1 00:00:00,000 --> 00:00:02,463 Tôi sinh ra trong một thị trấn bé xíu 2 00:00:02,463 --> 00:00:03,763 ở bang Victoria. 3 00:00:03,763 --> 00:00:08,180 Tôi lớn lên trong điều kiện nuôi dạy bình thường. 4 00:00:08,180 --> 00:00:11,580 Tôi đi học, chơi với bạn bè, 5 00:00:11,580 --> 00:00:13,966 cãi cọ với các em gái. 6 00:00:13,966 --> 00:00:15,755 Tất cả đều rất đỗi bình thường. 7 00:00:15,755 --> 00:00:19,927 Khi tôi lên 15, công chức địa phương 8 00:00:19,927 --> 00:00:21,347 đến gặp cha mẹ tôi 9 00:00:21,347 --> 00:00:22,740 và bày tỏ ý muốn đề cử tôi 10 00:00:22,740 --> 00:00:25,860 nhận giải thành tựu vì cộng đồng. 11 00:00:25,860 --> 00:00:29,103 Cha mẹ tôi nói rằng: "Hm, thật tuyệt làm sao, 12 00:00:29,103 --> 00:00:32,320 nhưng có một thực tế rõ ràng, 13 00:00:32,320 --> 00:00:37,254 rằng con bé chẳng có thành tựu nào cả. (Cười) 14 00:00:37,254 --> 00:00:38,849 Họ nói đúng, bạn biết đấy. 15 00:00:38,849 --> 00:00:41,835 Tôi tới trường, đạt điểm tốt, 16 00:00:41,835 --> 00:00:44,283 tôi có công việc bình thường sau giờ học, 17 00:00:44,283 --> 00:00:46,065 tại tiệm làm tóc của mẹ tôi, 18 00:00:46,065 --> 00:00:47,863 tôi dành nhiều thời gian xem phim 19 00:00:47,863 --> 00:00:50,994 "Buffy the Vampire Slayer" và "Dawson's Creek." 20 00:00:50,994 --> 00:00:55,037 Vâng, tôi biết. Thật là ngược ngạo. 21 00:00:55,037 --> 00:00:56,377 Nhưng họ nói đúng. 22 00:00:56,377 --> 00:00:58,930 Tôi chưa từng làm 23 00:00:58,930 --> 00:01:00,611 điều gì khác thường cả. 24 00:01:00,611 --> 00:01:03,554 Tôi chưa từng làm điều gì được xem là thành tựu 25 00:01:03,554 --> 00:01:07,156 nếu như không tính đến sự tàn tật của mình. 26 00:01:07,156 --> 00:01:11,022 Nhiều năm sau, tôi đi dạy 27 00:01:11,022 --> 00:01:12,758 tại một trường trung học ở Melbourne 28 00:01:12,758 --> 00:01:17,709 khi dạy được khoảng 20 phút về nghiên cứu pháp luật 29 00:01:17,709 --> 00:01:19,488 một cậu nhỏ giơ tay: 30 00:01:19,488 --> 00:01:23,732 "Cô ơi, khi nào thì cô phát biểu?" 31 00:01:23,732 --> 00:01:25,709 "Bài phát biểu nào vậy?", tôi hỏi. 32 00:01:25,709 --> 00:01:27,013 Tôi đã nói với chúng 33 00:01:27,013 --> 00:01:29,909 về luật chống phỉ báng được khoảng 20 phút. 34 00:01:29,909 --> 00:01:31,580 Thằng bé trả lời: "Đại loại là 35 00:01:31,580 --> 00:01:33,900 bài nói chuyện truyền cảm hứng. 36 00:01:33,900 --> 00:01:35,890 Khi ai đó ngồi xe lăn đến trường, 37 00:01:35,890 --> 00:01:40,813 họ thường nói những thứ truyền cảm hứng?" 38 00:01:40,813 --> 00:01:42,259 (Cười lớn) 39 00:01:42,259 --> 00:01:46,557 "Thường là ở trong hội trường lớn" 40 00:01:46,557 --> 00:01:48,770 Đó là lúc tôi nhận ra: 41 00:01:48,770 --> 00:01:52,041 Những đứa trẻ chỉ biết rằng những người tàn tật 42 00:01:52,041 --> 00:01:55,699 là những đối tượng truyền cảm hứng. 43 00:01:55,699 --> 00:01:57,560 Với đứa trẻ này, 44 00:01:57,560 --> 00:01:58,861 không phải lỗi của nó, 45 00:01:58,861 --> 00:02:00,672 điều này đúng với nhiều người. 