Tôi là một nhà bác học
hay chính xác hơn
là một
một nhà bác học tự kỷ cao cấp
Đây là một trường hợp hiếm hoi
Và càng hiếm hoi hơn nữa khi cùng với nó,
như trong trường hợp của tôi,
là sự tự nhận thức
và là sự tinh thông ngôn ngữ.
Thường thì khi tôi gặp ai đó
khi họ nhận ra điều này ở tôi
họ thường tỏ ra lúng túng
Tôi có thể nhân ra qua đôi mắt của họ
Họ muốn hỏi tôi một điều gì đó
Và thường thì, cuối cùng
Sự tò mò chiến thắng bản thân
và họ thốt lên:
"Nếu tôi cho anh ngày sinh của tôi,
liệu anh có thể trả lời đó ngày nào trong tuần"
(Cười)
Hay họ nhắc đến căn bậc hai
hay yêu cầu tôi đọc thuộc lòng một dãy số hay đoạn chữ dài
Tôi mong là sẽ được các bạn tha thứ
nếu hôm nay tôi ko biểu diễn các bạn xem
dạng bác học cá nhân đó
Thay vì vậy tôi sẽ kể các bạn nghe
về một thứ
còn thú vị hơn
cả ngày sinh hay căn bậc hai
một cái gì đó sâu sắc hơn
gần gũi hơn với tâm trí của tôi, hơn là chỉ biểu diễn
Tôi muốn kể các bạn nghe ngắn gọn
về sự nhận thức
Khi ông viết những vở kịch và những câu chuyện ngắn
làm nên tên tuổi của ông
Anton Cheknhov có một quyển sổ ghi chú
trong đó ông ghi lại
các quan sát của mình
về thế giới xung quanh ông
những chi tiết nhỏ nhất
mà những người khác dường như thường bỏ qua
Mỗi lần tôi đọc Chekhov
và tầm nhin độc đáo của ông về cuộc sống loài người,
Tôi tự nhắc nhở mình lý do tôi
cũng trở thành một nhà văn
Trong những quyển sách của tôi,
Tôi khám phá ra bản chất của sự nhận thức
và sự khác biệt của những dạng nhận thức khác nhau
tạo nên những dạng kiến thức khác nhau
và hiểu biết khác nhau
Đây là ba câu hỏi
tôi rút ra từ công việc của mình
Thay vì cố gắng trả lời chúng,
Tôi sẽ yêu cầu các bạn suy nghĩ về nó một chút
qua trực giác
và qua bản năng
đang chảy trong trí não và trái tim của các bạn
khi bạn nhìn vào chúng
Ví dụ, phép tính.
Bạn có cảm giác được ở đâu trên dãy sổ
bài giải dường như đã hiện ra
hay nhìn vào từ nước ngoài và những âm thanh
Liệu bạn có cảm giác được ý nghĩa của nó
rằng nó đang chỉ bạn về phía trước?
Và theo ngôn ngữ thơ ca,
tại sao nhà thơ lại dùng từ "thỏ rừng"
hơn là từ "thỏ"
Tôi yêu cầu các bạn điều này,
vì tôi tin rằng nhận thức cả nhân của chúng ta, như các bạn cũng thấy đó,
nằm ở trái tim
về cách mà chúng ta có được hiểu biết
sự phán đoán thiên về năng khiếu
hơn là lý lẽ trừu tượng
hướng dẫn và làm rõ tiến trình
dắt chúng ta đến
những gì chúng ta hiểu biết
Tôi chính là một ví dụ điển hình cho điều này.
Thế giới chữ và số của tôi
nhòa với màu sắc, cảm xúc
và tính cách cá nhân
Như Juan đã nói,
đó là tình trạng mà các nhà khoa học gọi là Giác quan thứ phát
một cuộc tán gẫu thất thường
giữa các giác quan
Đây là những con số từ 1 đến 12
khi tôi nhìn chúng --
mỗi con số đều có hình dạng và tính cách riêng của chúng
Số một là ánh sáng trắng chớp lóe
Số sáu là một cái hố nhỏ bé và buồn rầu
Những bản vẽ phác màu trắng đen ở đây
nhưng trong tâm trí tôi chúng đang có màu sắc.
Số ba màu xanh lá
Số bốn màu xanh dương
Sô năm màu vàng
Tôi cũng là họa sĩ
Và đây là một trong những bức vẽ của tôi.
Đó là một phép nhân của hai số nguyên tố
Các hình 3 chiều
và không gian chúng tạo ra ở giữa
tạo nên một hình mới
câu trả lời cho phép cộng
Còn về các số lớn hơn thì sao?
Chắc hẳn các bạn ko thể kiếm ra số nào dài hơn Pi,
hằng số toán học.
Nó là một số bất định --
nói theo nghĩa đen là kéo dài mãi mãi
Trong bức vẽ này của tôi
là về 20 chữ số thập phân đầu tiên của Pi
Tôi dùng màu sắc
và cảm xúc và các hoa văn
và kéo chúng lại với nhau
thành một dạng của phong cảnh hằng số cuộn tròn
Nhưng tôi không chỉ thấy màu sắc ở các con số.
Với tôi, cả từ ngữ cũng vậy
cũng có màu sắc và cảm xúc
và hoa văn.
Đây là đoạn mở đầu
của quyển tiểu thuyết "Lolita."
