Return to Video

Điều gì khiến cuộc sống ý nghĩa hơn khi đối mặt với cái chết

  • 0:01 - 0:07
    Vài ngày sau khi Paul chồng tôi
    được chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn bốn,
  • 0:07 - 0:10
    chúng tôi đang ở trên giường của mình,
  • 0:10 - 0:12
    và Paul nói:
  • 0:12 - 0:14
    "Sẽ ổn thôi mà".
  • 0:14 - 0:17
    Và tôi nhớ mình đã trả lời:
  • 0:17 - 0:18
    "Vâng.
  • 0:18 - 0:23
    Mình chỉ chưa biết thế nào là ổn thôi".
  • 0:23 - 0:27
    Paul và tôi lần đầu gặp nhau
    hồi là sinh viên y năm nhất tại Yale.
  • 0:27 - 0:31
    Anh ấy thông minh, tốt bụng
    và cực kỳ hài hước.
  • 0:31 - 0:35
    Anh ấy thường hay để
    một bộ đồ khỉ đột trong cốp xe,
  • 0:35 - 0:37
    và nói: "Chỉ dùng khi khẩn cấp".
  • 0:37 - 0:39
    (Cười)
  • 0:39 - 0:43
    Tôi yêu Paul khi chứng kiến
    anh chăm sóc các bệnh nhân.
  • 0:43 - 0:46
    Anh thức khuya nói chuyện với họ,
  • 0:46 - 0:49
    cố gắng hiểu bệnh tình cùa họ,
  • 0:49 - 0:52
    không chỉ về mặt chuyên môn.
  • 0:53 - 0:55
    Sau này anh ấy nói rằng anh yêu tôi
  • 0:55 - 1:01
    khi thấy tôi khóc trước điện tâm đồ
    của một trái tim ngừng đập.
  • 1:01 - 1:03
    Tuy chúng tôi không hề biết,
  • 1:03 - 1:06
    nhưng kể cả trong những ngày mới yêu,
  • 1:06 - 1:09
    chúng tôi đã học cách
    cùng nhau chạm tới nỗi đau.
  • 1:11 - 1:13
    Chúng tôi kết hôn
    và trở thành những bác sĩ,
  • 1:13 - 1:15
    Tôi là bác sĩ nội khoa
  • 1:15 - 1:19
    còn Paul vừa hoàn thành
    khóa đào tạo giải phẫu thần kinh
  • 1:19 - 1:21
    khi mà anh bắt đầu sụt cân.
  • 1:22 - 1:27
    Các cơn đau lưng nặng dần
    và những đợt ho không dứt.
  • 1:28 - 1:31
    Khi anh được đưa đến bệnh viện,
  • 1:31 - 1:35
    kết quả chụp CT cho thấy
    có u trong phổi và xương của Paul.
  • 1:37 - 1:40
    Chúng tôi đã chăm sóc cho
    những bệnh nhân hiểm nghèo,
  • 1:41 - 1:44
    giờ tới lượt chúng tôi.
  • 1:47 - 1:49
    Chúng tôi sống với căn bệnh
    trong hai mươi hai tháng,
  • 1:50 - 1:52
    Paul viết hồi ký
    về việc đối mặt cái chết.
  • 1:53 - 1:55
    Tôi sinh con gái Cady,
  • 1:56 - 1:58
    và chúng tôi thương yêu lẫn nhau.
  • 1:59 - 2:03
    Chúng tôi học cách đấu tranh với
    những quyết định điều trị y tế khó khăn.
  • 2:05 - 2:09
    Ngày chúng tôi đưa Paul tới viện lần cuối
  • 2:09 - 2:11
    là ngày khó khăn nhất cuộc đời tôi.
  • 2:13 - 2:15
    Khi anh ấy quay về phía tôi
  • 2:15 - 2:17
    và nói: "Anh đã sẵn sàng"
  • 2:19 - 2:22
    Tôi biết đó không chỉ là
    một quyết định dũng cảm.
