Khi 20 tuổi, tôi cực kì hạnh phúc.
Tôi học ngành nghiên cứu Đông Á,
vì nhận được
học bổng danh giá từ chính phủ Nhật Bản.
Tôi có một năm ở Tokyo,
để học ngôn ngữ và văn hóa,
và được đài thọ toàn bộ chi phí.
Với một đứa trẻ khó khăn
về tài chính như tôi, đó như trúng số.
Ngày nọ, tại trường,
có buổi khám sức khỏe,
Chỉ để vui, tôi thử đến đo huyết áp.
Bất ngờ, huyết áp trong tôi rất cao.
Y tá dẫn tôi đến phòng khám trường
để làm thêm xét nghiệm,
Protein được tìm thấy
trong nước tiểu của tôi.
Đó không phải là dấu hiệu tốt,
và tôi đã phải gặp ngay một chuyên gia,
chỉ trong vài tuần,
tôi được chẩn đoán
mắc bệnh tự miễn và nó
đang tấn công đến thận.
Bác sĩ cho rằng tôi chỉ có thể sống
thêm năm năm nữa.
Bỗng chốc,
cuộc sống tôi như rơi xuống
đáy vực thẳm.
Tệ hơn, tôi nghĩ phải
trả lại học bổng cho trường
(Cười lớn)
trở về Ohio, nơi tôi sống, để điều trị.
Sau khi cơn sốc giảm bớt,
Tôi quan sát những đứa bạn trong lớp.
Họ đang chơi ném đĩa,
tham gia tiệc tùng,
uống rượu,
và tôi cảm thấy tức giận
bởi vì tôi chỉ mới 20 tuổi
và tôi sắp phải chết.
Về mặt kiến thức,
tôi biết tức giận và phẫn nộ
chẳng giải quyết được gì.
Điều quan trọng hơn là,
''Tôi nên đương đầu với nó thế nào?''
Tôi chợt nhớ đến
một bộ phim yêu thích
về hành trình của một vị anh hùng.
Đây là loại chủ đề phổ biến
xoanh quanh một nhân vật chính
bị đẩy ra khỏi thế giới tốt đẹp
với yêu cầu thực hiện
một nhiệm vụ nguy hiểm.
Nếu nhiệm vụ thành công,
sẽ mang lại sự phát triển, biến đổi,
và cuộc sống mới.
Và tôi nghĩ,
''Bệnh thận này có giống như thế không?''
Tôi bắt đầu nhận ra
mình có thể xem căn bệnh
như một thử thách tâm linh nội tâm
ngoài việc điều trị bằng thuốc.
Nhưng, bằng cách nào?
Đâu đơn giản là gọi cho bác sĩ
và xin đơn thuốc.
Tuy nhiên,
như sự kì vọng,
một giáo sư tôn giáo đã giới thiệu
cho tôi một cuốn sách kinh điển
về cách tập thiền Zen.
Từ lâu, ở Nhật Bản,
Zen là bài tập thiền của những chiến binh,
họ tập trung cao độ
để biến đổi nỗi sợ và
những cảm xúc khi đối mặt với cái chết.
Tôi bị thu hút với ý nghĩ rằng
mình có thể trở thành một chiến binh
và dùng Zen làm vũ khí
để đối mặt với căn bệnh.
Nhiều đêm,
trong căn hộ gác mái,
Tôi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại
và tham gia trận chiến, theo kiểu Zen,
với những đau khổ trong tôi.
Dần dần,
tôi đối mặt với những con quỹ dữ
bên trong mình,
khi tôi quan sát và chấp nhận chúng
dần dần,
chúng biến mất,
và dần dần,
tại đó xuất hiện
từ từ
cảm giác yên bình.
Tập trung vào Zen
giúp tạo mối liên kết với tâm trí tôi
bởi vì đó là thứ duy nhất
tôi có thể kiểm soát.
Một năm trôi qua,
hai năm, rồi bốn năm,
Tôi bắt đầu làm việc để kiếm sống.
Tôi thỏa thuận với chính mình
chỉ làm những việc
mình đam mê.
Niềm đam mê đã giúp tôi
tốt nghiệp tại trường,
nơi tôi gặp một nhà tâm lý học
xuất sắc sở hữu một phòng thí nghiệm
nghiên cứu về những trải nghiệm dòng chảy.
Trải nghiệm dòng chảy là
những khoảnh khắc tập trung cao độ
để cảm nhận sự sống.
Ông nhận ra những ai có khả năng
kiểm soát tâm trí theo dòng chảy
thì kết nối được với
chính mình và mọi người,
với những cảm xúc về ý nghĩa,
mục đích, và với cuộc sống.
