Kính bạch Thầy
Kính thưa đại chúng
Thật vui là chúng ta vẫn có khoa tu, vẫn còn trong khóa tu
Thầy luôn nhắc nhở chúng ta rằng
"Ta vẫn ở đây, trong khóa tu.
Ta vẫn có bạn đồng tu với ta"
Và ta biết rằng, ngày mai, ta sẽ ở trên những chuyến tàu
trên xe hơi hay máy bay quay lại nơi ta sống
Đôi lúc biết trước tương lai có thể giúp ta tận hưởng giây phút hiện tại
Thường người ta nói "Đừng có nghĩ về tương lai"
Nhưng bạn biết ngày mai bạn sẽ không còn ở đây nữa
nên nếu hôm nay bạn nhận thức được điều đó
Bạn sẽ thưởng thức từng bước chân
nên đừng hiểu sai lời dạy
Bạn có thể nghĩ về tương lai
nhưng có cách để nghĩ về tương lai mà vẫn nuôi dưỡng ta
nên tôi luôn tự nhắc nhở bản thân
"Mình vẫn còn trong khóa tu"
"Mình vẫn là thầy tu"
"Mình vẫn có tăng thân"
Bạn biết đó, tôi nghĩ như vậy đấy
Bởi tôi biết điều đó thật đáng quý
Nếu ta quên đi những gì ta có
Ta có cả ngày hôm nay, thực ra là một ngày thật dài
Nên ta sẽ cắn một miếng bánh quy, bạn biết đấy
từng chút từng chút một
Nên đừng vội vàng. Tối nay bạn sẽ bị mệt nếu bạn vội vàng
nên, một ngày dài, nhưng bạn biết cách thưởng thức một miếng bánh quy
bạn sẽ không bị mệt mỏi
Vì tôi nghe có người nói "Hôm nay thật là dài"
Mà cái ngày như thế, bạn sẽ chết
Bạn đã bắt đầu, "Trời ơi, Thứ Hai rồi. Cái tuần này"
Tôi hiểu cảm giác đó, vì tôi cũng làm kiến trúc sư 4 năm
trước khi tôi đi tu
Tôi đã từng ghét Thứ Hai
Thứ Hai cứ như là "... Ôi giời..."
Tôi luôn đập chuông báo thức cái bụp
Và Thứ Sáu là tuyệt nhất
Khoảng tầm 3 giờ chiều là bạn đã chuẩn bị cho cuối tuần
Thay vì làm việc, bạn chuẩn bị đi gặp bạn bè
tối Thứ Sáu, tối Thứ Bảy
À, ta không làm vậy nữa , ta không có máy nhắn tin
Ta có điện thoại. Trước ta phải để lại lời nhắn
Nhưng giờ các bạn có thể nhắn tin phải không?
"Tối thứ sáu, Chubb Polle, 9 giờ"
Nên hôm nay, chúng ta có nguyên một cái bánh quy để ăn
để khuyến khích mọi người thả lỏng
cắn từng miếng thật chậm
để thực sự thưởng thức hương vị hôm nay
Nếu bạn không thể thưởng thực hôm nay
Thì bạn cũng không thể thưởng thức ngày mai
Đó là sự nhận thức căn bản
Trong ngôn ngữ đạo Bụt, có một câu rằng
"Sự khôn ngoan và sáng suốt là bản chất thật của sự nghiệp của chúng ta"
"Duy tuệ thị nghiệp" (lấy tuệ giác làm sự nghiệp)
"Nghiệp" nghĩa là sự nghiệp của chúng ta
"Duy tuệ" có nghĩa là chỉ có tuệ giác là sự nghiệp của ta
Có nghĩa là gì? Nghĩa là mục tiêu duy nhất của ta
là phát triển tuệ giác, phát triển sự sáng suốt
sự thấu hiểu và yêu thương
Đó là bản chất sự tu của bất cứ ai thực tập điều đó
Đó là sự nghiệp thực sự, công việc thực sự của ta
Và bạn biết rằng khi ta có tuệ giác, ta có sự thấu hiểu
về bản thân mình và những người khác trên thế giới
bạn trở nên giàu có hơn
nên đây là một phương thức khác
để tìm kiếm mục tiêu của cuộc đời là gì
mục tiêu của sự nghiệp của ta là gì
Khi sư cô chia sẻ về đầu tư
Sư cô Hội Nghiêm sử dụng từ "đầu tư"
một cách dùng từ rất khéo léo
Tôi rất thích từ "làm giàu"
Ta làm giàu bản thân. Ta trở nên giàu có
nhưng, bạn biết đấy, chẳng ai biết điều đó cả
những điều thể hiện trong mắt ta, trên mặt ta
trong cách ta hành xử
và bạn trở thành một người rất giàu có,
một người có rất nhiều sự cởi mở, rất nhiều sự bao dung
một người không có phản ứng, một người bình tĩnh
Đó là những điều mà một người chậm rãi,
một người tĩnh lặng, người biết lắng nghe
Bạn thấy không? Sự nghiệp của một người tu tập
Đó là những điều ta làm giàu bản thân
đó là phẩm chất, là sự thực tập
Gần đây, có một người đến thăm Làng Mai trước khóa tu
ông ta làm trong ngành thiết kế các khu nghỉ dưỡng
và công viên giải trí
Ông tạo ra những thứ tương tự như Disney Land
nơi cả gia đình có thể tới đó có một khoảng thời gian vui vẻ
bạn biết đó, có kỳ nghỉ và họ lại hạnh phúc
Nhưng bốn năm trước, tôi ngồi với ông ta
ngay ở trước hiên này
và ông chia sẻ với tôi về công việc của mình
và ông muốn giúp Làng Mai trở thành một nơi kinh doanh tốt hơn
Chúng tôi cần... ông ấy nói muốn giúp chúng tôi
trở thành một nơi nghỉ dưỡng tốt hơn
"Và thầy có thể giúp người hạnh phúc hơn nữa
nếu các thầy có những chương trình này"
bạn biết đấy, cách di chuyển con người vào những tòa nhà này
ông còn nói ánh sáng ở cái nhà tắm đó tệ khủng khiếp
quá sáng
nên ông cũng rất thực tế, và ông muốn kiến tạo
nhưng có một điều ông nói mà tôi nhớ
Ông nói rằng trong sự nghiệp của mình,
ông thấy rất nhiều gia đình đi đến khu nghỉ dưỡng
nhưng họ vẫn rất mệt mỏi
và họ có rất nhiều mâu thuẫn khi ở đó
đó là điều ông chia sẻ mà tôi nhớ
Và khi ông tìm thấy Làng Mai, ông nói
"Đây chính là điều tôi muốn"
"Làng Mai giống như nơi dành cho các gia đình
đến và nuôi dưỡng bản thân
và trở nên gần gũi hơn"
Đó là cách ông hình dung về những khu nghỉ dưỡng
hay công viên chủ đề của mình
Đó là lần đầu tiên ông đến, hay lần thứ hai nhỉ?
