Chàng lương y trẻ Hứa Tuyên
đang gặp phải một vấn đề nan giải.
Vừa khai trương một hiệu thuốc,
lẽ ra đây phải là thời khắc để ăn mừng.
Nhưng chàng lại mua thảo dược
từ chủ cũ của mình,
vì oán giận,
hắn đã bán thảo dược cũ cho chàng.
Đang phân vân
chưa biết phải xử lí thế nào,
thì bệnh nhân lại đổ xô đến hiệu thuốc.
Dịch bệnh hoành hành khắp thành,
mà chàng chẳng có thuốc trị.
Khi chàng sắp phát hoảng thì vợ chàng,
Bạch Tố Trinh, đem đến một toa thuốc
dùng các phế phẩm này làm vị thuốc.
Phương thuốc này có công hiệu tức thì.
Cả chủ cũ của Hứa Tuyên
cũng phải mua lại thứ thuốc này
để chữa trị cho gia đình.
Không lâu sau, một nhà sư
tên Pháp Hải tìm gặp Hứa Tuyên,
cảnh báo rằng có một con yêu quái
đang ở trong nhà chàng,
và nó chính là Bạch Tố Trinh.
Hứa Tuyên cười lớn.
Người vợ hiền từ và đảm đang của chàng
sao có thể là yêu quái được.
Pháp Hải vẫn nằng nặc không thôi.
Bảo vào ngày mùng năm tháng năm,
hãy cho nàng uống rượu hùng hoàng,
đó là thời điểm
yêu phép suy giảm cực độ.
Hắn cắt nghĩa: sẽ chẳng sao cả
nếu nàng ta không phải là yêu quái.
Hứa Tuyên lịch sự mời hắn trở gót,
chẳng để tâm đến lời gã.
Tết đoan ngọ đến gần,
chàng quyết định đem nó ra thử.
Vừa chạm môi vào chung rượu,
nàng bảo mình không được khỏe
và chạy vội về phòng.
Hứa Tuyên đem một số thảo dược
vào chẩn bệnh cho nàng.
Nhưng thay vì vợ,
chàng thấy một con rắn trắng khổng lồ
thè cái lưỡi đỏ như máu trên giường.
Kinh hãi, chàng ngã quỵ xuống chết.
Vừa trở lại hình người,
Bạch Tố Trinh liền hiểu chuyện.
Thật ra, nàng chính là rắn tinh
có phép thuật cao cường.
Nàng dùng phép biến thành người
và chăm lo cho gia đình.
Phép thuật của nàng
chẳng thể hồi sinh Hứa Tuyên
nhưng nàng biết
một cách có thể cứu chàng:
một loại tiên thảo giúp trường thọ
và thậm chí, làm người chết sống lại,
được Nam Cực Tiên Ông coi sóc
trên đỉnh núi cấm ở dãy Côn Lôn.
Nàng cưỡi mây đến,
băng qua cổng và điện đài
đến cây cầu bạc
có tấm biển "Tiên cảnh".
Đầu cầu bên kia,
hai môn đệ của Nam Cực Tiên Ông
canh giữ tiên thảo.
Bạch Tố Trinh
hóa thành một nhà sư
đến mời Nam Cực Tiên Ông
đến dự hội bàn đào.
Khi họ vào bẩm báo,
nàng giật lấy một ít tiên thảo và bỏ trốn.
Biết mình bị lừa, họ liền đuổi theo.
Bạch Tố Trinh nhả ra một quả cầu thần,
ném vào một người.
Khi người còn lại đến gần,
nàng giấu tiên thảo dưới lưỡi
để không bị mất,
nhưng nó lại khiến cả hai
hiện nguyên hình.
Nam Cực Tiên Ông xuất hiện ngay lúc
chiếc mỏ dài của chim hạc kẹp lấy cổ nàng.
Ông hỏi: Vì sao?
Nàng rõ ràng đã bất tử,
sao phải liều mình trộm tiên thảo?
Bạch Tố Trinh thổ lộ
tình cảm của mình dành cho Hứa Tuyên.
Giờ khi đã biết nàng là yêu quái,
dù chàng chẳng còn muốn ở cạnh,
nàng vẫn quyết tâm cứu sống chàng.
Mối nhân duyên của họ
bắt nguồn hơn một ngàn năm trước.
Thuở Bạch Tố Trinh
còn là một con rắn nhỏ,
sắp bị gã ăn mày giết,
một người qua đường tốt bụng
đã cứu nàng.
Đó chính là tiền kiếp của Hứa Tuyên.
Cảm động trước tấm chân tình của nàng,
Nam Cực Tiên Ông
cho phép nàng mang tiên thảo rời đi.
Bạch Tố Trinh về nhà cứu Hứa Tuyên.
Tỉnh lại, biểu cảm kinh hãi trên mặt chàng
biến thành nụ cười.
Yêu quái hay không có hề gì,
chàng rất hạnh phúc khi được gặp lại vợ.