Tôi thật sự rất vui
khi được có mặt ở đây.
Tôi muốn nói cho các bạn ở đây
biết đôi chút về...
Tôi không muốn gọi là kiến thức cơ bản
vì chúng ta thực sự không biết gì về hội chứng mà tôi mắc phải.
Tôi mắc phải hội chứng này từ khi tôi chào đời
Chỉ có 2 người trên thế giới, tính cả tôi,
được ghi nhận là mắc phải hội chứng này.
Hậu quả của hội chứng này đơn giản là tôi không thể tăng cân.
Nghe có vẻ như đó là điều có lợi
(Tiếng cười)
Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mà tôi muốn,
bất cứ khi nào tôi muốn,
và tôi sẽ không tăng tí cân nào.
Tôi sẽ bước vào tuổi 25 vào tháng Ba tới
Từ khi tôi chào đời đến nay, tôi chưa bao giờ
nặng hơn 29 kg.
Khi tôi học ở bậc đại học,
tôi đã giấu diếm...
Thật ra tôi không giấu, vì mọi người
đều biết sự có mặt của nó
nó là cái túi to đựng bánh kem Twinkies,
bánh rán, khoai tây chiên, và kẹo Skittles
và bạn cùng phòng của tôi nói rằng:
"Mình có thể nghe tiếng
bạn với tay xuống gầm giường,
lúc 12 giờ 30 sáng, để lấy thức ăn."
Nhưng tôi trả lời, đại khái như:
"Bạn biết không?
"Chuyện đó bình thường thôi,
mình có thể làm những việc như vậy!"
Bởi vì hội chứng này
mang lại một số lợi ích.
Chẳng hạn như không thể tăng cân, những lợi ích khi khiếm thị
và một số lợi ích khi trông rất nhỏ bé.
Nhiều người sẽ nghĩ,
"Lizzie à, làm sao mà bạn
có thể gọi đó là lợi ích
khi bạn chỉ có thể nhìn thấy
bằng một bên mắt mà thôi?"
Vậy, hãy để tôi kể ra
những lợi ích đó là gì nhé!
bởi vì chúng thật sự rất tuyệt!
Tôi đeo 1 cặp kính áp tròng,
à không, chỉ 1 chiếc thôi,
Một chiếc kính áp tròng thôi.
(Tiếng cười)
Khi tôi đeo kính để đọc sách,
tiết kiệm được 50% tiền mua kính kê toa.
Nếu ai đó quấy rầy tôi,
hay cư xử thô lỗ với tôi:
Tôi sẽ để người đó
đứng về phía bên phải của tôi.
(Tiếng cười)
Giống như họ không hiện diện ở đó vậy.
Tôi thậm chí không biết họ đang đứng ở đó.
Ngay bây giờ, nếu tôi đứng như thế này,
tôi hoàn toàn không biết những ai
đang có mặt ở khán đài phía bên này.
Ngoài ra, trong thân hình nhỏ nhắn này,
tôi rất sẵn lòng tình nguyện
đến trung tâm Kiểm soát cân nặng,
hay phòng tập gym nào đó, và nói với họ:
"Xin chào, tên tôi là Lizzie.
Tôi sẽ là hình mẫu của bạn.
Hãy dán hình của tôi lên bất cứ đồ vật nào
mà bạn cần, và tôi sẽ nói,
"Tôi đã áp dụng phương pháp luyện tập này.
Hãy nhìn xem hiệu quả đến mức nào!"
(Tiếng cười)
Mặc dù có nhiều điều tuyệt vời
mà hội chứng này mang lại
cũng có nhiều điều vô cùng khó khăn, đúng
như những gì mọi người có thể tưởng tượng.
Tôi lớn lên
và được nuôi dạy hơn bình thường 150%.
Tôi là đứa con đầu lòng của ba mẹ mình.