Đó là tình yêu của ông, hạt giống bồ đề sinh trưởng trong ông
Và ông muốn, ông chia sẻ với chúng tôi
để giúp chúng tôi nâng cấp
nên một trong các sư thầy nhận lời đề nghị và nói
"Được rồi. Xin đến giúp chúng tôi"
Và chúng tôi có ba ngày suy nghĩ
để "làm sao giúp Làng Mai trở nên tốt hơn"
Làm cách nào để tổ chức cái này, rồi thì lối vào...
Đương nhiên là không có tàu lượn
Về cơ bản là vẫn như thế nhưng có tổ chức hơn
và không lãng phí năng lượng, trở nên bền vững hơn
và các sư thầy sư cô cũng bớt việc, những công việc
không cần thiết đối với các sư thầy sư cô
Đó là điều ông đến để chia sẻ
Một chút thông tin với các bạn rằng
Làng Mai, chúng tôi có khía cạnh kinh doanh đó
để bớt đi công việc của cửa hàng sách,
bớt công việc đưa đón người
và phòng khách, làm sao để phòng khách thoải mái hơn
Là người tổ chức, chúng tôi cũng lo lắng về khóa tu
"Những nhà doanh nhân này, họ muốn có phòng loại một
họ muốn gối không bị bốc mùi quá, họ muốn..."
Họ muốn phòng được xếp hạng nhiều sao
Tôi nghe nói có người như vậy
Và họ không muốn quá ngu ngốc và vui vẻ
họ giống như muốn thực tập nghiêm chỉnh
và tạo mạng lưới
Nên chúng tôi có nhận thức của những người kinh doanh
rằng bạn là người rất thông minh, hiệu quả
Và tôi nghĩ rằng, đôi ba ngày qua, ta đã cảm thấy khác đi
Tôi cũng không biết. Tôi xin lỗi nhé nếu nó không...
nếu bạn vẫn...
Ý tôi là nếu bạn không còn cảm thấy phiền
nếu ở trong một căn phòng với 8 người khác
Có người chia sẻ rằng, họ thích điều đó
Có một người như thế nên...
Ít nhất là có một người
Đó là những điều chúng ta phát triển như một cơ thể
và như một tổ chức
Vì có rất nhiều người trong chúng tôi trở thành sư thầy sư cô
và chúng tôi không biết
tổ chức khu bán sách
chúng tôi không biết cách làm
những công việc văn phòng
Tôi làm việc với một sư chị,
người sẽ giúp tôi về phần quỹ, kế toán
và sư chị hỏi, "Chị kí ở đâu trên tấm séc?"
Vâng, đó là một sư chị đến làm việc với tôi về kế toán
khi tôi ở Lộc Uyển
và sư chị hỏi tôi "Chị ký ở đây hả?"
Tôi không bao giờ quên điều đó
khi sư chị hỏi tôi
giống như bạn không biết ký séc ở chỗ nào
và bạn biết đấy
tôi nghĩ rằng ai cũng biết ký séc
đó là khi chúng tôi có séc
Nhưng khi tôi quán chiếu sau đó và
nhiều năm sau, tôi vẫn luôn nhớ làm việc cùng sư chị
Sư chị rất dễ làm việc cùng
Sư chị không biết gì cả và tình nguyện học hỏi
tất cả mọi thứ
Nên, thật là tuyệt rằng trên thế giới này
khi có người không biết kí séc như thế nào
Thật là tuyệt vời !
Ta cho rằng tất cả mọi người nên biết
kí séc như thế nào
Tôi đã từng làm việc với các sư anh, sư chị, sư em
những người biết tất cả mọi thứ về kế toán
và tôi phải thú nhận rằng rất khó làm việc
với người biết về kế toán
Đặc biệt là với tôi
Mọi tờ giấy bỏ vào trong túi, bạn biết đấy
Và chẳng có ngày tháng, số má
Và tôi trải qua một vài thử thách
làm việc với những người biết về kế toán
Nên tôi thực sự... Khi tôi nghĩ về sư chị
người không biết kí tờ séc như thế nào
tôi nghĩ tôi có một kí ức đẹp khi làm việc cùng sư chị
bởi vì nó rất vui, rất nhiều tiếng cười,
nhiều an lạc
Đó là một số điều để chúng ta cẩn thận
khi ta trở thành doanh nhân
Khi ta có rất nhiều kiến thức
về công việc của ta, về sự nghiệp của ta
Ta không quên...
Điều mà bạn tiếp xúc đây là sự tươi mới
Người ta gọi đó là Tâm ban đầu
dạng tâm "Tôi không biết"
Tôi nghĩ các sư anh sư chị sư em đã chia sẻ về điều đó
Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng với chúng ta
cho nền văn hóa và xã hội của chúng ta
Chúng ta được đào tạo để đi tới trường
để làm kinh doanh, xây dựng sự nghiệp
Đó là cách chúng ta nhìn thế giới,
điều gì là quan trọng nhất
Bạn biết đó, chúng ta gọi đó là điểm mấu chốt
Sự an toàn và tất cả những điều khác
Đó là cách tôi được dạy
Bạn phải có một tài khoản ngân hàng
Tôi tốt nghiệp, đi làm một hai năm
bắt đầu có chút tiết kiệm
và tôi nhớ một người bạn rất giỏi của tôi
Anh có rất nhiều tiền
và anh muốn tôi góp tiền cùng với anh
gửi vào ngân hàng, để bắt đầu lo cho
quỹ hưu trí của chúng tôi
Và chúng tôi mới chỉ tốt nghiệp đại học
đã bắt đầu lo lắng rồi
Và tôi đã gửi một ít tiền
vì cha anh ấy là người đầu tư rất giỏi
và chúng tôi đã bắt đầu lo lắng về kế hoạch nghỉ hưu
kể cả trước khi chúng tôi kịp...
Nên đây là cách mà chúng ta sống trong thế giới này
một cách sống
Tôi làm việc trong văn phòng rất cạnh tranh
bạn biết đó, nhìn ngó dự án của người khác
Và tôi thấy trái tim mình... Tôi nhận ra trái tim mình
trở nên ích kỉ hơn
bủn xỉn, người ta nói thế trong tiếng Anh
Bạn biết đấy, bạn bắt đầu nhìn vào dự án của người khác
và bạn có tâm lý
"Họ được nhận ngân sách như thế nào?"
