1 00:00:05,971 --> 00:00:08,811 "Từ đầu mỗi nhánh cây, 2 00:00:08,811 --> 00:00:10,691 mọc một quả sung tím to, 3 00:00:10,691 --> 00:00:13,381 một tương lai tuyệt diệu vẫy tay và nháy mắt... 4 00:00:13,381 --> 00:00:16,571 nhưng chọn một nghĩa là đánh mất hết những quả còn lại, 5 00:00:16,571 --> 00:00:19,541 và, khi tôi ngồi đó, không thể ra quyết định, 6 00:00:19,541 --> 00:00:22,951 những quả sung bắt đầu khô héo và chuyển đen, 7 00:00:22,951 --> 00:00:27,461 và, từng quả một, rơi bẹp xuống mặt đất nơi chân tôi." 8 00:00:27,461 --> 00:00:30,599 Trong đoạn trích từ tác phẩm "Lọ chuông" của Sylvia Plath, 9 00:00:30,599 --> 00:00:33,819 một thiếu nữ tưởng tượng một tương lai bất định - 10 00:00:33,819 --> 00:00:37,289 và đề cập đến nỗi sợ 11 00:00:37,289 --> 00:00:40,799 đưa ra những quyết định cai lầm khiến ta "tê liệt". 12 00:00:40,799 --> 00:00:42,799 Dù đã xét đến những nghề nghiệp khác, 13 00:00:42,799 --> 00:00:44,989 Plath lại theo con đường nghệ sĩ 14 00:00:44,989 --> 00:00:46,749 mà thơ ca là tiếng gọi. 15 00:00:46,749 --> 00:00:48,779 Với con mắt và ngòi bút sắc sảo của mình, 16 00:00:48,779 --> 00:00:51,409 các đồ vật thường ngày trở thành những hình thù ám ảnh: 17 00:00:51,409 --> 00:00:53,559 "một bức tượng mới trong một bảo tàng mới," 18 00:00:53,559 --> 00:00:56,709 một cái bóng trong gương, một thỏi xà bông. 19 00:00:56,709 --> 00:00:59,749 Thông minh, sắc sảo, và cực kì dí dỏm, 20 00:00:59,749 --> 00:01:02,799 Plath được chẩn đoán bị trầm cảm. 21 00:01:02,799 --> 00:01:06,029 Bà dùng thơ ca để khám phá những hình thái tư tưởng 22 00:01:06,029 --> 00:01:07,859 trong những ngôn từ thân mật nhất, 23 00:01:07,859 --> 00:01:10,589 và những viễn cảnh hớp hồn của cảm xúc, 24 00:01:10,589 --> 00:01:14,969 thiên nhiên, và nghệ thuật, liên tục cuốn hút và vang dội. 25 00:01:14,969 --> 00:01:17,934 Trong tập thơ đầu tiên, "Người khổng lồ," 26 00:01:17,934 --> 00:01:20,324 bà miêu tả cảm xúc về hư vô: 27 00:01:20,324 --> 00:01:23,454 "màu trắng: nó là màu của trí óc." 28 00:01:23,454 --> 00:01:26,214 Cùng lúc, bà tìm thấy sự an ủi trong thiên nhiên, 29 00:01:26,214 --> 00:01:28,334 từ "một làn sương xanh kéo dài mặt hồ," 30 00:01:28,334 --> 00:01:30,974 "những bông hoa trắng vươn lên và gục xuống," 31 00:01:30,974 --> 00:01:34,074 đến "những con vẹm tụ lại như những củ tỏi." 32 00:01:34,074 --> 00:01:36,504 Sau "Người khổng lồ," Plath xuất bản "Lọ chuông," 33 00:01:36,504 --> 00:01:38,044 tiểu thuyết duy nhất của bà, 34 00:01:38,044 --> 00:01:41,524 hư cấu khoảng thời gian làm việc cho tạp chí Mademoiselle 35 00:01:41,524 --> 00:01:43,574 lúc học đại học ở New York. 36 00:01:43,574 --> 00:01:46,184 Cuốn sách theo chân nữ chính Esther 37 00:01:46,184 --> 00:01:49,044 trải qua một giai đoạn trầm cảm nghiêm trọng, 38 00:01:49,044 --> 00:01:52,094 nhưng cũng bao gồm những chi tiết cực vui nhộn và mô tả sắc sảo 39 00:01:52,094 --> 00:01:56,174 về các bữa tiệc thời trang hợm hĩnh và những cuộc hẹn với đàn ông tẻ nhạt. 40 00:01:56,174 --> 00:01:59,104 Chẳng lâu sau khi cho xuất bản cuốn "Lọ chuông," 41 00:01:59,104 --> 00:02:02,304 Plath tự tử ở tuổi 30. 42 00:02:02,304 --> 00:02:07,074 Hai năm sau, tập thơ bà viết với bùng nổ sáng tạo 43 00:02:07,078 --> 00:02:09,128 trong những tháng trước khi chết 44 00:02:09,128 --> 00:02:12,048 được xuất bản dưới tên "Ariel." 