Và khi tôi mới chào đời,
các bác sĩ nói với mẹ tôi rằng:
"Con gái của chị được sinh ra
mà không có nước ối bao quanh,
hoàn toàn không."
Vì vậy lúc tôi được sinh ra, việc tôi
cất tiếng khóc đã là một kì tích rồi.
Các bác sỹ nói với ba mẹ tôi rằng:
"Chúng tôi chỉ muốn báo trước với anh chị:
hãy liệu trước là con gái của anh chị
sẽ không thể nói, đi, bò, suy nghĩ,
hay tự thân làm bất cứ việc gì".
Đặt mình vào vị trí lần đầu tiên làm cha mẹ, có thể
mọi người sẽ đoán ba mẹ tôi đã nói như vầy:
"Không thể nào! Tại sao như vậy? Tại sao
chúng tôi lại sinh ra đứa con đầu lòng lại
mang tất cả chứng bệnh mà chưa ai biết đến
như thế này?"
Nhưng ba mẹ tôi đã không nói như vậy.
Điều đầu tiên mà họ nói với các bác sỹ là,
"Chúng tôi muốn nhìn thấy con gái
của mình, và chúng tôi sẽ bế con bé về
yêu thương nó và nuôi dạy nó
trong khả năng tốt nhất có thể."
Đó chính là điều mà họ đã làm.
Hầu như tất cả thành công tôi đạt được
trong đời đều có công lao to lớn của họ.
Hôm nay, ba tôi cũng có mặt ở đây, còn
mẹ tôi thì đang ở nhà xem chương trình.
Chào mẹ yêu!
(Tiếng cười)
Mẹ tôi đang hồi phục sau phẫu thuật.
Bà ấy luôn là "chất keo" gắn kết
gia đình của chúng tôi lại với nhau,
bà ấy luôn truyền cho tôi sức mạnh để hiểu
ra là bà ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ,
nhưng mẹ tôi lại có được nghị lực
phi thường mà bà ấy đã truyền dạy cho tôi,
để mà tôi có thể tự hào
đứng trước mọi người và nói rằng,
"Mọi người biết gì không?
Tôi có một cuộc sống rất khó khăn.
Nhưng điều đó không sao cả."
Điều đó chẳng sao!
Có những điều khiến tôi sợ hãi, cũng có
những trở ngại xảy đến với tôi đấy chứ.
Một trong những vấn đề lớn nhất
mà tôi phải đối mặt khi trưởng thành
là một vấn đề mà tôi chắc chắn rằng
mỗi người trong chúng ta ở đây đã trải qua
Mọi người có thể đoán đó là từ gì không?
Nó bắt đầu bằng chữ ''B''.
Có ai đoán ra được không nào?
(Khán giả) Bọn con trai!
(Lizzie) Con trai sao?
(Tiếng cười)
Đó là từ "Bắt nạt"!
(Tiếng cười)
Tôi biết những bạn nữ ở đây
đang nghĩ gì rồi nhé!
(Tiếng cười)
Tại sao tôi lại không thể ngồi chung bàn
với họ chứ?
(Tiếng cười)
Tôi phải đối phó với việc bị bắt nạt
ở trường rất nhiều, nhưng như tôi đã nói,
tôi được nuôi dạy rất bình thường,
vì vậy khi tôi bắt đầu đi học mẫu giáo,
Tôi tuyệt đối không có khái niệm là
tôi trông khác người.
Không hề có tư tưởng đó!
Tôi không thể nhận ra là bề ngoài của tôi
khác biệt so với những đứa trẻ khác.
Tôi nghĩ sự thật đó là cái tát đau đớn
đối với một đứa trẻ năm tuổi,
bởi vì ngày đầu tiên khi tôi đến trường,
diện váy áo giống như nàng Pocahontas.
Tôi đã sẵn sàng đi học!
