-
[đồng hồ]
-
Margaret [Mar] : nếu bạn chưa bao giờ đơn độc, bạn sẽ không nhận ra nó diễn ra như thế nào.
-
Roy : cảm giác cứ như bạn đã bị ném xuống tận cùng đấy sâu thẳm, và không có bất cứ ai giải thoát bạn.
-
Mar : và, bạn cứ đi hàng giờ và hàng giờ, không thể nói chuyện với ai.
-
Roy: tôi không nghĩ bạn sẽ có thể làm quen với nó, nó luôn luôn là sự cô đơn.
-
Người phỏng vấn: làm sao bạn có thể đo lường nỗi cô đơn đó? Thậm chí khi mà cố gắng để nói về nó khiến bạn nghẹn thở?
-
Mar: căn phòng rất trống trải.
-
Người phỏng vấn: Margaret Nicholas cụ bà 91 tuổi đang sống trong căn nhà này gần như cả cuộc đời.
-
ban đầu là với cha mẹ, rồi sau đó là chồng của bà và gia đình.
-
2 năm trước, chồng bà qua đời. Hiện giờ, chỉ còn mỗi mình bà.
-
Mar: chúng tôi đã từng làm 1 khu vườn lớn cùng nhau.
-
chúng tôi đi mua sắm cùng nhau.
-
mọi thứ điều thực hiện cùng nhau.
-
Người phỏng vấn: bà chắc chắn là rất nhớ ông.
-
Mar: thật sự.
-
Người phỏng vấn: cháu gái của bà Margaret mua sắm thay bà, va hàng xóm thay phiên sang thăm để kiểm tra rằng bà vẫn ổn.
-
đó là người bạn đồng hành mỗi ngày bà nhớ tới.
-
Mar: nhiều người nghĩ rằng tôi hơi kỳ lạ khi tôi trò chuyện với chồng tôi
-
tôi vẫn làm điều như vậy
-
Roy: đó là vợ tôi với họ hàng của cô ấy
-
Người phỏng vấn: Roy Croucher sống gần đấy. Ông và Margaret có chung 1 nỗi cô đơn.
-
Ông mất đứa con duy nhất do bệnh ung thư và sau đó vợ ông qua đời ở tuổi 50.
-
Roy: tôi luôn luôn hy vọng rằng vợ tôi bước vào qua cánh cửa.
-
nhưng cô ấy chưa bao giờ xuất hiện.
-
nếu bạn đi ra ngoài, bạn quay về với căn nhà trống trải.
-
đó là sự cô đơn một lần nữa.
-
bạn luôn luôn chờ đợi một ai đó gọi điện.
-
Người phỏng vấn: Roy nói rằng ông là người may mắn. 1 người bạn và gia đình cô ấy đến thăm ông hầu như mỗi tuần.
-
Như Margaret, nhiều ngày khác giọng nói duy nhất ông nghe là cuộc goi từ dich vụ làm bạn từ những tình nguyện viên.
-
Roy: Judy gọi vào buổi tối thứ 7
-
Chủ nhật trước, cô ấy là người đầu tiên tôi nói chuyện trong cả ngày.
-
Người phỏng vấn: đó là 1 ngày dài
-
Roy: đó là 1 ngày dài
-
Người phỏng vấn: có sự khác biệt nào với cuộc gọi từ tối thứ 7
-
khi bạn đã không nói chuyện với ai khác cả ngày?
-
Roy: i chờ đợi nó. Luôn luôn đặt điện thoại kế bên và sẵn sàng nhấc máy.
-
Điều đó giúp ích rất nhiều.
-
Người phỏng vấn: Chiến dịch kết thúc sự cô độc cho thấy nó nên được đánh giá là vấn đề sức khỏe cộng đồng
-
việc xác định khả năng dễ tổn thương là rất quan trọng
-
cung cấp 1 sự hỗ trợ đối với thục tế hoang mang và đau đớn của kết thúc sự cô độc.
-
Mar : tôi chưa bao giờ cảm thấy cô độc một mình trước kia.
-
Người phỏng vấn: làm quen với nó đã là 1 điều khó khăn
-
Mar: tôi không nghĩ tôi sẽ thật sự quen với điều này.
-
Roy: nó là 1 cái gì đó ném thẳng vào bạn.
-
bạn không thể ném ngược lại bất cứ ai.
-
bạn chỉ buộc phải gánh lấy.