Dòng chảy cho tôi thấy điều tôi
được học từ Zen, thông qua khoa học.
Cuối cùng chúng tôi
chuyển phòng thí nghiệm
từ khoa tâm lý học
đến một trường quản lý.
Ở đó tôi có cơ hội để nghiên cứu
cùng những chuyên gia thành công
người đã tập chánh niệm lâu năm.
Chánh niệm, giống như Zen,
là cách để rèn luyện tâm trí,
một điều mà chánh niệm làm được
là giải thoát bạn khỏi bế tắc quá khứ
hoặc cố định tương lai
với những gì xảy ra tại đây, ngay lúc này.
Những chuyên gia này thuộc
nhiều lĩnh vực khác nhau.
Họ là một trong 500 CEO giàu có,
kiển trúc sư, nhà làm phim, nghệ sĩ,
nhạc sĩ, nhà văn nổi tiếng thế giới,
và tôi đã hỏi họ,
''Bạn nghĩ cuộc sống của mình sẽ ra sao
nếu không biết về tập thiền?
Họ trả lời,
''Cực kì phức tạp.
Tôi đang chịu đựng quá nhiều thứ
cùng một lúc
nếu tôi không tập để giữ cho mình
tập trung, cân bằng và tỉnh táo,
thì tôi nghĩ mình sẽ chết.''
Khi đó tôi nhận ra:
việc quản lý đang có lỗ hỏng,
đó là giáo dục quản lý
chỉ tập trung những gì xảy ra bên ngoài
cuộc sống bạn
nếu có, thì cũng ít có giá trị,
nó nói về khả năng lãnh đạo từ nội tâm.
Tôi có cảm giác nó như một cơ hội.
Với sự giúp đỡ từ trường,
Tôi tạo một khóa học nơi các nhà điều hành
trải qua hàng loạt thử thách khắc nghiệt.
Họ sẽ phải học cách để tập trung tâm trí
vào một thế giới phiền nhiễu.
Họ phải quan sát những phản ứng
cảm xúc một cách nghiêm túc.
Và chính họ phải vô cảm đối mặt
với bản ngã của chính mình.
Khóa học này không dành cho người yếu tim.
và bất ngờ,
mọi người đều đăng kí!
một CEO đã lái xe ba tiếng đến đó
để tham gia khóa học.
Đồng nghiệp tôi bảo ông ta là một
''người khó chịu.''
Những đồng nghiệp của tôi đều sợ hãi
cái lườm và tính nổi cáu của ông ta.
Họ cầu nguyện cho tôi,
người giảng viên trẻ tuổi nhất
lúc bấy giờ,
''Chúc may mắn.''
Tôi cứ tưởng mình bị ném vào bầy sư tư.
Vị CEO ngồi ngay trước mặt tôi,
và yên lặng một lúc.
Cuối cùng, ông cũng đã mở lòng.
Ông thú rằng mình hoàn toàn bị quay cuồng
khi phải phản hồi liên tục vô số email
và yêu cầu từ khách hàng.
Đa nhiệm liên tục khiến
cuộc sống ông điên cuồng,
áp lực nhiều khiến ông bị căng thẳng.
Nhưng ông bắt đầu ngộ ra,
và thừa nhận rằng
vì ngoan cố,
ông luôn muốn làm nạn nhân.
Nó trông có vẻ không to tát gì,
nhưng khi một CEO thừa nhận điều đó,
nó đã thay đổi ông ấy.
Dần dần,
ông nhận ra mình đã vô tình và
thờ ơ với mọi người thế nào,
bằng cách nào đó mà cách quản lý
của ông không còn hiệu quả
mất kiểm soát và bị mắc kẹt
trong những cảm xúc riêng.
Ông ấy viết cho tôi,
''Tôi bắt đầu thấy nỗi ám ảnh
của chính mình,
sự tự hào, phù phiếm và tham lam.''
Điều khiến ông bất ngờ
là khi mở lòng, không phòng thủ
và dễ bị tổn thương,
ông lại cảm thấy mạnh mẽ hơn
và được tự do.
''Có thể lắm chứ,'' ông nói,
''Có lẽ tôi bắt đầu hiểu được
ý nghĩa của lòng trắc ẩn.''
Kết thúc buổi học,
đôi mắt ông đã cười nhiều hơn.
Tôi hỏi buổi học đã thay đổi
cuộc sống của ông như thế nào.
Ông nói,'' Anh biết đó,
Tôi nhận ra 35 năm qua
tôi chưa được sống là chính mình.
