ta sống từ
một cái ta nhỏ bé, tách biệt,
-
luôn luôn thường trực một sự
không hài lòng vĩnh viễn.
-
Nó có thể là một sự không hài lòng
lớn như là sự tổn thương,
-
hay nó chỉ là một cảm giác tiềm ẩn...
-
"có cái gì đó không đúng.
-
Cái gì đó sai sai.
Tôi đang bỏ lỡ điều gì đó"
-
Ngay cả khi tôi đang có sự hài lòng nào
đó, hay tôi đang đạt được điều gì đó,
-
ngay cả khi tôi đang có một mối
quan hệ tốt,
-
nếu tôi chỉ cần dừng lại một chốc lát,
-
vẫn có cái cảm giác không thoả mãn như là
-
Tôi bị cô lập, hoặc tôi bị cắt lìa
khỏi một cái gì đó.
-
Vì vậy cảm giác này, cái cảm giác mà
-
hầu như mọi người đều có, có thể
thúc đẩy chúng ta
-
thức tỉnh khỏi cái ta nhỏ bé, tách biệt
-
mà bản chất của nó là một sự lo lắng
về sự tách biệt.
-
Nhân vật bị giới hạn này có khuynh hướng
nắm bắt những gì nó muốn.
-
Nó chỉ là một tập hợp của các mẫu hình
bị điều kiện hoá
-
với việc thèm khát những gì nó muốn và
cố gắng đẩy đi những gì nó không muốn.
-
Đó là một tiến trình bất tận của,
bạn có thể nói, nguyên lý của lạc thú,
-
bạn biết đó, theo đuổi lạc thú,
né tránh đau khổ.
-
Và nếu chúng ta tin rằng chúng ta là
-
nhân vật này, hình mẫu bị
điều kiện hoá này
-
thì chúng ta còn đau khổ và chúng ta
tạo ra đau khổ trong thế giới.
-
Thế giới trở thành sự phản chiếu của
ý thức mang tính bản ngã kia.
-
Ích lợi của thức tỉnh
-
là bạn sẽ đau khổ ít hơn
-
và những người xung quanh bạn cũng vậy.
-
Không hề có nghi ngờ gì trong tâm trí tôi
rằng sự kết nối ban đầu của tôi với
-
sự hiểu biết của tôi về Chúa (God)
là một sự thức tỉnh.
-
Đối với tôi, đây là sự thức tỉnh lớn nhất
trong cuộc đời mà tôi từng trải nghiệm.
-
Giống như là tôi đã ngủ quên thật sự
trong 50 năm,
-
đi vòng quanh như một con robot, chỉ làm
những thứ mà tôi đã được dạy.
-
Từ khi tôi là một thanh niên, bạn biết đó,
tôi có một công thức định sẵn
-
hẹn hò với một cô gái, mua xe hơi, có một
công việc, mua nhà, lấy vợ.
-
Một công thức mà tôi nghĩ là cách
tôi nên làm
-
cho đến khi tôi gần 53 tuổi.
-
Và tôi nhận ra rằng trong khi tôi đã hoàn
thành hầu hết những việc này và trở nên
-
thành công nhất định trong công việc,
rồi tôi nhận ra rằng
-
bất kể người nào thức tỉnh ở đâu đó vào
khoảng tuổi 53, nhận ra rằng
-
không có gì quan trọng cả, không gì
-
trong những điều này có
ý nghĩa gì cả.
-
Tôi bị sốc khi nhận ra ý nghĩa
của điều này,
-
mọi thứ thật vô nghĩa như thế nào.
-
Khi bạn ngừng tuân theo kịch bản
-
đã được viết ra cho nhân vật của bạn,
-
con người kế thừa từ cha mẹ, xã hội
-
và những điều kiện sinh học,
-
sau đó những chiều thức mới được mở ra
trong trò chơi này.
-
Con đường mở ra,
-
nhưng đó không phải là con đường để
đi đến một nơi nào đó.
-
Nó là con đường không lối
(pathless path),
-
một sự lột bỏ ảo tưởng để tới
-
chính xác nơi bạn đang ở trong hiện tại.
-
Tên tôi là Rupert Spira.
-
Tôi nói về sự hiểu biết bản chất
-
phi nhị nguyên đứng sau
-
tất cả truyền thống tôn giáo
và tâm linh lớn.
-
Tôi viết sách và hướng dẫn thiền
-
và có những cuộc trò chuyện với mục đích
là để hướng đến
-
một sự nhận biết mang tính kinh nghiệm
-
của sự hiểu biết này.
-
Hiểu ra rằng
-
an lạc và hạnh phúc
-
mà tất cả chúng ta đều mong muốn
-
trên hết mọi thứ, không bao giờ có thể,
-
bằng định nghĩa, tìm thấy được trong
kinh nghiệm khách quan.
-
Nó không bao giờ có thể được mang đến
bởi vật chất,
-
các hành động và các mối quan hệ.
-
Tôi sẽ đề nghị
-
hiểu biết rõ ràng về nó
-
và không dành cả quãng đời
của con người
-
tìm kiếm sự lấp đầy nơi mà
nó không thể tìm thấy được.
-
Bất kỳ ai đang xem bộ phim này đang làm
rất tốt vì hoặc là họ
-
hiểu biết hoặc ít nhất là có trực giác
-
thấy rằng an lạc và hạnh phúc mà
họ đang tìm kiếm không thể được tìm thấy
-
trong kinh nghiệm khách quan và đã bắt đầu
-
sự tìm hiểu về bản chất thật sự của họ.
-
Đó là cuộc tìm kiếm quan trọng nhất
-
mà một người có thể làm,
và nó là cuộc tìm kiếm
-
mà hạnh phúc của chúng ta phụ thuộc vào đó.
-
Câu hỏi lớn nhất của cuộc đời tôi,
tất nhiên,
-
mà tôi tin tưởng cũng là câu hỏi mà hầu
hết mọi người đều sẽ đặt ra sớm hay muộn,
-
"Điều gì là quan trọng, một cách thật sự?"
-
"Ý nghĩa của cuộc đời là gì?"
-
Điều đó, tôi đã rất ngạc nhiên,
tôi đã được bảo rằng ý nghĩa của cuộc đời
-
không liên quan gì với bất cứ điều gì
tôi đang làm.
-
Nó không phải về công việc của tôi.
-
Nó không phải về sự nghiệp của tôi.
-
Nó không phải về bất cứ thứ gì
trong cuộc sống vật lý của tôi.
-
Những khía cạnh đó của cuộc đời tôi
không phải là ýnghĩa của cuộc sống
-
Ý nghĩa của cuộc đời tôi,
như những gì tôi đã hiểu được,
-
là để cho tôi trải nghiệm,
-
thể hiện, chứng minh và hoàn thành
-
danh tính thực sự của tôi,
người mà tôi thực sự là.
-
Tôi nghĩ rằng câu hỏi lớn nhất
-
mà hầu hết mọi người đối mặt là
một câu hỏi
-
mà ít người đã từng tự hỏi họ
hay từng trả lời.
-
Câu hỏi lớn nhất của cuộc đời,
-
trong hiểu biết của tôi, là "Tôi là ai?"
-
Tôi là ai?
-
Có phải tôi đơn giản chỉ là một
thực thể vật lý
-
giống như một con chim trên trời
hay con cá dưới biển?
-
Bạn biết đó, có thể là phức tạp hơn
nhưng chỉ là một thực thể vật lý.
-
Tôi được sinh ra, tôi sống, và tôi chết.
-
Đó là sự bắt đầu và sự kết thúc của nó.
-
Hay là có thể, chỉ có thể thôi
-
rằng tôi còn hơn thế?
-
Có thể nào tôi là một thực thể tâm linh
-
chỉ đơn giản đang có một
kinh nghiệm vật lý?
-
Mọi kinh nghiệm trong cuộc sống của bạn
-
đã mang bạn tới với câu hỏi
mang tính vũ trụ này.
-
Bạn là ai?
-
Đừng tìm kiếm một câu trả lời với tâm trí.
-
Hãy để mọi thứ đúng như chúng là.
-
Ai đang nhận biết tâm trí bạn?
-
Hãy cảm nhận mọi thứ đến với bạn.
-
Ai đang nhận biết những cảm xúc này?
-
Có một kinh nghiệm hoàn toàn về
mọi thứ xảy đến
-
như là kết quả của câu hỏi của bạn.
-
Tôi là Donald Hoffman và tôi là một
-
giáo sư danh dự về khoa học nhận thức tại
Đại học California ở Irvine.
-
Công việc của tôi là dạy học, tuy nhiên
bây giờ tôi là giáo sư
-
danh dự vì tôi không dạy. Và
bây giờ tôi nghiên cứu.
-
Hiện tại tôi nghiên cứu về ý thức, các mô
hình toán học
-
về ý thức, và làm thế nào vật lý
và không-thời gian có thể phát sinh
-
từ một lý thuyết về ý thức mà điều đó
hoàn toàn chính xác về mặt toán học
-
Hành trình của tôi đã bắt đầu
-
cả từ khía cạnh tâm linh
và cả từ khía cạnh khoa học.
-
Cha tôi là một mục sư,
mục sư Kitô giáo chính thống.
-
Vì vậy tôi đi nhà thờ vào Chủ nhật
-
và tôi học khoa học ở trường học
và chúng mâu thuẫn nhau, đúng không?
-
Những câu chuyện tôi được kể,
mâu thuẫn lẫn nhau.
-
Và vì vậy, khi còn là một thiếu niên, tôi
nhận ra rằng tôi cần phải tự mình tìm hiểu
-
Và tôi đã quyết định câu hỏi
-
tôi muốn trả lời là,
chúng ta có phải là những cỗ máy?
-
Có phải con người chỉ là những cỗ máy?
-
Ý tôi là, từ quan điểm vật lý,
có phải chúng ta chỉ là những cỗ máy
-
Từ quan điểm tâm linh,
chúng ta không thể là những cỗ máy.
-
Sẽ không đủ rõ ràng để nói rằng
chúng ta là gì.
-
Và vì vậy tôi quyết định đặt ra câu hỏi
-
một cách khoa học, có phải chúng ta chỉ là
những cỗ máy?
-
Và tôi nghĩ cách tốt nhất để trả lời là
nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo (AI).
-
Và vì vậy tôi đi học ở MIT
-
và thế là tôi ở trong phòng thí nghiệm về
AI nghiên cứu về AI.
-
Và cả trong khoa khoa học não bộ và nhận
thức bây giờ, nghiên cứu về
-
khía cạnh con người của các sự vật.
Bởi vì tôi
-
muốn nghiên cứu cả hai. Tôi muốn xem máy
móc có thể làm gì, và
-
có gì đặc biệt, nếu có, về con người và
khoa học thần kinh. Để trả lời
-
câu hỏi đó chính là những truyền thống
tâm linh, có phải không?
-
Hay chúng ta không chỉ là những cỗ máy
-
hay quan điểm về vật lý, khoa học là
đúng đắn?
-
Và chúng ta chỉ là những cỗ máy,
-
và ý thức chỉ là một tạo tác
-
của hoạt động não bộ.
