Thức tỉnh
là giai đoạn tự nhiên tiếp theo của
sự phát triển con người.
Thức tỉnh đơn giản chỉ là nhận ra
bản chất của sự tồn tại của chúng ta.
Nó không phải là một trải nghiệm
tâm linh kỳ lạ, bí ẩn
chỉ dành riêng cho một số ít người.
Nó có sẵn cho tất cả mọi người.
Bản chất thật của chúng ta đã hoàn toàn
tỉnh thức, hoàn toàn nhận biết.
Và nó hoàn toàn không có giới hạn.
Bản chất thật của bạn gần
hơn điều mà bạn nghĩ bạn là.
Ý thức (consciousness) là thực tại
tối hậu của vũ trụ.
Bước tiếp theo trong khoa học là để
khẳng định rằng ý thức là cơ bản.
Vậy thì thức tỉnh là gì?
Một vài người giải thích cho tôi.
Thức tỉnh là gì?
Cho dù bạn gọi nó là cái ta thực sự,
cái ta kế tiếp, hay "vô ngã",
hay Phật tánh, Đạo hay Ý thức Chúa Ki-tô,
điều đó không hề quan trọng.
Trong bộ phim này, chúng ta sẽ gọi nó
là tánh biết (awareness).
Tánh biết
không thuộc sở hữu của bất kỳ
tôn giáo nào.
Thức tỉnh hay nhận ra tánh biết
giống như là thức dậy từ một giấc mơ.
Giấc mơ về nhân vật của bạn
trong vở kịch cuộc đời.
Thông qua các nhân vật của chúng ta,
chúng ta trải nghiệm thế giới
thông qua tất cả vẻ đẹp và sự xấu xí
của nó.
Chúng ta có thể gọi kinh nghiệm này của sự
sống và cái chết là nhị nguyên (duality).
Chúng ta đi vòng quanh và vòng quanh,
gắn chặt vào các nhân vật,
các suy nghĩ và cảm giác.
Tốt và xấu.
Chiến tranh và hoà bình.
Ánh sáng và bóng tối.
Sự sống và cái chết.
Cho đến khi chúng ta tỉnh dậy
và thấy rằng
chúng ta không phải là những nhân vật đó.
Trong bộ phim này, chúng tôi gửi đến bạn
lời mời
để kinh nghiệm trực tiếp bản chất
thật sự của bạn.
Để nhận ra một cách trực tiếp,
mà không phải bằng lý trí...
Bạn là ai?
Chúng tôi sẽ lặp lại lời mời này
thông qua nhiều cách khác nhau.
Khi bạn tự hỏi bạn là ai,
hãy để mọi thứ chính xác như chúng là.
Đừng di chuyển tâm trí
để làm điều gì đó xảy ra
hay đi tìm câu trả lời
trong phạm vi tâm trí.
Và tuy vậy, đừng cố xua đuổi tâm trí.
Đơn giản chỉ cần trực tiếp kinh nghiệm
bạn là ai.
Hãy để tâm trí trở thành một
"tâm trí không biết gì".
Thức tỉnh là câu trả lời cho tất cả mọi
vấn đề trên mọi mặt của thế giới.
Tất cả mọi vấn đề của thế giới khởi sinh
từ một ảo tưởng sai lầm.
Cái ảo tưởng cơ bản của tâm trí.
Và ảo tưởng đó chính là
Tôi là nhân vật bị giới hạn này.
Khi chúng ta sống từ
một cái ta nhỏ bé, tách biệt,
luôn luôn thường trực một sự
không hài lòng vĩnh viễn.
Nó có thể là một sự không hài lòng
lớn như là sự tổn thương,
hay nó chỉ là một cảm giác tiềm ẩn...
"có cái gì đó không đúng.
Cái gì đó sai sai.
Tôi đang bỏ lỡ điều gì đó"
Ngay cả khi tôi đang có sự hài lòng nào
đó, hay tôi đang đạt được điều gì đó,
ngay cả khi tôi đang có một mối
quan hệ tốt,
nếu tôi chỉ cần dừng lại một chốc lát,
vẫn có cái cảm giác không thoả mãn như là
Tôi bị cô lập, hoặc tôi bị cắt lìa
khỏi một cái gì đó.