  • 2:22 - 2:24
    Nó là quyết định đúng đắn.
  • 2:25 - 2:28
    Paul không cần máy thở
    và hồi sức tim phổi.
  • 2:28 - 2:30
    Thời khắc đó,
  • 2:30 - 2:32
    điều quan trọng nhất với Paul
  • 2:34 - 2:35
    là được bế đứa con gái bé bỏng.
  • 2:37 - 2:39
    Chín tiếng đồng hồ sau đó,
  • 2:39 - 2:40
    Paul mất.
  • 2:44 - 2:46
    Tôi luôn nghĩ rằng
    mình là một người chăm sóc,
  • 2:46 - 2:47
    các bác sĩ đều vậy.
  • 2:48 - 2:51
    Và việc chăm sóc Paul
    làm điều đó sâu sắc hơn.
  • 2:52 - 2:56
    Nhìn anh phục hồi ý thức
    trong thời gian bệnh,
  • 2:56 - 2:59
    học cách đối diện và
    chấp nhận đau đớn của anh ấy,
  • 2:59 - 3:02
    cùng nhau nói về
    những quyết định của anh,
  • 3:02 - 3:03
    những việc đó đã dạy tôi
  • 3:03 - 3:09
    rằng phục hồi không có nghĩa
    trở lại như lúc trước đây
  • 3:09 - 3:11
    hay giả vờ không thấy khó khăn.
  • 3:12 - 3:14
    Điều đó thực sự khó khăn.
  • 3:15 - 3:18
    Nó đau đớn, bề bộn.
  • 3:19 - 3:21
    Nhưng nó là vấn đề.
  • 3:21 - 3:24
    Và tôi học được rằng
    khi cùng nhau tiếp cận nó,
  • 3:25 - 3:29
    chúng tôi có thể quyết định
    thế nào là thành công.
  • 3:31 - 3:34
    Sau khi được chẩn đoán, một
    trong những lời đầu của Paul là:
  • 3:35 - 3:37
    "Anh muốn em tái hôn".
  • 3:38 - 3:42
    Và tôi lúc đó, vâng, tôi đoán
    chúng tôi có thể nói ra mọi thứ.
  • 3:42 - 3:44
    (Cười)
  • 3:44 - 3:46
    Thật là sốc
  • 3:46 - 3:48
    và đau lòng ...
  • 3:49 - 3:51
    và rộng lượng,
  • 3:51 - 3:52
    và thực sự dễ chịu
  • 3:52 - 3:55
    vì nó hoàn toàn là thật lòng,
  • 3:55 - 3:58
    vì đó chính xác là điều chúng tôi cần.
  • 3:59 - 4:00
    Hồi Paul mới bệnh,
  • 4:00 - 4:04
    chúng tôi thỏa thuận với nhau rằng
    sẽ tiếp tục nói ra mọi điều.
  • 4:05 - 4:08
    Những việc như lập di chúc,
  • 4:08 - 4:10
    hoàn thành bản tiền chỉ thị,
  • 4:10 - 4:13
    những thứ tôi từng lảng tránh
  • 4:13 - 4:15
    không khó khăn như tôi tưởng.
  • 4:16 - 4:20
    Tôi nhận ra việc lập bản tiền chỉ thị
    là một cử chỉ tình yêu
  • 4:21 - 4:23
    như lời thề ở lễ cưới.
  • 4:24 - 4:26
    Cam kết chăm sóc ai đó
  • 4:26 - 4:28
    khiến lời hứa được vững bền,
  • 4:28 - 4:30
    rằng cho đến khi cái chết chia rẽ,
  • 4:31 - 4:32
    thì em vẫn luôn ở đó.
  • 4:34 - 4:36
    Nếu cần, em sẽ lên tiếng vì anh,
  • 4:37 - 4:39
    thực hiện ước muốn của anh.