46 00:02:00,672 --> 00:02:04,418 Với nhiều người chúng ta, người tàn tật không phải giáo viên 47 00:02:04,418 --> 00:02:07,477 hay bác sĩ hay thợ làm móng. 48 00:02:07,477 --> 00:02:12,846 Chúng tôi không phải người thật.- mà là người để truyền cảm hứng. 49 00:02:12,846 --> 00:02:16,352 Thực tế là, việc tôi đứng trên sân khấu này 50 00:02:16,352 --> 00:02:19,434 trên chiếc xe lăn này, 51 00:02:19,434 --> 00:02:22,367 bạn chắc hẳn cũng mong tôi 52 00:02:22,367 --> 00:02:27,147 sẽ truyền cảm hứng cho bạn. Phải không? (Cười lớn) 53 00:02:27,147 --> 00:02:29,990 Yeah. 54 00:02:29,990 --> 00:02:32,004 Vâng, thưa quý ông quý bà, tôi e rằng 55 00:02:32,004 --> 00:02:34,861 tôi sẽ làm mọi người tổn thương trầm trọng. 56 00:02:34,861 --> 00:02:37,030 Tôi không ở đây để truyền cảm hứng. 57 00:02:37,030 --> 00:02:39,607 Tôi ở đây để nói với bạn rằng ta đã bị lừa 58 00:02:39,607 --> 00:02:41,574 về sự tàn tật. 59 00:02:41,574 --> 00:02:43,681 Ta đã bị lừa 60 00:02:43,681 --> 00:02:48,886 rằng sự tàn tật là Điều Xấu, viết hoa chữ Đ và X. 61 00:02:48,886 --> 00:02:51,827 Một điều xấu, và sống trong cơ thể tàn tật 62 00:02:51,827 --> 00:02:53,973 làm bạn trở nên cá biệt. 63 00:02:53,973 --> 00:02:56,888 Đó không phải là điều xấu, 64 00:02:56,888 --> 00:02:59,517 và nó không biến bạn thành cá biệt, 65 00:02:59,517 --> 00:03:01,252 Vài năm gần đây, ta đã có thể 66 00:03:01,252 --> 00:03:03,875 truyền bá sự lừa dối này thậm chí là còn xa hơn 67 00:03:03,875 --> 00:03:06,149 thông qua phương tiện truyền thông đại chúng. 68 00:03:06,149 --> 00:03:08,382 Bạn có thể đã thấy những thứ thế này: 69 00:03:08,382 --> 00:03:11,935 Khiếm khuyết duy nhất trong cuộc sống 70 00:03:11,935 --> 00:03:17,326 là một thái độ tồi." Hoặc: "Sự biện minh của bạn 71 00:03:17,326 --> 00:03:23,686 không có giá trị." Thật vậy. Hay "Trước khi từ bỏ, hãy cố gắng!" 72 00:03:23,686 --> 00:03:25,342 Đây chỉ là một vài ví dụ, 73 00:03:25,342 --> 00:03:27,311 có rất nhiều hình tương tự ngoài kia. 74 00:03:27,311 --> 00:03:28,940 Bạn có thể thấy 75 00:03:28,940 --> 00:03:30,689 một bé gái không có tay 76 00:03:30,689 --> 00:03:34,400 vẽ một bức tranh với cây bút chì trên miệng. 77 00:03:34,400 --> 00:03:36,120 Bạn có thể thấy một đứa trẻ 78 00:03:36,120 --> 00:03:38,993 chạy trên đôi chân giả bằng sợi carbon. 