-
Chủ nghĩa duy vật khoa học
chiếm ưu thế trong thế kỷ trước
-
phủ nhận sự tồn tại của
bất cứ thứ gì ngoài vật chất,
-
bất cứ thứ gì không thể
-
được xác minh bằng phương pháp khoa học.
-
Khoa học là một sự bế tắc.
-
Nó không thể vượt ra khỏi nghịch lý
mà là nền tảng của vật lý lượng tử,
-
thứ khiến nó mặt đối mặt với
người quan sát,
-
với chính ý thức.
-
Tương tự như vậy, các tôn giáo là,
phần lớn, hoạt động
-
chỉ ở mức độ của niềm tin.
-
Họ đã đánh mất mục đích ban đầu,
đó là để dẫn đến kinh nghiệm trực tiếp,
-
tới sự thật về chúng ta là ai và là
cái gì.
-
Sự phân chia giữa khoa học và tâm linh
-
đã khiến cả hai trở nên suy nhược.
-
Các hệ thống tôn giáo và tâm linh
rất cần những phương pháp chặt chẽ
-
mà có thể được chỉ ra để tạo điều kiện
cho sự tỉnh thức xảy ra.
-
Và khoa học rất cần một sự cởi mở
-
đến khả năng
của một cái gì đó vượt ra ngoài vật chất.
-
Đó không phải là từ bỏ tôn giáo
hoặc khoa học,
-
mà là về việc đi sâu hơn,
sẵn sàng để thay đổi bản thân chúng ta
-
để chúng ta trở thành một công cụ tốt hơn
cho sự tìm kiếm.
-
Chúng ta là những người thực hiện
thí nghiệm
-
và cũng chính là bản thân thí nghiệm.
-
Tôn giáo đã là ngôn ngữ
và phương tiện
-
của những truyền thống
của thiền hành, một cách tâm linh
-
mà đã được ghi chép và truyền thừa
-
qua nhiều thế hệ.
-
Chắc chắn có một số ngôn ngữ
rất trực tiếp,
-
mà chia rẽ các tôn giáo và chia rẽ
-
các nền văn hoá khi mọi thứ được hiểu
một cách trực tiếp.
-
Nhưng nếu bạn cảm nhận được tinh thần của
tôn giáo,
-
bạn có thể lần theo
-
sợi dây trở lại sự thức tỉnh đích thực.
-
Bất cứ ai cũng có tiềm năng,
dù họ có niềm tin hay không,
-
bởi vì thức tỉnh được kế thừa
-
trong ý thức con người chúng ta,
chỉ bởi sự sinh ra làm người của chúng ta.
-
Vì vậy dù bạn gọi nó là gì,
và bất cứ khi nào ngôn ngữ được sử dụng,
-
ở đó có những nguyên lý nhất định
mà có vẻ giống nhau
-
xuyên suốt những tôn giáo khác nhau này
-
và những tín ngưỡng khác nhau
và truyền thống thiền khác nhau.
-
Khi tôi còn trẻ, hiểu biết này
-
chủ yếu có sẵn
trong truyền thống tâm linh phương Đông.
-
Nó đã có sẵn trong truyền thống phương Tây
-
nhưng nó đã được ngụy trang và mã hóa
-
trong những truyền thống đó
và gần như không thể tiếp cận được.
-
Vì vậy nhiều người ở thế hệ của tôi
đi đến trực tiếp
-
hoặc ít nhất là về mặt trí tuệ,
về phương Đông để tìm sự hiểu biết này
-
và văn hóa phương Đông trong so sánh với
-
văn hóa phương Tây là rất kỳ lạ.
-
Và như vậy, sự hiểu biết này đã có
một hương vị độc đáo
-
từ những nền văn hoá mà trong ddó
nó được biểu lộ.
-
Và nhiều người, trong đó có tôi
-
nghĩ rằng điều này đòi hỏi
-
có một cái gì đó đặc biệt
về sự hiểu biết phi nhị nguyên;
-
mà nó yêu cầu một cách sống
đặc biệt, phi thường,
-
rằng bạn phải từ bỏ cuộc sống gia đình
-
hoặc phải để tóc dài hoặc phải đặt một cái
tên đặc biệt, hoặc phải đi theo một đạo sư
-
hay truyền thống nào đó hoặc phải tham
gia vào những thực hành lạ lùng.
-
Tất cả những điều này không
liên quan gì
-
với sự hiểu biết cốt lõi.
Chúng liên quan tới những nền văn hoá
-
trong đó sự hiểu biết này được
diễn đạt tại một thời điểm cụ thể.
-
Vì thế, bây giờ sự hiểu biết này đã
được tách khỏi hoàn toàn khỏi
-
bối cảnh văn hóa truyền thống mà nhiều
người trong chúng ta nghe về nó lần đầu.
-
Và hiện tại chỉ có sự hiểu biết cốt lõi
được đưa ra
-
theo cái cách cho phép chúng ta tiếp tục
cuộc sống của mình
-
chính xác như chúng là. Cuộc sống gia
đình, công việc,...
-
Không nhất thiết phải thực hiện bất kỳ
sự thay đổi bên ngoài nào trong cuộc sống.
-
Thách thức chúng ta có trên hành tinh này
-
là rằng chúng ta nghĩ có nhiều hơn
-
một bản thể.
-
Vì thế chúng ta sống
-
trongmột thế giới mà tôi gọi là nhị nguyên
-
Có nam và nữ, trắng và đen,
-
nhỏ và to, nhanh và chậm, trên và dưới,
ở đây và ở kia, trước
-
và sau,
nhưng thật ra, chỉ có duy nhất một thứ.
