Tôi đã làm vỡ đầu một người đàn ông khiếm thị. Tôi không khiến anh ta ngẫm nghĩ -- Tôi đã làm vỡ đầu anh ta, theo nghĩa đen. Chúng tôi đi bộ cùng nhau, anh ấy thì đang níu vai tôi, tôi ước lượng nhầm về khoảng cách giữa hai chúng tôi, khiến anh ta đập đầu vào một chiếc cổng. (Cười) Năm mũi khâu trên trán anh ta. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy mình là giáo viên tồi nhất thế giới. Tôi thực sự không biết phải xin lỗi thế nào. May mắn thay, El Pulga là kiểu người khá thoải mái. Và cho đến giờ, anh ấy nói rằng tôi là huấn luyện viên để lại dấu ấn quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh. (Cười) Sự thật là, khi tôi bắt đầu làm việc tại học viện cho người khiếm thị, tôi đã bất ngờ vì rất nhiều điều. Rất nhiều điều họ làm, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được họ có thể làm được: họ bơi, luyện tập thể thao, chơi bài. uống trà yerba mate, và có thể rót nước nóng mà không tự làm bỏng. Nhưng khi tôi nhìn họ chơi bóng đá -- điều đó thật tuyệt vời. Họ có một sân đất, cầu môn hoen rỉ và lưới đã rách. Những người khiếm thị tham gia học viện sẽ chơi bóng ở đó, giống như việc tôi làm ở sân bóng gần nhà tôi. Nhưng họ chơi mà không có khả năng nhìn. Quả bóng tạo ra tiếng động để họ có thể định vị được. Họ có một người hướng dẫn đứng sau cầu môn đội đối thủ để biết được sẽ đá bóng vào đâu. Và họ dùng những tấm che mắt. Có một số người vẫn có thể nhìn thấy một chút, và họ đeo tấm che mắt để tất cả đều bình đẳng. Khi tôi cảm thấy thoải mái hơn với họ, tôi đã xin một tấm che mắt cho mình, tôi đã đeo nó vào và thử chơi. Tôi đã chơi bóng đá cả đời mình. Đây là lúc nó trở nên tuyệt vời hơn: trong vòng hai giây, tôi không biết mình đang đứng đâu nữa. Tôi học ngành giáo dục thể chất vì tôi vô cùng thích thành tích cao. Tôi bắt đầu làm việc tại học viện là do tình cờ. Công việc khác của tôi là làm việc với Đội tuyển Chèo thuyền Quốc gia của Argentina, và tôi cảm thấy đó là việc tôi làm tốt. Ở đây, mọi thứ khó gấp đôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày đầu tiên khi tôi khởi động với đội. Tôi xếp họ thành hàng trước mặt tôi -- tôi thường làm vậy với đội chèo thuyền, và tôi nói, "Được rồi, mọi người cúi xuống," giống thế này. Khi tôi ngẩng lên, hai người đang ngồi, ba người đang nằm và những người còn lại thì đang ngồi xổm. (Cười) Làm sao ở đây tôi có thể làm điều tương tự như đã làm ở đó? Tôi đã mất một thời gian. Tôi bắt đầu tìm kiếm các công cụ để học từ họ, từ những giáo viên đã làm việc với họ. Tôi học được rằng không thể giải thích một trận bóng trên bảng phấn như một huấn luyện viên làm. nhưng tôi có thể sử dụng một khay nhựa và một số nắp chai để họ có thể theo dõi được bằng cách sờ các vật. Tôi cũng học được rằng họ có thể chạy trên đường đua nếu tôi chạy cùng và nắm một sợi dây thừng. Vậy nên chúng tôi bắt đầu tìm kiếm tình nguyện viên để giúp chúng tôi chạy cùng họ. Tôi rất thích làm điều đó, và tìm thấy mục đích và ý nghĩa trong những gì chúng tôi làm. Lúc đầu thì khá khó khăn, và bất tiện, nhưng tôi quyết định sẽ vượt qua sự bất tiện này. Và đã có thời gian, nó trở thành công việc lôi cuốn nhất tôi từng có. Tôi nghĩ đó là khi tôi băn khoăn: Sao chúng tôi không thể trở thành một đội cũng có thành tích cao? Đương nhiên, thiếu một thứ: Tôi cần phải tìm ra điều họ muốn, nhân vật chính thực sự của câu chuyện này. Ba tiếng huấn luyện, chơi bóng đá trên sân đó là không đủ. Chúng tôi phải luyện tập khác đi. Chúng tôi bắt đầu luyện tập chăm chỉ hơn, và kết quả thật tuyệt vời; họ mong muốn được tập nhiều hơn. Tôi bắt đầu hiểu rằng họ cũng băn khoăn vì sao họ không thể có thành tích cao. Khi chúng tôi cảm thấy sẵn sàng, chúng tôi tới gõ cửa CENARD. CENARD là Trung tâm Thể thao Thành tích cao Quốc gia ở đây tại Argentina. Việc khiến họ lắng nghe những gì chúng tôi cần nói khá khó khăn. Nhưng việc còn khó khăn hơn rất nhiều là khiến các vận động viên khác luyện tập ở đó có sự coi trọng công bằng với chúng tôi. Trên thực tế, họ cho chúng tôi dùng sân tập chỉ khi không có đội nào đang sử dụng. Và chúng tôi được biết đến với cái tên "những người khiếm thị." Không phải ai cũng biết thực sự chúng tôi đang làm gì ở đó. Giải Vô địch Thế giới 2006 là bước ngoặt trong lịch sử đội bóng của chúng tôi. Lần đầu tiên nó được tổ chức tại Buenos Aires. Đó là cơ hội để chúng tôi cho mọi người thấy rằng chúng tôi đã và đang làm gì trong suốt thời gian qua. Chúng tôi đã tới được vòng chung kết Chúng tôi đã phát triển với tư cách là một đội. Chúng tôi đã đấu với đội Brazil trong trận chung kết. Họ là đội giỏi nhất của giải. Họ thắng áp đảo ở mọi trận đấu. Hầu như không ai tin rằng chúng tôi có thể thắng trận đấu. Hầu như không ai cả -- ngoại trừ chúng tôi. Vào các cuộc họp trước trận, trong phòng thay đồ, mỗi lần khởi động, đều có mùi của chiến thắng. Tôi thề là mùi đó có tồn tại. Tôi cảm nhận thấy mùi đó vài lần cùng với đội, nhưng đặc biệt tôi nhớ rõ nó vào cái ngày trước khi chúng tôi thi đấu trận chung kết đó. Liên hiệp Bóng đá Argentina đã mở ra cơ hội cho chúng tôi. Chúng tôi đã được luyện tập tại AFA, nơi Verón, Higuain và Messi luyện tập. Lần đầu tiên, chúng tôi cảm thấy như một đội tuyển quốc gia đích thực Vào 7:30 sáng của ngày trước trận đấu chúng tôi đang thảo luận chiến lược trong phòng khách, thì một chàng trai trẻ tới gõ cửa, gián đoạn cuộc thảo luận của chúng tôi, Cậu ta đề nghị chúng tôi tới nhà thờ, cậu ta đến mời chúng tôi tới nhà thờ. Tôi cố đuổi cậu ta đi, tôi nói đây là không phải là thời điểm thích hợp, và sẽ tốt hơn nếu chúng tôi tới đó vào một ngày khác. Cậu ta cứ khăng khăng mong tôi cho cậu đưa những người trong đội tới nhà thờ, vì vào ngày đó, có một mục sư tạo ra những điều kỳ diệu sẽ ở đó. Tôi hơi sợ khi hỏi về kiểu điều kỳ diệu mà cậu ta nói tới, và cậu ta trả lời nhẹ như không, "Huấn luyện viên à, hãy để tôi đưa đội tới nhà thờ, và khi chúng tôi trở lại, tôi đảm bảo một nửa trong số họ sẽ có thể nhìn thấy được." (Cười) Một số chàng trai trong đội bật cười, nhưng thử tưởng tượng mình là một người khiếm thị và có ai đó nói điều đó với bạn. Tôi không biết phải nói gì. Tôi đã không nói gì cả; tạo ra không khí yên lặng đến khó xử. Tôi không muốn cậu ta cảm thấy tệ, vì cậu thực sự tin điều này có thể sẽ xảy ra. Một cầu thủ đã chữa cháy cho tôi, khi anh ấy đứng lên và tự tin nói, "Juan à," -- đó là tên chàng trai đó -- Gonza đã nói với cậu rồi, đây không phải là lúc thích hợp để tới nhà thờ. Thêm nữa, hãy làm rõ điều này nhé: nếu chúng tôi tới nhà thờ, và tôi có thể nhìn thấy được khi trở lại, tôi sẽ đánh cậu rất đau nếu tôi không thể thi đấu vào ngày mai." (Cười) (Vỗ tay) Juan rời đi và cười lớn từ bỏ ý định, và chúng tôi tiếp tục với cuộc nói chuyện trước trận đấu. Tối hôm đó khi tôi đi ngủ. Tôi bắt đầu mơ về trận đấu ngày hôm sau, tưởng tượng điều gì có thể sẽ xảy ra, chúng tôi sẽ chơi thế nào. Và đó là khi tôi chú ý thấy mùi vị chiến thắng mà tôi đã nhắc tới trước đây. Và đó là vì sao vào thời điểm đó, tôi đã nghĩ nếu những cầu thủ khác có cùng khao khát như Diego khi bước chân vào trận đấu, việc chúng tôi không chiến thắng là không thể. Ngày tiếp theo sẽ rất tuyệt vời. Chúng tôi thức dậy vào lúc 9 giờ sáng, trận đấu diễn ra vào lúc 7 giờ tối, và chúng tôi đã rất háo hứng để nhập cuộc. Chúng tôi rời AFA, và chiếc xe buýt tràn ngập cờ mọi người tặng chúng tôi. Chúng tôi nói về trận đấu, và chúng tôi có thể nghe thấy mọi người bấm còi và cổ vũ, "Cố lên Murciélagos! Hôm nay chính là ngày quan trọng! Thử thách cuối cùng!" Các chàng trai hỏi tôi, "Họ có biết chúng ta không? Họ có biết chúng ta sẽ thi đấu không?" Một số người còn theo xe đi tới CENARD. Chúng tôi tới nơi và thấy một cảnh tượng tuyệt vời Trên hành lang từ phòng thay đồ dẫn tới sân thi đấu tôi đi cạnh Silvo, người đang níu vai tôi để tôi có thể dẫn anh đi. May mắn thay, không có chiếc cổng nào trên đường đi cả. (Cười) Khi chúng tôi tới sân đấu, anh hỏi tôi về mọi thứ. Anh ấy không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào. Anh nói, "Hãy kể tôi nghe về những gì anh thấy, nói tôi biết ai đang chơi trống." Tôi cố gắng giải thích những gì đang diễn ra với nhiều chi tiết nhất có thể. Tôi kể với anh, "Khán đài chật kín người, rất nhiều người không thể vào được có bóng bay xanh và trắng khắp trên sân đấu họ đang căng một lá cờ Argentina khổng lồ che phủ toàn bộ khán đài chính." Đột nhiên, anh ngắt lời tôi và hỏi, "Anh có nhìn thấy lá cờ có chữ 'San Pedro' không?" Đó là thành phố nơi anh sống. Tôi bắt đầu nhìn lên khán đài và trông thấy một lá cờ trắng nhỏ có dòng chữ phun sơn đen: "Silvio ơi, gia đình cậu và toàn bộ San Pedro đang ở đây." Tôi cho anh biết và anh đáp lời, "Đó là mẹ tôi đấy, hãy nói tôi biết bà ở đâu, tôi muốn vẫy tay chào bà." Tôi chỉ anh ấy về phía lá cờ và đưa tay anh hướng về nơi họ đang ngồi và anh vẫy cánh tay về hướng đó. Khoảng 20 tới 30 người đứng dậy và vỗ tay cho anh. Và khi điều đó diễn ra, tôi thấy được gương mặt anh thay đổi thế nào, và anh ấy cảm động ra sao. Tôi cũng thấy thật cảm động, hai giây sau, cổ họng tôi nghẹn lại. Điều đó thật kỳ lạ -- Tôi cảm thấy vừa phấn khích vì điều đang diễn ra, vừa tức giận và đau đớn vì anh không thể thấy được những điều này. Một vài ngày sau, khi tôi kể anh nghe về cảm xúc tôi đã trải qua, anh ấy cố gắng trấn an tôi, anh nói, "Gonza, đừng cảm thấy tệ, tôi đã có thể thấy họ, theo một cách khác, nhưng tôi thề với anh là tôi đã thấy tất cả họ." Trận đấu bắt đầu. Chúng tôi đã không thất bại; đó là trận chung kết. Khán giả đã rất im lặng, giống như ở đây, vì trong môn bóng đá cho người khiếm thị, mọi người đều phải giữ trật tự để các cầu thủ có thể nghe thấy trái bóng. Họ chỉ được phép cổ vũ khi trận đấu đã kết thúc. Và 8 phút trước khi trận đấu kết thúc đám đông đã cổ vũ rất lớn, việc họ đã không làm trong 32 phút đầu. Khi Silvio, người có ngón chân quặp, đã đá được bóng theo góc, họ đã cổ vũ hết mình một cách đáng kinh ngạc. Giờ đây, nếu bạn tới CENARD, bạn sẽ thấy một tấm áp