"...tiếp tới phần Nhật Bản, chuyện gì sẽ xảy ra
nếu bạn đặt một hãng bán tay cầm chơi game
nổi tiếng nhất thế giới
vào chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh lớn nhất thế giới?
"..Một chiếc tay cầm DSis với
logo chữ 'M' của McDonald's
đi kèm với thẻ game DS độc nhất
chứa đựng phần mềm đào tạo"
"...và Mike này, chính xác thì họ đang dạy
nhân viên McD's với cái....
cái gì nhỉ,cái 'NSDS' hay thứ gì như thế?"
"Cái.... cái máy DS."
"Ai đó ngoài kia đag xem video này
có thể sẽ biết nhìu hơn chúng ta.
Nhưng bây giờ
trò chơi huấn luyện của McDonald's...
... là một bí ẩn."
Vào năm 2010,
McDonal's Nhật Bản đã
thông báo một tin cực sốc.
Vào tháng ba năm đó,
công ty đã tiết lộ
một chương trình hoàn toàn mới để
huấn luyện nhân viên bán thời gian:
một sự hợp tác để tạo nên
một phần mềm độc quyền
cho máy cầm tay Nintendo DS.
Thẻ trò chơi bé khiêm tốn này
sau đó đc tiếp tục
trở thành một trong những thẻ game Nintendo DS
hiếm nhất mọi thời đại
Hôm nay tôi sẽ kể cho bạn
về trò chơi huyền thoại này -
và làm thế nào, vào tháng 6 năm 2020,
một trong những thẻ game cuối cùng
đã biến mất
vào tay của một
nhà sưu tầm ẩn danh mãi mãi.
Việc này khá là lớn với
McDonald's Nhật Bản:
họ tuyên bố cái băng này giúp họ
huấn luyện nhân viên
trong nửa thời gian
so với trước đây.
Đây cũng là một sự đầu tư lớn
của công ty,
việc sản xuất
và phát hành
những thẻ game này
đã tốn họ khoảng 200
triệu yên
hay khoảng 2 triệu đô la
và đó là còn chưa tính đến
chi phí phát triển phần mềm.
Và trong khi tiêu đề của trò chơi
trông có vẻ không hấp dẫn cho lắm
(cái tên chính thức được đặt là
"Chương trình phát triển eCrew"),
những gì có trong thẻ game này
là thực sự thú vị.
Từ những hiểu biết ít ỏi của chúng ta,
trò chơi này khá là hoành tráng,
với rất nhiều sự cá nhân (?),
một đống hình ảnh
và cả thiết kế 3D
dành cho những hộp bánh hamburger.
"Trò chơi này chỉ những người thực tập
cách để làm nên
...một cái quarter pounder với phô mai.
Bạn cũng có thể học cách rán khoai,
và dọn dẹp khu làm việc của mình."
Và tôi nói "những hiểu biết ít ỏi của chúng ta"
bởi vì,
trong suốt thập kỷ qua,
trò chơi này đã hoàn toàn biến mất
theo thời gian.
Trong khoảng 10 năm nay,
cái thẻ game màu xanh
nhìn trông rất vô tội này
đã trở thành một vật phẩm huyền thoại
cho rất nhiều nhà sưu tầm Nintendo.
Trong khi không ai biết chính xác
đã có bao nhiêu thẻ game được sản xuất
(những ước tính rơi vào
từ vài trăm đến vài nghìn),
ta biết chắc một điều:
trò chơi này (nó còn ko hẳn là 1 trò chơi)
được rất nhiều người tìm theo.
Việc lấy gì đó
nổi bật đối với giới trẻ Nhật
và biến nó thành
một chiến thuật tuyển người
là một điều mà McDonald's Nhật
đã từng làm nhiều lần.
Một ví dụ điển hình
là đoạn anime này
trong chiến dịch "Tham gia đội ngũ McDonald's"
từ vài năm trước
với những thành viên của nhóm idol AKB48.
Trò chơi này hiếm đến nỗi
nhiều người đã đặt ra hoài nghi
rằng nó chưa bao giờ tồn tại.