-
Tất cả mọi thứ chỉ là một thứ.
-
Chỉ có một thứ duy nhất.
-
Vì thế khi chúng ta
nhìn sâu vào mọi thứ
-
chúng ta thấy đây và kia, to và nhỏ,
nhanh và chậm, trên và dưới, trái và phải,
-
nam và nữ, tất cả đều là cùng một thứ,
đơn giản biểu hiện thông qua
-
những đặc tính khác nhau,
nhưng không hề tách biệt với nhau.
-
Tôi tin rằng tất cả chúng ta
-
là những sự cá nhân hoá
-
của Thượng đế.
-
Tôi tin rằng Thượng đế tồn tại trong,
-
cũng như, và qua mỗi con người,
và theo cách đó, qua mỗi
-
sinh vật có tri giác trong vũ trụ.
-
Vậy tôi hiểu rằng tôi đang trong một mối
liên hệ với Thượng đế
-
như là một con sóng trong đại dương.
-
Một con sóng không khác biệt
với đại dương, nó
-
đơn giản là nổi lên từ đại dương
trong một hình dạng riêng biệt.
-
Và khi sự cá nhân hoá đó hoàn thành,
-
con sóng trở về với đại dương
nơi nó từng xuất phát.
-
Để tiếp tục sinh khởi lại trong
một ngày khác.
-
Vì vậy tôi tin rằng chúng ta đều là
những sự cá nhân hoá của thần thánh,
-
và khi chúng ta thấy mọi thứ
đều là thần thánh,
-
chúng ta thay đổi mối quan hệ của chúng ta
với mọi thứ.
-
Và mọi thứ trở thành
-
khác biệt trong kinh nghiệm của chúng ta.
-
Đó là cách mà thế giới thay đổi.
-
Ý thức
là thực tại tối hậu của vũ trụ,
-
vì thế chúng ta có thể hỏi nếu ý thức
là thực tại tối hậu của vũ trụ
-
và mọi thứ, và mọi người đều rõ ràng
như vậy, vậy thì tại sao
-
thế giới xuất hiện đối với chúng ta một
cách đa dạng
-
của những sự tồn tại độc lập và riêng biệt
của con người
-
của động vật và sự vật mà được tạo nên
từ thứ được gọi là vật chất.
-
Làm thế nào chúng ta có thể giải thích được
sự khẳng định rằng ý thức
-
là thực tại tối hậu của vũ trụ
trong khi nó xuất hiện
-
với một sự đa dạng và phong phú của các
đối tượng được tạo thành từ vật chất?
-
Vì thế bằng chứng mà tôi sử dụng
để đề xuất rằng ý thức
-
về cơ bản có nhiều khía cạnh khác nhau.
-
Khía cạnh thứ nhất là bản thân vật lý
-
nói rằng không-thời gian không phải cơ bản
-
và thuyết tiến hoá cũng
đồng ý rằng không-thời gian
-
và các vật thể vật lý
không phải là thực tại cơ bản.
-
Bây giờ, cả hai lý thuyết đó chỉ cho chúng
ta biết rằng, không-thời gian không phải
-
là nền tảng.Chúng không cho chúng ta biết
những gì vượt rangoài
-
không-thời gian. Và luận điểm của tôi là
Những gì các nhà vật lý đang khám phá
-
vượt ra ngoài không-thời gian là những
cấu trúc toán học,
-
nhưng những điều đó không rõ ràng.
-
Cõi giới vượt ra ngoài không-thời gian này
là gì? Và vì vậy,
-
tôi đề xuất rằng cõi giới vượt ra ngoài
không-thời gian liên quan đến ý thức.
-
Và tôi muốn đề xuất rằng ý thức vô tận
có khả năng
-
định vị chính nó như là nhiều chủ thể
riêng biệt của kinh nghiệm,
-
đó là, tất cả các sinh vật có tri giác,
tất cả con người hay động vật.
-
Mỗi người trong chúng ta là một sự
định vị hoá của ý thức vô tận,
-
trong ý thức vô tận, được tạo ra chỉ bởi
ý thức vô tận
-
mà từ góc nhìn đó, ý thức quan sát
-
hoạt động của chính nó như là
thế giới bên ngoài.
-
Vì thế những thứ xuất hiện đối với
chúng ta như là một thế giới vật chất
-
từ góc nhìn cục bộ của chúng ta,
từ góc nhìn của hiện thực,
-
đơn giản là hoạt động của ý thức
vô tận duy nhất.
-
Nói cách khác, trong phân tích tối hậu,
không có vật thể hay con người
-
tồn tại độc lập và riêng biệt.
-
Chỉ có một tổng thể vô tận,
không thể chia cắt.
-
Sự thống nhất của sự tồn tại chỉ được
phản chiếu
-
thành một sự đa dạng và phong phú rõ ràng
của các vật thể và hiện tượng.
-
Khi Nguyên thể (The One) nhìn vào
hoạt động của chính mình
-
qua khả năng nhận thức
-
của tâm trí hạn hẹp.
-
Nếu chúng ta tỉnh thức,
-
chúng ta nhận ra rằng có một tánh biết
-
được che giấu dưới dạng tất cả những
sinh vật khác nhau trên hành tinh này,
-
một tánh biết
chiếu sáng qua mắt của tất cả mọi người.
-
Khi đó chúng ta thực sự thấy chính
chúng ta trong những người khác.
-
Và khuynh hướng vận hành như một bản ngã,
-
khuynh hướng vì bản thân mình
-
tan biến đi
vì chúng ta trực tiếp nhận ra sự thật.