45 00:02:12,048 --> 00:02:14,518 Được xem là kiệt tác, 46 00:02:14,518 --> 00:02:17,188 Ariel minh họa sự thật thà và trí tưởng tượng 47 00:02:17,188 --> 00:02:19,998 mà Plath đã thu thập để nắm bắt nỗi đau của mình. 48 00:02:19,998 --> 00:02:22,578 Trong số những bài thơ mạnh mẽ nhất của Ariel, 49 00:02:22,578 --> 00:02:27,808 "Nàng Lazarus," Plath khám phá những mong muốn tự tử của mình, 50 00:02:27,808 --> 00:02:30,461 một nhân vật trong kinh thánh đã sống lại từ cõi chết. 51 00:02:30,461 --> 00:02:34,861 Bà viết, "và tôi là một người hay cười / chỉ mới 30 tuổi/ 52 00:02:34,861 --> 00:02:38,325 Và như một con mèo, tôi có chín mạng." 53 00:02:38,325 --> 00:02:41,135 Nhưng bài thơ cũng là một minh chứng của sự sống còn: 54 00:02:41,135 --> 00:02:45,115 Tôi đứng lên với mái tóc đỏ/ Và tôi ăn đàn ông như không khí." 55 00:02:45,115 --> 00:02:48,825 Ngôn ngữ thản nhiên này đã biến Plath thành một chuẩn mực quan trọng 56 00:02:48,825 --> 00:02:51,305 cho nhiều độc giả và tác giả 57 00:02:51,305 --> 00:02:53,205 tìm kiếm cách phá vỡ sự im lặng 58 00:02:53,205 --> 00:02:57,355 quanh những vấn đề chấn thương, thất vọng, và giới tính. 59 00:02:57,355 --> 00:03:01,962 "Ariel" cũng chứa đầy suy ngẫm về tình yêu tan vỡ và sáng tạo. 60 00:03:01,962 --> 00:03:05,932 Đề bài thơ bắt đầu với "Ngưng trệ trong bóng tối/ 61 00:03:05,932 --> 00:03:10,922 Rồi một màu lam vô hình/ Giữa những núi đá và khoảng cách." 62 00:03:10,922 --> 00:03:14,642 Chúng tạo khung cảnh cho một chuyến cưỡi ngựa sáng sớm, 63 00:03:14,642 --> 00:03:19,232 một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của niềm vui tự do sáng tạo. 64 00:03:19,232 --> 00:03:22,302 Nhưng nó cũng chứa đầy hình tượng kỳ lạ 65 00:03:22,302 --> 00:03:25,582 như "tiếng khóc trẻ con tan chảy trong bức tường" 66 00:03:25,582 --> 00:03:28,552 và "một con mắt đỏ, cái vạc buổi sáng sớm." 67 00:03:28,552 --> 00:03:31,112 Sự tối tăm này âm hưởng suốt tập thơ, 68 00:03:31,112 --> 00:03:35,892 gồm nhiều ám chỉ đến thảm sát Do thái và máy bay Kamikaze gây tranh cãi. 69 00:03:35,892 --> 00:03:40,680 Cả vết tích của quãng thời gian tươi đẹp được miêu tả như giày vò tác giả: 70 00:03:40,680 --> 00:03:44,394 "Chồng và con tôi cười trong bức ảnh gia đình. 71 00:03:44,394 --> 00:03:49,484 Nụ cười của họ bám vào da tôi, những cái móc đang cười." 72 00:03:49,484 --> 00:03:53,051 Sự bất mãn trong nhà và sự ngược đãi của chồng 73 00:03:53,051 --> 00:03:55,981 là những chủ đề bất biến trong thơ văn về sau của Plath. 74 00:03:55,981 --> 00:03:58,911 Sau cái chết của bà, hắn thừa hưởng đất đai, 75 00:03:58,911 --> 00:04:03,261 và bị buộc tội hủy nhiều tác phẩm của Plath trước khi nó kịp xuất bản. 76 00:04:03,263 --> 00:04:06,943 Bất chấp nhiều sự bỏ sót và cái chết không đúng lúc của bà, 77 00:04:06,943 --> 00:04:10,313 điều đọng lại là một trong những khối tác phẩm tuyệt vời nhất 78 00:04:10,313 --> 00:04:12,173 của thơ ca thế kỉ 20. 79 00:04:12,173 --> 00:04:15,443 Dù tác phẩm có thể gây sửng sốt, giận dữ và tổn thương, 80 00:04:15,443 --> 00:04:18,063 Plath lại để người đọc là nhân chứng, 81 00:04:18,063 --> 00:04:21,063 không chỉ cho sự thật trong đời sống tâm lý của bà, 82 00:04:21,063 --> 00:04:26,803 mà còn cả khả năng siêu hạng biểu lộ những điều không thể.