"Họ có ngân sách lớn hơn"
Đó là cách mà tôi được huấn luyện
Trong trường học cũng rất cạnh tranh
Nhưng khi bạn đi làm, rồi dính dáng tới tiền bạc
và tôi thấy trái tim không được nuôi dưỡng
Tôi nghĩ, trưởng thành trong gia đình tôi
Bố mẹ tôi dành rất nhiều tình yêu cho chúng tôi
Chúng tôi được dạy sẻ chia
Nhưng khi lớn lên ở đất Mỹ, tôi nhận ra...
đặc biệt là khi tiếp xúc với sự thực tập,
trong 3 năm vừa làm vừa thực tập với Tăng thân
và Tăng thân nuôi dưỡng sự tỉnh thức của tôi
quan tâm tới người khác
tôi nhận ra môi trường, cấu trúc của xã hội
nó khiến tôi trở nên ích kỷ hơn
nên tôi biết phải tìm ra mục tiêu khác
để làm việc trong văn phòng
nên tôi bắt đầu tập trung vào con người
và giúp đỡ,tôi nhớ mình giúp đỡ các nhóm khác
bằng những điều mà họ cần
giúp một người nào đó gặp khó khăn
và phải ở lại muộn
và tôi tình nguyện ở lại giúp
bằng cách đó, kể cả khi bị giới hạn và
bị tính giờ trong công sở
Khi bạn hi sinh một chút
bạn giúp được ai đó thật tốt
đôi lúc bạn được đền đáp
và các mối quan hệ của bạn được nâng lên
nên tôi bắt đầu nhìn công việc không chỉ là
làm việc, mà bắt đầu nuôi dưỡng
các mối quan hệ của chúng ta.
nên điều này đối với tôi, là sự khởi đầu
cho con đường dẫn tới cuộc sống tu hành
hay người thực tập
Và tôi bắt đầu nhìn thấy mục tiêu
ngày càng rõ hơn
và rồi không lâu sau, tôi thấy mình
thay đổi sự nghiệp
Tôi trở thành thầy tu
Thực ra Thầy đã hỏi tôi,
Sư chị Gina đã dùng từ "hãng"
Thực ra Thầy đã dùng từ đó với tôi
Thầy nói, "Con có muỗn gia nhập hãng đạo Bụt không?"
ngay sau khóa tu Tiếng Việt
Tôi đã từng chia sẻ chuyện này rồi
Khi Thầy nói thế, nó mắc luôn trong đầu tôi
Tôi luôn nghĩ Bụt, bạn biết đấy, ở bên bên ngoài
thần thánh và bí hiểm
nhưng mà Thầy hỏi tôi gia nhập hãng đạo Bụt
Với tôi "hãng" là cái..., bạn biết đó
và đạo Bụt. Và nó mắc vào đó.
Đó là cách một vị Thiền sư làm
họ dùng một từ với bạn,
và bạn mất ngủ luôn, giống như là...
Đó là cách chúng tôi làm nên nền tảng
bởi vì Thầy biết, tôi nghĩ Thầy biết
lĩnh vực tôi được đào tạo, bạn biết đó,
Kiến trúc, kinh doanh...
nên Thầy khiến tôi có,
người ta gọi là, mâu thuẫn trong đầu
"Nhưng mà". "Cái gì cơ", "Bạn biết đó"
"Trong chùa", "tôn giáo", "đạo Bụt", "kinh doanh"
và nó đã trở thành hạt nhân (T/N: nghe không rõ)
trên con đường của tôi
và nó khiến tôi...
Nó khởi lên điều gì đó trong tôi
để bắt đầu nhìn vào
Và tôi thấy rằng phương pháp của Bụt
là điều mà Thầy chia sẻ
Một lần nữa, chia sẻ về đạo Bụt rất đơn giản
không hề phức tạp
Tôi không còn đọc những cuốn sách dày cộp,
những cuốn sách phức tạp về đạo Bụt
Và tôi thấy được cách Thầy biểu thị
sự thực tập của đạo Bụt rất đơn giản
rất thực tế, và có bằng chứng
Điều này được chia sẻ gần đây
Con người bây giờ với đầu óc hiện đại
thích bằng chứng
Họ thích biểu đồ, họ thích các con số
Họ thích các cuộc khảo sát, họ thích...
Tôi nhớ những lần đọc sách nhiều năm về trước
khi Chánh Niệm trở thành Hạnh phúc
Có cả một xu hướng đi theo Matthieu Ricard và...
Lúc đó là khoảng những năm 90 hay đầu 2000
Với trí tuệ trong cuộc sống và Đức Đạt Lai Lạt Ma
sự giao thoa giữa khoa học và đạo Bụt
Có rất nhiều người thích thú với vấn đề này
Tôi nhớ đã từng đọc một bài báo
chia sẻ về sự hạnh phúc
về hạnh phúc và lòng từ bi
họ đo lường não bộ
và nó có môt loại sóng nào đó
một loại sóng lớn hơn, tôi không rõ đó là beta hay gì
một trong những sóng đó lớn hơn
Và khi bạn có sóng đó, có nghĩa là
não bạn đang hạnh phúc
một bộ não hạnh phúc
Họ đo lường các vị thầy tu
và những người khác
Và họ thấy rằng "Ồ, những người thiền tập
họ hạnh phúc. và họ cho thấy dấu hiệu này rất nhiều"
Và tôi nhớ trong bài báo nó họ nói
Bây giờ, khi bạn hạnh phúc,
chúng tôi có bằng chứng là bạn hạnh phúc
Tôi ước giá như mình cắt nó ra
Giống như bạn cần người khác
nói cho bạn biết bạn hạnh phúc
Bạn thấy văn hóa của chúng ta hướng ngoại thế nào chưa?
Chúng ta cần có bằng chứng, cần có thông cáo
rằng "bạn hạnh phúc"
Nhưng tôi nghĩ đó là lí do tại sao
chúng ta ở đây
để tự trao quyền lại cho chính mình
Ta không cần thêm nghiên cứu
Ta không cần thêm biểu đồ và dữ liệu
Tôi nghĩ chúng ta chỉ cần
tiếp xúc với trực giác bẩm sinh của mình
để biết được hạnh phúc là như thế nào
có vị như thế nào
Hạnh phúc chân thực không có liên quan gì tới
bánh sinh nhật, những món quà
hay một cái xe sang hơn
Đó là sự hạnh phúc về mặt tâm hồn
Hạnh phúc là khi bạn cảm giác
trái tim như nảy lên
tâm trí bạn như mở rộng
nó chấp nhận rất dễ dàng
Chúng ta đã mất đi khả năng đó,
trực giác.
Nên khi ta thực tập thiền,
ta thực tập chánh niệm
là để đào tạo lại, huấn luyện lại
bản thân mình để có được cảm giác đó
Chúng ta trở nên phân tích nhiều quá
quá lí trí, và ta mất đi sự tiếp xúc
với cảm giác.