Vì vậy cảm giác này, cái cảm giác mà
hầu như mọi người đều có, có thể
thúc đẩy chúng ta
thức tỉnh khỏi cái ta nhỏ bé, tách biệt
mà bản chất của nó là một sự lo lắng
về sự tách biệt.
Nhân vật bị giới hạn này có khuynh hướng
nắm bắt những gì nó muốn.
Nó chỉ là một tập hợp của các mẫu hình
bị điều kiện hoá
với việc thèm khát những gì nó muốn và
cố gắng đẩy đi những gì nó không muốn.
Đó là một tiến trình bất tận của,
bạn có thể nói, nguyên lý của lạc thú,
bạn biết đó, theo đuổi lạc thú,
né tránh đau khổ.
Và nếu chúng ta tin rằng chúng ta là
nhân vật này, hình mẫu bị
điều kiện hoá này
thì chúng ta còn đau khổ và chúng ta
tạo ra đau khổ trong thế giới.
Thế giới trở thành sự phản chiếu của
ý thức mang tính bản ngã kia.
Ích lợi của thức tỉnh
là bạn sẽ đau khổ ít hơn
và những người xung quanh bạn cũng vậy.
Không hề có nghi ngờ gì trong tâm trí tôi
rằng sự kết nối ban đầu của tôi với
sự hiểu biết của tôi về Chúa (God)
là một sự thức tỉnh.
Đối với tôi, đây là sự thức tỉnh lớn nhất
trong cuộc đời mà tôi từng trải nghiệm.
Giống như là tôi đã ngủ quên thật sự
trong 50 năm,
đi vòng quanh như một con robot, chỉ làm
những thứ mà tôi đã được dạy.
Từ khi tôi là một thanh niên, bạn biết đó,
tôi có một công thức định sẵn
hẹn hò với một cô gái, mua xe hơi, có một
công việc, mua nhà, lấy vợ.
Một công thức mà tôi nghĩ là cách
tôi nên làm
cho đến khi tôi gần 53 tuổi.
Và tôi nhận ra rằng trong khi tôi đã hoàn
thành hầu hết những việc này và trở nên
thành công nhất định trong công việc,
rồi tôi nhận ra rằng
bất kể người nào thức tỉnh ở đâu đó vào
khoảng tuổi 53, nhận ra rằng
không có gì quan trọng cả, không gì
trong những điều này có
ý nghĩa gì cả.
Tôi bị sốc khi nhận ra ý nghĩa
của điều này,
mọi thứ thật vô nghĩa như thế nào.
Khi bạn ngừng tuân theo kịch bản
đã được viết ra cho nhân vật của bạn,
con người kế thừa từ cha mẹ, xã hội
và những điều kiện sinh học,
sau đó những chiều thức mới được mở ra
trong trò chơi này.
Con đường mở ra,
nhưng đó không phải là con đường để
đi đến một nơi nào đó.
Nó là con đường không lối
(pathless path),
một sự lột bỏ ảo tưởng để tới
chính xác nơi bạn đang ở trong hiện tại.
Tên tôi là Rupert Spira.
Tôi nói về sự hiểu biết bản chất
phi nhị nguyên đứng sau
tất cả truyền thống tôn giáo
và tâm linh lớn.
Tôi viết sách và hướng dẫn thiền
và có những cuộc trò chuyện với mục đích
là để hướng đến
một sự nhận biết mang tính kinh nghiệm
của sự hiểu biết này.
Hiểu ra rằng
an lạc và hạnh phúc
mà tất cả chúng ta đều mong muốn
trên hết mọi thứ, không bao giờ có thể,
bằng định nghĩa, tìm thấy được trong
kinh nghiệm khách quan.
Nó không bao giờ có thể được mang đến
bởi vật chất,
các hành động và các mối quan hệ.
Tôi sẽ đề nghị
hiểu biết rõ ràng về nó
và không dành cả quãng đời
của con người
tìm kiếm sự lấp đầy nơi mà
nó không thể tìm thấy được.
Bất kỳ ai đang xem bộ phim này đang làm
rất tốt vì hoặc là họ
hiểu biết hoặc ít nhất là có trực giác
thấy rằng an lạc và hạnh phúc mà
họ đang tìm kiếm không thể được tìm thấy
trong kinh nghiệm khách quan và đã bắt đầu
sự tìm hiểu về bản chất thật sự của họ.