Hồi đó,
tóc tôi dài hơn bây giờ,
tôi rất quan tâm đến ý thức và tâm linh.
Nhưng sau khi kết hôn,
và có con,
tôi nhận ra mình cần phải
chu cấp cho gia đình.
Tôi làm việc,
và làm không ngơi,
Dần dần những khát khao đó
lặng lẽ nhạt đi. "
nước mắt chảy dài trên gương mặt ông,
"Ngày nọ vợ tôi nói rằng,
'Em không biết chuyện gì đã xảy ra,
nhưng giờ anh đã trở là người đàn ông
mà em đã cưới.''
Khoảnh khắc đó,
như làm thức tỉnh tôi,
việc thấy một sự thay đổi sâu sắc
trong ''người đàn ông khó tính'' này
đã mở ra một con đường
để tôi dẫn dắt cuộc sống của chính mình.
Vì thế tôi từ bỏ sự nghiệp nghiên cứu
đầy hứa hẹn để làm công việc này,
và đó chính là điều tôi cần làm.
Trong mười năm giảng dạy,
ông ấy là người đầu tiên trong số
những người ''khó tính''
một người sống trong nỗi thất vọng.
Họ dùng tài năng, kĩ năng và
sự thông minh của mình
để đạt thành tựu bên ngoài,
và cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng đến cuối cùng,
họ lại không cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng họ lại không biết làm gì.
Đó là lý do họ trở nên thất vọng.
Chúng ta luôn được bảo
cuộc sống vô định thì không đáng sống,
nhưng chúng ta chưa từng
được dạy để khảo thí nó.
Bí mật là tu luyện được
sự tập trung trong tâm trí
vì nó tạo ra việc tự nhận thức.
Tự nhận thức là cơ hội để thay đổi.
Dẫn đến sự tự biến đổi.
Là một xã hội, chúng ta
không quan tâm đến ''sự tập trung.''
Chúng ta không bảo bọc, giữ gìn
và phát triển nó.
Chúng ta cần để tâm đến sự chú ý!
Rồi chúng ta sẽ nhận ra rằng
một buổi họp mà mọi người chỉ
chăm chăm vào những chiếc laptop
thì không phải là buổi họp.
Những kỷ niệm
về người bà và blackberry của bà
là một chiếc bánh,
chứ không phải là
một chiếc điện thoại nhỉ?
(Cười lớn)
Giá trị của sự tập trung
là chất lượng cuộc sống.
Đó là chất lượng của mối quan hệ,
chất lượng công việc!
Tập trung là thành phần bí mật
kết nối ta với mình và với mọi người.
Chánh niệm và thiền Zen là
những cách để nâng cao sự tập trung
để chúng ta trôi theo nhiều dòng chảy.
Tôi nghĩ
rằng những bài tập này đã giúp
tôi sống hơn năm năm.
Nhưng sau nhiều năm giảng dạy,
mệt mỏi, bệnh gút và kết quả
từ phòng thí nghiệm không thể chối cãi
đều hướng đến việc tôi sẽ phải chết.
Nhưng hơn 16 năm trôi qua
kể từ khi được chẩn đoán,
bác sĩ tin rằng việc cấy ghép thận
có thế cứu sống tôi,
và đây mới chính là vấn đề.
Tôi phải nhờ sự giúp đỡ.
Ý tưởng là tổ chức buổi tiệc sinh nhật
với nỗi sợ thầm kín là không ai đến dự.
Là một CEO,
tôi phải tự đối mặt với nỗi sợ hãi,
niềm tự hào và sự tổn thương của mình
để sống.
Trong số 25 tình nguyện viên
hiến nội tạng
có đến 13 người là học trò cũ của tôi,
tôi được giúp đỡ
vượt hơn sự mong đợi.
May mắn thay,
có được quả thận phù hợp.
Thế nên tôi mới ở đây.
Chưa kết thúc đâu.
(Vỗ tay)
Tôi từng nghĩ cơn đau là điều tiêu cực,
nhưng tôi đã hiểu, với một công cụ đúng
nó có thể châm ngòi cho sự phát triển.
nó cho tôi sức mạnh, sự dũng cảm
và tình yêu thương.
Tôi tin rằng chúng ta đều sở hữu khả năng
để khiến cho tâm trí mình được tốt.
Tôi mong chúng ta sẽ là những chiến binh
trong cuộc hành trình của chính mình
Vì khi làm như vậy,
chúng ta sẽ thay đổi trái tim,
tâm trí,
và tương lai của chính mình.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)