Tôi đã từng lướt qua những bình luận Youtube
cho rằng trò chơi này chỉ là một sự ảo tưởng
và đây chỉ là kết quả
của một số người nhầm lẫn
một trò chơi Hilton PSP nào đó
để huấn huyện nhân viên
với McDonald's.
Và dĩ nhiên, sự tồn tại
của phóng sự của Bloomberg
mà tôi đã để ở đầu video
đã dập tắt luôn cái giả thuyết
"trò chơi này ko có thật".
Tuy nhiên, kì lạ thay,
phóng sự của Bloomberg đó
đã bất đắc dĩ trở thành
cái nhìn cận cảnh nhất của chúng ta đến nội dung trò chơi
trong vòng 10 năm trở lại đây.
"Và phóng viên Bloomberg Mike Fern
đã đi đến trụ sở huấn luyện của McDonald's ở Tokyo."
"Trò chơi đó thực ra khó hơn bạn nghĩ đấy.
Nếu bạn ko làm tất cả mọi thứ đúng,
nó sẽ ko cho phép bạn lắc khoai.
Nhật Bản, quốc gia duy nhất mà McDonald's
sử dụng máy DS để huấn luyện nhân viên..."
- Bằng cách nào đó, kể từ lúc
phòng viên Bloomberg
đến trụ sở của McDonald's Nhật Bản,
chúng ta chưa bao giờ có cái nhìn toàn cảnh
vào trò chơi
và chưa ai đã từng được chạm tay
vào cái thẻ game này, hay
tất cả những người đang có một cái (thẻ game)
trong tay
đã giữ nó cho riêng họ.
...hay thực chất, đó là sự thật
cho đến tháng 12 năm 2018
khi một người dùng trên assembler-games.com
mang nickname code1038
gửi một bài viết
thông báo rằng họ đã có được
một cái thẻ game đó.
"Chào mọi người.
Tôi đã tìm được cái thẻ game cực hiếm này
từ vài năm trước
và tôi vẫn chưa tạo ra được tiến trình.
Tôi không thể đến được menu để chơi trò chơi.
Tôi đã nhờ những người nói tiếng Nhật dịch hộ menu
và họ nói rằng, tôi cần một mật khẩu.
Tôi đã làm một video cho thấy những gì tôi đã làm được.
Giúp tôi!"
Bạn có thể đang rất bối rối,
để tôi giải thích.
code1038 trên diễn đàn này,
hay còn biết đến là Cody Trentuit trên YouTube,
đã thực sự có được một thẻ game
của trò chơi này.
TUY NHIÊN, và đây có lẽ là phần
gây hụt hẫng nhất,
họ đã bị kẹt lại trong màn hình chính
trong nhiều năm
vì màn hình chính...
đang yêu cầu một mật khẩu.
Cody đã thậm chí tạo một video
được quay trực tiếp từ game
cho thấy vấn đề, và dĩ nhiên, cái video này,
cái video duy nhất về nội dung game mà chúng ta có
của trò chơi huấn luyện nhân viên McDonald's này
chỉ dài đúng hai phút,
vì họ (Cody) không thể qua được màn hình chính.
Và trong khi nó chỉ dài hai phút,
những gì có trong hai phút đó
thực sự khiến tôi khó chịu.
Trước hết, ta có đoạn clip mở đầu này:
Và sau đó là phần mà tôi yêu thích nhất:
cái nhạc của menu chính,
nếu bạn nghe kĩ
thì sẽ nhận ra đây là một bản remix
của nhạc chuông cổ điển của McDonald's
"ba-da-ba-ba-ba".
Cứ nghe xem:
Éo le thay, đây là tất cả
những gì mà Cody có thể thấy.
Tuy rằng họ đã sở hữu thẻ game,
họ chỉ có thể xem được cái menu chính đó
và nghịch ở đó
và bị kẹt lại ở đó, theo lời họ,
trong hàng năm.
Việc này, chỉ đứng riêng thôi cũng đã lạ rồi:
ý tưởng về một thẻ game Nintendo
có cài mật khẩu
để khóa chân những người chơi ngoài mong muốn
đã là rất không bình thường rồi.
Nhưng, sự thật rằng tính năng này
đã được cài sẵn
thẳng vào trò chơi hiếm nhất (ko chính thức)
Nintendo DS từng phát hành
khiến mọi thứ trở nên càng bực mình.