Đó là cuộc tìm kiếm quan trọng nhất
mà một người có thể làm,
và nó là cuộc tìm kiếm
mà hạnh phúc của chúng ta phụ thuộc vào đó.
Câu hỏi lớn nhất của cuộc đời tôi,
tất nhiên,
mà tôi tin tưởng cũng là câu hỏi mà hầu
hết mọi người đều sẽ đặt ra sớm hay muộn,
"Điều gì là quan trọng, một cách thật sự?"
"Ý nghĩa của cuộc đời là gì?"
Điều đó, tôi đã rất ngạc nhiên,
tôi đã được bảo rằng ý nghĩa của cuộc đời
không liên quan gì với bất cứ điều gì
tôi đang làm.
Nó không phải về công việc của tôi.
Nó không phải về sự nghiệp của tôi.
Nó không phải về bất cứ thứ gì
trong cuộc sống vật lý của tôi.
Những khía cạnh đó của cuộc đời tôi
không phải là ýnghĩa của cuộc sống
Ý nghĩa của cuộc đời tôi,
như những gì tôi đã hiểu được,
là để cho tôi trải nghiệm,
thể hiện, chứng minh và hoàn thành
danh tính thực sự của tôi,
người mà tôi thực sự là.
Tôi nghĩ rằng câu hỏi lớn nhất
mà hầu hết mọi người đối mặt là
một câu hỏi
mà ít người đã từng tự hỏi họ
hay từng trả lời.
Câu hỏi lớn nhất của cuộc đời,
trong hiểu biết của tôi, là "Tôi là ai?"
Tôi là ai?
Có phải tôi đơn giản chỉ là một
thực thể vật lý
giống như một con chim trên trời
hay con cá dưới biển?
Bạn biết đó, có thể là phức tạp hơn
nhưng chỉ là một thực thể vật lý.
Tôi được sinh ra, tôi sống, và tôi chết.
Đó là sự bắt đầu và sự kết thúc của nó.
Hay là có thể, chỉ có thể thôi
rằng tôi còn hơn thế?
Có thể nào tôi là một thực thể tâm linh
chỉ đơn giản đang có một
kinh nghiệm vật lý?
Mọi kinh nghiệm trong cuộc sống của bạn
đã mang bạn tới với câu hỏi
mang tính vũ trụ này.
Bạn là ai?
Đừng tìm kiếm một câu trả lời với tâm trí.
Hãy để mọi thứ đúng như chúng là.
Ai đang nhận biết tâm trí bạn?
Hãy cảm nhận mọi thứ đến với bạn.
Ai đang nhận biết những cảm xúc này?
Có một kinh nghiệm hoàn toàn về
mọi thứ xảy đến
như là kết quả của câu hỏi của bạn.
Tôi là Donald Hoffman và tôi là một
giáo sư danh dự về khoa học nhận thức tại
Đại học California ở Irvine.
Công việc của tôi là dạy học, tuy nhiên
bây giờ tôi là giáo sư
danh dự vì tôi không dạy. Và
bây giờ tôi nghiên cứu.
Hiện tại tôi nghiên cứu về ý thức, các mô
hình toán học
về ý thức, và làm thế nào vật lý
và không-thời gian có thể phát sinh
từ một lý thuyết về ý thức mà điều đó
hoàn toàn chính xác về mặt toán học
Hành trình của tôi đã bắt đầu
cả từ khía cạnh tâm linh
và cả từ khía cạnh khoa học.
Cha tôi là một mục sư,
mục sư Kitô giáo chính thống.
Vì vậy tôi đi nhà thờ vào Chủ nhật
và tôi học khoa học ở trường học
và chúng mâu thuẫn nhau, đúng không?
Những câu chuyện tôi được kể,
mâu thuẫn lẫn nhau.
Và vì vậy, khi còn là một thiếu niên, tôi
nhận ra rằng tôi cần phải tự mình tìm hiểu
Và tôi đã quyết định câu hỏi
tôi muốn trả lời là,
chúng ta có phải là những cỗ máy?
Có phải con người chỉ là những cỗ máy?
Ý tôi là, từ quan điểm vật lý,
có phải chúng ta chỉ là những cỗ máy
Từ quan điểm tâm linh,
chúng ta không thể là những cỗ máy.
Sẽ không đủ rõ ràng để nói rằng
chúng ta là gì.