(Tiếng cười)
Tôi đeo chiếc ba lô của mình
nó trông như cái mai rùa vì
kích thước của nó lớn hơn cả tôi,
và tôi tiến đến một đứa bé gái
và mỉm cười,
và đứa bé đó ngước nhìn tôi
như thể tôi là một con quái vật,
như thể tôi là sinh vật đáng sợ nhất
mà nó từng thấy trong đời.
Phản ứng đầu tiên của tôi là
"Con nhỏ này thật là bất lịch sự!"
(Tiếng cười)
Chính nó đã bỏ lỡ
một đứa vui tính như tôi.
Vì thế tôi đi đến chỗ khác và chơi với bộ
khối xếp hình, hay với những đứa con trai.
(Tiếng cười)
(Lizzie cười)
Tôi tưởng ngày hôm đó sẽ trở nên khá hơn,
thật không may là không phải vậy.
Tình trạng càng tệ hơn khi ngày trôi qua,
nhiều người không muốn làm chung
bất cứ việc gì với tôi cả,
và tôi không thể hiểu tại sao lại như vậy.
Tại sao chứ? Mình đã làm gì?
Mình có làm gì phật ý họ đâu!
Trong đầu tôi vẫn nghĩ
mình là một đứa trẻ ''hay ho''.
Mình phải về nhà và hỏi ba mẹ,
"Con bị làm sao vậy?"
Con đã làm gì?
Tại sao họ không thích con?"
Ba mẹ đặt tôi ngồi xuống và nói,
"Lizze à, điều duy nhất khác biệt về con
là thân hình con nhỏ hơn
những đứa trẻ khác.
Con mắc hội chứng này, nhưng nó sẽ không
quyết định con là người như thế nào."
Họ nói: "Hãy đi học, ngẩng cao đầu,
mỉm cười, hãy tiếp tục là chính con,
và người ta sẽ thấy là con
cũng chỉ bình thường giống như họ vậy."
Và vì thế tôi đã làm đúng như vậy.
Ngay bây giờ, tôi muốn quý vị
suy nghĩ, và tự hỏi mình:
Yếu tố nào định nghĩa con người các bạn?
Bạn là ai?
Yếu tố đó có phải là
nơi mà bạn sinh ra?
Hay nó là gia cảnh của bạn?
Hay bạn bè của bạn?
Vậy thực ra nó là cái gì?
Yếu tố nào có thể nói lên
nhân cách của bạn?
Tôi đã mất một khoảng thời gian rất lâu để
nhận ra điều gì định nghĩa con người tôi.
Một khoảng thời gian dài tôi từng nghĩ
cái định nghĩa con người tôi là
ngoại hình của mình.
Tôi nghĩ về đôi chân bé xíu, đôi tay tí hon,
và khuôn mặt bé tí của mình thật xấu xí.
Tôi từng nghĩ là mình thật gớm ghiếc.
Tôi căm ghét cái cảm giác khi thức dậy vào
buổi sáng, khi tôi chuẩn bị đến trường,
nhìn vào gương, trong tư thế
sẵn sàng, và suy nghĩ:
Ước gì mình có thể ''lau sạch''
hội chứng này đi!
Cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn
rất nhiều nếu tôi có thể làm nó biến mất.
Tôi sẽ trông như những đứa trẻ khác
Tôi không cần phải mua quần áo
in hình nhà thám hiểm nhí Dora.
Tôi không cần phải mua
những thứ phụ kiện "lóa mắt",
vì lúc đó tôi cố làm cho mình
giống những đứa trẻ sành điệu.
Tôi đã ước ao, cầu nguyện,
và hi vọng, và làm bất cứ điều gì có thể
để vào một buổi sáng, khi tỉnh giấc,
tôi sẽ trở thành một con người khác,
và tôi sẽ không phải 'vật lộn'
với những khó khăn này.
Đó là điều mà tôi khao khát từng ngày một,
và mỗi ngày trôi qua là một nỗi thất vọng.