-
Sự thật rằng
tất cả chúng ta đều là một ý thức duy nhất
-
Trải nghiệm của tôi với cái ta tâm linh
-
chỉ có thể xảy ra trong
-
lĩnh vực vật lý với một lý do rất tốt,
-
bởi vì chỉ trong lĩnh vực vật lý
mới có thể có sự tương phản.
-
Nói cách khác, chỉ sử dụng một ví dụ
đơn giản
-
Nếu tôi muốn trải nghiệm chính bản thân
mình, nếu tôi có thể
-
nói một cách ẩn dụ, như ánh sáng,
-
tôi không thể trải nghiệm được việc
là ánh sáng nếu tôi đang ở trong ánh sáng,
-
không có gì khác xung quanh tôi ngoài
ánh sáng,
-
- cái mà cũng chính là định nghĩa hoàn hảo
về lĩnh vực tâm linh.
-
Vì vậy, tôi sẽ đến một lĩnh vực
mà tôi gọi là lĩnh vực vật lý,
-
nơi mà có thứ khác biệt với ánh sáng.
-
Vì nếu tôi muốn trải nghiệm bản thân
mình là ánh sáng,
-
khi tôi không biết bản thân mình là
điều đó, nhưng tôi trải nghiệm nó,
-
tôi chỉ có thể làm được điều đó nơi mà
-
có sự tương phản của ánh sáng,
trong trường hợp này, là bóng tối.
-
Vì thế tôi mang
-
cơ hội này tới lĩnh vực vật lý
nơi mà ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại
-
đồng thời, và sau đó trong sự biểu hiện
-
bên ngoài của bản thân tôi như là ánh sáng
tôi có thể trở thành chính mình thực sự.
-
Và hiểu biết này
-
rằng đằng sau sự khác biệt của chúng ta
chúng ta đều cùng là một thực thể (being),
-
không chỉ là những thực thể giống nhau, mà
chúng ta thực sự là một..cùng một thực thể
-
Và tình yêu là trải nghiệm cảm nhận
-
của tánh một (oneness) hay cùng một
thực thể.
-
Đó là một định lý của lý thuyết rằng
tối hậu chỉ có một ý thức.
-
Vì vậy, chúng ta có sự động lực của
rất nhiều các tác nhân ý thức.
-
Nhưng lý thuyết này cho chúng ta biết
rằng tối hậu, tất cả các tác nhân ý thức đó
-
thực sự chỉ là các phản chiếu
của một ý thức duy nhất.
-
Thế giới quan hiện tại trong khoa học,
-
cho rằng, và đã được duy trì trong hàng
thế kỷ,
-
là không gian và thời gian là bản chất
cơ bản của hiện thực.
-
Chúng không thể giản lược và chúng là
nền tảng của mọi thứ.
-
Và trước Einstein, không gian và thời gian
đã được xem như là tách biệt.
-
Bây giờ, không gian và thời gian cùng
nhau, được kết hợp thành không-thời gian,
-
được xem là bản chất cơ bản của hiện thực.
-
Và khoa học đã cho rằng
-
không-thời gian và các vật thể trong
không-thời gian là hiện thực cơ bản.
-
Và vì vậy, ví dụ,
khi chúng ta nói về ý thức, ý thức
-
chính nó phải được tạo nên bằng cách nào
đóbởi các đối tượng trong không gian và tg
-
Trong khuôn khổ vật lý đó, không gian
và thời gian và các vật thể vật lý
-
mà không có ý thức, được coi là
hiện thực cơ bản.
-
Và ý thức xuất hiện sau đó trong quá trình
tiến hóa của vũ trụ, đúng không?
-
Vì vậy, trong Big Bang,
không có ý thức tồn tại,
-
chỉ có không-thời gian và năng lượng.
-
Năng lượng hợp lại thành
các hạt khối lượng lớn,
-
và cuối cùng sự sống nảy nở sau
hàng triệu năm,
-
hay hàng trăm triệu năm
hay hàng tỷ năm.
-
Sau đó ý thức xuất hiện,
thậm chí còn muộn hơn
-
Từ quan điểm đó, khi bạn chết,
sự phức tạp vật lý mà
-
tạo ra ý thức tan rã, và vì vậy
ý thức của bạn tan rã.
-
Và trong khuôn khổ vật lý ấy
thực sự loại bỏ ý thức
-
như là một yếu tố cốt lõi,
và hoàn toàn cho rằng
-
khi cơ thể của bạn chết đi,
ý thức của bạn đi cùng với nó
-
Từ quan điểm khác này...
-
Những gì tôi đã làm với đồng nghiệp,
chúng tôi đã sử dụng lý thuyết tiến
-
để chỉ ra rằng đó là một hàm ý
-
của thuyết tiến hóa, rằng không gian
và thời gian không phải là nền tảng
-
vì vậy, cách diễn giải vật lý
của sự tiến hóa là sai lầm.
-
Ý tưởng rằng không gian
và thời gian cùng các hạt
-
đã tiến hóa một cách nào đó
do các hệ thống cơ thể con người
-
là một cách nhìn sai, vì chính không-thời
gian không phải là nền tảng.
-
Chúng tôi đề xuất 1 động lực khác
vượt khỏi không-thời gian
-
Động lực của ý thức.
-
Những gì chúng tôi làm không phải là
vứt bỏ các lý thuyết cũ của chúng ta.
-
Khi các nhà vật lý nói rằng
không-thời gian bị tiêu diệt
-
nó không có nghĩa là chúng tôi không
còn chú ý đến Einstein
-
Hoàn toàn không.
Chúng tôi chú ý đến Einstein.