Và Nabokov cũng bị tự kỷ.
Như bạn có thể nhận thấy ở đây
cách tôi nhận thức âm L
giúp cho sự lặp lại âm đầu
nhảy ra lập tức.
Một ví dụ khác
thiên về toán học hơn chút nữa
Và tôi tự hỏi nếu một vài trong số các bạn chú ý đến
cấu trúc của câu
trong "The Great Gatsby."
Có một cuộc diễu hành của các âm tiết --
lúa mì, một;
đồng cỏ, hai:
ngôi làng Thụy Điển mất tích, ba --
một, hai, ba
Và đây là một hiệu ứng dễ chịu lên tâm trí,
và nó giúp cho câu
làm chúng ta có cảm giác đúng đắn.
Hãy trở lại với những câu hỏi
Tôi đã nêu ra lúc trước
64 nhân 75
Nếu một số bạn ở đây chơi cờ vua,
bạn sẽ biết rằng 64
là một con số bình phương,
và đó là lý do các bàn cờ,
dài 8, ngang 8
có 64 ô vuông nhỏ.
Nó cho chúng ta một mẫu biểu
mà chúng ta có thể ảnh hóa, chúng ta có thể nhận thức
còn 75 thì sao?
Nếu 100,
nếu chúng ta nghĩ về 100 như một hình vuông,
75 sẽ trông giống thế này.
Vì vậy cái chúng ta cần làm bây giờ
là đặt hai hình này
lại với nhau trong tâm trí chúng ta --
thứ gì đó giống như vầy.
64 trở thành 6,400.
Và tại góc phải,
bạn chẳng phải tính toán gì cả.
4 nganh, 4 lên và xuống --
là 16
Vì vậy tính tổng thực ra là yêu cầu các bạn
là 16
16, 16
Dễ dàng hơn rất nhiều
so với cách bạn được dạy toán trong trường, tôi chắc chắn
là 16, 16, 16, 48
4,800 --
4,000
là câu trả lời cho phép tính tổng
Thật dễ dàng khi bạn biết cách.
(Cười)
Câu hỏi thứ hai là một từ Aixơlen
Tôi cho rằng không có nhiều người ở đây
nói tiếng Aixơlen
Vì vậy để tôi thu gọn chọn lựa xuống còn hai.
Hungginn:
là một từ bày tỏ sự hạnh phúc
hay sự buồn rầu?
Các bạn nói gì?
Được rồi.
Vài người bảo rằng nó chỉ sự hạnh phúc
Đa số, phần lớn mọi người,
bảo nó chỉ sự buồn bã
Và nó thực sự mang ý nghĩa buồn bã.
(Cười)
Tại sao, về thống kê,
phần lớn mọi người
lại bảo rằng một từ mang nghĩa buồn bã, trong trường hợp này
nặng nề trong những trường hợp khác?
Trong lý thuyết của tôi, ngôn ngữ tiến triển theo một cách
mà nghe phù hợp với,
tương xứng với chủ ý,
với cá nhân
kinh nghiệm trực giác
của người nghe.
Giờ hãy nhìn vào câu hỏi thứ ba.
Là một dòng trong bài thơ viết bởi John Keats.
Từ ngữ, giống như những con số,
diễn tả những mối qua hệ căn bản
giữa các vật thể
và giữa nhưng sự kiện và các lực lượng
tạo thành thế giới của chúng ta.
Nó đại diện cho lý do chúng ta tồn tại trong thế giới này,
đang tồn tại trong đời sống của mình
hấp thu một cách trực giác những mối quan hệ đó.
Và các nhà thơ, cũng như người nghệ sĩ khác,
sử dụng những sự am hiểu trực giác đó.
Trong trường hợp "thỏ rừng",
nó là một âm mơ hồ trong tiếng Anh
Nó cũng có thể mang nghĩa những sợi xơ mọc ra từ một cái đầu.
Và nếu chúng ta nghĩ --
để tôi mang bức trang lên --
Các sợi sơ đại diện cho sự mong manh.
Chúng cong oăn dưới những chuyển động nhẹ nhất
hay sự di chuyển hay cảm xúc
Vì vậy cái bạn có là một không khí
của sự mong manh và căng thẳng.
Chính từ thỏ rừng, về khía cạnh thú vật --
không phải là một con mèo, ko phải chó, là một con thỏ rừng --
tại sao là một con thỏ rừng?
Bởi lẽ hãy vì về bức tranh,
không phải từ ngữ, mà là bức tranh
Đôi tai dài quá khổ,
các chân dài quá cỡ,
giúp chúng ta tưởng tượng về hình ảnh, cảm giác trức giác,
rằng nó mang nghĩa ẻo lả
và run rẩy
Vậy trong những phút ngắn ngủi này
Tôi hy vọng rằng tôi đã có thể chia sẻ được
một ít về tầm nhìn của tôi,
và chỉ cho bạn thấy
rằng từ ngữ cũng có thể có màu sắc và cảm xúc,
con số, hình dạng và nhân cách.
Thế giới đang giàu có hơn,
rộng lớn hơn
là vẻ bề ngoài của nó
Tôi hy vọng tôi đã cho các bạn được ước mong
học cách nhìn thế giới với đôi mắt mới.
Cảm ơn
(Vỗ tay)