Có điều này phải nói là tôi rất thích khi có lần đọc được ở đâu đó, rằng một trong những điều góp phần tạo nên thành công cho loài người về mặt chủng loài đó là sự mất đi lông của chúng ta -- rằng sự thiếu lông, hay sự trần truồng của chúng ta kết hợp với việc phát minh ra quần áo, giúp chúng ta có khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể và vì vậy có khả năng sống sót trong bất kỳ môi trường khí hậu nào. Và bây giờ chúng ta đã phát triển tới mức ta không thể sống sót nếu thiếu quần áo. Và nó không chỉ là một tiện ích, giờ đây nó còn là một sự truyền tải. Mọi thứ mà chúng ta chọn để khoác lên mình là một câu chuyện, câu chuyện về những nơi ta đã đến, những việc ta đã làm, hay con người ta muốn trở thành. Tôi từng là một đứa trẻ cô đơn. Tôi đã có một khoảng thời gian khó tìm bạn để chơi cùng, và rồi tôi lại chơi một mình. Tôi đã làm cho mình rất nhiều thứ đồ chơi. Tôi bắt đầu với kem lạnh. Hồi đó ở quê tôi có một cửa hàng Baskin-Robbins, và họ bày bán kem lạnh từ đằng sau quầy tính tiền trong những cái thùng các-tông lớn, sức chứa năm ga-lông như vầy. Và có ai đó đã nói với tôi -- Lúc đó tôi tám tuổi -- họ nói là khi họ đã xong việc với mấy cái thùng này, họ sẽ rửa sạch nó đi và để nó ở phía sau, và nếu tôi muốn họ sẽ cho tôi một cái. Tôi đã mất đến hai tuần để lấy hết can đảm, rồi tôi xin, và họ đã cho. Họ cho tôi một cái -- Tôi về nhà với cái thùng các-tông xinh xắn như vầy. Tôi cố gắng nghĩ xem mình có thể làm được gì với thứ vật liệu kì lạ này -- cái vòng kim loại với mặt đầu trên và dưới. Tôi bắt đầu lật nó lên đầu của mình, và tôi nhận ra, "Chờ đã -- đầu mình thật sự vừa y với cái này luôn." (Cười) Phải, tôi cắt ra một cái lỗ, thêm vào đây một ít axetat và tôi đã tự làm được cho mình một chiếc mũ không gian. (Cười) Tôi cần một nơi để đeo chiếc mũ không gian này, nên tôi tìm ra một cái hộp giữ lạnh cách nhà mình vài khối nhà. Tôi đẩy nó về nhà, và trong tủ quần áo ở phòng khách của bố mẹ tôi, tôi đã biến nó thành một chiếc tàu không gian. Tôi bắt đầu với một cái bảng điều khiển làm bằng các-tông. Tôi cắt một cái lỗ làm màn hình rada. và đặt ở dưới một cái đèn pin để làm nó sáng lên. Tôi đặt lên một màn hình quan sát, thứ tôi dùng để thay thế cho bức tường phía sau -- và đây là nơi tôi nghĩ rằng mình là một người vô cùng thông minh -- và tôi tự tiện sơn màu đen lên bức tường phía sau tủ quần áo rồi đính lên một rừng sao, nó được tôi thắp sáng bằng đèn Giáng Sinh tôi tìm được trên gác, và rồi tôi lao vào những phi vụ không gian. Vài năm sau đó, Bộ phim "Jaws" (Hàm cá mập) được ra mắt. Tôi chưa đủ tuổi để được xem nó, nhưng tôi cũng đắm chìm vào cơn sốt "Jaws", như bao người khác trên nước Mỹ lúc bấy giờ. Ở khu phố của tôi có một cửa hàng bày bán một bộ đồ "Jaws" trước cửa sổ, và mẹ tôi chắc đã nghe lén