79 00:03:38,993 --> 00:03:40,344 Những hình ảnh này, 80 00:03:40,344 --> 00:03:41,970 rất nhiều ngoài kia, 81 00:03:41,970 --> 00:03:45,884 chúng tôi gọi là "phim heo" truyền cảm hứng. 82 00:03:45,884 --> 00:03:47,766 (Cười lớn) 83 00:03:47,766 --> 00:03:50,328 Tôi sử dụng từ "phim heo" một cách có chủ ý, 84 00:03:50,328 --> 00:03:53,477 bởi vì họ sử dụng một nhóm người 85 00:03:53,477 --> 00:03:56,288 cho lợi ích của một nhóm khác. 86 00:03:56,288 --> 00:03:59,167 Trong trường hợp này, họ dùng người tàn tật 87 00:03:59,167 --> 00:04:01,824 cho lợi ích của nhóm người không tàn tật. 88 00:04:01,824 --> 00:04:03,952 Mục đích của những hình này 89 00:04:03,952 --> 00:04:07,763 là để truyền cảm hứng, khuyến khích bạn 90 00:04:07,763 --> 00:04:09,838 từ đó, ta có thể nhìn vào họ 91 00:04:09,838 --> 00:04:12,927 và nghĩ: "Vâng, dù cuộc sống của tôi có tệ thế nào, 92 00:04:12,927 --> 00:04:14,958 nó có thể đã tệ hơn. 93 00:04:14,958 --> 00:04:18,286 Mình có thể đã là người đó" 94 00:04:18,286 --> 00:04:21,662 Nhưng nếu bạn là những người đó thì sao? 95 00:04:21,662 --> 00:04:23,750 Tôi đã không thể đếm xuể số lần 96 00:04:23,750 --> 00:04:26,218 bị người lạ tiếp cận 97 00:04:26,218 --> 00:04:29,123 nói với tôi là họ nghĩ tôi can đảm 98 00:04:29,123 --> 00:04:30,880 hay truyền cảm hứng, 99 00:04:30,880 --> 00:04:32,539 chuyện này xảy ra từ rất lâu 100 00:04:32,539 --> 00:04:34,593 trước khi tôi có lí lịch công khai. 101 00:04:34,593 --> 00:04:36,295 Họ như thể chúc mừng tôi 102 00:04:36,295 --> 00:04:38,001 vì nỗ lực thức dậy vào buổi sáng 103 00:04:38,001 --> 00:04:42,009 và nhớ được tên của mình. (Cười lớn) 104 00:04:42,009 --> 00:04:44,547 Cái này là khách quan. 105 00:04:44,547 --> 00:04:46,640 Những hình ảnh 106 00:04:46,640 --> 00:04:48,571 dùng người tàn tật 107 00:04:48,571 --> 00:04:51,496 cho lợi ích của người bình thường. 108 00:04:51,496 --> 00:04:54,110 Họ ở đó nên bạn có thể nhìn vào họ 109 00:04:54,110 --> 00:04:56,813 và nghĩ rằng vấn đề không quá tệ với mình, 110 00:04:56,813 --> 00:05:00,960 để quẳng đi nỗi lo sợ. 111 00:05:00,960 --> 00:05:03,881 Thực ra, cuộc sống của người tàn tật 112 00:05:03,881 --> 00:05:05,965 hơi khó khăn một tí. 113 00:05:05,965 --> 00:05:08,071 Chúng tôi phải vượt qua một vài điều. 114 00:05:08,071 --> 00:05:10,283 Nhưng những điều mà chúng tôi đang vượt qua 115 00:05:10,283 --> 00:05:12,900 không như bạn nghĩ. 116 00:05:12,900 --> 00:05:15,507 Không có vấn đề gì với cơ thể của chúng tôi. 117 00:05:15,507 --> 00:05:18,265 Tôi dùng từ "người tàn tật" là có chủ ý, 118 00:05:18,265 --> 00:05:22,251 bởi vì tôi khá bất ngờ với hình mẫu xã hội về sự tàn tật, 119 00:05:22,251 --> 00:05:27,630 rằng chúng tôi tàn tật bởi cách nhìn nhận của xã hội 120 00:05:27,630 --> 00:05:31,509 hơn là vì thân thể và sự chuẩn đoán của chính mình. 121 00:05:31,509 --> 00:05:35,479 Tôi sống với thân thể này trong thời gian dài 122 00:05:35,479 --> 00:05:37,522 và khá là thích nó. 123 00:05:37,522 --> 00:05:40,775 Nó làm những thứ mà tôi muốn nó làm, 124 00:05:40,775 --> 00:05:45,493 và tôi học cách tận dụng nó, như bạn, 125 00:05:45,493 --> 00:05:48,252 đó là vấn đề của những đứa trẻ trong hình. 126 00:05:48,252 --> 00:05:51,491 Chúng chẳng làm điều gì khác thường cả. 127 00:05:51,491 --> 00:05:55,953 Chúng chỉ sử dụng thân thể của chúng một cách tối ưu nhất mà thôi. 128 00:05:55,953 --> 00:05:59,546 Có công bằng không khi nhìn nhận chúng 129 00:05:59,546 --> 00:06:03,488 theo cách mà ta thường làm, khi chia sẻ những hình ảnh này? 130 00:06:03,488 --> 00:06:07,506 Mọi người, khi họ nói: "Bạn là nguồn cảm hứng" 131 00:06:07,506 --> 00:06:09,772 họ có ý khen ngợi. 132 00:06:09,772 --> 00:06:12,764 Và tôi biết vì sao nó xảy ra. 133 00:06:12,764 --> 00:06:15,748 Bởi vì sự lừa dối đó, vì ta đã gieo rắc sự lừa dối 134 00:06:15,748 --> 00:06:18,982 rằng tàn tật khiến bạn đặc biệt. 135 00:06:18,982 --> 00:06:21,971 Thực tế không phải vậy. Tôi biết bạn nghĩ gì. 136 00:06:21,971 --> 00:06:24,720 Tôi đứng trên này chối từ sự truyền cảm hứng, 137 00:06:24,720 --> 00:06:26,639 và bạn nghĩ: "Ôi, Stella, 138 00:06:26,639 --> 00:06:30,756 không phải đôi khi bạn lấy cảm hứng từ một số điều sao? 139 00:06:30,756 --> 00:06:32,850 Có chứ. 140 00:06:32,850 --> 00:06:35,888 Tôi luôn học hỏi từ những người tàn tật khác. 141 00:06:35,888 --> 00:06:40,827 Tôi không học được rằng mình may mắn hơn, dù là có. 142 00:06:40,827 --> 00:06:43,982 mà thay vào đó là ý tưởng thiên tài: 143 00:06:43,982 --> 00:06:45,403 dùng kẹp thịt nướng 144 00:06:45,403 --> 00:06:51,160 để nhặt những thứ mà tôi đánh rơi. (Cười lớn) 145 00:06:51,160 --> 00:06:53,681 Tôi học được mẹo sạc pin điện thoại 146 00:06:53,681 --> 00:06:58,266 từ pin của xe lăn. 147 00:06:58,266 --> 00:06:59,260 Thiên tài. 148 00:06:59,260 --> 00:07:02,061 Chúng tôi học hỏi từ thế mạnh và sức chịu đựng của nhau, 149 00:07:02,061 --> 00:07:04,702 chứ không phải chống lại thân thể hay triệu chứng. 