Đây là viện dưỡng lão Hogeweyk. Nằm trong một thị trấn nhỏ rất gần Amsterdam, tại Hà Lan. Gồm 27 căn nhà, mỗi căn có sáu đến bảy người. Có khu mua sắm nhỏ gồm nhà hàng, quán rượu, siêu thị và club. Có cả đường phố, những con hẻm và một rạp chiếu phim. Đây thật ra là một viện dưỡng lão. Dành cho những người già bị mất trí nhớ trầm trọng cần được chăm sóc và hỗ trợ 24/7. Mất trí nhớ là căn bệnh nghiêm trọng, và vô phương cứu chữa. Nó đang trở thành vấn đề lớn trên toàn cầu, cho con người, các nhà chính trị, và thế giới đó sẽ là một vấn đề lớn. Danh sách chờ vào các viện dưỡng lão ngày một dài. Hầu hết người vào viện vì mất trí nhớ là phụ nữ. Vì đã quen với việc chăm sóc người khác, phụ nữ sẽ dễ dàng chăm sóc khi chồng mất trí nhớ của mình, đổi lại, sẽ chẳng dễ dàng gì với những người đàn ông. Chứng mất trí nhớ là căn bệnh ảnh hưởng đến não bộ. Não bị rối loạn. Người bệnh không còn biết giờ giấc, không biết điều gì đang diễn ra, mọi người là ai. Họ rất bối rối. Tình trạng bối rối ấy khiến họ lo sợ, trầm cảm, cảnh giác. Đây là viện dưỡng lão truyền thống. Nơi tôi đã làm quản lý chăm sóc vào năm 1992. Chúng tôi thường tâm sự với nhau về sự thật rằng với những gì đang làm ở đây, chúng tôi không muốn đưa bố mẹ thậm chí, bạn bè, và ngay cả chính mình vào viện. Rồi một ngày, chúng tôi nói: ''Chỉ nói suông thôi, sẽ chẳng thay đổi được gì. Chúng ta phụ trách ở đây. Và chúng ta nên làm gì đó, để có thể muốn cha mẹ mình đến đây ở.'' Chúng tôi nói về nó, mỗi ngày, khi nhìn thấy những người già ở đây không thoải mái với môi trường đang sống vì họ nghĩ nó không khác gì một cái bệnh viện. nơi bác sĩ, y tá và nhân viên y tế đều mặc đồng phục, còn họ sống trong phòng bệnh. Họ không biết tại sao mình lại ở đây. Và tìm cách để trốn thoát. Họ tìm kiếm và hy vọng tìm được lối thoát để về nhà. Chúng tôi biết những gì mình làm trong tình huống này chỉ khiến những bệnh nhân rối loạn não thêm rối loạn. Chúng ta đổ thêm dầu vào lửa. Và đó không phải là điều mà bệnh nhân muốn. Những người này, họ muốn có cuộc sống, muốn chúng tôi giúp họ đối phó với bệnh mất trí nhớ. Họ muốn sống trong một ngôi nhà bình thường, chứ không phải bệnh viện. Họ muốn có một gia đình bình thường, nơi họ có thể ngửi thấy bữa tối trong bếp. Hay được tự do xuống bếp, tìm thứ gì để ăn hoặc uống. Đấy là tất cả những gì họ cần. Và cũng là điều chúng ta nên làm cho họ. Chúng tôi nói rằng mình nên biến nơi đây thành nhà, để họ không sống như trong phòng với 15, 20 hay 30 người nữa. Mà là một nhóm nhỏ, gồm chỉ sáu, bảy người, như gia đình. Như sống cùng bạn bè. Chúng ta nên tìm cách để phân nhóm mọi người dựa trên tư tưởng sống để họ có cơ hội trở thành bạn, khi sống cùng nhau. Chúng tôi đã hỏi gia đình của những người ở đây "Điều gì quan trọng với cha bạn?", ''Điều gì quan trọng với mẹ bạn?'' "Họ thích cuộc sống thế nào?", "Họ muốn điều gì?" Chúng tôi phân ra bảy nhóm và gọi là nhóm theo lối sống. Chẳng hạn, chúng tôi tìm thấy nhóm lối sống trang trọng. Theo lối sống này, mọi người giao tiếp một cách trang trọng hơn, và giữ khoảng cách. Nhịp sống hàng ngày thường bắt đầu và kết thúc trễ. Họ thích nghe nhạc cổ điển hơn những nhóm khác. Trong thực đơn, họ chuộng món Pháp hơn món truyền thống Hà Lan. (Cười lớn) Trái ngược là lối sống của thợ thủ công. Đây là lối sống rất truyền thống. họ thức dậy sớm và đi ngủ sớm, bởi họ đã làm việc tay chân chăm chỉ cả đời, thường là kinh doanh nhỏ theo gia đình có một nông trại nhỏ, một cửa hàng. như Mr.B là nông dân. Ông chia sẻ với tôi rằng ông luôn đến nông trại vào mỗi sáng với một túi cơm trưa và một điếu xì gà. Điếu xì gà là thứ xa xỉ duy nhất ông có thể tự mua cho mình. Ăn trưa xong, ông sẽ hút điếu xì gà đấy. Cho đến khi qua đời tại Hogeweyk, mỗi ngày, ông thường ngồi trong nhà kho nhỏ để hút xì gà. Đây là mẹ tôi. Thuộc nhóm lối sống văn hóa. Bà ở Hogeweyk đã được sáu tuần. Đây là nhóm thích du lịch, gặp gỡ mọi người, mọi nền văn hóa, hứng thú với nghệ thuật và âm nhạc. Và còn nhiều nhóm khác. Đó là những gì chúng tôi đã thảo luận và đã làm. Được sống chung với một nhóm người, cùng chí hướng là chưa đủ. Cuộc sống còn cần nhiều hơn thế. Mọi người thích có được niềm vui và tìm được ý nghĩa. Chúng ta là động vật sống bầy đàn. Chúng ta cần đời sống xã hội. Đó là khởi điểm của chúng tôi. Chúng ta muốn ra ngoài, mua sắm, và gặp gỡ mọi người. Hay đến quán rượu, làm vài ly với bạn bè. như Mr.W -- ông thích đi chơi mỗi ngày, tìm kiếm những quý bà xinh đẹp. (Cười) Ông cư xử lịch thiệp với họ. Ông muốn làm họ cười và hiểu họ. Ông nhảy cùng họ trong quán rượu. Mỗi ngày là một bữa tiệc. Có những bệnh nhân thích đến nhà hàng hơn, uống rượu với bạn bè, ăn trưa, ăn tối và tận hưởng cuộc sống. Mẹ tôi, bà ấy thường đi dạo trong công viên, ngồi tắm nắng trên băng ghế, và mong ai đó sẽ đến và ngồi cạnh, trò chuyện với bà về cuộc sống, hay về những con vịt đang bơi trong hồ. Đời sống xã hội rất quan trọng. Điều đó có nghĩa bạn là một phần của xã hội, và bạn thuộc về nó. Đó là điều chúng ta cần. Ngay cả khi bị mất trí nhớ trầm trọng. Tôi đã thấy điều ấy mỗi ngày qua cửa sổ văn phòng. Rồi một ngày, tôi thấy một quý bà đi đến từ một phía, và một quý bà khác từ phía kia, gặp nhau tại một góc. Tôi biết rất rõ hai người ấy. Tôi thường thấy họ đi dạo ở ngoài. Thỉnh thoảng, tôi cố gắng bắt chuyện với họ, có điều cuộc nói chuyện giữa họ thật khó hiểu. Tôi thường thấy họ gặp nhau, nói chuyện với nhau, và dùng điệu bộ. Cả hai đều rất vui. Rồi họ tạm biệt nhau và đường ai nấy đi. Đó là điều bạn ao ước trong đời gặp gỡ mọi người và hòa nhập xã hội. Đó là điều tôi tận mắt thấy. Hogeweyk trở thành nơi những bệnh nhân bị mất trí trầm trọng có thể sống, được tự do và an toàn, vì các chuyên gia và tình nguyện viên tại đó biết cách ứng phó với căn bệnh. Những chuyên gia làm công việc chuyên môn sao cho phù hợp với cuộc sống tự nhiên của người nơi đây. Nghĩa là ban quản lý phải cung cấp mọi thứ cần cho công việc của họ. Chúng ta cần một ban quản lý dám làm để thay đổi cách ta đã luôn làm trước đó với viện dưỡng lão truyền thống. Chúng tôi thấy nó hiệu quả. Chúng tôi cho rằng, điều này có thể làm ở bất cứ đâu, Không chỉ riêng cho người giàu. Chúng tôi đang làm điều này với cùng một ngân sách của bất kì viện dưỡng lão ở nước ta. Chúng tôi chỉ dùng ngân sách nhà nước. (Vỗ tay) Bạn cần nghĩ khác đi, nhìn vào người đang đứng trước bạn, hiểu người ấy cần gì ngay lúc này. Chỉ cần một nụ cười, một lối nghĩ khác, cách bạn hành động, chẳng mất mát gì. Một thứ khác nữa, đó chính là đưa ra lựa chọn. Lựa chọn bạn sẽ dùng tiền vào đâu. Tôi vẫn thường nói: ''Màn đỏ hay xám thì cũng đắt như nhau''. (Cười) Đây là điều khả thi ở bất cứ đâu. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)