  • 4:41 - 4:45
    Những thủ tục giấy tờ ấy
    hiện hữu trong chuyện tình của chúng tôi.
  • 4:47 - 4:48
    Là bác sĩ,
  • 4:48 - 4:50
    tôi và Paul đã bình tĩnh
  • 4:50 - 4:53
    để hiểu và chấp nhận
    kết quả chẩn đoán.
  • 4:54 - 4:55
    Chúng tôi không hề giận dữ,
  • 4:55 - 4:57
    và may mắn là,
  • 4:57 - 5:01
    vì chúng tôi đã gặp nhiều bệnh nhân
    trong tình huống nguy kịch,
  • 5:01 - 5:04
    và chúng tôi biết rằng
    chết là một phần của cuộc sống.
  • 5:06 - 5:07
    Nhưng có điều,
  • 5:07 - 5:09
    cảm nhận thật khác
  • 5:09 - 5:14
    khi thực sự sống với nỗi buồn
    và sự khó lường của bệnh tật.
  • 5:15 - 5:18
    Đã có những bước tiến lớn
    trong chống chọi ung thư phổi,
  • 5:18 - 5:23
    nhưng chúng tôi biết
    Paul chỉ còn nhiều nhất vài năm.
  • 5:25 - 5:26
    Trong thời gian đó,
  • 5:26 - 5:29
    Paul viết về việc
    anh từ bác sĩ thành bệnh nhân.
  • 5:30 - 5:34
    Về cảm giác như là
    việc đột nhiên anh gặp giao lộ,
  • 5:34 - 5:37
    rồi cách anh nghĩ rằng
    anh sẽ thấy con đường,
  • 5:37 - 5:40
    vì anh đã chữa cho nhiều bệnh nhân,
  • 5:40 - 5:42
    có thể anh sẽ theo chân họ.
  • 5:43 - 5:45
    Nhưng anh mất phương hướng.
  • 5:46 - 5:48
    "Thay vì một con đường,"
  • 5:48 - 5:50
    Paul viết,
  • 5:50 - 5:52
    "tôi lại thấy,
  • 5:52 - 5:56
    một sa mạc khô cằn,
    hoang vu và trắng xóa
  • 5:57 - 6:00
    như thể bão cát
    đã xóa đi những điều thân thuộc.
  • 6:01 - 6:03
    Tôi phải đối diện với cái chết,
  • 6:04 - 6:08
    và nghĩ về lẽ sống của mình,
  • 6:09 - 6:12
    và tôi cần bác sĩ của tôi giúp."
  • 6:15 - 6:17
    Những bác sĩ chăm sóc Paul,
  • 6:18 - 6:22
    làm tôi cảm thông sâu sắc hơn
    những đồng nghiệp ngành y tế.
  • 6:22 - 6:24
    Chúng tôi có một công việc khó khăn.
  • 6:24 - 6:29
    Chúng tôi có trách nhiệm
    giúp bệnh nhân hiểu diễn biến bệnh
  • 6:29 - 6:31
    và những lựa chọn điều trị,
  • 6:31 - 6:33
    điều đó không hề dễ,
    nó đặc biệt khó khăn
  • 6:33 - 6:37
    khi bạn phải đối mặt với
    những bệnh nan y như ung thư.
  • 6:38 - 6:42
    Nhiều người không muốn biết
    họ còn bao nhiêu thời gian,
  • 6:42 - 6:43
    số khác thì muốn.
  • 6:44 - 6:46
    Dù thế nào, chúng ta cũng
    không có đáp án.
  • 6:48 - 6:51
    Đôi lúc chúng ta
    tạo ra hy vọng
  • 6:52 - 6:54
    bằng cách vẽ ra
    những cảnh tốt đẹp.