tôi nói với một người nào đó về việc tôi thấy bộ đồ này trông tuyệt vời đến mức nào, bởi vì vài ngày trước ngày hội Halloween, bà ấy đã làm tôi sửng sốt khi tặng tôi bộ đồ "Jaws" này. Giờ thì tôi đã nhận ra có một chút ngụ ý về những người trong độ tuổi nhất định khi họ phàn nàn rằng trẻ em không biết rằng mình may mắn đến thế nào, nhưng để tôi cho các bạn xem một kiểu mẫu ngẫu nhiên của những bộ trang phục điển hình phù hợp với trẻ em mà bạn có thể mua online ngay bây giờ... ... và đây là bộ đồ "Jaws" mà mẹ tôi đã mua cho tôi. (Cười) Đây là gương mặt cá mập làm bằng giấy mỏng và một tấm poster "Jaws" đằng trước ngực áo bằng nhựa vinyl. (Cười) Và tôi rất thích nó. Một vài năm sau, bố tôi cho tôi xem bộ phim có tên "Excalibur." Thật ra tôi đã xin ông ấy cho xem hai lần, đây không phải chuyện nhỏ đâu, bởi vì nó là một bộ phim người lớn xếp hạng R. Nhưng nó không có cảnh máu me, mổ xẻ hay lộ ngực để làm tôi muốn xem lại nó lần nữa đâu. Họ đã giúp tôi -- (Cười) Nó là một cái áo giáp. Đối với tôi, cái áo giáp trong "Excalibur" đẹp đến ngất ngây. Họ là những hiệp sĩ đúng nghĩa trong bộ áo giáp rực rỡ và bóng loáng như gương. Và hơn nữa, những hiệp sĩ trong "Excalibur" mặc áo giáp của họ ở mọi nơi. Họ mặc mọi thời điểm, trong bữa tối, khi đi ngủ. (Cười) Tôi kiểu như, "Họ đọc được suy nghĩ của mình à? Mình muốn mặc áo giáp mọi lúc mọi nơi!" (Cười) Nên tôi trở lại với vật liệu yêu thích của mình, nó như liều thuốc gây nghiện trung gian vậy, mấy tấm bìa cạc-tông lõi gợn sóng, và tôi dùng nó làm một bộ áo giáp cho mình, nó được trang bị đầy đủ với lá chắn cổ và một con ngựa trắng. Giờ thì tôi đã bán hết hàng, đây là một bức ảnh về bộ áo giáp mà tôi làm. (Cười) (Vỗ tay) Lúc này, đây chỉ là bộ áo giáp đầu tiên mà tôi tự làm lấy cảm hứng từ "Excalibur." Vài năm sau đó, Tôi lại thuyết phục bố mình làm cho tôi một bộ áo giáp phù hợp. Qua khoảng một tháng, ông bảo tôi lấy mấy tấm lợp mái làm bằng nhôm nhôm gọi là tôn và vẫn là một trong những vật liệu phụ tùng tôi luôn yêu thích những cái đinh tán. Trong tháng đó, tôi và bố cẩn thận làm thành một bộ áo giáp nhôm có các khớp nối với những đường cong phức tạp. Chúng tôi khoan vài lỗ trên cái mũ để tôi có thể thở, và tôi đã kịp hoàn thành nó cho lễ Halloween và mặc nó đến trường. Bây giờ, đây là một điều trong buổi nói chuyện này mà tôi không có slide để diễn tả cho các bạn, vì không có bức hình nào chụp bộ giáp này. Tôi đã mặc nó đến trường, có một nhiếp ảnh gia chụp kỉ yếu hay đi quanh các hội trường, nhưng ông ấy chẳng bao giờ thấy tôi, với những lí do dần trở nên rõ ràng. Có những điều tôi không lường trước về việc mặc một bộ giáp hoàn toàn bằng nhôm đến trường. Trong lớp Toán học kì 3, Tôi đang đứng ở cuối lớp, và tôi đứng ngay đó luôn vì bộ giáp không cho phép tôi ngồi xuống. (Cười) Đó là điều thứ nhất tôi không lường trước. Và rồi cô giáo của tôi nhìn tôi đầy lo âu và ngay giữa tiết học cô nói, "Con thấy ổn chứ?" Tôi thầm nghĩ, "Cô đang đùa mình sao? Mình có thấy ổn không? Mình đang mặc một bộ giáp đó! Mình đang có một khoảng thời gian rất là--" Và tôi kể cho cô nghe tôi cảm thấy tuyệt như thế nào, khi cả lớp học bắt đầu dịch chuyển sang trái và dần biến mất khỏi tầm nhìn tăm tối của tôi, sau đó tôi tỉnh dậy và phát hiện mình nằm trong phòng y tế. Tôi vừa mới ngất xỉu do kiệt sức vì phải tỏa nhiệt khi tôi mặc bộ giáp. Và khi tôi tỉnh dậy, Tôi không thấy ngượng ngùng gì về việc mình vừa mới ngất xỉu trong lớp cả, Tôi chỉ thắc mắc, "Ai đã lấy bộ giáp của mình rồi? Bộ giáp đâu rồi?" Được rồi, tua nhanh qua vài năm sau đó, Tôi và một vài đồng nghiệp được thuê tổ chức một show cho Discovery Channel, có tên "MythBusters." Và sau 14 năm, Tôi học được từ nghề nghiệp làm sao để xây dựng các phương pháp từ thực nghiệm và làm sao để kể những câu chuyện về chúng trên TV. Tôi còn học được từ sớm rằng trang phục đóng một vai trò chủ chốt trong câu chuyện này. Tôi sử dụng trang phục để thêm vào sự hóm hỉnh, hài hước, màu sắc và sự thuật lại rõ ràng trong những câu chuyện mà chúng tôi kể. Sau đó chúng tôi làm một tập phim có tên "Dumpster Diving." và tôi lại học được thêm một ít về những hàm ý sâu sắc hơn về ý nghĩa của trang phục đối với tôi. Trong tập phim "Dumpster Diving," câu hỏi mà chúng tôi cố gắng trả lời là: Việc nhảy vào một thùng rác liệu có an toàn như trong những bộ phim khiến bạn tin như vậy? (Cười) Tập phim có hai phần riêng biệt nói về nó. Một là nơi một diễn viên đóng thế chỉ chúng tôi cách nhảy ra khỏi mấy tòa nhà và rơi xuống một túi khí. Và cái thứ hai là việc hoàn thành một trải nghiệm: chúng tôi phải bỏ bỏ đầy rác vào thùng và nhảy vào nó. Tôi muốn chia việc này thành hai yếu tố trực quan trên, và tôi nghĩ, "Được rồi, phần đầu tiên chúng mình đang huấn luyện, vì vậy nên mặc một bộ đồ nỉ. Oh! Nên để chữ 'Stunt Trainee' sau lưng của mấy bộ đồ nữa. Nó dành cho huấn luyện mà." Nhưng ở phần thứ hai, tôi lai muốn thứ gì đó trông thật nổi bật -- "Mình biết rồi! Mình nên mặc giống Neo trong 'The Matrix.'" (Cười) Vậy nên tôi tới đường Haight. Tôi mua vài đôi bốt cao đến đầu gối và có khóa. Tôi tìm được một cái áo choàng dài lướt thướt trên eBay. Tôi có kính râm, thứ mà tôi phải dùng kính áp tròng mới thấy đường mà mặc. Ngày mà buổi thử nghiệm diễn ra, và tôi bước ra khỏi xe với bộ trang phục này. và mấy người trong đoàn cứ tăm tia tôi... và bắt đấu ráng nín cười - nụ cười quái đản của họ. Họ trông giống, "(Cười lớn)" Và tôi cảm nhận được hai điều riêng biệt vào lúc đó. Tôi thấy mình hoàn toàn bối rối dù trên thực tế là mọi người trong đoàn đã biết quá rõ là tôi sẽ mặc bộ đồ kiểu này. (Cười) Nhưng cái