Bên cạnh tôi là một ''đội ngũ''
hỗ trợ tuyệt vời,
những người không bao giờ thương hại tôi,
và luôn ở bên, động viên mỗi khi tôi buồn,
những người luôn cùng tôi vui cười
trong những dịp vui vẻ,
và họ đã dạy tôi rằng,
cho dù tôi mắc phải hội chứng này,
dù tôi gặp nhiều khó khăn, tôi không thể
để chúng định nghĩa con người tôi.
Cuộc sống của tôi nằm trong bàn tay tôi,
Cuộc sống của bạn nằm trong bàn tay
của chính bạn
Các bạn chính là người
lái chiếc xe hơi của mình.
Các bạn chính là người quyết định lái chiếc
xe đó trên con đường ''xấu'', hay ''tốt''.
Các bạn chính là người quyết định
điều gì làm nên con người mình.
Bây giờ hãy để tôi nói cho mọi người:
Có thể thật sự rất khó để nhận ra
điều gì định nghĩa con người mình,
bởi vì có những thời điểm
khi tôi thật sự bực bội và
chán nản, và nói:
"Tôi không cần biết cái gì
định nghĩa con người tôi nữa!"
Khi tôi học trung học,
tôi phát hiện ra một đoạn video,
không may mắn là ai đó đã đưa tin về tôi,
và gán cho tôi biệt danh
''người phụ nữ xấu xí nhất thế giới''
Có trên 4 triệu lượt xem
đoạn video chỉ dài 8 giây đó,
không có âm thanh phụ họa, nhưng lại
có hàng ngàn nhận xét; họ nói rằng,
"Lizzie à, làm ơn đi, hãy chĩa súng vào
đầu mình và tự sát cho thế giới này nhờ!"
Các bạn hãy thử nghĩ xem,
nếu người ta nói với mình như vậy,
nếu những người không quen biết
bảo mình làm như thế.
Tôi đã khóc hết nước mắt,
và sẵn sàng chống trả lại
và một điều gì đó chợt
lóe lên trong đầu tôi,
và tôi nghĩ: "Mình sẽ mặc kệ nó đi!"
Tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống
của tôi nằm trong tay của chính tôi.
Tôi có thể chọn làm cho cuộc sống
của mình thật sự tốt lên,
hay tôi có thể làm cho nó thật sự tệ đi.
Tôi có thể chọn học cách biết ơn,
biết thức tỉnh,
và nhận ra những thứ mà mình thực sự có,
và khiến chúng nói lên được tôi là người
như thế nào.
Một bên mắt của tôi không nhìn thấy được,
nhưng tôi có thể nhìn bằng bên mắt còn lại
Có thể tôi rất hay bệnh,
nhưng tôi có một mái tóc rất đẹp.
(Tiếng cười)
(Khán giả) Rất đúng!
Cám ơn nhé!
Các bạn ở góc nhỏ này là tốt nhất nhé!
(Tiếng cười)
(Lizzie cười)
Các bạn làm tôi quên dòng suy nghĩ
của mình mất rồi!
(Tiếng cười)
Tôi đã nói đến đâu rồi nhỉ?
(Khán giả) ''mái tóc...''!
Đúng rồi, tôi đang nói đến mái tóc.
Xin cám ơn nhé!
Vì vậy, tôi có thể chọn vui vẻ
hoặc buồn rầu với những thứ mình có
và đôi khi còn phàn nàn về nó nữa,
nhưng sau đó tôi bắt đầu nhận ra rằng:
Mày sẽ để cho những ai gọi mày là
quái vật định nghĩa con người mày sao?
Mày sẽ để những ai từng nói "Thiêu chết
nó đi!" xét đoán mày là ai sao?
Không, tôi sẽ để mục tiêu, thàng công,
và thành tựu định nghĩa con người tôi.
Chứ không phải là vẻ bề ngoài của tôi,
không phải là sự thật tôi bị khiếm thị,
không phải là sự thật tôi mắc phải
hội chứng mà không ai biết nó là gì.