  • 6:56 - 6:58
    Trong một cuộc khảo sát
    các bác sĩ
  • 6:58 - 7:03
    55% nói rằng họ sẽ vẽ
    bức tranh màu hồng
  • 7:03 - 7:05
    hơn là nói ý kiến thật
  • 7:05 - 7:07
    khi dự đoán bệnh tình
    của bệnh nhân.
  • 7:08 - 7:11
    Đó là bản năng lương thiện.
  • 7:12 - 7:14
    Nhưng nghiên cứu đã chỉ ra
  • 7:14 - 7:19
    khi người ta hiểu rõ hơn
    về bệnh tình của họ,
  • 7:19 - 7:20
    họ sẽ ít đau khổ hơn,
  • 7:21 - 7:23
    chuẩn bị chu đáo hơn,
  • 7:24 - 7:26
    và gia đình họ đỡ suy sụp hơn.
  • 7:29 - 7:32
    Các gia đình có thể không đồng tình với
    những cách như vậy
  • 7:32 - 7:38
    nhưng chúng tôi thấy rằng thông tin rất
    hữu ích để đưa ra quyết định quan trọng
  • 7:39 - 7:40
    Đáng nói nhất,
  • 7:41 - 7:42
    là quyết định có con.
  • 7:45 - 7:50
    Vài tháng hoặc vài năm đi nữa, Paul sẽ
    không thể thấy cô bé trưởng thành.
  • 7:51 - 7:53
    Nhưng anh đã có cơ hội
    sống vì sự chào đời của bé con
  • 7:53 - 7:55
    và sự khởi đầu cuộc đời của nó.
  • 7:57 - 7:59
    Tôi nhớ rằng đã hỏi Paul
  • 7:59 - 8:02
    nếu anh ấy nghĩ rằng
    phải nói lời tạm biệt tới một đứa trẻ
  • 8:02 - 8:05
    có khiến cái chết thêm đau đớn không.
  • 8:06 - 8:08
    Và câu trả lời khiến tôi ngỡ ngàng.
  • 8:08 - 8:10
    Anh ấy nói,
  • 8:10 - 8:12
    "Không phải nó sẽ thật tuyệt hay sao?"
  • 8:16 - 8:17
    Và chúng tôi đã trải qua.
  • 8:18 - 8:20
    Không phải để đấu chọi với ung thư,
  • 8:22 - 8:23
    mà bởi vì chúng tôi đã học được rằng
  • 8:23 - 8:29
    sống trọn vẹn là chấp nhận cả nỗi đau.
  • 8:32 - 8:34
    Bác sĩ của Paul điều chỉnh việc hóa trị
  • 8:34 - 8:38
    để anh ấy có thể tiếp tục
    công việc bác sĩ giải phẫu thần kinh,
  • 8:38 - 8:40
    điều mà ban đầu chúng tôi
    cho rằng bất khả thi.
  • 8:42 - 8:43
    Khi bệnh trầm trọng hơn,
  • 8:43 - 8:45
    và Paul chuyển từ đứng mổ sang viết lách,
  • 8:46 - 8:50
    bác sĩ chăm sóc giảm đau cho anh ấy
    kê một toa thuốc kích thích
  • 8:50 - 8:51
    để anh ấy có thể tập trung hơn.
  • 8:53 - 8:56
    Họ hỏi anh ấy về những điều
    ưu tiên và lo lắng của anh.
  • 8:57 - 9:01
    Họ hỏi anh ấy những sự đánh đổi nào
    anh sẵn sàng chấp nhận.
  • 9:02 - 9:07
    Những cuộc hội thoại đó
    là cách tốt nhất để chắc chắn rằng
  • 9:07 - 9:11
    sự chăm sóc y tế thỏa mãn các nguyện vọng.
  • 9:12 - 9:15
    Paul đùa rằng nó không giống như
    "đối thoại chim và ong"
  • 9:15 - 9:16
    mà bạn có với ba mẹ,
  • 9:16 - 9:19
    khi mà bạn khiến nó qua nhanh nhất có thể,
  • 9:19 - 9:21
    và giả vờ như nó chưa hề xảy ra.