150 00:07:04,702 --> 00:07:07,506 nhưng mà chống lại một thế giới mà cá biệt hoá 151 00:07:07,506 --> 00:07:09,963 và khách quan hoá chúng tôi. 152 00:07:09,963 --> 00:07:12,598 Tôi nghĩ rằng sự dối trá mà ta gieo rắc 153 00:07:12,598 --> 00:07:16,821 về sự tàn tật là sự bất công to lớn nhất. 154 00:07:16,821 --> 00:07:20,956 Nó khiến cuộc sống của chúng tôi trở nên khó khăn hơn. 155 00:07:20,956 --> 00:07:24,829 Và câu nói: "Khiếm khuyết duy nhất 156 00:07:24,829 --> 00:07:26,827 trong cuộc sống là một thái độ tồi," 157 00:07:26,827 --> 00:07:29,954 lí do thật là vớ vẩn 158 00:07:29,954 --> 00:07:31,575 bởi vì nó không đúng, 159 00:07:31,575 --> 00:07:34,237 bởi vì hình mẫu xã hội về sự tàn tật là sai. 160 00:07:34,237 --> 00:07:43,248 Cười vào bậc thang không biến nó thành con đường. 161 00:07:43,248 --> 00:07:49,930 Không bao giờ. (Cười lớn) (Vỗ tay) 162 00:07:49,930 --> 00:07:51,810 Cười vào màn hình ti vi 163 00:07:51,810 --> 00:07:55,244 cũng không thể làm phụ đề xuất hiện 164 00:07:55,244 --> 00:07:57,836 Không ai đứng giữa hiệu sách 165 00:07:57,836 --> 00:07:59,606 và lan truyền thái độ tích cực 166 00:07:59,606 --> 00:08:02,305 sẽ biến tất cả những quyển sách thành sách chữ nổi. 167 00:08:02,305 --> 00:08:06,509 Không thể nào. 168 00:08:06,509 --> 00:08:09,236 Tôi muốn sống trong một thế giới 169 00:08:09,236 --> 00:08:12,900 nơi người tàn tật - không là ngoại lệ, mà là chuẩn mực. 170 00:08:12,900 --> 00:08:15,096 Tôi muốn sống trong một thế giới 171 00:08:15,096 --> 00:08:16,830 nơi bé gái 15 tuổi ngồi trên giường 172 00:08:16,830 --> 00:08:19,007 xem phim "Buffy the Vampire Slayer" 173 00:08:19,007 --> 00:08:21,545 không được xem như là "có thành tựu" 174 00:08:21,545 --> 00:08:23,811 vì nó chỉ đang ngồi xem phim. 175 00:08:23,811 --> 00:08:25,236 Tôi muốn sống trong thế giới 176 00:08:25,236 --> 00:08:28,361 nơi ta bày tỏ sự tôn trọng 177 00:08:28,361 --> 00:08:29,910 đối với người tàn tật 178 00:08:29,910 --> 00:08:32,236 như thể chúc mừng họ tự ra khỏi giường 179 00:08:32,236 --> 00:08:35,033 và nhớ được tên mình vào buổi sáng 180 00:08:35,033 --> 00:08:38,234 Tôi muốn sống trong thế giới nơi ta trân trọng 181 00:08:38,234 --> 00:08:40,217 những thành tựu thực của người tàn tật, 182 00:08:40,217 --> 00:08:41,824 tôi muốn sống trong thế giới 183 00:08:41,824 --> 00:08:45,236 nơi một đứa trẻ 11 tuổi ở trường trung học Melbourne 184 00:08:45,236 --> 00:08:47,589 không bất ngờ 185 00:08:47,589 --> 00:08:50,747 khi cô giáo của nó ngồi trên một chiếc xe lăn. 186 00:08:50,747 --> 00:08:53,790 Sự tàn tật không khiến bạn trở thành ngoại lệ, 187 00:08:53,790 --> 00:08:57,243 nhưng chất vấn bản thân về nó sẽ khiến bạn trở thành ngoại lệ. 188 00:08:57,243 --> 00:08:58,510 Cảm ơn 189 00:08:58,510 --> 00:08:59,469 (Vỗ tay)