Để đổ thêm dầu vào lửa,
Cody đã từ chối
chia sẻ thông tin trong thẻ game.
Trong phần bình luận của video ấy
và trôi nổi trong internet,
rất nhiều người đã cầu xin họ
trích xuất nội dung file mềm và đăng lên mạng.
Hiện nay, phần bình luận trên video của anh ấy
đã bị khóa,
nhưng trong video này của YouTuber
blameitonjorge,
ta có thể thấy ai đó đang xin
Cody hãy gửi file mềm lên mạng
và anh ấy nói rằng
"công an tóm tao mất ;)".
Kể cả khi quay lại bài viết ban đầu
trên diễn đàn,
Cody đã nói: "Tôi không thể
chia sẻ nội dung ROM này."
Và khi một người dùng khác đã cho rằng
Cody rất rất rất nên chia sẻ file mềm,
anh ấy đã giữ vững quan điểm:
"Pháp luật là pháp luật,
tao đã từng chết vì việc này rồi.
Chia sẻ (file mềm) vẫn là phạm pháp
và tôi rất nghiêm khắc với quan điểm này.
Tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm xấu
về việc tải về những file mềm bất hợp pháp.
Tôi đang làm việc với một số người rất nghiêm
về việc chia sẻ thông tin."
Nói cách khác, Cody sẽ KHÔNG
chia sẻ nội dung trò chơi
và phát tán nó trên mạng
cho nên việc đào vào phần mềm
bên trong trò chơi
và tìm mật khẩu
không còn là một lựa chọn.
Khi nghiên cứu tất cả những thứ này,
tôi đã tìm đến
một người chuyên bảo quản và phiên dịch game
mang tên Samuel Messner
để hỏi anh ấy về hiện tượng:
tại sao những nhà sưu tầm luôn muốn giữ
những game độc nhất vô nhị này
cho riêng mình?
"Đây là một vấn đề khá khó để tránh,
vì khi ta có thứ gì đó giá trị,
điều duy nhất khiến bạn
làm bất cứ thứ gì để làm giảm đi giá trị
của thứ đó là lòng vị tha
và chủ nghĩa cộng sản. :))"
- Chuẩn.
"Và thực chất, tôi cũng là một người
tin vào chủ nghĩa cộng sản,
nên đó cũng là những gì tôi sẽ làm,
nhưng trên thực tế
không phải ai cũng muốn
những thứ có trong bộ sưu tập của mình
tự nhiên lại mất giá."
Gạt sang một bên sự thật rằng Cody
sẽ không chia sẻ,
những thành viên của
diễn đàn Assembler Games
đã làm rất tốt trong việc giúp đỡ:
họ đã dịch menu ra,
đào vào những file lưu game mà
anh ấy đã tải lên,
thử liên lạc với những nhà sưu tập game Nhật Bản
để tìm sự trợ giúp,
và,
không gì cả.
Họ đã ra về tay trắng.
Qua thời gian, diễn đàn này sập,
và nhiệm vụ này đã đi vào
một thứ trông giống một ngõ cụt vĩnh viễn.
1 năm từ lúc đó, đây là cách mà
mọi người nghĩ câu chuyện kết thúc,
không có bất kì tiến trình nào
trong cuộc săn lùng của Cody
để tìm cách vào được trò chơi này.
Nhưng, vào tháng 6 năm 2020, tức chỉ vài tháng trước,
ta có một bước nhảy vọt lớn.
Tại Yahoo! đấu giá của Nhật Bản,
một người bán dưới cái tên nanvata_0122
đang rao bán một thẻ game,
một thẻ game thực sự,
của trò chơi huấn luyện McDonald's.
Việc này cũng đã rất ấn tượng rồi,
nhưng điều khiến phiên đấu giá này trở nên rất đặc biệt
khi nhìn những tấm ảnh, ta thấy được
bất kể người này là ai
mà lại đang bán trò chơi này,
họ có mật khẩu.
Trong tất cả những tấm ảnh cho thấy trò chơi,
ta có thể thấy nó được chơi,
ta thấy được nội dung trò chơi
trên màn hình.