  • 9:21 - 9:23
    Bạn xem xét lại câu chuyện
    mỗi khi mọi chuyện thay đổi.
  • 9:24 - 9:26
    Bạn tiếp tục nói ra mọi thứ.
  • 9:28 - 9:30
    Tôi mãi mãi biết ơn
  • 9:30 - 9:32
    bởi các bác sĩ điều trị của Paul thấy rằng
  • 9:32 - 9:35
    công việc của họ không phải là
    đưa các câu trả lời họ không có,
  • 9:35 - 9:39
    hay chỉ gắng chữa mọi thứ cho chúng tôi,
  • 9:39 - 9:41
    mà là khuyên nhủ Paul
    vượt qua những lựa chọn đau đớn ...
  • 9:42 - 9:47
    khi mà cơ thể của anh ấy yếu đi
    nhưng ham muốn được sống thì không.
  • 9:49 - 9:51
    Sau đó, sau khi Paul qua đời,
  • 9:52 - 9:55
    Tôi nhận được hàng tá bó hoa,
  • 9:55 - 9:56
    nhưng tôi chỉ gửi một bó ...
  • 9:57 - 9:59
    tới bác sĩ điều trị của Paul,
  • 9:59 - 10:03
    vì cô ấy đã hỗ trợ các mục tiêu của anh,
  • 10:03 - 10:05
    và giúp anh ấy cân đối những lựa chọn.
  • 10:07 - 10:11
    Cô ấy biết rằng "sống"
    không đơn thuần chỉ là tồn tại.
  • 10:14 - 10:17
    Mấy tuần trước, một bệnh nhân
    tới phòng khám của tôi.
  • 10:17 - 10:20
    Một người phụ nữ đang chống chọi
    với một căn bệnh mãn tính.
  • 10:21 - 10:24
    Khi chúng tôi nói về cuộc sống
    và chế độ chăm sóc sức khỏe,
  • 10:24 - 10:27
    cô ấy nói "Tôi yêu nhóm chăm sóc giảm đau"
  • 10:28 - 10:30
    Họ dạy tôi rằng rất ổn khi nói "không".
  • 10:32 - 10:33
    Vâng, tôi nghĩ, tất nhiên rồi.
  • 10:35 - 10:37
    Nhưng rất nhiều bệnh nhân không thấy vậy.
  • 10:39 - 10:41
    Compassion and Choices đã làm một khảo sát
  • 10:41 - 10:44
    họ hỏi mọi người
    về những ưu tiên chăm sóc y tế.
  • 10:45 - 10:49
    Và rất nhiều người
    bắt đầu câu trả lời với cụm từ
  • 10:49 - 10:50
    "Vâng nếu tôi có một lựa chọn"
  • 10:52 - 10:54
    Nếu tôi có một lựa chọn.
  • 10:55 - 10:57
    Khi tôi đọc từ "nếu" đó,
  • 10:57 - 10:59
    tôi đã hiểu rõ hơn vấn đề
  • 10:59 - 11:02
    tại sao cứ bốn người lại có một người
  • 11:02 - 11:07
    nhận những điều trị y tế quá nhiều
    hoặc không mong muốn,
  • 11:07 - 11:12
    hay nhìn thấy một thành viên gia đình
    nhận những điều trị như vậy.
  • 11:14 - 11:16
    Không phải vì các bác sĩ không hiểu,
  • 11:16 - 11:17
    Chúng tôi có.
  • 11:18 - 11:20
    Chúng tôi thấu hiểu
    những diễn biến tâm lý
  • 11:20 - 11:23
    của bệnh nhân và người nhà của họ.
  • 11:24 - 11:26
    Hơn hết, chúng tôi thỏa thuận với họ.
