Chào mẹ. Con đang cố gắng nhớ về mẹ. Mẹ ẩn hiện trong mắt con. Không bao giờ con thấy toàn bộ người mẹ, con chỉ thấy từng phần. Như mắt mẹ nè. Con nhớ đôi mắt của mẹ. Đôi mắt to tròn một cách khó tin, đượm buồn. Thứ đầu tiên nhất con từng thấy là đôi mắt ấy. Con mở mắt của mình lần đầu tiên và gặp đôi mắt mẹ. Con có thể thấy được chính mình phản chiếu trong đôi mắt đó. Con thấy được đôi mắt của con, và mặt con, mới toanh và thật nhỏ bé. Và con có thể thấy chúng. Con thấy chúng đang đi tới. Chúng tới và bắt con đi. Và đó là khi con bắt đầu quên mẹ. Mẹ ơi, con nhớ lưỡi của mẹ. Lưỡi mẹ, to như cái đầu của con vậy. Thô ráp, nhưng dịu dàng. Con mới đẻ còn trơn ướt và mẹ đã liếm sạch con bằng cái lưỡi ấy. Hoặc ít ra mẹ đã bắt đầu làm như thế. Cái lưỡi ấy là thứ đầu tiên con cảm nhận được. Và nó có cảm giác như tình yêu. Và rồi con cảm nhận thấy bọn chúng. Con cảm nhận tay chúng bắt lấy con. Thô cứng nhưng không hề dịu dàng. Không có tình yêu trong những bàn tay đó. Con nhớ mùi của mẹ. Mùi đất và ấm áp. Hơi thở đầu tiên của con, là của mẹ. Nhưng đã có những cái mùi khác. Mùi rác rến và sợ hãi. Và bọn chúng. Con có thể ngửi thấy chúng. Mùi của bọn chúng át cả mùi mẹ. Chúng bắt mẹ ra khỏi con nhiều hơn một cách. Âm thanh, mẹ ơi. Con nhớ tiếng thở của mẹ. Đó là thứ đầu tiên con nghe, tiếng thở. Sâu và vững chắc. Nhịp nhàng nhưng khổ ải. Giống như mẹ đang làm việc vậy, việc thở. Tiếng kêu thấp và gắt, vào trong rồi trở ra. Cả cơ thể mẹ dãn ra rồi sụp đổ lần nữa. Con có thể nghe mẹ mãi. Nhưng rồi có tiếng hét. To quá, tiếng hét đó. Nghe mà thấy đau theo, mẹ ơi. Và rồi bọn chúng xuất hiện. Những Tên Bắt Cóc. Chúng tới với tiếng hét lớn và cái mùi nồng nặc và bàn tay chúng thô nhưng không hề dịu dàng. Chúng tới và bắt con đi, mẹ ơi. Con đã bắt đầu mất mẹ. Và giờ con không biết mình đang ở đâu. Chỗ này nhỏ và tối nữa, con không di chuyển được. Có cái gì xung quanh cổ con, đau lắm. Con nghe thấy những con bò khác xung quanh. Tụi nó cũng đau nữa. Tụi con đều đang đau quá. Những Tên Bắt Cóc thỉnh thoảng tới với những cái tay thô nhưng không hề dịu dàng, và tiếng hét của chúng, lớn tới nỗi nghe đã thấy đau. Chúng lại tiếp tục bắt cóc. Chúng bắt một vài đứa tụi con đi. Và con không biết bọn họ đi đâu. Mẹ, con đang rất cố để không quên mẹ. Mẹ hãy biết là con đang cố gắng. Con ơi. Mẹ mất con rồi. Chúng tới và bắt con đi. Nó lại xảy ra lần nữa, và mẹ thì mang bầu con, cũng giống như các anh chị con trước đây vậy. Mẹ đã bảo vệ được con lúc đó. Mẹ đã muốn giữ con luôn trong bụng mẹ. Nhưng rồi con đến. Con đến và con đẹp lắm. Và con là con của mẹ. Con mới sanh và nhỏ nhắn. Mỏng manh dễ vỡ. Mẹ làm sạch con để con bước vào thế giới mới. Mẹ cố giữ con gần mẹ và im lặng. Nhưng chúng biết là con đã ra đời. Chúng luôn biết điều đó. Mẹ đã muốn giấu con trở lại vào bụng mẹ và giữ con luôn an toàn. Nhưng bọn chúng đến, con ơi, những Tên Bắt Cóc đến để bắt con. Chúng luôn đến đây. Cơ thể mẹ rã rời rồi, con ơi. Mẹ đã không thể chống lại chúng. Mẹ đã thử lần đầu tiên, rồi lần tiếp theo, rồi lần kế, lần kế nữa, và những lần sau đó. Và giờ, con của mẹ, mẹ chