Gần như suốt cuộc đời của mình
tôi cảm thấy mình đang sống hai cuộc sống khác nhau
Có một cuộc sống mà mọi người nhìn thấy,
và một cuộc sống khác chỉ có bản thân tôi thấy.
Và trong cuộc sống mà mọi người nhìn thấy,
tôi là một người bạn,
một người con trai, một người anh,
một diễn viên châm biếm hài hước và là một thanh niên.
Đó là cuộc sống mà mọi người nhìn thấy.
Nếu bạn yêu cầu bè bạn và gia đình tôi miêu tả tôi,
đó sẽ là là những gì họ nói với bạn.
Và cuộc sống đó là một mảng lớn của tôi. Đó là chính tôi.
Và nếu bạn yêu cầu tôi tự miêu tả bản thân mình,
chắc chắn tôi cũng sẽ nói những điều tương tự.
Và tôi không có nói dối,
nhưng tôi cũng không hoàn toàn nói cho bạn toàn bộ sự thật
bởi vì sự thật là,
đó chỉ là phần cuộc sống mà mọi người thấy,
Trong cuộc sống chỉ có mình tôi thấy, bàn thân tôi,
thực sự là bản thân tôi,
là một người phải chống chọi kịch liệt với sự trầm cảm.
mà tôi có trong suốt sáu năm trong cuộc đời mình,
và tôi vẫn đang tiếp tục chống chọi mỗi ngày.
Một số người chưa bao giờ trải qua cảm giác trầm cảm
hay chưa thực sự biết trầm cảm là gì,
họ thực sự sẽ ngạc nhiên,
vì thường có quan niệm sai lầm khá phổ biến,
rằng trầm cảm chỉ đơn thuần là cảm giác buồn chán
khi điều gì đó trong cuộc sống có vấn đề,
khi bạn chia tay với bạn gái,
khi bạn mất đi người thân,
khi bạn không tìm được công việc bạn mong muốn.
Nhưng đó chỉ đơn thuần là nỗi buồn chán. Đó là điều tự nhiên.
Đó là cảm xúc tự nhiên của con người.
Trầm cảm thực sự không chỉ là buồn chán
khi cuộc sống có điều không như ý.
Trầm cảm thực sự là chán nản
khi tất cả mọi thứ trong cuộc sống bạn vẫn rất tốt.
Đó mới là trầm cảm thực sự,
và đó là cảm giác tôi đang chịu đựng.
Và thú thật từ đáy lòng,
thật sự rất khó khăn đối với tôi
khi đứng tại đây và diễn thuyết.
Thực sự khó khăn khi tôi phải nói về sự trầm cảm của mình
dường như ai cũng thấy khó khi nói về vấn đề này
khó đến mức không ai muốn nói về nó.
Không ai muốn nói về trầm cảm, nhưng cần phải nói,
bởi vì hiện tại đó là một vấn đề lớn.
Đó là một vấn đề lớn.
Nhưng ta không thấy nó trên truyền thông, đúng không?
Chúng ta không thấy nó trên Facebook. Chúng ta không thấy nó trên Twitter.
Chúng ta không thấy nó trên bản tin, bởi vì chữ trầm cảm không đem lại hạnh phúc chút nào
nó không có gì vui, không tươi sáng
Và chính vì chúng ta không thấy nó, chúng ta không thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhưng mức độ nghiêm trọng của nó và mức độ nghiêm túc của nó là thế này:
cứ mỗi 30 giây,
cứ mỗi 30 giây, ở một nơi nào đó,
một người nào đó trên thế giới tự sát
vì trầm cảm,
và có thể chỉ cách đây hai dãy nhà, có thể cách đây hai quốc gia,
có thể cách xa đến hai lục địa, nhưng nó đang diễn ra.
và nó diễn ra mỗi ngày.
Chúng ta hay có xu hướng, như là một xã hội,
nhìn và quay đi "Vậy thì sao nào?"
Vậy thì sao? Chúng ta nhìn vào vấn đề đó và chúng ta bỏ đi: "Đó là vấn đề của anh!"
Đó là vấn đề của họ."
Chúng ta nói chúng ta rất buồn và nói chúng ta rất làm tiếc,
nhưng chúng ta cũng nói "vậy thì sao nào?"
Hai năm trước đó là vấn đề của bản thân tôi,
bởi vì tôi đã ngồi ở bên giường của mình
nơi tôi đã ngồi hàng triệu lần trước đó
và tôi muốn tự sát.
Tôi đã muốn tự sát và nếu bạn nhìn cuộc sống của tôi chỉ ở bề nổi,
ban không thể thấy đó là một đứa trẻ có ý định tự sát,
Bạn chỉ thấy một đứa trẻ là một đội trưởng của đội bóng rổ,
một học sinh trong đội kịch
một học sinh giỏi tiếng anh của năm
một người luôn ở vị trí danh dự
và xuất hiện đều đặn ở mỗi buổi tiệc.
Bạn có thể nói tôi đã không bị trầm cảm, bạn có thể nói
tôi đã không có ý định tự sát, nhưng bạn đã lầm.
Bạn đã lầm. Vì thế tôi đã ngồi ở cạnh giường vào một buổi tối
kế bên một lọ thuốc với một cây viết và tờ giấy trong tay
và tôi đã nghĩ về việc tự sát
và tôi thực sự đã suýt làm điều đó
Tôi đến gần với cái chết như thế này
và tôi đã không làm, điều đó biến tôi thành một trong những người may mắn,
một trong nhưng người tránh xa được bờ vực
và nhìn xuống nhưng không nhảy,
một trong những người may mắn sống sót
Tôi đã sống sót, và nó để lại cho tôi câu chuyện của mình,
và câu chuyện của tôi là đây:
Chỉ vỏn vẹn mấy từ đơn giản: tôi bị chứng trầm cảm.
tôi bị chứng trầm cảm,
và trong một thời gian dài, tôi nghĩ,
tôi đã sống hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau,
một con người luôn sợ hãi người khác,
Tôi đã sợ rằng mọi người sẽ nhìn thấy tôi với bản chất của tôi,
rằng tôi không hoàn hảo, không phải đứa trẻ nổi bật ở trường mà mọi người từng nghĩ,
nó ẩn đằng sau nụ cười của tôi, đó là một sự đấu tranh,
và ẩn chứa đằng sau hào quang của tôi, đó là bóng tối,
và sau tính cách nổi trội của tôi
còn ẩn chứ một vết thương lớn hơn.
Một vài người lo sợ những cô gái không thích mình.
Một vài người sợ cá mập. Một vài người sự cái chết
Nhưng với tôi, với phần lớn cuộc sống của tôi,
tôi sợ chính tôi,
Tôi sợ sự thật của bản thân, tôi sợ sự thành thât của mình, tôi sợ phần yếu đuối của mình,
và nỗi sợ đó khiến tôi cảm thấy
như mình đang bị dồn vào chân tường,
như thể tôi bị dồn vào chân tường và chỉ có một lối thoát,
và vì thế tôi đã nghĩ về điều đó mỗi ngày.
tôi đã nghĩ về nó mỗi ngày,
và nếu nói cho thật trung thực, thì lúc này, đứng tại đây
tôi lại nghĩ về nó lần nữa, bởi vì đó là một chứng bệnh,
đó là cuộc đấu tranh, đó là sự trầm cảm,
và trầm cảm không phải là bệnh thủy đậu.
bạn không đấu với nó một lần và nó ra đi mãi mãi.
Bạn phải sống cùng nó, sống trong nó.
Nó ở ngay cạnh mà bạn không thể đuổi đi
Nó là tiếng nói bạn không thể lảng tránh,
Nó là cảm giác bạn không thể trốn tránh,
phần đáng sợ nhất đó là sau một thời gian,
bạn trở nên tê liệt với nó. Nó trở nên bình thường đối với bạn,
và cái mà bạn sợ nhất
không phải là sự chịu đựng bên trong bạn.
Đó là sự kỳ thị ở bên trong những người khác
đó là sự xấu hổ, mặc cảm
đó là những cái nhìn không chấp nhận bạn trên mặt bạn bè,
đó lời thì thầm trong sảnh đường rằng bạn là kẻ yếu đuối,
đó là những lời bình phẩm rằng bạn bị điên.