-
Bất kỳ lý thuyết mới vượt ra ngoài không-
thời gian mà các nhà vật lý đưa ra nên
-
soi rõ vào không-thời gian và đưa lại cho
chúng ta Einstein, và thuyết lượng tử
-
hoặc đó là sai lầm.
-
Tất cả các lý thuyết cũ của chúng ta
-
đều tuyệt vời, là những người bạn tuyệt
vời và chúng ta sẽ giữ lại chúng
-
như những trường hợp đặc biệt của một
lý thuyết sâu hơn.
-
Vì thế trong lý thuyết về ý thức,
chúng ta cũng phải làm như vậy.
-
Chúng ta không thể chỉ đề xuất
những gì
-
mình muốn. Chúng ta phải có một lý thuyết
về ý thức
-
mà đưa chúng ta trở lại không-thời gian
-
và đưa chúng ta trở lại thuyết lượng tử,
và đưa chúng ta trở lại thuyết
-
tương đối tổng quát và đặc biệt, và thuyết
tiến hoá chọn lựa tự nhiên
-
Nếu chúng ta không thể làm điều đó với
chi tiết toán học chính xác,
-
thì không có lý do gì cho các nhà khoa học
nghiêm túc xem xét lý thuyết của chúng
-
ta về ý thức. Có vẻ như ý thức vô hạn đang
đeo một chiếc tai nghe thực tế ảo.
-
Một chiếc tai nghe thực tế ảo được tạo ra
từ suy nghĩ và nhận thức.
-
Và khi làm như vậy,
lúc ý thức vô hạn đeo tai nghe thực tế ảo,
-
nó định vị chính mình
trong hoạt động của nó.
-
Và thông qua chiếc tai nghe đó,
nó nhìn ra thông qua khả năng nhận thức
-
của một tâm trí hữu hạn; nhìn,
nghe, chạm, nếm và ngửi.
-
Và nó phân mảnh sự thống nhất
của sự hiện hữu của chính nó.
-
và khiến nó trở thành 10.000 thứ khác nhau.
-
Những gì tôi đang đề xuất là rằng
-
có rất nhiều thứ hơn trong vũ trụ
so với tâm trí hữu hạn.
-
Tôi không đề xuất rằng vũ trụ chỉ xuất
hiện chỉ trong tâm trí hữu hạn của chúngta
-
Vũ trụ tồn tại bên ngoài tâm trí hữu hạn
của chúng ta, nhưng bên trong ý thức.
-
Nhưng chính là những hạn chế
của tâm trí hữu hạn của chúng ta
-
làm cho vũ trụ hiện như vậy.
-
Vì vậy, khi chúng ta nhìn ra vũ trụ,
chúng ta đang nhìn thấy hiện thực
-
tồn tại trước khi nó được nhận thức.
-
Nhưng chúng ta đang nhìn thấy nó qua lăng
kính của khả năng nhận thức của chúng ta,
-
mà tạo ra cho nó diện mạo của nó.
-
Vì vậy, ý tưởng về tỉnh thức trong nhiều truyền thống tâm linh là ý tưởng rằng
-
những gì chúng ta đã hiểu là hiện thực
-
các vật thể trong không gian và thời gian,
thân thể vật lý của chúng ta và tương tự
-
không phải là hiện thực tối hậu,
rằng có một hiện thực sâu hơn,
-
một hiện thực của ý thức vượt qua
không gian, thời gian và các đối tượng
-
vật lý, và rằng chúng ta không tách biệt
khỏi hiện thực đó.
-
Hiện thực đó, theo một cách nào đó,
là bản chất của chúng ta.
-
Và vì vậy, thức tỉnh là thức tỉnh khỏi
cái ảo tưởng
-
rằng tôi chỉ là một thân xác (body) nhỏ bé
trong không gian và thời gian đến sự thật
-
rằng tôi là người tạo ra tất cả những
gì tôi thấy trong không gian và thời gian
-
Tôi tạo chúng ngay khi tôi nhìn
và nhận thức.
-
Một người trở nên thức tỉnh bằng cách
nhận ra rằng
-
những gì chúng ta thật sự là, đã
-
tỉnh thức hoàn toàn, nhận thức hoàn toàn,
-
hoàn chỉnh, toàn diện, đủ đầy và an yên.
-
Giống như là chúng ta đặt ra câu hỏi
-
làm thế nào mà mặt trời trở nên toả sáng?
-
Bản chất của mặt trời là ánh sáng.
-
Nó đã toả sáng rồi.
-
Bản thể thật sự của chúng ta
đã luôn an yên và hạnh phúc rồi.
-
Điều này không rõ ràng với tất cả chúng ta
vì bản thể thật sự của chúng ta
-
đã bị pha trộn với nội dung của những
kinh nghiệm của chúng ta.
-
An yên và hạnh phúc đã bị che mờ
bởi kinh nghiệm (bên ngoài).
-
Và vì lý do đó chúng ta nghĩ rằng bản chất
thật sự của chúng ta cần được giác ngộ.
-
Không, bản thể của chúng ta không
cần phải được giác ngộ
-
như mặt trời không cần phải được
chiếu sáng và mỗi ban mai.
-
Mặt trời luôn luôn toả sáng như nó
vẫn từng.
-
Bản thể của chúng ta luôn luôn toả sáng
với cùng sự hạnh phúc và an yên.
-
Nhưng hạnh phúc và an yên đã bị che mờ
bởi sự náo động
-
và luôn cảm thấy thiếu thốn, vốn là
đặc tính của suy nghĩ và cảm xúc
-
Không có con người nào thức tỉnh.