Người này có mật khẩu
mà Cody cần,
mật khẩu cho chính cái thẻ game ấy,
điều mà trước đây chưa từng có.
NHƯNG, nanvata_0122
biết rõ thứ này đáng giá bao nhiêu.
Vì họ đã ra giá thứ này
ở một mức giá trên trời: hơn 340,000 yên
tương đương với khoảng 3,300 đô la Mĩ.
Nhưng phần mô tả sản phẩm đã ghi rõ.
Bạn không chỉ trả tiền cho trò chơi cực hiếm này
và cái máy cũng hiếm không kém
với logo McDonald's màu đen.
Đi kèm với thẻ game là mật mã
cần để mở trò chơi lên.
Lần đầu tiên trong 10 năm,
cuối cùng cũng có một con đường để đi tiếp,
một cách để thế giới cuối cùng
cũng được xem những bí mật
mà game này nắm giữ,
nhưng hiện tại đang có một tảng đá
mang tên 350,000 yên nằm trên đường.
Cody xuất hiện lại, giờ ở trên
một diễn đàn khác mang tên "Obscure Gamers",
và nhắn "Tôi đã tìm được một người
trên Yahoo! đấu giá Nhật Bản
có toàn quyền kiểm soát vào menu.
Tôi cần ai đó liên hệ với người bán này
và xin mật khẩu."
Nhưng, dĩ nhiên, điều đó đã không xảy ra.
Không ai đã có thể liên lạc với nanvata_0122
và dĩ nhiên, không đời nào người này
sẽ sẵn sàng thả mật khẩu ra.
Và thế là cuộc đấu giá cứ ngồi đó suốt hàng tuần
với có vẻ là không ai sẵn sàng nôn tiền ra
để mang về trò chơi cực cực hiếm này...
...cho đến ngày 9/7, vào 9 giờ tối giờ Nhật Bản,
một người dùng ẩn dang đã ra giá vào giây cuối,
mua được trò chơi, và rồi biến mất.
Lúc đó là 4 tháng trước.
Và kể từ khi phiên đấu giá đó kết thúc,
không ai đã đứng ra và nhận
là chủ nhân của trò chơi này.
"Vào năm 2020, một cái (tay trò chơi)
đã được đem bán ở Yahoo! đấu giá Nhật Bản
cùng với một trong những thẻ game huấn luyện
với giá khoảng 3,200 đô la."
Hầu hết mọi người cho rằng
nó đã rơi vào tay
của một nhà sưu tầm tư nhân,
một ai đó cũng thấy trò chơi này
thú vị như chúng ta
về lịch sử của Nintendo, và cũng
không bao giờ có ý định
chia sẻ viên ngọc quý này với thiên hạ.
Có vẻ như người này chỉ có ý định
thưởng thức trò chơi này một mình
và ko bao giờ cho chúng ta xem
trò chơi nó trông như thế nào.
Như một cơn gió,
trò chơi đã một lần nữa biến mất,
cùng với cơ hội duy nhất của thế giới
được trải nghiệm trò chơi
của McDonald's.
Và cho đến giờ, đây là cái kết của câu chuyện:
Một cái kết gây bất mãn và đã lường trước được
mà tô lên một bức tranh khá ảm đạm
mô tả trạng thái của sự bảo tồn trò chơi điện tử.
Nhưng tôi ở đây để nói rằng
câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây.
Rất nhiều là đằng khác.
Vì, các bạn à,
tôi đang giữ một bí mật.
Người đã đặt số tiền ấy,
người đã thắng cuộc đấu giá trị giá 3,300 đô la ấy,
và hiện nắm trong tay trò chơi McDonald's,
người duy nhất đang cầm trong tay trò chơi
cùng với mật khẩu,
người đó...
là tôi. biết ngay mà (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Được rồi, hãy cùng đi ngược dòng thời gian.
Bốn tháng trước, tôi có nhận được một bình luận
trên một video của tôi
nói rằng "Anh PHẢI làm một video
về cái trò chơi Nhật Bản mà đã bị mất
dành cho nhân viên McDonald's này."
Và, thường thì tôi không lấy ý tưởng video
từ phần bình luận của YouTube,
ý kiến này lập tức kéo tôi lại.
