Công nghệ mang lại cho chúng ta rất nhiều: đặt chân lên mặt trăng, mạng Internet, khả năng lập trình bộ gen của con người. Nhưng nó cũng động chạm đến nỗi sợ hãi lớn nhất của loài người. Vào khoảng 30 năm trước, nhà phê bình văn hóa Neil Postman đã viết một cuốn sách tựa đề "Amusing Ourselves to Death," viết vô cùng thông minh về vấn đề này. Ông đã so sánh giữa hai nhà tư tưởng chủ nghĩa phản không tưởng George Orwell và Aldous Huxley. Orwell sợ xã hội của chúng ta sẽ trở thành một "nền văn hóa tù đày". Huxley lại sợ "tầm thường hóa" văn hóa. Orwell lo rằng ta sẽ bị che mắt khỏi sự thật và Huxley giữ mối lo con người sẽ bị dìm trong biển chông chênh. Tóm lại, bạn cần lựa chọn để anh mình trông nom và trông nom ông anh của mình. Nhưng cũng không bắt buộc. Ta không phải kẻ thụ động thu nạp thông tin và công nghệ. Chúng ta quyết định vai trò của chúng và cách mà ta tiếp nhận từ chúng, nhưng để làm được điều đó, ta cần để tâm đến cung cách suy nghĩ và diễn giải của mình. Ta phải hỏi, những câu hỏi khó để vượt qua những lề thói có sẵn, để thấu hiểu. Con người bị phủ đầu bởi bao câu chuyện về lượng thông tin khổng lồ có trên thế giới nhưng nếu xét theo khối thông tin và thách thức trong việc giải mã thông tin, kích cỡ không phải là tất cả. Nó còn tùy thuộc vào tốc độ tin tức, về độ phong phú đa dạng của chúng, và đây chỉ là một vài ví dụ: hình ảnh, bài viết, truyền hình, truyền thanh. Điểm chung liên kết các loại hình thông tin này đó là chúng do con người tạo ra và chúng cần một bối cảnh. Một nhóm nhà khoa học về thông tin mang tên "Nhóm nghiên cứu Truyền thông Sức khỏe" ở trường đại học Illinois-Chicago. Họ làm việc với Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh để hiểu sâu sát hơn về cách con người nói về chuyện cai thuốc, về thuốc lá điện tử cũng như những phương pháp giúp họ từ bỏ thuốc lá. Điều thú vị là, nếu bạn muốn hiểu được khi người ta nói đến chuyện hút thuốc. Đầu tiên, bạn cần hiểu ý của họ khi nhắc đến từ "hút". Trên twitter, chia thành 4 loại chính: loại 1, hút thuốc lá; loại 2, hút cần; loại 3, sườn hun khói; và loại 4, những cô gái vô cùng nóng bỏng. Vậy nên bạn cần phải suy nghĩ, mọi người nói thế nào về thuốc lá điện tử? Có rất nhiều cách nói và bạn có thể dựa vào slide để thấy, đây là một câu hỏi phức tạp. Ta cần luôn nhớ rằng ngôn ngữ do con người sáng tạo ra và con người là sinh vật lộn xộn và phức tạp. Ta sử dụng bao phép ẩn dụ, tiếng lóng, biệt ngữ 24/7 trong mọi loại ngôn ngữ và ngay khi ta vừa kịp biết đến chúng ta đã thay đổi chúng. Cũng như quảng cáo của bên Trung tâm Kiểm soát dịch bệnh, quảng cáo này dùng hình ảnh một người phụ nữ có lỗ hổng nơi cổ họng sinh động đến nhức nhối. Chúng thực sự có tạo ra được ảnh hưởng giúp mọi người bỏ thuốc không? Tuy dữ liệu của "Nhóm nghiên cứu Truyền thông Sức khỏe" còn hạn chế nhưng họ có thể kết luận rằng những quảng cáo này... có lẽ các bạn cũng đã xem rồi là cú đấm điếng người ép chúng ta phải suy ngẫm và có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng đến tương lai mọi người. Điều khiến tôi ngưỡng mộ và coi trọng dự án này bên ngoài và bao gồm sự thật là nó dựa vào nhu cầu của con người, Dự án là một tấm gương dũng