Nên sự thực tập quay lại với hơi thở,
quay lại với thân thể mình
là yếu tố căn bản của tất cả sự thực tập
Vì nó giúp chúng ta vượt ra được
cái đầu đầy suy luận phân tích của ta
để có cảm giác nhiều hơn, nhận diện nhiều hơn
tiếp xúc nhiều hơn, nếm trải nhiều hơn
Bạn thấy những từ đó không?
Chúng mang tính trực giác nhiều hơn
nhận diện nhiều hơn
Chúng không phải về những con số
và những danh sách
Tôi nghĩ mình thích những điều
Kyle nói hôm trước
Khi bạn bắt đầu đếm, tốt nhất bạn nên cẩn thận
bởi vì đó là nơi sự so sánh của bạn sẽ đến
nên những điều khác, cảm giác
bạn không thể đếm được cảm giác
Hôm qua khi các bạn nghe nhạc
bạn tiếp xúc bản năng bẩm sinh trong mình
để cảm nhận hạnh phúc
để cảm nhận sự toàn thể và được kết nối
Đó là điều chúng ta cảm thấy ở bữa trưa ngày hôm qua
Hoàn toàn không liên quan tới việc,
"Ồ, anh ta chơi giỏi đấy" hay "Ồ, cô ấy..."
Tôi thấy rất nhiều người nhắm mắt lại
Đó là điều chúng ta muốn
Gần đây tôi về Việt Nam
và chúng tôi ngắm cảnh hoàng hôn
Ở đó có nhiều người
Có rất nhiều cách để thưởng thức hoàng hôn
Bạn có thể ngồi đó ngắm hoàng hôn
hoặc bạn có thể thở, ngắm hoàng hôn và
nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm,
cảm nhận trái đất đang quay
hoặc bạn có thể ngắm hoàng hôn,
lôi máy ra, nhảy quanh ngọn núi,
chụp ảnh và "Tôi đây nè!"
Đó là một cách khác để thưởng thức hoàng hôn
Trong văn hóa chúng ta, ta bị vướng nhiều quá
để mà chụp được khoảnh khắc đó
để về ngắm lại sau
Nhưng tôi có cảm giác rằng
người ta giờ không có thời gian
bởi vì họ chụp ảnh nhiều quá
khiến tôi phân vân
Tôi nghĩ các bạn cần một kiếp nữa
để mà xem lại tất cả những bức ảnh của bạn
Nên thật may mắn là ngày hôm qua
tôi đã rất ấn tượng khi hoàn toàn
không thấy một ai đi loanh quanh
chụp ảnh các sư anh, sư chị, sư em
đang biểu diễn
Điều đó đã thêm vào năng lượng đại chúng
điều đó thật đẹp
điều chúng ta trải nghiệm ngày hôm qua
sẽ không bao giờ rời bỏ bạn
Kể cả khi cổ phiếu sụt giá,
bạn sẽ không bao giờ mất đi khoảnh khắc đó
phải vậy không?
Đó là sự hạnh phúc tâm hồn
không liên quan gì tới tiền cả
Nó ở bên trong bạn,
là một phần trong từng tế bào trong máu bạn
Đó là sự làm giàu về tâm linh
đó là điều mà ta cần làm
Đó là sự đối kháng của chúng ta
đối với xã hội hiện tại
Đương nhiên, bạn phải trả các loại hóa đơn
bạn phải lái xe, bạn phải đi máy bay
đừng khổ hạnh quá, được chứ?
Bạn làm những gì cần làm,
nhưng đừng quên rằng mục tiêu cơ bản của mình
là làm giàu bản thân bằng năng lượng tâm linh
điều mà bạn cảm nhận và say mê
Và Đức Thế Tôn, tôi luôn quay về với
hai sự thật giản đơn.
Ngài nói rằng có 4, như là Tứ Diệu Đế,
Tôi nghĩ chúng ta đã nói về điều đó rồi
Khổ, Nguyên nhân của sự khổ (Tập),
Hanh phúc (Diệt khổ), và Nguyên nhân
của hạnh phúc (Đạo)
Tứ diệu đế
Sự thoát khổ (Diệt) mà chúng ta nghe
không gì ngoài hạnh phúc hay sống tốt
Nên bốn sự thật đó, tôi thích
tổng kết gần đây của Thầy, đó là
Khổ đau và nguyên nhân của sự khổ
về căn bản là "Làm sao lại khổ"
Hãy nhìn vào sự nghiệp của Bụt
đó là để giải phóng khổ đau
Thậm chí có người hỏi Ngài
"Ngài dạy gì trong hơn bốn mươi năm?"
"Tôi không dạy gì hết,
tôi chỉ dạy người ta bớt khổ"
mà theo cách nói khác
"Làm cách nào để hạnh phúc"
Và tôi thích cách Thầy nói
"Hạnh phúc là thói quen,
nên hạnh phúc có thể luyện tập"
Nên điều chúng ta làm ngày hôm qua
là để huấn luyện, để có mặt ở đó
và không chụp ảnh
Có mặt ở đó, và chấp nhận rằng
ta không thể nào mất đi khoảnh khắc đó
nên ta thưởng thức, và điều đó trở thành
hạnh phúc vĩnh cửu của chúng ta
Và bạn không cần phải bật cái gì lên
không cần phải đăng nhập
hay làm bất cứ điều gì khác
Bạn chỉ cần ngồi và triệu hồi khoảnh khắc đó
Và điều đó có thể nuôi dưỡng chúng ta
Đó là thức ăn nuôi dưỡng tâm hồn
Là công việc, là sự nghiệp
của một người thực tập
Làm cách nào để bớt khổ?