  • 11:27 - 11:32
    Một nửa các y tá chăm sóc đặc biệt
    và một phần tư các bác sĩ ICU
  • 11:32 - 11:35
    từng nghĩ tới chuyện nghỉ việc
  • 11:35 - 11:40
    vì đau khổ khi cảm thấy rằng
    đối với một số bệnh nhân của họ,
  • 11:40 - 11:43
    họ đã chăm sóc không đúng với
    những tâm nguyện của bệnh nhân.
  • 11:45 - 11:48
    Bác sĩ không thể chắc chắn
    các ước muốn được thực hiện hay không
  • 11:48 - 11:50
    cho đến khi họ biết chúng là gì.
  • 11:52 - 11:56
    Bạn có muốn sống như thực vật
    nếu như điều đó giúp kéo dài cuộc sống?
  • 11:57 - 12:01
    Hay là bạn quan tâm tới việc
    sống ra sao trong khoảng thời gian đó,
  • 12:01 - 12:02
    hơn là sống bao lâu?
  • 12:03 - 12:06
    Tất cả những chọn lựa đó
    đều khó khăn và dũng cảm,
  • 12:07 - 12:09
    nhưng chúng ta có quyền lựa chọn.
  • 12:10 - 12:12
    Điều đó đúng vào lúc cuối đời
  • 12:13 - 12:15
    và đối với những điều trị y tế
    trong suốt cuộc đời ta.
  • 12:16 - 12:18
    Nếu bạn đang mang bầu,
    bạn có muốn việc sàng lọc di truyền?
  • 12:18 - 12:20
    Việc thay khớp gối là đúng hay sai?
  • 12:22 - 12:25
    Bạn muốn chạy thận nhân tạo
    tại phòng khám hay tại nhà?
  • 12:27 - 12:28
    Câu trả lời là:
  • 12:29 - 12:30
    còn tùy.
  • 12:31 - 12:35
    Cách chăm sóc y tế nào sẽ giúp bạn
    sống theo cách bạn muốn?
  • 12:37 - 12:39
    Tôi hy vọng bạn nhớ câu hỏi đó
  • 12:39 - 12:42
    lần tới khi bạn đối mặt với
    quyết định chọn lựa chăm sóc y tế.
  • 12:43 - 12:46
    Hãy nhớ rằng bạn luôn có một lựa chọn,
  • 12:47 - 12:53
    và rất ổn khi nói không với một liệu pháp
    điều trị không phù hợp với bạn.
  • 12:55 - 12:58
    Có một bài thơ của W.S Merwin --
  • 12:58 - 13:00
    chỉ gồm hai câu thơ dài --
  • 13:00 - 13:02
    nói lên cảm giác của tôi lúc này.
  • 13:05 - 13:08
    "Sự thiếu vắng em đi qua anh
  • 13:08 - 13:11
    tựa sợi chỉ qua chiếc kim.
  • 13:12 - 13:15
    Tất cả mọi thứ anh làm
    được khâu chặt với màu của nó."
  • 13:17 - 13:21
    Với tôi bài thơ đó gợi nhớ tới
    tình yêu của tôi dành cho Paul,
  • 13:22 - 13:23
    và một sự can đảm mới
  • 13:24 - 13:27
    đến từ việc yêu anh ấy và mất anh ấy.
  • 13:28 - 13:31
    Khi Paul nói, "Sẽ ổn thôi mà,"
  • 13:32 - 13:36
    điều ấy không có nghĩa là
    chúng tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy
  • 13:37 - 13:42
    Thay vào đó, chúng tôi học cách chấp nhận
    cả niềm vui và nỗi buồn cùng một lúc;
  • 13:43 - 13:47
    để khám phá vẻ đẹp cũng như mục đích
  • 13:47 - 13:51
    và bởi vì chúng ta đều được sinh ra
  • 13:52 - 13:53
    và đều chết đi.
