Nhà triết học Plato đã từng nói,
" Âm nhạc mang đến linh hồn cho vũ trụ,
đôi cánh cho tâm hồn,
chuyến bay cho trí tưởng tượng
và cuộc sống cho vạn vật."
Âm nhạc luôn là một phần
lớn trong cuộc đời tôi.
Tạo ra và trình diễn âm nhạc
kết nối bạn với mọi người
ở các quốc gia và với cuộc đời.
Nó kết nối bạn với những người
cùng chơi nhạc với bạn,
với khán giả
và với chính bạn.
Khi tôi vui, buồn,
lúc tôi mệt mỏi, hay căng thẳng,
tôi nghe và tạo ra âm nhạc.
Khi tôi còn trẻ, tôi chơi piano;
sau đó, tôi chơi ghi ta.
Và khi tôi vào trung học,
âm nhạc trở thành
một phần cá tính của tôi.
Tôi tham gia mọi ban nhạc,
tôi tham gia mọi sự kiện
âm nhạc nghệ thuật.
Âm nhạc ở quanh tôi.
Nó khiến tôi nhận ra tôi là ai,
và đem lại nơi tôi thuộc về.
Bây giờ tôi có điều này
cùng với nhịp điệu.
Tôi nhớ khi còn nhỏ,
Khi tôi đi trên hành lang trường tôi
và tôi tự tạo nhịp điệu
bằng cách vỗ lên chân mình,
hoặc là gõ nhẹ vào răng.
Đó là một thói quen nhút nhát,
và tôi thì luôn nhát gan.
Tôi nghĩ tôi thích
sự lặp lại của nhịp điệu
Nó thật êm đềm.
Và khi học trung học,
tôi bắt đầu lớp lý thuyết âm nhạc,
đó là lớp học tốt nhất mà tôi đã tham gia.
Chúng tôi được học về âm nhạc
những điều mà tôi không biết,
như lý thuyết và lịch sử.
Đó là lớp học mà chúng tôi
chỉ nghe đúng một ca khúc
nói về việc nó có ý nghĩa
như thế nào với chúng tôi
phân tích bài hát đó,
và tìm ra cái làm cho nó kêu.
Mỗi buổi thứ Tư, chúng tôi làm một điều
gọi là " chính tả nhịp điệu,"
và tôi khá giỏi ở phần đó.
Giáo viên của chúng tôi cho
chúng tôi vài nhịp điệu
và dấu hiệu về thời gian,
sau đó thầy sẽ phát ra một giai điệu
và chúng tôi phải viết nó ra
cùng với phần còn lại và chú ý.
Như vậy:
ta ta tuck-a tuck-a ta,
ta tuck-a-tuck-a-tuck-a, tuck-a.
Và tôi yêu việc đó.
Sự đơn giản của giai điệu
hai đến bốn dòng nhịp
nhưng mỗi dòng lại đang kể một câu chuyện,
chúng có rất nhiều tiềm năng,
và tất cả những gì bạn cần làm
là thêm vào giai điệu.
(Tiếng ghi ta)
Nhịp điệu tạo ra một nền tảng cho
giai điệu và hoà âm để trình diễn.
Nó đem lại kết cấu và sự ổn định.
Giờ đây, âm nhạc gồm
nhịp điệu, giai điệu và hoà âm
như cuộc sống của chúng ta.
Âm nhạc có nhịp điệu,
chúng ta có thói quen
những điều giúp chúng ta nhớ phải làm gì,
và đơn giản là tiếp tục làm.
Có thể bạn không chú ý đến điều đó,
nhưng nó luôn ở đây.
( Tiếng ghi ta)
Nó dường như rất đơn giản,
dường như vô tri như bản thân nó vậy,
nhưng nó đem đến nhịp độ
và nhịp đập trái tim.
Sau đó những điều trong cuộc sống của bạn
được thêm trên nền nhịp điệu,
đưa ra chất liệu
những thứ mà bạn và gia đình bạn,
và bất cứ thứ gì điều mà tạo ra một
cấu trúc hoà âm trong cuộc sống của bạn
và trong bài hát của bạn,
như sự hoà âm,
nhịp phách
và bất cứ điều gì tạo ra phức điệu.
Chúng tạo ra vẻ đẹp của hợp âm.
( Tiếng ghi ta)
Và sau đó là bạn.
Bạn trình diễn tất cả những điều còn lại,
trên nền nhịp điệu và tiết tấu
vì bạn chính là giai điệu.
Mọi thứ có thể thay đổi và phát triển,
nhưng bất kể chúng ta làm điều gì,
chúng ta vẫn không thay đổi.
Thông qua một bài hát
có giai điệu được phát triển,
nhưng vẫn là bài hát đó.
Bẩt kể bạn làm gì,
nhịp điệu vẫn ở đó:
nhịp độ và nhịp đập trái tim...
cho đến khi tôi rời đi,
và tôi và đại học
mọi thứ biến mất.
Khi lần đầu tiên tôi đến trường đại học,
tôi cảm thấy lạc lõng.