Và làm cách nào để tạo thành thói quen hạnh phúc
Làm cách nào để khổ đau và yêu thương
Khi Thầy nói về điều đó,
giống như "ting" một tiếng
đó là khoảnh khắc rung động của tôi
Khổ đau như thế nào
Ý tôi là, đó không phải là một nơi
hay một khoảnh khắc trong tương lai
khi bạn hoàn toàn chấm dứt sự khổ đau
Thầy chỉ nói rằng
bạn cần phải học cách làm điều đó
Khi bạn khóc, bạn biết mình khóc như thế nào
Ngồi xuống, nương theo hơi thở
và để nước mắt rơi
Hãy để ba bạn khóc
Hãy để mẹ bạn khóc
Đừng chạy trốn
Đừng nghĩ đó là một điều đáng xấu hổ
hay mình không nên như thế
Đó là cách chúng ta học
cách khổ đau
cách có mặt và không bị cuốn đi bởi cảm xúc
bởi nó sẽ quay lại
và ở lần tiếp theo bạn lặp lại
Nó sẽ lại qua đi
và lần tiếp theo
Nó lại qua đi
Và bạn sẽ sớm nhận ra, "À"
Khi bạn dừng lại và quay lại với bản thân
bạn sẽ bắt đầu hiểu được
Bạn bắt đầu hiểu được nguyên nhân của nó,
gốc rễ của nó
Kinh nghiệm của tôi cho tới giờ
khi sống trong cộng đồng này thấy rằng
nó luôn quay trở về với cha mẹ chúng ta
và thời thơ ấu của mình,
những điều ta được dạy lúc còn nhỏ
Hầu hết là như thế
Một số thuộc về xã hội hoặc cấu trúc như
nơi chúng ta sinh trưởng, và điều ta được dạy
trong môi trường nơi chúng ta làm việc
nhưng phần nhiều trong số chúng, bằng cách nào đó
có rất nhiều liên hệ với khoảng thời gian
chúng ta sống trong gia đình
Đó là cách mà tôi đã chữa lành quá khứ
Quay lại đó, tiếp xúc với những điều đó
thấu hiểu chúng
Khi bạn đã hiểu được điều gì,
nó sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành
và sẽ không còn là một đứa trẻ đòi hỏi điều đó nữa
giống như sự trưởng thành của khổ đau
Khổ đau của ta vẫn còn đó
nhưng nó đã được chữa lành
nó không đi mất mà được chữa lành
Mà khi chữa lành rồi thì vẫn còn sẹo
Tôi có vài cái sẹo trên người
Phải mất rất nhiều thời gian để chữa khỏi
Và mỗi lần thay đổi thời tiết,
tôi có thể cảm nhận được nó
Và mỗi lần tôi ăn đồ ăn cay
tôi có thể cảm nhận được
Nó không hoàn toàn mất đi
giống như, "Tôi biết bạn ở đó, và tôi nhớ
những tháng ngày dài tôi đã chăm sóc bạn"
"Ôi bạn tôi"
Thấy không? Bạn không cần nỗi khổ đau biến mất
Tôi nhớ khi tôi chịu đựng suốt ba tháng
chăm sóc vết thương để nó không chảy máu
Giữ nó sạch sẽ, thay băng thường xuyên
Và nó khiến thực tại của bạn phong phú hơn
Khổ đau không phải điều chúng ta phải
hoàn toàn tránh nó.
bạn chữa trị
Chữa trị ở đây có nghĩa là bạn không cào nó nữa
rằng miệng vết thương đã đóng và
không còn chảy máu
Không có nghĩa là bạn xóa bỏ nó hoàn toàn
Mà bạn không còn chảy máu nữa
bạn không còn gãi vào vết thương đó
Đây là kinh nghiệm của tôi về
nỗi khổ bên trong tôi
nên ý tưởng về việc ta phải hoàn toàn
xóa bỏ khổ đau chỉ là một khái niệm,
niềm khát khao hay điều mong ước
Ta không biết thoát ra bằng cách nào
Ta không biết có cách nào làm được điều đó
Còn bây giờ, bằng sự thực tập,
Ta có cách để quay về và chăm sóc nỗi khổ đau
Và nó sẽ tự chữa lành
Đó là một điều nữa mà chúng ta đã đánh mất
Chúng ta đã phụ thuộc quá nhiều
vào những thứ đến từ bên ngoài
Đương nhiên chúng cũng giúp ta nhiều
Thuốc thang và khoa học đã tiến bộ rất nhiều
Nhưng đừng để chúng khiến bạn
đánh giá thấp khả năng tự chữa trị bẩm sinh của chúng ta
về cả mặt thể xác và tâm hồn
Thân thể ta có những phương thức
tự chữa trị rất mạnh mẽ
Nếu ta biết cách dừng lại,
cung cấp một môi trường trong lành,
thì tự nhiên nó sẽ làm việc cần làm
Bạn ăn những thứ nên ăn,
bạn chăm sóc môi trường xung quanh
không phải tiêu thụ nhiều thứ hơn
Không chạm vào nó, không gãi
Ta làm thế với những khổ đau của ta
Với sự thực tập, ta học cách
làm sao để khổ đau
Và có rất nhiều phương thức làm điều đó
Cảm xúc dâng lên, những cảm xúc mạnh mẽ
Ta học cách đối diện với chúng
Giận dữ, buồn bã, cô đơn là hoàn toàn bình thường
Nhưng có cách để buồn, để giận, để cô đơn
Ta đặt hai tay lên bụng
"Tôi biết bạn ở đó, nỗi cô đơn của tôi
Bạn là đứa bé trong tôi,
và tôi sẽ chăm sóc bạn
Tôi không sợ bạn, tôi thương bạn
Tôi cúi đầu trước bạn
Và bạn không còn chi phối tôi nữa,
Tôi chấp nhận bạn như bạn vốn là"
Ta cần học cách khổ đau
Bằng cách đó, ta học được
làm thế nào để bớt khổ đau
Đối với tôi, điều đó rất quan trọng
Trong quá trình lớn lên, tôi luôn nghĩ rằng,
Tôi thậm chí còn hỏi Thầy,
"Thầy ơi, chúng ta chỉ lấy hoa có được không?"
Tôi đã có lần thất vọng,
Thầy chỉ nhìn tôi và mỉm cười
Trong cuộc sống của chúng ta
có rất nhiều lần ta bật khóc
và ta ước gì chỉ có hoa thôi
"Con không muốn bùn"
"Con chỉ muốn hoa"
Thầy mỉm cười và uống trà
Rồi bạn quay lại và khóc lóc
Và làm cách nào để hạnh phúc
Đây là điều chúng ta tiếp xúc
trong những ngày ta ở đây
Đây là công việc của chúng ta
Làng Mai
Làm thế nào để khổ đau?
Và làm thế nào tạo tác được an lạc và hạnh phúc?
Nếu bạn có thể kinh doanh được điều đó
Xin hãy làm
Nếu bạn có thể đóng nó vào viên thuốc
Hãy đến gặp tôi
Tôi luôn muốn tạo ra viên thuốc đó
Và thuốc "bớt khổ"
Ta có thể giàu to
Tôi cho bạn ý tưởng
Xin hãy nhớ nếu bạn có thể làm được điều đó
Xin hãy nhớ tôi là đối tác của bạn
Nhưng tôi có cảm giác rằng
nó sẽ gây nghiện
và ta sẽ phá hủy hành tinh này
khi sản xuất những viên thuốc đó
Nhưng ta đã sẵn có nó rồi, phải không?
Ta tiếp xúc với nó
Mọi người đều tiếp xúc với nó
người ít người nhiều
nhưng tất cả chúng ta đã tiếp xúc
với khoảnh khắc đó
Hạnh phúc đó không phải
thứ hạnh phúc bay bổng
Niềm hạnh phúc đó có thể là khi
ta đối diện nỗi khổ của ta
lần đầu tiên trong đời
Bạn thấy không? Hạnh phúc không phải là
Giấc mơ Mỹ hay
những điều ta dán nhãn là hạnh phúc
Ôi xin lỗi, tôi đã nói nước Mỹ
Tôi lớn lên ở Mỹ, nên...