-
Cái tôi (I) thức tỉnh
-
Cái tôi thức tỉnh khỏi cái cấu trúc này
-
của Dan (tên người nói) tại một
trung tâm thiền định.
-
Đó là một trung tâm Zen.
-
Chúng tôi đang thực hiện một khóa
nhiếp tâm Thiền (Zen)
-
đó là một khoảng thời gian dài của việc
luyện tập chuyên sâu.
-
Vì vậy, Zen thật tuyệt vời trong việc
tạo ra một không gian
-
nơi mà có những điều kiện không thể
trốn tránh này.
-
Vì vậy, nhân vật Dan mà đã học thiền định,
-
nhân vật Dan đã thực hành thiền định,
-
người thực hiện thiền,
-
đã nhận ra rằng nó không thể thức tỉnh.
-
Đó giống như là những thủ thuật thiền định
-
tất cả những thực hành mà chúng tôi
được học đều vô dụng.
-
Điều đó dẫn tới chỗ mà nhân vật
-
người đã cố gắng để thức tỉnh, đã thất bại
-
trong việc thức tỉnh, và bắt buộc
phải thất bại.
-
Nhân vật mà tôi đang sống, cái nhân vật
mà tôi đã nhập vai suốt cuộc đời
-
phải ra đi hoặc chết đi và
-
cái gì còn lại?
-
Cái còn lại khi mà không còn
người làm (doer),
-
khi mà không còn người thiền
-
đang thiền định hoặc làm cái gì đó
mà được gọi là thiền định,
-
cái còn lại chính là bản chất thật của tôi
-
hay là tôi... chỉ là tôi.
-
Khi chúng ta thức tỉnh khỏi ý thức về
những cái tôi nhỏ bé, tách biệt này,
-
không phải chúng ta đang tiêu diệt bản ngã
-
hay đánh lộn với nó.
-
Đó thực sự là chúng ta đang cho phép nó
nghỉ hưu một phần
-
khỏi cái công việc nhân danh bản ngã
-
và sau đó nó được thư giãn để trở thành
-
một phần của đội (team) chúng ta,
một phần của ý thức.
-
Và điều này ngay lập tức mang tới cho
chúng ta cảm giác của tự do
-
khi chúng ta không nhìn thể giới thông qua
cái lăng kính nhỏ bé,
-
khi chúng ta mở rộng trái tim và tâm trí
theo cái cách mà
-
vừa bao la, lại vừa kết nối gần gũi.
-
Giác ngộ không phải là về việc
trở nên thức tỉnh.
-
Không ai trở nên thức tỉnh hay giác ngộ.
-
Đó là một sự nhận ra của ánh sáng,
ánh sáng của sự hiểu biết thuần khiết,
-
mà bản chất của nó là an yên và hạnh phúc,
-
cái mà chúng ta luôn luôn và đã là.
-
Tên tôi là Lisa Natoli, và tôi được biết
như là một người giảng dạy về tâm linh.
-
Tôi dạy về chữa lành và thức tỉnh,
và chuyển hoá.
-
Thức tỉnh là sự nhận ra
bản chất thật của bạn,
-
và đó là sự nhận ra bạn thật sự là cái gì,
là ý thức (consciousness).
-
Và ý thức chỉ là một từ của rất nhiều từ
được người ta sử dụng thay thế cho
-
cho tánh biết, cuộc sống (life), tình yêu,
chúa trời,
-
ánh sáng.
-
Vì vậy thức dậy để nhận ra rằng
tôi không phải là thân xác này,
-
cái mà tôi là, cái mà không bao giờ chết,
cũng chưa bao giờ được sinh ra,
-
và đó từng là một ý tưởng khó khăn với tôi
-
Tôi bắt đầu hành trình tâm linh từ 1992.
-
Tôi bắt đầu với cuốn sách
A Course in Miracles.
-
Tôi đã luôn nghiên cứu nó theo hướng
tôn giáo.
-
Ý của tôi là, tôi từng là một người rất
dấn thân cho sự hiểu biết về
-
cái tôi, về Chúa, thức tỉnh.
... Tôi không thể hiểu được,
-
vì tôi tin rằng
-
tỉnh thức là một điều thần bí,
-
rằng điều gì đó phải xảy ra
-
và nó giống như Chúa Giê-su
-
hay Đức Phật
hay là những bậc thầy
-
và nó không thể xảy ra với tôi.
-
Tôi đã không thể hiểu tại sao.
-
Tại sao tôi lại hết lòng tận tuỵ
-
và tôi đang có những khoảnh khắc sâu sắc
của an yên, hạnh phúc...và vẫn đấu tranh
-
Tôi đã bắt đầu nhận ra sự đơn giản
-
của bản chất thật sự của chúng ta,
của tánh biết.
-
Vì thế, với những ai đang lắng nghe tôi
lúc này,
-
tánh biết mà đang nghe giọng nói này,
đó là cái chúng ta là.
-
Và nó không hề có nơi chốn,
nó không có giới tính,
-
nó không có màu sắc,
nó không có thân xác,
-
và nó hoàn toàn không có giới hạn.
-
Vì vậy tỉnh thức là khi chúng ta thức dậy
-
đối với bản chất thật của chúng ta.
-
Chúng ta thức dậy với nhận thức rằng
tôi là nhận thức
-
của kinh nghiệm này ngay bây giờ,
ngay ở đây.
-
Và nó quá bình thường
-
đến mức chúng ta bỏ lỡ nó.
-
Chúng ta nghĩ rằng nó không thể đơn giản
như vậy.
-
Sự nhận ra bản chất thật của chúng ta,
-
nó không dẫn đến hạnh phúc.