máu đạo diễn trong người tôi đã nhắc nhở tôi rằng một cảnh tốc độ cao được quay chậm, cái áo choàng mượt mà đó trông từ đằng sau tôi khá là đẹp. (Cười) Năm năm sau khi "MythBusters" khởi chiếu, chúng tôi được mời tham dự lễ hội Comic-Con ở San Diego. Tôi mới biết về Comic-Con được vài năm mà chưa bao giờ có dịp đi dự. Đó là một huyền thoại lớn -- đó là thánh địa về trang phục. Mọi người từ khắp thế giới bay đến đây để trình diễn những sáng tác tuyệt diệu của họ trên sàn diễn ở San Diego. Và tôi cũng muốn tham gia. Tôi quyết định sẽ mặc một bộ trang phục được chọn kĩ lưỡng mà che kín toàn bộ người tôi. và tôi sẽ đi dạo quanh lễ hội Comic-Con San Diego một cách "ẩn danh". Bộ trang phục tôi chọn là gì? Quỷ đỏ. Đó không phải trang phục của tôi đâu, đó là Quỷ đỏ thật đấy. (Cười) Nhưng tôi dành hàng tháng để lắp ráp những mẩu hình trong bộ Quỷ đỏ chính xác nhất có thể, từ đôi bốt đến cái thắt lưng rồi đến cái quần đến bàn tay phải của sự diệt vong. Tôi tìm được một người làm đầu và ngực giả của Quỷ đỏ và tôi mặc nó vào. Tôi còn đeo cả kính áp tròng được làm trong đơn đặt hàng của tôi. Tôi mặc nó trên sàn diễn ở Comic-Con Tôi không thể nói cho bạn nghe mặc bộ đồ đó thì cái ấy nóng như thế nào đâu. (Cười) Toát mồ hôi! Tôi nên nhớ cái này. Người tôi ướt sũng mồ hôi rồi cặp kính áp tròng lại làm tôi đau mắt và chẳng có thứ gì đáng lo vì tôi đang yêu cuồng nhiệt mà. (Cười) Không chỉ với quá trình mặc bộ đồ này vào và rảo bước trên sàn lễ hội, mà còn với cộng đồng của những người hóa trang khác. Nó không được gọi là hóa trang ở Comic-Con, nó gọi là "cosplay." Về diện mạo, cosplay mang nghĩa người mà ăn mặc giống như nhân vật họ yêu thích trong phim hay truyền hình và đặc biệt là anime, nhưng nó còn hơn thế nữa. Đây không phải là những người chỉ tìm một bộ trang phục và mặc nó vào -- họ kết hợp nhiều thứ lại. Họ bẻ cong chúng theo ý muốn của họ. họ thay đổi chúng để trở thành một nhân vật họ muốn xuất hiện trong tác phẩm. Họ cực kì thông minh và tài năng. Họ để cho những lá cờ quái dị bay lên và nó thật đẹp. (Cười) Nhưng hơn thế nữa, họ diễn tập với những bộ trang phục cùa mình. Tại Comic-Con hay trong bất kỳ lễ hội nào, bạn không chỉ chụp ảnh những người xung quanh. Bạn tiến đến và trò chuyện, "Hey, tôi thích trang phục của bạn, tôi có thể chụp một bức ảnh không?" Và rồi bạn dành thời gian để họ tạo dáng. Họ đã phải làm việc vất vả để tạo dáng sao cho bộ đồ của họ trông đẹp trước ống kính của bạn. Và nhìn nó rất đẹp. Và tôi luôn giữ nó trong tim. Tại những lể hội kế tiếp, Tôi học được dáng đi xiêu vẹo của Heath Ledger trong vai Joker từ phim "The Dark Knight." Tôi học được làm sao để trở thành một Ringwraith đáng sợ trong "Lord of the Rings," và tôi thực sự đã làm một vài đứa trẻ hoảng sợ. Tôi học được tiếng "hrr hrr hrr" -- tiếng