Tôi không hề biết là cái thẻ game này
thậm chí còn tồn tại
và càng đào lại lịch sử của nó,
tôi càng thấy ấn tượng bởi cái vụ này.
Không lâu sau, tôi đang lướt qua một diễn đàn
nơi mà một người dùng nói:
"Tôi tìm thấy một phiên đấu giá,
nhưng nó đắt vcl. Nó hết hạn hôm thứ năm."
Vấn đề là, khi tôi đọc tin nhắn này,
nó là thứ năm cmnr.
Gấp rút, tôi bấm vào đường link
và thế là tôi ở đó, nhìn chằm chằm
vào một cái thẻ game
mà tôi vừa dành nguyên một đêm để nghiên cứu
và chỉ còn có 30 phút.
Trong suốt cái nửa tiếng ấy,
tôi cứ ngồi trước bàn của tôi,
cố quyết định xem có nên mua nó không
và xem nó có đáng giá không.
Tôi cứ tự thuyết phục mình mua nó,
rồi tự thuyết phục mình không mua nó,
lặp đi lặp lại
và cuối cùng, tôi quyết định.
Với phiên đấu giá kết thúc sau hai phút,
tôi bấm nút mua...
...và thấy cái này.
Hóa ra, cái website tôi đang dùng
có một giới hạn 300,000 yên trên tài khoản
và thời gian còn lại của cuộc đấu giá
chỉ còn tính bằng giây.
Và trong khi tôi nhìn nó trượt đi,
tôi thấy khá hụt hẫng
nhưng cũng thấy khá may mắn
rằng sự điên rồ tạm thời
mà vừa xâm chiêm tôi
chưa kịp khiến tôi tiêu một khoản tiền khổng lồ
cho một cái game của McDonald's
dành cho việc huấn luyện nhân viên.
Với cuộc đấu giá đã kết thúc,
tôi tải lại trang,
tò mò xem đã có ai đặt mua
vào phút chót
và lấy nó đi chưa,
và đó là khi tôi nhận ra
rằng cuộc đấu giá đã được cài để
tự động bán lại.
Điều này nghĩa là tôi có tận 6 ngày (i hate blackies btw)
để lập nên một kế hoạch
để chạm vào được thứ này.
Đến lúc này, có lẽ bạn đã nhận ra
rằng khi tôi đặt tiền để mua,
tôi đang không đặt tiền trực tiếp
qua Yahoo! đấu giá.
Tôi đang đặt qua một website tên Buyee.
Đó là vì, hấu hết những người bán
trên Yahoo!
không có đi kèm vận chuyển quốc tế.
Và đó là khi Buyee nhảy vào.
Nói chung, họ giúp những
người mua quốc tế
như tôi và bạn
mua sắm trực tiếp
trên những trang bán hàng điện tử
của Nhật Bản.
Cách Buyee hoạt động là những gì bạn mua
sẽ được chuyển đến nhà kho của Buyee,
đóng vào một kiện hàng lớn
rồi được chuyển đến chỗ của bạn
để tiết kiệm tiền và thời gian.
Trước đây, tôi đã hợp tác với
Buyee trong một số video
như lần mở hộp với rất nhiều
đồ chơi nội địa Nhật
về Mario
nhưng lần này thì khác.
Lần này, tôi sẽ hỏi
một câu hỏi lớn hơn:
tôi muốn biết, liệu
Buyee có sẵn sàng giúp tôi
trong việc vận chuyển
trò chơi mang tính lịch sử này không.
Và họ đồng ý.
Tôi không thể miêu tả cho các bạn
tôi đã vui thế nào
khi Buyee đồng ý với lời đề nghị của tôi
và với sự giúp đỡ của họ, tôi đã đặt tiền,
chờ, và thắng cuộc đấu giá.
Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề nữa.
Bây giờ là 2020, và qua mùa hè,
như một biện pháp để đối phó
với [cái gì tự biết]
chính phủ Nhật đã hủy toàn bộ
bưu chính ra vào nước.
Cơ quan bưu chính lớn nhất của Nhật
là Bưu chính
Tôi thực sự đã phải tìm ra một cách