cảm trên bề mặt biển chông chênh. Nó cũng không phải là khối thông tin đồ sộ thách thức ta diễn giải. Hãy đối mặt với sự thật, loài người có một lịch sử lâu đời trong việc đóng đinh mọi loại thông tin dù nhỏ thế nào. Bạn có thể nhớ lại một chuyện xảy ra nhiều năm trước, Cựu Tổng thống Ronald Reagan đã bị chỉ trích nặng nề vì dám nói rằng sự thật là những điều ngu ngốc. Công bằng mà nói, đây chỉ là một sự sơ ý. Ông chỉ có ý trích lại lời của John Adams về vụ án lính Anh tại Boston Massacre: sự thật là điều ngoan cố. Nhưng tôi lại cho rằng trong lời ông nói có ẩn chút khôn ngoan vô tình bởi đúng là sự thật rất ngoan cố nhưng cũng có lúc chúng ngu ngốc lắm. Xin được kể lại câu chuyện của tôi nguyên nhân khiến tôi coi trọng vấn đề này đến vậy. Xin cho phép tôi lấy hơi đã. Hồi con trai Isaac của tôi mới lên 2, thằng bé bị chẩn đoán bệnh tự kỷ. Nó là một đứa trẻ vui vẻ, hạnh phúc, rất thương yêu mọi người, nhưng số liệu đánh giá tốc độ phát triển của thẳng bé, thứ dựa trên con số để nhìn mọi thứ, tại thời điểm đó, giao tiếp cử chỉ và giao tiếp bằng mắt của thằng bé đặt mức tăng trưởng của thằng bé tương đương một đứa trẻ 9 tháng tuổi. Chẩn đoán đó sát với thực tế nhưng không phải tất cả. Vào khoảng 1 năm rưỡi sau đó, khi thằng bé sắp sửa lên 4, tôi thấy nó ngồi trước vi tính đang tra Google hình ảnh về phụ nữ với từ khóa w-i-m-e-n. Và tôi đã làm điều bậc phụ huynh lo cho con thường làm ngay lập tức bắt đầu nhấn nút "back" để xem nãy giờ nó đang tra thứ gì. Theo thứ tự là: men school, bus và computer. Tôi đã vô cùng kinh ngạc, bởi tôi không biết thằng bé có thể đánh vần chứ đừng nói đến việc đọc. Tôi hỏi: "Isaac, sao con làm được hay vậy?" Thằng bé nghiêm túc nhìn tôi và trả lời: "Gõ vào ô." Thằng bé tự dạy mình cách giao tiếp nhưng chúng tôi đã không để ý đúng chỗ. Đây là điều có thể xảy ra khi nhận xét, phân tích quá chú trọng vào một bảng đánh giá. Trong trường hợp này là khả năng giao tiếp ngôn ngữ và đánh giá thấp những yếu tố khác, như sáng tạo trong giải quyết vấn đề. Isaac gặp khó khăn trong việc giao tiếp và nó tìm ra một cách khác để tìm hiểu những gì nó muốn biết. Nếu dành chút thời gian suy nghĩ, bạn sẽ hiểu được đặt câu hỏi là một quá trình phức tạp nó có thể dùng đến nhiều cách khác như gõ từ khóa vào ô tìm kiếm. Vậy nên, giây phút đó có ảnh hưởng rất lớn đến tôi và gia đình tôi bởi điều này đã phá vỡ khung định kiến của chúng tôi về tình trạng của thằng bé, để bớt lo lắng và tôn trọng hơn năng lực tưởng tượng của thằng bé. Sự thật là những điều ngu ngốc. Chúng cũng dễ bị sử dụng sai cách dù bạn có muốn hay không. Bạn tôi, Emily Willingham là một nhà khoa học. Một thời gian trước, cô ấy có viết bài cho Forbes tựa đề: "10 điều kỳ lạ liên quan đến chứng tự kỷ." Danh sách khá là dài. Mạng internet bị đổ lỗi cho mọi thứ. Và đương nhiên cả những bà mẹ, bởi vì... À, khoan đã, còn nữa, trong danh mục "mẹ" có nhiều thứ lắm. Bạn có thể thấy cả một danh sách dài thòng, rất thú vị. Bản thân tôi rất thích câu: mang thai gần đường cao tốc. Câu cuối cùng thú vị với cụm từ "refrigerator mother" mới được sáng tạo ra trong bài viết là nguyên nhân dẫn đến tự kỷ. Từ này nghĩa là sống lạnh lùng, thiếu thương