Đó là những thứ ngăn bạn nhận sự giúp đỡ.
Đó là thứ khiến bạn tự giữ trầm cảm trong lòng và giấu nó đi.
Đó là sự kỳ thị. Do đó bạn giữ và giấu trầm cảm trong lòng,
Bạn giữ nó và bạn giấu nó đi.
và mặc dù nó là thứ khiến bạn nằm trên giường mỗi ngày
và nó khiến cuộc sống của bạn trống rỗng
dù bạn cố gắng rất nhiều để làm đầy nó,
bạn giấu, bởi vì sự kỳ thị trong xã hội
đối với sự trầm cảm là có thật.
Nó rất thật, và nếu bạn nghĩ rằng không phải thế,
hãy tự hỏi bản thận điều này:
Bạn có chịu ghi trên Facebook của mình
rằng bạn khó khăn mãi mới ra khỏi giường
bởi vì bạn bị đau lưng
hay bạn thật vất vả và dai dẳng vực mình ra khỏi giường,
sáng nào cũng vậy
bởi vì bạn bị trầm cảm?
Đó là sự kỳ thị, bởi vì thật không may,
chúng ta sống trong thế giới mà nếu chẳng may bạn gãy tay,
mọi người sẽ chạy lại quan tâm,
Nhưng nếu bạn nói với mọi người rằng bạn bị trầm cảm, mọi người sẽ chạy theo hướng ngược lại.
Đó là sự kỳ thị.
Chúng ta thấy dễ chấp nhận vô cùng
khi bất kỳ bộ phận cơ thể bị gãy
Trừ bộ não ra. Đó là sự thiếu hiểu biết.
Là sự u mê đơn thuần. Và sự u mê đó tạo ra
một thế giới không hiểu gì về sự trầm cảm,
không hiểu gì về sức khỏe tâm lý
và đó sự khôi hài với tôi, bởi vì trầm cảm
là một trong những vấn đề nổi cộm chúng ta có trên thế giới
tuy nhiên nó là một trong những thứ ít được bàn luận nhất.
Chúng ta chỉ để nó qua một bên và để vào trong góc
và giả vờ nó không có ở đó và hy vọng nó sẽ tự biến mất.
Nó chưa từng và sẽ không hề như thế,
bởi vì đó chỉ là mong ước,
và mong ước đâu phải là chơi phỏng đoán, đó là sự trì hoãn
và chúng ta không thể trì hoãn một vấn đề quan trọng như vậy.
Bước đầu để giải quyết bất kỳ vấn đề nào
là nhận ra rằng có một vấn đề đang ở đó.
Chúng ta đã làm đâu, vậy nên chúng ta không thể mong chờ
tìm ra được câu trả lời khi mình vẫn sợ câu hỏi.
Và tôi chưa biết lời giải là gì.
Giá mà tôi biết được, nhưng tôi không -- nhưng tôi nghĩ,
cần phải bắt đầu từ đây, bây giờ
cần phải bắt đầu từ tôi, từ bạn
bắt đầu với những người đang chống chọi khổ đau,
những người giấu mình vào bóng tối
Chúng ta cần phải lên tiếng nói và phá tan sự im lặng.
Chúng ta cần là người can đảm cho những gì mình tin,
bởi vì nếu có một thứ mà chúng ta phải nhìn nhận ra,
nếu chỉ có một vấn đề mà tôi cho là to lớn nhất,
thì nó không phải là xây dựng nên một thế giới
nơi chúng ta loại bỏ đi sự u mê của người khác,
mà là xây nên một thế giới để dạy nhau
cách tự chấp nhận mình
nơi chúng ta ok với chính bản thân.
Vì khi chúng ta trở nên trung thực,
chúng ta nhận thấy ai cũng phải chống chọi, phải đau khổ.
Ngay cả nếu có như vậy, hay là như thế nào khác,
ta đều hiểu đau đớn là thế nào.
Ta đều hiểu đau đớn ở trong lòng ra sao,
và ta đều hiểu cần phải chữa lành khẩn thiết đến thế nào.