Đó là một cái nhãn
Đó không phải là niềm hạnh phúc
mang tên McDonald
Hạnh phúc có thể là điều ta có
khi ta đang khổ đau
Và tôi đã nếm trải điều đó
Đó là những giọt nước mắt mặn chát
Niềm hạnh phúc đó tuôn chảy
Nó không hoàn toàn là không có khổ đau
Đó là niềm hạnh phúc khi khổ đau
Và ta đã điều chạm được điều đó
sự cởi mở đó
Như vậy, tạo tác hạnh phúc không có nghĩa là
bạn phải rũ bỏ những điều khó chịu,
những điều mà bạn không thích
Thực ra, hoa và bùn liên hệ rất chặt chẽ
Thầy nói, đó là sự tương tức giữa bùn và hoa sen
Nhưng chúng ta lại cắt hoa
cắm vào bình
"Tôi không muốn nhìn và ngửi mùi
của cái phần còn lại kia"
Việc đào tạo, xu hướng của chúng ta,
sự hiểu lầm của chúng ta
Đây là điều ta cần phải thực tập,
cần phải tạo ra mục tiêu sự nghiệp
Không chạy trốn khỏi khổ đau nữa
Và hãy tiếp xúc sâu sắc
với niềm hạnh phúc tâm linh của ta
Đó là sự nghiệp của chúng ta
Sự nghiệp của chúng tôi, các sư thầy sư cô
và giờ đó là sự nghiệp của các bạn
Sáng nay tôi thấy rất rất nhiều người
đã tiếp nhận năm phép thực tập
Ngoài năm phép thực tập
Giờ sự nghiệp của các bạn là giải phóng khổ đau
biết cách khổ đau
để giải phóng bản thân và chữa lành
để bạn có thể tạo ra hạnh phúc,
an lạc, bình an
và để giúp những người khác làm điều tương tự
Điều đó rất đơn giản,
nhưng yêu cầu sự thực tập
bởi vì tập khí (thói quen) của chúng ta rất mạnh
Các khuynh hướng của ta bị che dấu
Nên chúng ta cần nhau như một cộng đồng
Có lẽ chúng ta hãy lắng nghe một tiếng chuông
để giúp ta tiếp xúc được với
khoảnh khắc hiện tại
Một lần tôi đã từng được nghe,
và tôi nhớ lần đầu tiên
tôi nghe được bằng tiếng Việt câu chuyện
về một người con trai và người cha
Gia đình họ rất giàu
Người cha rất thương người con trai
Nhưng người con trai lại lớn lên dư dả quá
Và anh ta bị chiều hư
và không biết quý trọng của cải
Và tôi nghĩ anh ta bị dính vào
cờ bạc, rượu chè và rất nhiều thứ khác
Thầy không nói vậy,
đó là môt người con trai mới
Khi lớn lên, anh ta trở nên rất tham lam
bắt đầu đầu tư vào kinh doanh, khởi nghiệp
sử dụng tất cả tiền bạc của gia đình
có thể là cờ bạc, hay những quan hệ không lành mạnh
Anh ta tiêu hết mọi thứ,
vì anh ta không biết cách nào khác
Người cha rất đau lòng, và ông biết rằng
sớm muộn gì sự giàu có của gia đình
sẽ không còn
nên ông lấy một miếng ngọc hay kim cương
một thứ rất quý giá
ông đặt nó vào một chiếc áo khoác của mình
rồi ông đưa chiếc áo khoác cho người con
Ông nói, "Con trai, một ngày nào đó
khi con cần, và con đã bần cùng
trong trái tim và trong cuộc sống
Hãy nhớ đến chiếc áo này,
chiếc áo này có thể giúp con
Đối với các sư anh sư chị sư em
có lẽ tôi không kể lại câu chuyện
một cách chính xác
nhưng mà đây là tôi nhớ như vậy
Nên đây là sự suy diễn của tôi
Người cha đưa cho đứa con chiếc áo khoác
Và đứa con nói, "cám ơn cha"
Anh ta treo chiếc áo lên một chỗ
rồi mặc comple
Anh ta thích mặc âu phục
Anh ta ra ngoài làm việc của mình
Không lâu sau anh ta mất hết tiền
vào cờ bạc và những khoản đầu tư xấu
và anh ta trở thành ăn mày
Cha anh ta mất mà anh không biết
Ngôi nhà bị phá hủy
Anh ta trở thành kẻ không nhà
Và thứ cuối cùng anh ta còn là
chiếc áo khoác của cha
bởi vì chiếc áo đã cũ sờn
Tất cả những bộ Âu phục Armani đã bị bán
Nên điều cuối cùng anh còn lại là chiếc áo
Và tôi nhớ, bằng cách nào đó,
anh ta đã khám phá ra có cái gì đó
ở bên trong chiếc áo khoác
Khi mở ra, anh ta thấy một viên kim cương lớn
Anh ta bắt đầu khóc
"Cha thương mình mà mình không biết"
Anh cảm nhận được tình phụ tử trỗi dậy
Đây là tình huống hiện tại của chúng ta
Ta rất giàu có, và sự giàu có nằm trong áo ta
nhưng ta lại không biết
Đó là cách sống của chúng ta
Chúng ta chạy theo để có nhiều tiền bạc hơn
giàu có về mặt vật chất bên ngoài hơn
Ta quên mất rằng, trong mỗi chúng ta
Cha mẹ ta yêu thương ta
Và ta là người giàu nhất thế gian
Đó là một câu chuyện rất đẹp
ít nhất tôi nhớ là như thế
Đây là điều mà khi bạn rời Làng Mai
hãy nhớ rằng
trong áo của các bạn có một viên kim cương
và bạn phải tìm ra nó
Tôi đã ở Việt Nam trong hai tháng
Và gần đây Việt Nam nhìn nước Mỹ
như một hình mẫu
Việt Nam cũng muốn có Giấc mơ Mỹ
Người ta xẻ một nửa ngọn núi
để trở nên giàu có hơn
Cắt theo nghĩa đen luôn
Tôi đã nhìn thấy ngọn núi và một nửa của nó biến mất
Tôi nghĩ, "Sao không bạt luôn cả ngọn núi
và lấp luôn đi, để mình khỏi phải nhìn thấy"
Bởi vì nhìn thấy điều đó rất đau đớn
Đương nhiên chúng ta phải chặt cây
phải đào đất đá, xây cất thứ ta cần xây
vì ta là con người
Ta trở nên vô cùng giàu có
và ta quên mất rằng
ta đã bòn rút ngôi nhà của chúng ta,
gia đình của chúng ta như thế nào
Ta nhìn Trái Đất như thể một thứ
mà ta có thể cứ tiếp tục lấy đi
Tôi cũng thấy trong trái tim của nhiều người
có nhiều thiếu thốn
Họ rất nghèo
Có một thứ mà họ rất thiếu
Đó là sự chú ý
Họ không thể ngồi cho yên và chú tâm
Họ hầu như không nghỉ
Đó là văn hóa của họ,
và tôi nghĩ rằng ta đang trải nghiệm điều đó
Nếu bạn có cho mình một trong các thiết bị như này
Thiết bị đó được tạo ra để
thu hút sự chú ý của bạn
Thật lạ lùng
Tôi giờ cũng có một cái
ở ngay cạnh giường
và tôi trở thành bạn với nó
Thật sự rất khó khăn
Bởi vì nó lúc nào cũng đòi hỏi
sự chú ý của tôi
Tôi vào trong phòng và...
