[Andrea Zittel: Hội Họa và Thiết Kế] Joshua Tree khá là đặc biệt, nó cách một giờ rưỡi đường từ Los Angeles, nhưng nằm ở rìa sa mạc. Nên nếu bạn tiếp tục đi phía Tây, mọi thứ cứ rộng mở. Và mọi người ở đây đến từ khắp nơi. Tôi đã ở Joshua Tree được 14 năm. Tôi muốn sống trong một cộng đồng ngoài thế giới hội họa. Tôi nghĩ rằng thiết kế nên nói về cuộc sống. Nó khá thú vị khi nói về thiết kế, nhưng thông qua hội họa. Mọi nơi tôi từng ở, tôi đã biến nó thành một dự án nghệ thuật. Và tôi nghĩ mọi thứ trong nhà đã thật sự tiến hóa cùng với đời sống của tôi. Phần lúc đầu của ngôi nhà là căn bếp. Và phía sau là một phòng ngủ. Khi tôi mua nó, tôi đã thêm một phòng - cái mà chúng ta đang đứng -- đây từng là đường đi -- và phòng ngủ cho con trai tôi. Có một câu hỏi mà tôi thường hỏi bản thân và cũng được nhiều người hỏi, là tại sao lại là họa sĩ mà không phải nhà thiết kế. Tôi từng nghĩ nếu một nhà sử học nghệ thuật trong 100 năm nữa, nói về thời đại của tôi, không có cách nào để nói về nó với một ý nghĩa về văn hóa đặc trưng mà không đề cập tới mảng thiết kế ở cùng thời điểm. Có một vị trí đặc biệt khi là một họa sĩ khi bạn có thể làm mọi thứ với một tâm lý thử nghiệm chỉ để xem cái gì sẽ xảy ra. Chúng tôi phải đặt hàng rất nhiều vật liệu-- không thể cứ ra ngoài và mua liền. Và những hộp các-tông này xuất hiện. Trong một thời gian, tôi cứ chất chúng lên tường và chứa đồ vào chúng, và thật sự nghĩ về cách biến chúng trở thành, kiểu như, một cấu trúc cố định. Tôi nghĩ rằng sự nhập nhằng trong mục đích sử dụng của đồ vật là có chủ ý, và nó trở thành một trong những phần thú vị nhất của công việc. Tôi nghĩ nó rất thú vị khi có ai đó có chúng trong nhà, họ sẽ quyết định nếu họ muốn giữ chúng đơn giản như điêu khắc Donald Judd; hay sẽ chất những quyển sách và đá cuội tìm được trong những chuyến đi và những thứ như vậy. Đây là vài tác phẩm yêu thích của tôi, và ý tôi là, nó là những ô vuông. Và tôi nghĩ rằng những ô vuông là đại diện cho khát vọng của con người. Ý tôi là, mọi thứ đều dựa trên những ô vuông-- tờ lịch, lịch làm việc. Bạn biết không, nó là về sự hoàn hảo của con người. Tôi thích sự căng thẳng khi nó cố gắng trở nên hoàn hảo và chúng tôi cố làm cho chúng thật hoàn hảo nhưng chúng chẳng muốn như vậy. Tôi đã làm hai triển lãm lớn về dệt. Dệt, tôi đã luôn nghĩ về nó theo hơi hướng triết học vì nó là những ô vuông. Chúng dường như có rất nhiều lỗi, và đó là lí do tại sao chúng thật thú vị. Chúng tôi quyết định dệt một tấm thật lớn. Chúng tôi làm nhiều mẫu nhỏ và trở nên rất tự tin. [CƯỜI TO] Có lẽ là giả bộ tự tin. Nhưng trong quá trình, chúng tôi gặp nhiều vấn đề về đường chỉ dệt dọc. [ZITTEL, NGOÀI MÀN HÌNH] Tôi nghĩ ai đó xem cái này, và nghĩ "Yeah, trời ơi bọn ngốc.." [PHỤ NỮ] "Tôi không tin họ làm nó!" [ZITTEL] Ừ. [PHỤ NỮ] Họ sẽ gửi thư. [ZITTEL] Họ sẽ nói cần làm gì. [PHỤ NỮ] Phải! [ZITTEL] Sẽ rất vui. [PHỤ NỮ] Hãy email! [ZITTEL] Đường chỉ dọc mất cân đối và giãn, đó là lí do chúng tôi có các khối gỗ và đá treo từ chúng. Vài năm qua, tôi đã làm việc với ý tưởng bảng panel, và tìm điểm giao giữa một vật nhỏ mà vừa hội họa vừa thiết kế. Có thể nói rằng thiết kế có sức mạnh vì nó tiếp cận với cách thức rõ ràng; nhưng tôi nghĩ hội họa có nhiều tự do và linh động hơn. Và tôi nghĩ tôi hứng thú với thất bại nhiều như với thành công.