yêu. Đến lúc này chắc bạn sẽ nghĩ. "Rồi, Susan, chúng tôi hiểu rồi. Cứ ôm đống thông tin đó bẻ lái tùy theo cách cô muốn." Chính xác, hoàn toàn chính xác, nhưng thách thức nằm ở chỗ ta có thể sử dụng cơ hội này để tạo nên ý nghĩa từ nguồn thông tin ta có bởi thật ra bản thân thông tin chẳng có ý nghĩa gì. Ta tạo ra ý nghĩa. Vậy, với tư cách là doanh nhân, người tiêu dùng, bệnh nhân, hay công dân, tôi cho rằng ta đều có trách nhiệm dành ra nhiều thời gian hơn tập trung vào kỹ năng tư duy phản biện. Tại sao? Ta chắc cũng đã được nghe rất nhiều, bởi vì trong thời đại này, ta có thể xử lý hàng tấn dữ liệu với tốc độ ánh sáng. và dễ đưa ra những lựa chọn không tốt một cách nhanh chóng với những hậu quả nghiêm trọng hơn hẳn trong quá khứ. Ghê gớm quá nhỉ? Chính vì vậy, thay vào đó, ta cần dành ra chút thời gian cho những vấn đề như nhân học, xã hội học và những môn khoa học xã hội: hùng biện, triết học, đạo đức bởi chúng cung cấp kiến thức nền quan trọng cho những khối thông tin lớn và hỗ trợ ta rèn luyện năng lực tư duy phản biện hơn. Bởi vì dẫu sao, khi ta có thể tìm ra vấn đề trong cuộc tranh cãi, nó được thể hiện qua từ ngữ hay con số không quan trọng. Điều này cũng có nghĩa, ta tự dạy mình cách tìm ra những đánh giá thiên vị, những mối tương quan không chuẩn xác cũng như xác định được những cảm xúc thật từ khoảng cách 30 mét bởi một sự kiện diễn ra sau một sự kiện khác không nhất thiết là chúng có quan hệ nhân quả Xin phép các bạn, tôi nói đến một khái niệm. Người La Mã gọi điều này là: "post hoc ergo propter hoc," sau một sự kiện đồng nghĩa do sự kiện đó gây ra. Điều này nghĩa là ta phải đặt ra câu hỏi với những điều hiển nhiên như dân số học. Tại sao? Bởi chúng dựa trên những dữ liệu về bản thân ta như giới tính, lứa tuổi, nơi sinh sống để đánh giá tư duy và hành động của chúng ta. Bởi vì chúng ta nắm giữ thông tin, ta cần biết cách kiểm soát đúng đắn những dữ liệu cá nhân và đưa ra lựa chọn thích hợp. Hơn nữa, ta cần biết rõ về những giả thiết của chính mình. những phương pháp ta sử dụng và cả sự tự tin vào thành quả đạt được. Giáo viên đại số thời cấp 3 của tôi thường nói cho cô xem phép tính của các em bởi nếu cô không biết các bước em làm cô sẽ không biết được những bước nào em đã không làm và nếu cô không biết các em hỏi gì cô sẽ không biết những câu các em không hỏi. Vậy nên, ta cần tự hỏi mình, câu hỏi khó khăn nhất: những dữ liệu có cho ta thấy thực tế hay kết quả có khiến chúng ta cảm thấy thoải mái, thành công hơn? Khi kết thúc dự án, Nhóm Truyền thông Sức khỏe đã tìm ra rằng 87% tweet về vấn đề này rất sống động và nhức nhối, những quảng cáo tuyên truyền cai thuốc khiến người xem sợ hãi nhưng có phải họ kết luận rằng chúng có thể buộc con người ngừng hút? Không. Đó là khoa học, không phải ma thuật. Nếu ta mở ra nguồn sức mạnh số, ta sẽ không phải mù quáng nghe theo tư tưởng độc tài của Orwell hay tư tưởng tầm thường của Huxley hay một hỗn hợp dở tệ của cả hai. Điều ta cần làm là tư duy phản biện kèm theo sự tôn trọng và nhận cảm hứng từ những gương đi trước như Nhóm nghiên cứu Truyền thông Sức khỏe hay như lời nhân vật trong phim anh hùng: Hãy tận dụng sức mạnh để làm điều tốt. Cảm ơn.