phích lớn trên cửa, có hình đội bóng của chúng tôi, Los Murciélagos. Họ là một hình mẫu đội tuyển quốc gia, ai trong CENARD cũng biết họ là ai, và sau khi giành chiến thắng tại hai Giải Vô Địch Thế Giới và hai huy chương Paralympic. không một ai hoài nghi về việc họ là những vận động viên có thành tích cao. (Vỗ tay) Tôi đã rất may mắn được huấn luyện đội bóng này trong 10 năm, đầu tiên là một người hướng dẫn và sau đó là huấn luyện viên của họ. Tôi cảm thấy họ đã cho tôi nhiều hơn nhiều so với những gì tôi đã đem lại cho họ. Năm ngoái, họ đề xuất tôi huấn luyện một đội tuyển quốc gia khác, Powerchair Fútbol. Đó là đội tuyển quốc gia gồm những chàng trai trẻ ngồi xe lăn chơi bóng đá. Họ sử dụng xe lăn có gắn động cơ và dùng cần điều khiển để lái, vì cánh tay họ không đủ mạnh để sử dụng các xe lăn truyền thống. Họ đã thêm một cái hãm xung vào xe, là bộ phận an toàn bảo vệ chân cho họ, trong khi cho phép họ đá được bóng. Đó là lần đầu tiên mà, thay vì là người xem, họ giờ đây là những nhân vật chính. Đó là lần đầu tiên cha mẹ, bạn bè và anh em họ có thể xem họ chơi. Đối với tôi, đó là một thử thách, với sự bất tiện, bất an, và nỗi lo tương tự tôi đã có khi bắt đầu làm việc với những người khiếm thị. Nhưng giờ tôi có thể tiếp cận tất cả từ một vị trí kinh nghiệm hơn. Đó là lý do vì sao từ ngày đầu tiên, tôi đã coi họ là những vận động viên trên sân bóng, và ở ngoài sân, tôi cố gắng đặt mình vào vị trí của họ và không mang trong mình định kiến, vì việc đối xử với họ thật tự nhiên sẽ khiến họ cảm thấy tốt nhất. Cả hai đội đều chơi bóng đá; thứ từng là không thể dành cho họ. Họ đã phải thích ứng với các quy tắc để làm việc này, phải không? Và cả hai đội đã phá bỏ một quy tắc giống nhau -- quy tắc cho rằng họ không thể chơi bóng đá. Khi quan sát họ chơi bóng, bạn không thấy sự khuyết tật, mà thấy sự cạnh tranh. Vấn đề bắt đầu xảy ra khi trận đấu đã kết thúc, và họ rời sân đấu, rồi họ bước vào chơi trò chơi của chúng ta, trong một xã hội có những quy tắc mà không thực sự nhìn nhận họ hay quan tâm đến họ. Tôi học được từ thể thao rằng sự khuyết tật phụ thuộc chủ yếu vào những quy tắc của trò chơi. Tôi tin nếu ta thay đổi một số quy tắc trong trò chơi của ta, ta có thể giúp cuộc sống trở nên dễ dàng hơn cho họ. Chúng ta đều biết có những người khuyết tật, ta thấy họ hàng ngày. Nhưng có lẽ qua việc không tiếp xúc trực tiếp với họ, chúng ta không nhận thức được những vấn đề họ đối mặt mỗi ngày, ví dụ như việc lên xe buýt, tìm một công việc, xuống tàu điện ngầm, hay băng qua đường khó khăn thế nào với họ. Có một sự thật là trách nhiệm xã hội ngày càng lớn trong việc gắn kết sự tham gia của những người khuyết tật. Nhưng tôi nghĩ thế vẫn chưa đủ. Tôi nghĩ rằng thay đổi cần đến từ tất cả chúng ta. Trước hết, bằng cách bỏ đi thái độ thờ ơ của ta với người khuyết tật, và rồi bằng việc tôn trọng những quy tắc có cân nhắc tới họ. Chỉ có một số quy tắc thôi, nhưng chúng có tồn tại. Tôi đã làm vỡ đầu một người khiếm thị -- El Pulga. (Làm vỡ đầu: Thành ngữ chỉ sự mở mang đầu óc) Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng hai đội bóng này cũng đã khiến tôi mở mang đầu óc. Họ dạy tôi rằng vượt trên tất cả, bạn cần phải va chạm vào cuộc sống và chơi mọi trận đấu trong giải đấu tuyệt đẹp này mà chúng ta gọi là cuộc đời. Xin cảm ơn. (Vỗ tay)