Chúng tôi nắm tay nhau, nhìn chằm chằm về phía cửa. Tôi và anh chị em của mình đợi mẹ từ bệnh viện về. Mẹ ở đó vì bà ngoại phải mổ ung thư. Cuối cùng, cánh cửa mở ra và mẹ nói, "Bà mất rồi. Bà mất rồi." Mẹ bắt đầu thổn thức, và đột nhiên nói: "Chúng ta phải sắp xếp. Ước nguyện của bà các con là được chôn ở quê nhà Hàn Quốc." Lúc đó tôi 12 tuổi, và khi nỗi đau qua đi lời nói của mẹ lại vang vọng. Bà tôi muốn được chôn nơi quê nhà. Chúng tôi đã chuyển từ Hàn Quốc đến Argentina sáu năm trước không biết tiếng Tây Ban Nha, không biết cách làm ăn sinh sống. Chúng tôi là người nhập cư, đã mất mọi thứ nên phải làm việc cực khổ để xây dựng lại cuộc sống. Tôi chưa từng nghĩ, sau ngần ấy năm, quê nhà của mình vẫn là Hàn Quốc. Nó khiến tôi suy nghĩ về nơi tôi muốn được chôn một ngày nào đó nơi mà tôi thuộc về, và câu trả lời không rõ ràng. Và nó làm tôi buồn lắm. Sự kiện đó mở ra hành trình dài tìm kiếm danh tính của tôi. Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, xứ sở kim chi; lớn lên ở Argentina, tôi ăn nhiều thịt đến mức mà 80% cơ thể tôi được làm từ thịt bò; và tôi được giáo dục tại nước Mỹ, nơi tôi đã trở nên nghiện bơ đậu phộng. (Cười) Năm tháng tuổi thơ, tôi cảm thấy mình là người Argentina thực sự, nhưng ngoại hình của tôi đã không phản ánh điều đó. Tôi vẫn nhớ ngày đầu ở trường cấp hai, giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha vào lớp. Cô ấy lướt nhìn cả lớp, và nói: "Em - em cần người dạy kèm, không thì em sẽ không qua nổi lớp này." Nhưng ngày ấy, tôi đã thông thạo tiếng Tây Ban Nha, nên lời nói đó khiến tôi cảm thấy mình chỉ có thể là người Hàn Quốc hoặc Argentina, mà không phải cả hai. Cảm giác như một trò có tổng bằng không. nơi tôi phải từ bỏ danh tính cũ để có được một cái mới. Tôi quyết định đến Hàn Quốc năm 18 tuổi, với hi vọng tìm một nơi gọi là nhà. Nhưng những người ở đây lại hỏi tôi: "Sao cô lại nói tiếng Hàn bằng giọng Tây Ban Nha?" (cười) và "Cô chắc là người Nhật, vì mắt cô to và ngôn ngữ hình thể của nước ngoài." và tôi nhận ra mình quá "Hàn Quốc" để là người Argentina, và quá "Argentina" để có thể là người Hàn Quốc. Và đó là bước ngoặt trong nhận thức của tôi. Tôi thất bại trong việc tìm ra nơi gọi là nhà nhưng có bao nhiêu người Hàn -nhìn-giống-Nhật và nói giọng Tây Ban Nha - cụ thể hơn là giọng Argentina, ở ngoài kia, theo bạn? Có lẽ đây là một lợi thế. Nó khiến tôi dễ dàng nổi bật, một điều chẳng hại gì trong thế giới phát triển nhanh ngày nay, nơi mà những kĩ năng trở nên lỗi thời chỉ qua một đêm. Thế nên, tôi ngừng tìm kiếm sự tương đồng 100% từ những người tôi gặp. Thay vào đó, tôi nhận ra mình thường là người duy nhất là điểm chung của những nhóm người không thể hòa hợp. Vậy nên, với sự nhận thức này, tôi quyết định giữ lại những khác biệt của bản thân - thậm chí, cho phép mình tự đổi mới. Ví dụ, ở trường trung học, tôi phải thú nhận mình là mọt sách. Không hề biết đến thời trang, kính mát, thậm chí là kiểu tóc đơn giản, bạn có thể hình dung ra rồi đấy. Tôi nghĩ, tôi có bạn, thực ra, bởi vì tôi chia sẻ bài tập về nhà. Đó là sự thật. Nhưng khi lên đại học, tôi đã có thể tìm danh tính mới cho mình, và cô gái mọt sách trở nên được nhiều người biết đến. Nhưng đó là MIT, tôi không chắc mình có được nhiều danh tiếng từ việc đó. Như họ nói, "Số lượng thì nhiều, nhưng