1 00:00:01,258 --> 00:00:02,637 "Nhìn tôi này!" 2 00:00:04,676 --> 00:00:09,195 Cụm từ đó đã biến tôi trở thành một người rất giỏi giao tiếp bằng mắt. 3 00:00:10,785 --> 00:00:13,729 Tôi có một người con 15 tuổi, tên Ivan. 4 00:00:14,519 --> 00:00:16,463 Ivan mắc chứng tự kỷ, 5 00:00:16,487 --> 00:00:18,032 cậu ta không nói, 6 00:00:18,056 --> 00:00:20,046 và chỉ giao tiếp thông qua chiếc iPad, 7 00:00:20,070 --> 00:00:23,942 nơi mà vốn từ của Ivan được diễn tả bằng hình ảnh. 8 00:00:25,947 --> 00:00:30,489 Cậu ta được chẩn đoán mắc tự kỷ khi mới hai tuổi rưỡi. 9 00:00:31,707 --> 00:00:35,720 Tôi vẫn còn nhớ đó là một ngày vô cùng đau đớn. 10 00:00:37,479 --> 00:00:40,212 Vợ chồng chúng tôi gần như gục ngã, 11 00:00:41,489 --> 00:00:43,667 chúng tôi không biết bắt đầu từ đâu. 12 00:00:44,940 --> 00:00:47,365 Không có Internet, 13 00:00:47,389 --> 00:00:49,819 không thể tìm thông tin trên Google, 14 00:00:50,705 --> 00:00:52,682 chúng tôi đã bắt đầu chữa bệnh cho con 15 00:00:53,619 --> 00:00:55,745 chỉ bằng trực giác. 16 00:00:57,849 --> 00:00:59,939 Ivan không nhìn vào mắt người khác, 17 00:01:01,011 --> 00:01:03,260 cậu ấy quên những từ mà mình từng biết, 18 00:01:04,284 --> 00:01:08,261 và cậu ấy không phản ứng lại khi nghe tên mình hay trả lời bất cứ ai. 19 00:01:09,069 --> 00:01:11,356 như thể từ ngữ chỉ là những tiếng ồn. 20 00:01:13,467 --> 00:01:17,375 Điều duy nhất mà tôi có thể biết 21 00:01:18,017 --> 00:01:19,635 về chuyện gì đang xảy ra với Ivan, 22 00:01:20,303 --> 00:01:21,802 hay cảm giác cậu ta thế nào, 23 00:01:22,337 --> 00:01:24,196 là nhìn vào mắt cậu ấy. 24 00:01:25,809 --> 00:01:27,962 Nhưng khi ấy sự liên kết đó đã không còn. 25 00:01:30,621 --> 00:01:33,052 Làm thế nào tôi có thể dạy Ivan về cuộc sống? 26 00:01:35,519 --> 00:01:39,427 Khi tôi làm những điều cậu ta thích, cậu ta nhìn tôi, 27 00:01:39,451 --> 00:01:40,985 và chúng tôi được nối kết. 28 00:01:41,885 --> 00:01:45,453 Nên tôi đã dành thời gian cùng cậu ấy làm những điều đó, 29 00:01:45,477 --> 00:01:49,806 để chúng tôi được giao tiếp bằng mắt nhiều hơn. 30 00:01:51,290 --> 00:01:57,811 Tôi và Ivan dành hàng giờ chơi đuổi bắt với chị gái của cậu ấy, Alexia, 31 00:01:58,502 --> 00:02:01,119 và khi chúng tôi nói: "Bắt được rồi nhé!" 32 00:02:02,186 --> 00:02:03,880 cậu ta sẽ nhìn quanh tìm chúng tôi, 33 00:02:04,970 --> 00:02:09,709 và vào giây phút đó, tôi cảm thấy con mình sống trở lại. 34 00:02:13,088 --> 00:02:18,015 Chúng tôi dành nhiều thời gian nhất để chơi ở hồ bơi. 35 00:02:19,182 --> 00:02:22,538 Ivan có niềm đam mê