  • 13:55 - 13:57
    Trong những nỗi buồn
    và những đêm mất ngủ,
  • 13:58 - 13:59
    Có những điều vui.
  • 14:00 - 14:03
    Tôi đặt hoa trên mộ của Paul
  • 14:03 - 14:06
    và ngắm nhìn con gái hai tuổi
    chạy vòng quanh trên bãi có.
  • 14:07 - 14:12
    Tôi đốt lửa trại trên bãi biển
    và ngắm hoàng hôn với các bạn tôi.
  • 14:14 - 14:17
    Tập luyện và thiền định
    đã giúp tôi rất nhiều.
  • 14:19 - 14:20
    Và một ngày nào đó,
  • 14:20 - 14:22
    Tôi hy vọng tôi sẽ tái hôn.
  • 14:25 - 14:27
    Quan trọng nhất là,
    tôi có thể nhìn con bé lớn lên.
  • 14:29 - 14:33
    Tôi từng suy nghĩ rất nhiều
    về những gì tôi sẽ nói với con bé
  • 14:33 - 14:34
    khi nó lớn lên.
  • 14:36 - 14:38
    "Cady,
  • 14:39 - 14:42
    tham gia tất cả các trải nghiệm,
  • 14:42 - 14:44
    sống và chết,
  • 14:44 - 14:45
    tình yêu và mất mát,
  • 14:46 - 14:47
    là thứ chúng ta phải làm.
  • 14:49 - 14:54
    Việc làm người không diễn ra
    bên ngoài nỗi đau
  • 14:56 - 14:57
    Mà diễn ra bên trong nó.
  • 14:59 - 15:01
    Khi chúng tôi cùng chạm tới nỗi đau,
  • 15:02 - 15:04
    khi chúng tôi lựa chọn không trốn tránh,
  • 15:05 - 15:06
    cuộc sống của ta không bé lại
  • 15:07 - 15:08
    mà mở rộng ra."
  • 15:10 - 15:13
    Tôi đã học được rằng
    ung thư không phải là một cuộc chiến.
  • 15:14 - 15:16
    Hoặc nếu có,
  • 15:16 - 15:19
    có thể nó là một cuộc chiến vì cái gì đó
    khác với chúng ta nghĩ.
  • 15:21 - 15:23
    Công việc chúng tôi
    không để chống lại vận mệnh
  • 15:24 - 15:26
    mà là giúp mọi người vượt qua.
  • 15:27 - 15:29
    Không giống những người lính
  • 15:30 - 15:31
    mà như người chăn cừu.
  • 15:34 - 15:36
    Đó là cách chúng tôi khiến mọi chuyện ổn,
  • 15:36 - 15:37
    kể cả khi nó không.
  • 15:39 - 15:40
    Bằng cách nói to điều đó,
  • 15:41 - 15:43
    bằng việc giúp đỡ mọi người vượt qua ...
  • 15:45 - 15:47
    và bộ đồ khỉ đột cũng không biết đau.
  • 15:48 - 15:49
    Cảm ơn.
  • 15:50 - 15:57
    (Vỗ tay)
Title:
Điều gì khiến cuộc sống ý nghĩa hơn khi đối mặt với cái chết
Speaker:
Lucy Kalanithi
Description:

Trong cuộc trò chuyện sâu sắc này, Lucy Kalanithi phản ánh cuộc sống và mục đích, chia sẻ câu chuyện về người chồng quá cố, Paul, một bác sĩ giải phẫu thần kinh trẻ, người đã chuyển sang viết lách sau khi được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Kalanithi nói: "Tham gia đầy đủ các trải nghiệm - sống và chết, tình yêu và mất mát - là những gì chúng ta phải làm". "Nhân sinh không diễn ra bên ngoài đau khổ - mà xảy ra bên trong nó."

more » « less
Video Language:
English
Team:
closed TED
Project:
TEDTalks
Duration:
16:09

Vietnamese subtitles

Revisions