Và vì vậy tôi quyết định đặt ra câu hỏi
một cách khoa học, có phải chúng ta chỉ là
những cỗ máy?
Và tôi nghĩ cách tốt nhất để trả lời là
nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo (AI).
Và vì vậy tôi đi học ở MIT
và thế là tôi ở trong phòng thí nghiệm về
AI nghiên cứu về AI.
Và cả trong khoa khoa học não bộ và nhận
thức bây giờ, nghiên cứu về
khía cạnh con người của các sự vật.
Bởi vì tôi
muốn nghiên cứu cả hai. Tôi muốn xem máy
móc có thể làm gì, và
có gì đặc biệt, nếu có, về con người và
khoa học thần kinh. Để trả lời
câu hỏi đó chính là những truyền thống
tâm linh, có phải không?
Hay chúng ta không chỉ là những cỗ máy
hay quan điểm về vật lý, khoa học là
đúng đắn?
Và chúng ta chỉ là những cỗ máy,
và ý thức chỉ là một tạo tác
của hoạt động não bộ.
Chủ nghĩa duy vật khoa học
chiếm ưu thế trong thế kỷ trước
phủ nhận sự tồn tại của
bất cứ thứ gì ngoài vật chất,
bất cứ thứ gì không thể
được xác minh bằng phương pháp khoa học.
Khoa học là một sự bế tắc.
Nó không thể vượt ra khỏi nghịch lý
mà là nền tảng của vật lý lượng tử,
thứ khiến nó mặt đối mặt với
người quan sát,
với chính ý thức.
Tương tự như vậy, các tôn giáo là,
phần lớn, hoạt động
chỉ ở mức độ của niềm tin.
Họ đã đánh mất mục đích ban đầu,
đó là để dẫn đến kinh nghiệm trực tiếp,
tới sự thật về chúng ta là ai và là
cái gì.
Sự phân chia giữa khoa học và tâm linh
đã khiến cả hai trở nên suy nhược.
Các hệ thống tôn giáo và tâm linh
rất cần những phương pháp chặt chẽ
mà có thể được chỉ ra để tạo điều kiện
cho sự tỉnh thức xảy ra.
Và khoa học rất cần một sự cởi mở
đến khả năng
của một cái gì đó vượt ra ngoài vật chất.
Đó không phải là từ bỏ tôn giáo
hoặc khoa học,
mà là về việc đi sâu hơn,
sẵn sàng để thay đổi bản thân chúng ta
để chúng ta trở thành một công cụ tốt hơn
cho sự tìm kiếm.
Chúng ta là những người thực hiện
thí nghiệm
và cũng chính là bản thân thí nghiệm.
Tôn giáo đã là ngôn ngữ
và phương tiện
của những truyền thống
của thiền hành, một cách tâm linh
mà đã được ghi chép và truyền thừa
qua nhiều thế hệ.
Chắc chắn có một số ngôn ngữ
rất trực tiếp,
mà chia rẽ các tôn giáo và chia rẽ
các nền văn hoá khi mọi thứ được hiểu
một cách trực tiếp.
Nhưng nếu bạn cảm nhận được tinh thần của
tôn giáo,
bạn có thể lần theo
sợi dây trở lại sự thức tỉnh đích thực.
Bất cứ ai cũng có tiềm năng,
dù họ có niềm tin hay không,
bởi vì thức tỉnh được kế thừa
trong ý thức con người chúng ta,
chỉ bởi sự sinh ra làm người của chúng ta.
Vì vậy dù bạn gọi nó là gì,
và bất cứ khi nào ngôn ngữ được sử dụng,
ở đó có những nguyên lý nhất định
mà có vẻ giống nhau
xuyên suốt những tôn giáo khác nhau này
và những tín ngưỡng khác nhau
và truyền thống thiền khác nhau.
Khi tôi còn trẻ, hiểu biết này
chủ yếu có sẵn
trong truyền thống tâm linh phương Đông.
Nó đã có sẵn trong truyền thống phương Tây
nhưng nó đã được ngụy trang và mã hóa
trong những truyền thống đó
và gần như không thể tiếp cận được.
Vì vậy nhiều người ở thế hệ của tôi
đi đến trực tiếp
hoặc ít nhất là về mặt trí tuệ,
về phương Đông để tìm sự hiểu biết này
và văn hóa phương Đông trong so sánh với
văn hóa phương Tây là rất kỳ lạ.