chất lượng thì thấp." (cười) Tôi đổi ngành quá nhiều đến mức cố vấn đùa rằng tôi nên lấy bằng chứng nhận trong "ngành học ngẫu nhiên". (cười) Tôi kể chuyện này cho các con tôi. Và sau nhiều năm, tôi đã có rất nhiều danh tính khác nhau, bắt đầu với nhà phát minh, doanh nhân, nhà đổi mới xã hội. Sau đó, tôi trở thành nhà đầu tư, phụ nữ trong công nghệ, giáo viên. Và gần đây nhất, tôi trở thành mẹ, giống như con tôi gào lên: "Mẹ!" cả ngày. Giọng của tôi cũng gây bối rối không kém - nguồn gốc của nó không rõ ràng, nên bạn bè tôi thường gọi là "giọng-Rebecca". (cười) Nhưng đổi mới bản thân có thể sẽ rất khó. Bạn phải đổi mặt với rất nhiều trở ngại. Khi gần hoàn thành luận văn tiến sĩ, tôi nung nấu ý định kinh doanh. Lúc đó tôi ở Thung Lũng Silicon, và việc phải viết một luận án chẳng hay ho bằng ý tưởng thành lập một công ty. Nên tôi đã đến gặp bố mẹ tôi - những người Hàn truyền thống, có mặt ở đây hôm nay, với nhiệm vụ cho họ biết tôi sắp sửa bỏ ngang luận án tiến sĩ. Bạn có thể thấy, tôi và anh chị em tôi là thế hệ đầu tiên được học đại học với một gia đình nhập cư, đây là điều khá quan trọng. Bạn có thể tưởng tượng cuộc nói chuyện đã diễn ra thế nào. May mắn thay, tôi có một vũ khí bí mật, đó là một biểu đồ về thu nhập bình quân của tiến sĩ tốt nghiệp Standford, và thu nhập trung bình của người bỏ học Stanford giữa chừng. (cười) Tôi phải kể với bạn - biểu đồ này đã bị bóp méo bởi những người sáng lập Google. (cười) Nhưng mẹ tôi đã nhìn vào biểu đồ, và nói: "Thôi được, hãy theo đuổi đam mê của con đi." (cười) Chào mẹ. Giờ đây, tôi không còn tìm kiếm danh tính bằng cách tìm người giống mình, mà là cho phép mình nắm giữ hết những biến dị có thể của bản thân và nuôi dưỡng sự đa dạng từ trong con người chứ không chỉ xung quanh. Các con tôi, một bé ba tuổi và một bé năm tháng, chúng được sinh ra với ba quốc tịch và bốn ngôn ngữ. Chồng tôi đến từ Đan Mạch -- như thể tôi chưa đủ sốc văn hóa trong đời mình vậy, nên tôi quyết định cưới một anh chàng Đan Mạch. Thật ra, tôi nghĩ con tôi sẽ là thế hệ Viking đầu tiên gặp khó khăn trong việc nuôi râu - khi chúng lớn lên. (cười) Yeah, chúng tôi sẽ phải làm gì đó. Nhưng tôi thực sự mong rằng chúng có thể thấy sự đa dạng của bản thân sẽ mở và tạo ra những cánh cửa mới, mà ở đó, chúng có thể tìm thấy sự tương đồng trong xã hội hội nhập ngày nay. Tôi hi vọng rằng, thay vì cảm thấy lo sợ rằng chúng sẽ không vừa cái hộp nào đó hay danh tính đó không còn thích hợp vào một ngày nào đó, chúng có thể tự do trải nghiệm. và kiểm soát danh tính cũng như câu chuyện của mình. Tôi cũng hi vọng con mình sẽ sử dụng sự kết hợp đặc biệt của giá trị, ngôn ngữ, văn hóa và kĩ năng để giúp tạo ra một thế giới nơi danh tính không bị đem ra để cô lập kẻ khác biệt mà để mang mọi người đến gần nhau hơn. Quan trọng nhất, tôi thực sự hi vọng chúng tìm được niềm vui to lớn trong việc vượt qua những điều chưa được trải nghiệm, vì chính tôi cũng đã từng. Trở lại với bà tôi, ước nguyện cũng là bài học cuối của bà cho tôi. Hóa ra đó chưa bao giờ là được về lại Hàn và nằm lại đó. Mà là được nằm lại bên cạnh con trai, người đã mất từ lâu trước khi bà đến Argentina. Điều quan trọng với bà không phải là đại dương đã chia cắt quá khứ và tương lai; mà là tìm thấy những điểm chung giản dị. Xin cảm ơn. (vỗ tay)