Vì thế tôi nói với chính mình
là tôi sẽ làm việc cật lực
và làm bất cứ điều gì có thể
để bản thân trở nên tốt hơn,
vì trong suy nghĩ của tôi, cách tốt nhất
để tôi có thể đáp lại những người
đã từng chê cười tôi, chế giễu tôi,
những người từng gọi tôi là xấu xí,
là quái vật
đó chính là hoàn thiện con người tôi,
và cho họ biết rằng:
Các người có biết không?
Chế giễu tôi bằng những lời lẽ
tiêu cực đó ư?
tôi sẽ xoay chuyển chúng, thành sức mạnh,
tôi sẽ tận dụng chúng như một chiếc thang
để vươn tới những mục tiêu của mình.
Thật sự tôi đã làm được điều đó.
Tôi đã nói với bản thân là tôi muốn trở
thành một nhà diễn thuyết truyền cảm hứng,
Tôi muốn viết một quyển sách,
tốt nghiệp đại học, lập gia đình riêng,
và gầy dựng sự nghiệp riêng.
8 năm sau những ý định trên,
tôi đang đứng trước quý vị đây,
và còn đang thực hiện việc diễn thuyết.
Vậy là tôi đã đạt được mục tiêu đầu tiên.
Tôi từng muốn viết một cuốn sách;
và trong vài tuần tới đây,
tôi sẽ nộp bản thảo của cuốn sách
thứ 3 do tôi viết.
(Tiếng vỗ tay)
Tôi từng muốn tốt nghiệp đại học, và tôi
vừa hoàn thành xong chương trình đại học.
(Tiếng reo mừng và vỗ tay)
Tôi sẽ có tấm bằng cử nhân
chuyên ngành nghiên cứu truyền thông
của Trường Đại học Bang Texas, San Marcos,
và tôi cũng có bằng phụ
chuyên ngành Ngữ văn Anh.
Tôi đã rất cố gắng dùng
kinh nghiệm sống thực tế của mình
trong quá trình thực hiện
luận văn tốt nghiệp,
đó là những trải nghiệm mà
các giáo sư của tôi lại không có.
Cuối cùng, tôi từng muốn có
một gia đình riêng và một sự nghiệp riêng.
Kế hoạch có gia đình riêng
tạm gác lại ở hiện tại,
còn kế hoạch cho sự nghiệp riêng
tôi nhận thấy là mình đang làm rất tốt,
kể cả sự thật là khi tôi quyết định
trở thành nhà diễn thuyết truyền cảm hứng,
tôi về nhà, và ngồi trước laptop của mình,
vào Google, và đánh dòng chữ:
"Làm thế nào để trở thành
một nhà diễn thuyết thật sự"
(Tiếng cười)
Tôi không đùa đâu!
Tôi đã rất siêng năng làm việc, tôi dùng
những người đã từng nói với tôi
rằng tôi không thể làm việc này
để khích lệ bản thân.
Tôi dùng thái độ tiêu cực của họ để giúp
ngọn lửa quyết tâm trong tôi luôn rực cháy
Hãy tận dụng những điều đó!
Hãy tận dụng những khó khăn mà quý vị
gặp phải trong cuộc đời mình để giúp bản
thân trở thành con người tốt hơn,
bởi vì tôi dám bảm đảm với mọi người rằng,
đảm bảo đấy!
Chúng ta sẽ chiến thắng.
Bây giờ, tôi muốn kết thúc buổi chia sẻ
này bằng cách hỏi các bạn một lần nữa.
Tôi muốn các bạn rời khỏi đây, hỏi bản thân
điều gì định nghĩa được mình là ai.
Nhưng xin hãy nhớ rằng:
Can đảm bắt đầu từ giây phút này nhé!
Xin cám ơn!
(Tiếng vỗ tay)