Vậy mà ngay bây giờ, trầm cảm là một vết cắt sâu
của xã hội
mà ta hài lòng che đậy bằng băng y tế
rồi vờ như nó không tồn tại.
Nó tồn tại. Nó ở đó, và bạn biết không? Không sao!
Trầm cảm cũng bình thường thôi.
Nếu bạn đang trải qua nó, bạn cũng người bình thường thôi.
Và biết rằng bạn chỉ bị bệnh, bạn không hề yếu đuối
nó là một vấn đề, đâu phải là căn tính của chính bạn,
bởi vì khi bạn vượt qua được nỗi sợ hãi, sự chế nhạo
sự đánh giá và sự kỳ thị của người khác,
bạn sẽ thấy được trầm cảm thật sự là gì,
và đó chỉ là một phần của cuộc sống
đơn giản là một phần cuộc sống, phần tôi ghét nhiều lắm
tôi ghét cay ghét đắng một vài chốn,
một vài phần của cuộc sống trầm cảm này đã kéo tôi xuống
trong đó lại có rất nhiều nẻo đường làm tôi biết ơn
Ừ thì nó thả tôi ở những vực sâu
nhưng chỉ là để cho tôi biết đâu là đỉnh cao,
Ừ thì nó kéo tôi xuống vực tối
nhưng chỉ là để nhắc cho tôi biết đâu là ánh sáng.
Nỗi khổ đau của tôi, hơn bất kỳ điều gì trong 19 năm
trên hành tinh này
đã cho tôi nhận thức, và nỗi đau,
nỗi đau của tôi đã buộc tôi phải có hi vọng,
có hi vọng và có lòng tin, lòng tin vào chính mình,
lòng tin ở người khác, lòng tin rằng mọi thứ có thể tốt hơn,
rằng chúng ta có thể thay đổi, rằng chúng ta có thể nói lên được
rằng phải nói ra và đánh bại sự u mê thờ ơ,
đánh bại lại sự không khoan dung,
và hơn tất cả mọi thứ,
học yêu lấy bản thân mình,
học chấp nhận bản thân chúng ta
như con người chúng ta đang là
con người chúng ta đang là,
không phải con người mà thế giới muốn ta trở thành
Bởi vì thế giới tôi tin là một thế giới
mà việc hướng đến ánh sáng không có nghĩa là
lờ quên đi nơi tăm tối của bạn
Thế giới tôi tin vào là nơi mà chúng ta đã được đong lường
bởi khả năng vượt qua thử thách, chứ không trốn chạy chúng.
Thế giới tôi tin là nơi tôi có thể nhìn vào mắt của một ai đó
và nói rằng, "Tôi đang ở trong địa ngục"
và rồi họ nhìn lại tôi và nói, "Tôi cũng vậy thôi" và điều này cũng chẳng sao.
Nó không sao vì sự trầm cảm là bình thường thôi.
Chúng ta là con người
Là con người, chúng ta chống chọi và khổ đau.
Chúng ta rỉ máu và kêu khóc.
Nếu bạn nghĩ sức mạnh thật sự
có nghĩa là không bao giờ để lộ sự yếu hèn thì tôi ở đây
để nói với bạn rằng: Bạn sai rồi!
Bạn sai rồi, bởi vì nó hoàn toàn ngược lại.
Chúng ta là con người, và chúng ta có những vấn đề.
Chúng ta không hoàn hảo, và vậy thì cũng bình thường thôi.
Vì vậy chúng ta nên dừng ngay sự u mê này lại,
dừng sự thờ ơ, dừng sự kỳ thị chế nhạo,
và dừng sự im lặng này, và phá bỏ những điều cấm kỵ,
nhìn thẳng vào sự thật, và bắt đầu trò chuyện,
bởi vì cách duy nhất để đánh bại một vấn đề
mà cá nhân mỗi người phải tự mình chiến đấu
đó là cùng mạnh mẽ vững vàng đứng lại gần nhau,
cùng mạnh mẽ vững vàng đứng lại gần nhau.
Tôi tin rằng chúng ta sẽ làm được.
Tôi tin chúng ta sẽ làm được. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Đây là giấc mơ có thật. Cảm ơn. (Vỗ tay)
Cảm ơn. (Vỗ tay)