-
Mà nó chính là hạnh phúc...
bản chất thật của hiện hữu
-
chính là hạnh phúc.
-
Vì thế sự nhận ra bản chất thật của chúng
ta là kinh nghiệm của hạnh phúc.
-
Ai đang nhận biết ngay lúc này?
-
Tâm trí sẽ
-
tìm kiếm thứ gì đó
hoặc cố gắng làm cho nó phức tạp.
-
Bạn đã là
-
cái mà tâm trí đang tìm kiếm rồi.
-
Tâm trí luôn luôn bỏ lỡ nó.
-
Vì thế đừng dựa vào tâm trí để
tìm câu trả lời.
-
Đừng xua đuổi các ý nghĩ
-
và cũng đừng mắc kẹt trong suy nghĩ.
-
Đơn giản chỉ cần buông bỏ sự quan tâm hoặc
sự dính mắc với suy nghĩ, ý tưởng
-
và niềm tin.
-
Hãy trực tiếp trải nghiệm
-
bạn là ai.
-
Đừng cố gắng phủ nhận tâm trí hoặc
đạt được một trạng thái nào đó.
-
Tất cả những hành động, thao tác,
-
và mọi chuyển động đều bị tâm trí
kiểm soát.
-
Hãy để tâm trí như nó là.
-
Đôi khi người ta có thể thức tỉnh
ngay trong cuộc sống hàng ngày.
-
Họ thực sự không cần luyện tập.
-
Đôi khi, trong cuộc sống sẽ xảy ra những
sự kiện gây gián đoạn
-
trong hình mẫu của bạn. Và có thể
xảy ra một sự thức tỉnh tự nhiên.
-
Nhưng nếu cuộc sống chỉ tiếp diễn
trong một mẫu hình máy móc
-
hay mẫu hình lặp đi lặp lại, thì
-
một sự can thiệp nào đó là cần thiết.
-
nếu một người được kêu gọi thức tỉnh
và sự gián đoạn trong hình mẫu của bạn
-
đôi khi được gọi là sadhana
hoặc thực hành tâm linh.
-
Và những sự thực hành này luôn luôn
-
mang tính điều kiện.
-
Có những điều chúng ta học hỏi
với cái tâm trí bị điều kiện hoá.
-
Điều này có thể làm tăng khả năng
cho sự thức tỉnh xảy ra,
-
như một cách để làm giảm bớt các ràng buộc
trong cấu trúc cá nhân.
-
Đôi khi người ta nói rằng thức tỉnh
xảy ra một cách tình cờ,
-
nhưng thực hành làm cho bạn dễ có
những sự tình cờ hơn.
-
Những kỹ thuật, những sự thực hành
có thể rất hữu dụng trong việc
-
làm cho bạn dễ gặp những
tình huống tình cờ hơn.
-
Nhưng sau một thời điểm nhất định,
chúng phải được buông bỏ.
-
Bởi vì nếu tâm trí tiếp tục thực hiện
một số hình thức thực hành
-
hoặc một điều gì đó, thì tâm trí sẽ
-
nắm giữ tay lái, tâm trí là
người điều khiển.
-
Vì thế thực hành là hữu dụng, rất hữu dụng
-
như những bước tiến để làm cho trúc
của cái tôi,
-
có thể nói là ít dày đặc hơn
hoặc làm sáng tỏ cấu trúc cái tôi
-
để nó trở nên trong suốt hơn,
-
cho phép bản chất thật của chúng ta
hiện diện hơn
-
Nghịch lý của thực hành
là khi cuối cùng bạn thức tỉnh,
-
bạn nhận ra rằng tất cả những thực hành
-
đều được thực hiện bởi cái tôi giả,
-
bởi nhân vật trong trò chơi giả tưởng,
và rằng BẠN,
-
cái tôi thật sự, chưa từng bị giới hạn.
-
Tất cả những gì bạn cần làm là
từ bỏ sự ưu tiên của cái tôi,
-
từ bỏ sự mắc kẹt vào những điều này.
-
Bất kỳ điều gì thay đổi
đều không phải là cái tôi thật sự,
-
cái tôi mà bạn nghĩ bạn là, cái tôi
mà bạn luôn luôn
-
đồng hoá với nó sẽ không bao giờ tỉnh thức
-
mà là bạn tỉnh thức khỏi cái nhân vật ấy.
-
Bạn tỉnh thức khỏi cái ảo tưởng cho rằng
bạn là nhân vật bị điều kiện hoá này.
-
Vì vậy khi mọi người đến với những
trị liệu này, họ nghĩ rằng
-
cái "tôi", cái "ta" nhỏ bé này sẽ thức
tỉnh, điều gì đó to lớn sẽ xảy ra.
-
Nhưng cái tôi nhỏ bé đó
sẽ không thể làm được điều đó.
-
Nó phải từ bỏ, nó phải thất bại.
-
Và chỉ trong sự thất bại đó
-
chúng ta nhận ra chúng ta là ai, chúng ta
luôn luôn nhận biết, và hiện diện
-
Chúng ta chỉ bị mắc kẹt trong nhân vật này
và chúng ta tin rằng
-
chúng ta là nhân vật đó.
-
Tôi bắt đầu sự tìm kiếm tâm linh của mình
trong truyền thống Advaita Vedanta cổ điển
-
một con đường đạo
-
liên quan đến thiền định thần chú,
-
mà tôi đã thực hành một cách
chuyên cần trong 20 năm.
-
Và thiền định thần chú liên quan đến
-
sự tập trung chú ý vào một âm thanh
-
và sau đó âm thanh từ từ mất đi.
-
Tuy nhiên, đến khi tôi tiếp cận
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-