mãnh liệt với môn bơi lội. 36 00:02:23,834 --> 00:02:26,691 Tôi nhớ khi cậu ta hai tuổi rưỡi, 37 00:02:27,761 --> 00:02:31,061 vào một ngày đông mưa nhiều, 38 00:02:31,085 --> 00:02:33,561 Tôi đã đưa Ivan đến một hồ bơi trong nhà, 39 00:02:33,585 --> 00:02:36,235 bởi vì ngay cả lúc trời mưa, chúng tôi cũng sẽ đi bơi. 40 00:02:37,823 --> 00:02:41,511 Hôm ấy, tôi đã đi sai hướng trên đường cao tốc. 41 00:02:42,295 --> 00:02:46,237 Ivan bỗng bật khóc và không ngừng khóc 42 00:02:46,261 --> 00:02:47,781 cho đến khi tôi quay lại. 43 00:02:48,446 --> 00:02:50,158 Chỉ sau đó cậu ấy mới bình tĩnh. 44 00:02:51,528 --> 00:02:55,224 Làm quái nào mà một cậu bé hai tuổi rưỡi 45 00:02:55,248 --> 00:02:57,055 không phản ứng khi nghe tên mình; 46 00:02:57,851 --> 00:03:01,975 nhưng ở một nơi mưa to và đầy sương mù, đến chính tôi còn chẳng nhận ra đường, 47 00:03:01,999 --> 00:03:06,305 cậu ấy lại nhớ rõ đường đi như vậy? 48 00:03:09,066 --> 00:03:12,506 Đó là khi tôi nhận ra trí nhớ thị giác của Ivan rất phi thường. 49 00:03:13,542 --> 00:03:16,942 và đó sẽ là nơi tôi bắt đầu mọi thứ. 50 00:03:17,827 --> 00:03:20,197 Tôi bắt đầu chụp ảnh của vạn vật xung quanh, 51 00:03:20,868 --> 00:03:23,014 và dạy cho Ivan biết cuộc sống là gì, 52 00:03:23,038 --> 00:03:26,628 cho cậu ta xem, từng hình một. 53 00:03:27,758 --> 00:03:32,456 Ngay cả bây giờ, đó vẫn là cách Ivan giao tiếp 54 00:03:32,480 --> 00:03:33,842 về những gì cậu ấy muốn, 55 00:03:34,311 --> 00:03:35,590 những gì cậu ấy cần, 56 00:03:36,392 --> 00:03:38,782 và cả những cảm xúc của cậu. 57 00:03:42,023 --> 00:03:45,222 Nhưng không chỉ mình Ivan có khả năng tốt về thị giác, 58 00:03:46,932 --> 00:03:48,896 Nhiều người khác cũng có. 59 00:03:50,735 --> 00:03:54,725 Bằng cách nào để tôi làm người khác không chỉ để ý tới chứng tự kỷ của Ivan, 60 00:03:54,749 --> 00:03:56,145 mà còn để ý tới con người cậu 61 00:03:57,312 --> 00:03:58,981 và những điều cậu cho đi; 62 00:04:00,316 --> 00:04:02,062 về khả năng của cậu 63 00:04:03,387 --> 00:04:06,025 hay những thứ cậu ta yêu thích hoặc căm ghét, 64 00:04:06,049 --> 00:04:07,889 giống như bất kỳ ai trong chúng ta? 65 00:04:09,311 --> 00:04:12,381 Để làm được điều đó, tôi phải cố gắng hết sức. 66 00:04:13,794 --> 00:04:15,841 Tôi phải có dũng khí để cho cậu ấy tự do, 67 00:04:16,896 --> 00:04:18,955 một điều cực kỳ khó khăn. 68 00:04:21,297 --> 00:04:22,767 Khi Ivan 11 tuổi, 69 00:04:23,755 --> 00:04:27,445 cậu ấy được điều trị ở khu vực ngay gần nhà chúng tôi. 70 00:04:28,793 --> 00:04:32,224 Một buổi chiều, khi tôi đang chờ Ivan, 71 00:04:32,783 --> 00:04:34,199 tôi vào một cửa hàng bán rau, 72 00:04:34,223 --> 00:04:37,492 một cửa hàng rất điển hình, bán mỗi thứ một ít. 73 00:04:38,428 --> 00:04:39,980 Khi đang mua đồ, 74 00:04:40,004 --> 00:04:43,214 Tôi bắt chuyện với Jose, chủ cửa hàng. 75 00:04:44,942 --> 00:04:46,325 Tôi nói với anh ta về Ivan, 76 00:04:47,057 --> 00:04:48,413 rằng cậu ta mắc chứng tự kỷ, 77 00:04:49,437 --> 00:04:53,705 và tôi muốn cậu ấy học cách tự mình đi bộ xuống phố 78 00:04:53,729 --> 00:04:55,829 mà không cần ai nắm tay. 79 00:04:56,875 --> 00:05:00,541 Vì vậy, tôi quyết định hỏi Jose liệu vào hai giờ chiều mỗi thứ năm, 80 00:05:01,509 --> 00:05:05,258 Ivan có thể đến và giúp anh ta sắp xếp các chai nước trên kệ không, 81 00:05:05,282 --> 00:05:07,597 ởi vì cậu ấy thích tổ chức và sắp xếp mọi thứ. 82 00:05:07,621 --> 00:05:11,387 Và như một phần thưởng, cậu ấy có thể mua một vài chiếc bánh sô-cô-la không, 83 00:05:11,411 --> 00:05:13,157 vì đó là món yêu thích của Ivan. 84 00:05:15,843 --> 00:05:17,343 Anh ta nói "được" ngay lập tức. 85 00:05:18,815 --> 00:05:22,057 Sau đó là những gì Ivan đã làm trong một năm: 86 00:05:22,081 --> 00:05:24,371 đi đến cửa hàng bán rau của Jose, 87 00:05:25,312 --> 00:05:28,756 giúp anh ta sắp xếp các chai nước trên kệ 88 00:05:28,780 --> 00:05:34,043 với các nhãn tên xếp cạnh nhau một cách hoàn hảo, 89 00:05:34,067 --> 00:05:37,674 và cậu ấy sẽ hạnh phúc rời khỏi đó với bánh sô-cô-la của mình. 90 00:05:44,054 --> 00:05:46,474 Jose không phải là chuyên gia về chứng tự kỷ. 91 00:05:49,291 --> 00:05:52,102 Chúng ta không cần là chuyên gia 92 00:05:53,212 --> 00:05:57,000 hay anh hùng để giải cứu ai đó. 93 00:06:00,084 --> 00:06:02,080 Chúng ta chỉ cần ở đó! 94 00:06:02,515 --> 00:06:04,087 (Vỗ tay) 95 00:06:10,942 --> 00:06:12,514 (Vỗ tay kết thúc) 96 00:06:13,537 --> 00:06:15,254 Chúng ta không cần làm anh hùng. 97 00:06:16,887 --> 00:06:19,269 Chúng ta chỉ cần tạo sự gần gũi và thân thiết. 98 00:06:21,948 --> 00:06:23,624 Và nếu chúng ta sợ điều gì, 99 00:06:24,511 --> 00:06:26,695 hoặc chúng ta không hiểu điều gì, 100 00:06:26,719 --> 00:06:27,968 chúng ta cần phải hỏi. 101 00:06:29,182 --> 00:06:30,862 Hãy tò mò, 102 00:06:32,362 --> 00:06:35,522 nhưng đừng bao giờ vô tâm. 103 00:06:38,217 --> 00:06:41,767 Hãy can đảm nhìn vào mắt nhau! 104 00:06:44,386 --> 00:06:46,488 Vì chỉ khi đó, 105 00:06:46,512 --> 00:06:49,585 chúng ta mới có thể cho người khác thấy cả thế giới trong ta. 106 00:06:51,142 --> 00:06:53,540 (Vỗ tay) 107 00:06:53,564 --> 00:06:55,888 (Reo hò)