Tôi muốn nằm cạnh nó
Trước khi tôi đi ngủ
"Tôi muốn xem", bạn biết đó
Nó đang thu hút sự chú ý của chúng ta
Đây là sự tự do, hay là cái xích,
là nhà tù của chúng ta?
Ở Việt Nam, ai cũng có một cái
Trời ạ
Nó có mặt khắp mọi nơi
Tôi không biết nữa. Ở Châu Á,
có điều gì đó mà họ rất thích ở Tây Phương
Bất cứ điều gì
Nên tôi nghĩ chúng ta nên
bắt đầu kháng cự, một sự kháng cự khác
để làm bản thân mạnh mẽ lên
với sự chú tâm của mình
Về cơ bản đó là lí do tại sao
các bạn ở đây
Các bạn là những người tị nạn
Bạn nghĩ rằng Siria có người tị nạn?
Cả hành tinh này có người tị nạn
Tất cả chúng ta đều cần một nơi
để nương náu, tránh khỏi
sự tấn công trong tâm trí ta.
Bạn đi tới bất cứ nơi nào,
họ đều muốn có sự chú ý của bạn
Họ muốn có nhiều hơn những cú click
Họ muốn nhiều hơn...
Nên bạn phải nhận thức được điều đó
Khi bạn rời nơi đây,
hãy ghi khắc điều này vào trong tim
bởi vì nó sẽ thu hút sự chú ý của bạn
Bạn nghĩ rằng đây là tự do?
Rằng bạn có thể nói chuyện với bất cứ ai?
Họ có thể tiếp cận bạn 24/7?
Không
Họ thực ra xâm chiếm bạn,
Kể cả khi đó là người bạn yêu
Không gian của bạn giờ đây
trở thành vô hạn
đối với những ai muốn xâm phạm
Thời gian của bạn, 24 tiếng đồng hồ,
đều mở.
Bạn ngồi cạnh người mình yêu,
và ai cũng có thể làm phiền bạn
Và bạn sẽ không còn ở cạnh người đó nữa,
mà đến với người khác.
Đây là thực trạng văn hóa, xã hội của chúng ta
Đó là nguồn gốc tạo nên rất nhiều loại bệnh
Chúng ta không có khả năng quay trở lại
và mang sự chú tâm quay trở lại
với những điều có thật,
những điều tốt đẹp,
những điều tuyệt vời đã sẵn có
ngay trước mặt chúng ta.
Những người ta yêu,
thiên nhiên, gia đình.
Chúng ta được huấn luyện để hướng ra ngoài
Để nhìn những thứ như vậy,
để xem quảng cáo, đọc tin tức,
những tin tức lặp đi lặp lại
Cho dù bạn bật kênh nào,
vẫn chỉ là những tin tức giống nhau
Và chúng còn hỗ trợ nhau
Mỗi lần bạn xem, chúng tạo ra tiền
Mỗi lần bạn nhất nút, chúng tạo ra tiền
Mỗi lần bạn ấn "like", chúng tạo ra tiền
"Click!"
Chúng ta đều biết điều đó
Tôi chia sẻ với bạn rằng sự thực tập chánh niệm
rất quan trọng
Chừng nào ta hành trì
phép thực tập căn bản này
Ta sẽ ngày càng trở nên
nhận thức được bản năng này,
những cảm thọ này,
những trải nghiệm thực tế của cuộc sống
Không chỉ trong đầu ta
khi nhìn vào màn hình.
Đó là nhiệm vụ của chúng ta,
sự nghiệp tỉnh thức
Ta cần giúp bản thân thức tỉnh,
và ta cần giúp nhiều người khác thức tỉnh
Và ta có thể làm điều đó cùng nhau
Nên mọi người rất thiếu thốn sự chú ý
và cả sự im lặng
Một điều rất nổi bật
trong chuyến đi của tôi tới Việt Nam
là những nơi yên tĩnh không còn nhiều
Nên hãy chú ý,
hãy tìm thời gian riêng cho mình,
để được yên tĩnh
trong tâm trí và ở môi trường xung quanh.
Đó là điều mà bạn tự làm giàu bản thân.
Đó là sản phẩm của diều này
Và khi bạn có thể tĩnh tại,
nó sẽ rất mạnh mẽ.
Đó là điều mà ai cũng muốn,
mà bạn lại có,
bạn còn biết làm cách nào tạo ra nó.
Người ta sẽ đến gặp bạn để hỏi
Sự tĩnh tại của bạn.
Và bạn biết không,
bạn có thể cho đi hoàn toàn miễn phí,
mà bạn vẫn có thêm.
Ý tôi là, đúng là kinh doanh tuyệt vời!
Nên, xin hãy biến nó trở thành công việc của bạn
Sự tĩnh lặng,
Thực tập để tĩnh tại
Khi bạn ngồi (hít vào)
"Ôi, tôi phải đi!"
Khi bạn ăn...
Hãy giữ yên tay mình,
giữ yên thân thể mình
Với việc thực tập từ từ như vậy
để giữ cho tâm trí bạn tĩnh lại
và bạn sẽ trở nên giàu có
không ai có thể lấy cắp khỏi bạn
Một điều nữa,
đó là thiếu sự thấu hiểu
Tôi nghĩ rằng chúng ta đã được nghe nhiều
về sự thấu hiểu trong tình yêu
Người ta cần nhiều hơn những người
biết lắng nghe sâu
Nên hãy huấn luyện bản thân.
Tôi nghĩ, kể từ ngày hôm qua,
tưởng tượng từ lúc bắt đầu,
bạn được học cách lắng nghe sâu,
học cách lắng lại,
để bạn có thể có mặt ở hiện tại,
sự chú ý của bạn
có kết nối chặt chẽ với sự hiện diện của bạn
Chúng ta nói về sự quan tâm thích đáng,
cũng là sự quan tâm đơn thuần,
sự nhận diện đơn thuần,
Bạn nhìn sự việc đi qua
Thấu hiểu cũng là một điều
mà mọi người đang thiếu.