Đừng nghĩ rằng tôi sai-- đôi khi tôi
thích điều đó và nó khá là tốt,
nhưng đôi lúc,
tôi thấy như bị bỏ lại một mình
để tự bảo vệ bản thân mình.
Như thể là tôi bị đẩy ra khỏi
môi trường tự nhiên của mình
và đặt và một nơi mới mẻ,
nơi mà những nhịp điệu và sự hoà âm
đã biến mất
và chỉ còn một mình tôi
( Tiếng ghi ta)
sự im lặng và giai điệu của tôi.
Thậm chí tôi đã bắt đầu do dự,
vì tôi không biết mình đang làm gì.
Tôi không có bất kỳ hợp âm nào
để kết cấu lại bản thân mình
hay một nhịp điệu
hay là một tiết tấu để biết nhịp phách.
( Tiếng ghi ta)
Sau đó tôi bắt đầu nghe tất cả
những âm thanh khác.
( Tiếng ghi ta)
Chúng bị sai thời gian
và lệch tông.
Tôi càng ở gần chúng,
càng nhiều giai điệu như vậy vang lên.
Dần dần tôi bắt đầu
đánh mất bản thân mình,
như thể tôi bị cuốn trôi đi.
Nhưng sau đó
( Tiếng ghi ta)
Tôi có thể nghe.
Và cảm nhận chúng,
Chúng là tôi.
Và tôi đang ở đây.
Chúng đã khác đi,
nhưng không sai.
Chỉ là thay đổi một chút.
Âm nhạc là con đường để tôi đương đầu
với sự thay đổi trong cuộc đời.
Có một sự kết nối đẹp
giữa âm nhạc và cuộc sống.
Nó có thể liên kết chúng ta với thực tại
cùng thời điểm âm nhạc
cho phép ta thoát khỏi nó.
Âm nhạc là điều gì đó
sống bên trong con người bạn
Bạn sáng tạo ra nó và nó tạo ra bạn.
Cuộc đời chúng ta không chỉ
điều khiển âm nhạc
chúng còn được tạo bởi âm nhạc
Điều này dường như có một chút khó hiểu,
nhưng hãy nghe tôi:
âm nhạc là nguồn gốc của chúng ta
và tất cả mọi thứ xung quanh chúng ta.
Giờ đây, âm nhạc là niềm đam mê của tôi,
nhưng vật lý cũng từng
là sở thích của tôi.
Tôi càng học nhiều,
tôi càng muốn thấy sự liên kết giữa cả hai
đặc biệt là lý thuyết chuỗi.
Tôi biết đó chỉ là một trong
hàng ngàn học thuyết
nhưng nó liên hệ tới tôi.
Một khía cạnh đơn giản nhất
của học thuyết chuỗi là:
vật chất tạo nên các nguyên tử,
thứ mà tạo thành proton,
neutron và electron,
những thứ tạo ra vi lượng
và từ đây những chuỗi
nguyên tử được tạo ra.
Vi lượng được tạo thành
từ những chuỗi nhỏ,
và sự dao động của những
chuỗi này tạo ra mọi thứ.
Michio Kaku đã giải thích điều này
trong một bài giảng có tên,
"The Universe in a Nutshell,"
ông nói rằng,
"Lý thuyết chuỗi là ý tưởng đơn giản
mà bốn lực của vũ trụ
lực hấp dẫn, lực điện từ và hai lực mạnh
có thể được coi là âm nhạc.
Âm thanh của chiếc dây thun."
Trong bài giảng này,
ông tiếp tục giải thích vật lý
như là một luật của sự
hoà âm giữa những chuỗi:
hoá học, như là giai điệu bạn có thể
chơi nhạc trên những chuỗi đó
ông tuyên bố rằng
vũ trụ là một " bản giao hưởng của dây."
Những chuỗi này điều khiển vũ trụ;
chúng tạo ra mọi thứ chúng ta thấy
và mọi thứ chúng ta biết.
Chúng là những nốt nhạc,
nhưng chúng khiến ta biết ta là ai
và chúng liên kết chúng ta.
Bạn có thể thấy,
mọi thứ là âm nhạc.
(Tiếng ghi ta)
Khi tôi quan sát thế giới,
tôi thấy âm nhạc xung quanh chúng ta.
Khi tôi nhìn vào bản thân tôi,
tôi thấy âm nhạc.
Và cuộc sống của tôi
được định rõ bởi âm nhạc.
Tôi đã tìm thấy chính mình qua âm nhạc.
Âm nhạc ở mọi nơi,
nó ở bên trong mọi thứ.
Nó thay đổi và phát triển
nó giảm đi.
Nhưng nó vẫn luôn ở đó,
ủng hộ chúng ta,
kết nối chúng ta với nhau
và cho chúng ta thấy
sự tươi đẹp của vũ trụ.
Nếu bạn cảm thấy lạc lõng,
hãy dừng lại và nghe bản nhạc của bạn.
Xin cảm ơn.
(Vỗ tay)