cười mà Chewbacca hay làm. Và sau đó tôi đã ăn mặc giống Vô diện trong "Spirited Away." Nếu bạn không biết về phim "Spirited Away" và đạo diễn của phim, Hayao Miyazaki, trước hết, mời bạn xem nó. (Cười) Nó là một kiệt tác, và là một trong những bộ phim yêu thích để đời của tôi. Phim kể về một cô bé tên Chihiro và bị lạc vào thế giới thần linh, trong một công viên giải trí bị bỏ hoang ở Nhật Bản. Và cô bé đã tìm được đường trở lại với sự giúp đỡ của hai người mà cô ấy kết bạn -- một con rồng bị bắt giữ tên Haku và một con yêu tinh cô đơn tên là Vô diện. Vô diện rất đơn độc và nó rất muốn kết bạn, và nó nghĩ ra cách kết bạn là quyến rũ người khác đến bên nó và biến ra vàng từ tay mình. Nhưng việc này cũng không được lắm đến sau cùng, nó trở thành một kẻ hung hãn cho tới khi Chihiro giải cứu cho Vô diện Chihiro đã giải thoát cho nó. Vì vậy tôi làm ra bộ trang phục Vô diện và mặc nó trên sàn diễn Comic-Con. Và tôi tập luyện rất cẩn thận từng cử chỉ của Vô diện. Tôi quyết không nói ra bất cứ lời nào trong bộ trang phục này. Khi người khác hỏi xin chụp một tấm, tôi gật đầu và e dè đứng kế bên họ. Họ chụp một tấm ảnh và tôi bí mật vòng ra sau chiếc áo choàng lấy ra một đồng tiền vàng bằng sôcôla. Và đợi đến lúc chụp hình xong, tôi sẽ giơ nó ra cho họ. Ah, ah ah! -- giống vậy. Và mọi người bật thốt lên. "Thánh thần ơi! Tiền vàng từ Vô diện! Chúa ơi, quá xá ngầu luôn!" Và tôi cảm nhận được, rồi lại bước tiếp và nó thật sự rất tuyệt diệu. Và khoảng 15 phút sau có chuyện xảy ra. Có ai đó chụp lấy tay tôi và trả lại đồng tiền vào đó. Và tôi nghĩ chắc họ trao đồng tiền cho tôi như một món quà đáp lại, nhưng không phải, đây là một trong những đồng tiền mà tôi đưa cho họ. Tôi không hiểu tại sao. Và tôi tiếp tục đi, chụp thêm vài tấm hình. Và rồi chuyện này lại diễn ra. Bạn hiểu không, tôi không thể thấy bất kì thứ gì trong bộ đồ đó Tôi chỉ có thể thấy thông qua miệng -- Và nhìn thấy giày của mọi người. Tôi nghe được những gì họ nói và thấy được bước chân của họ. Nhưng khi lần thứ ba một người lại trả lại tôi đồng tiền, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Vậy nên tôi hơi nghiêng đầu để thấy tốt hơn chút, và những gì tôi thấy là một ai đó bước ra xa tôi trông như vầy. Và rồi tôi ngã ngửa: nhận tiền vàng của Vô diện là một điềm gở. Trong bộ phim "Spirited Away," những xui xẻo luôn theo sau những người lấy tiền vàng của Vô diện. Đây không phải là chuyện về quan hệ giữa nghệ sĩ và khán giả; đây là cosplay. Chúng tôi, tất cả chúng tôi ở sàn diễn đó tự đặt mình trong một câu chuyện có ý nghĩa đối với chúng tôi. Và chúng tôi làm cho nó mang màu sắc của riêng mình. Chúng tôi đã kết nối với thứ gì đó quan trọng bên trong mỗi người. Và việc hóa trang là cách mà chúng tôi tiết lộ về bản thân với những người khác. Xin cám ơn. (Vỗ tay)