Trong khóa tu của chúng ta,
chúng ta ngồi xuống
và lắng nghe rất nhiều người.
Trong số đó có nhiều người
lần đầu tiên họ được lắng nghe
và thấu hiểu.
Đây là điều mà chúng ta có thể huấn luyện,
và đương nhiêu yếu tố căn bản,
tình yêu
Người ta đang thiếu đi cảm giác yêu thương
Ở đây tôi có một trích đoạn rất hay
từ một người, tôi nghĩ chúng ta gọi là cha xứ,
tên của ông là tiếng Pháp,
một nhà duy linh người Pháp,
Pierre Teilhard de Chadin
Những lời ông viết được dịch sang tiếng Anh
"Ngày sẽ đến, sau khi có bầu trời xanh,
cơn gió mát, những con sóng,
và sức hút,
Chúng ta sẽ chuẩn bị cho Chúa
năng lượng của tình yêu.
Và vào ngày đó,
lần thứ hai trong lịch sử thế giới
loài người tìm ra lửa"
Thật hay, phải không?
Chỉ cần nghĩ rằng toàn thế giới
cố gắng dùng năng lượng mặt trời,
phấn đấu bay lên sao Hỏa
Cố gắng để làm, cái gì nhỉ?
Facebook muốn tất cả mọi người lên mạng
Họ đi và... Tôi quên mất đó là cái gì rồi...
Mục tiêu nào, nhiệm vụ nào là
quan trọng nhất đối với loài người?
Tôi nghĩ rằng, có thể tôi nhớ nhầm,
nhưng liên quan tới việc
đưa tất cả mọi người truy cập trực tuyến
Ý tôi là, bạn biết đấy,
một số nước ở phía Nam,
họ báo cáo rằng họ cần các thiết bị
để họ có thể truy cập trực tuyến.
Thật là hay!
Không thể tin nổi!
Tôi nghĩ khá là hay,
để cho tất cả mọi người kết nối.
Nhưng bạn nghĩ,
đó là điều quan trọng nhất.
Tôi nghĩ họ chỉ muốn nhiều cú "click" hơn
Nhưng hãy nghĩ về việc sử dụng tình yêu,
hãy đưa nó vào danh sách nhiệm vụ của bạn,
vào trong tổ chức, trong tập đoàn của bạn
Đương nhiên những lời này rất lãng mạn
Tôi biết thế giới này thực tế hơn một chút
Và bạn sẽ không kiếm được nhiều tiền
nếu làm thế.
Có một công ty mà chúng tôi làm việc cùng
rất chặt chẽ, bạn biết Salesforce?
Giám đốc điều hành của họ
khá gần gũi với chúng tôi
Trái tim ông rất lành,
và nhiệm vụ của ông thực ra là
kinh doanh và làm những điều tốt,
những điều nuôi dưỡng trái tim ta
Cùng làm điều tương tự
Đó là mục tiêu của ông
Đó là điều rất tuyệt vời
Giống như,
Tại sao hai thứ đó không thể là một?
giống như coi việc
giúp đỡ mọi người là việc của bạn
Tôi thấy việc đó rất thú vị,
bởi vì đó là điều chúng tôi
đang cố gắng làm,
rất giống nhau.
Đó là sự kết hợp,
ngoại trừ việc chúng tôi đến
từ phía tâm linh,
giúp giải thoát khổ đau,
và cố gắng khiến nó hoạt động
như một ngành kinh doanh có lợi lạc.
Chúng tôi làm chưa tốt lắm, nhưng các bạn vẫn đến đây,
nên chắc là tạm ổn
Có một doanh nhân trong ngành bất động sản
rất giàu có
đến với Tăng Thân của chúng tôi mỗi năm mọt lần
Ông rất gần gũi với Tăng Thân
Và ông thấy cách chúng tôi làm
hiệu quả không cao
Tôi nhớ có một lần tôi nghe ông nói
"Thầy biết không, nếu nói đây là kinh doanh
thì các thầy thất bại là cái chắc"
Tôi nghĩ đó là một lời khen
Bạn biết đó,
Tôi hoàn toàn không coi đó
là một lời phê bình. Thành thật mà nói,
tôi rất vui, bởi vì, bạn biết đấy
có những lúc chúng ta quá giỏi,
và điều đó rất nguy hiểm
Bạn trở nên....
Có người ở Lộc Uyển nói,
"Thầy biết không, tôi biết các thấy
mua kính cửa sổ ở đâu,
tôi biết các thầy lấy thảm ở đâu,
Vì vậy nên tôi có thể tin các thầy"
Bạn có hiểu không?
Đó là một khóa tu, chúng tôi có pháp đàm
Người đó đã mất niềm tin vào
các tổ chức tôn giáo
ông ta thấy sự tham nhũng ở đó,
thấy thực sự một số người
hoạt động tôn giáo giàu như thế nào
với những ngồi nhà sang trọng,
những ngôi nhà để nghỉ dưỡng
Dù sao đó là ý kiến của riêng người đó
Tôi không muốn đi sâu vào đó
Nhưng ông ta nói đây là lần đầu tiên
ông quay trở lại với một "nhóm" tôn giáo
Và lúc đầu ông có chút e dè
khi leo lên Lộc Uyển
Nhưng sau khi ông nhìn thấy
những khung cửa sổ của chúng tôi
thuộc hàng rẻ tiền mà chúng tôi mua từ
Home Depot (T/N: một cửa hàng bán lẻ dụng cụ)
và thảm cũng mua từ Home Depot.
Ông ta nói, "Tôi biết mấy thầy mua cửa sổ
và thảm ở đâu"
Nên tôi muốn chia sẻ rằng,
chúng tôi không giỏi, gọi là gì nhỉ,
làm giàu cho lắm. Chúng tôi đang lãng phí,
cũng không phải là lãng phí
Chúng tôi không giỏi đầu tư
Chúng tôi đầu tư vào những thứ khác
Nên chúng tôi không giỏi lắm trong việc...
Nhưng bạn thấy đấy,
chúng tôi vẫn ở đây.
Điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ về
một yếu tố rất quan trọng,
"Cùng nhau"
"Cộng đồng"
Đó là điều chúng ta ngày càng thiếu
Thầy đã từng nói rất nhiều lần,
thế kỷ 20 được biết đến nhiều
về việc ca tụng chủ nghĩa cá nhân,
cảm giác rằng "tôi có thể tự mình làm"
dựa trên sự tách biệt
các quốc gia tách biệt với nhau,
không có sự kết nối
Tôi nghĩ rằng giờ chúng ta đang
đi vào thực tại của điều đó
Chúng ta đều có kết nối với nhau