Lớn lên ở thành phố như Hong Kong chúng ta đều sống trong một toà nhà cao tầng Chúng ta ở trong một cái hộp (tiếng người trò chuyện) Sống trong một thành phố lớn nó tạo ra sự cô lập nhất định Tôi luôn tự hỏi làm cách nào mọi người gắn kết với nhau. (Nhạc thư giãn tiếp tục) 15 năm trước là khi tôi bắt đầu làm animation nên tôi có 1 ngày làm việc trong một đài phát thanh ở Hong Kong Tôi cảm thấy bức bối, chán nản tuy vậy tôi nhận ra rằng đầu óc tôi trở nên nhẹ nhõm khi tôi làm việc nên tôi bắt đầu suy nghĩ về viễn cảnh hoặc những tình huống hài hước, thứ ngẫu nhiên và tôi sẽ viết nó trên một nhật kí trên đường về nhà Một ngày tôi mở phần mềm lên và sau đó tôi cố gắng chỉ vẽ hình dáng màu và tôi cảm thấy rất tốt về nó Và sau đó tôi nhận ra oh tôi có thể làm hoạt hình Tôi không thể tin nổi Tôi nghĩ đó là Tôi có 1 thúc dục để làm animation Hoạt hình là 1 loại truyền thông cho tôi sự tự do Nó gần giống như 1 viên kẹo được bọc giấy cho mọi người Dễ dàng hơn để nuốt (Tiếng cửa đóng) (Tiếng nước ngoài) Tôi có thể nói nhiều thứ tồi tệ hơn Hoặc những suy nghĩ đen tối Tôi còn có thể xen vào những thứ cá nhân Nên cái này cơ bản nói về một con voi trở thành người tu bởi vì cô ấy không tìm được ngày cô ấy ghét mắt một mí của cô Nhưng kể từ khi k pop nổi lên như 1 xu hướng Nhưng cô ấy đã làm phẫu thuật thành mắt 2 mí nên đó là một bài học tôi muốn nêu ra như bạn xấu xí ở thời điểm này nhưng vào thời điểm khác bạn sẽ trở thành xu hướng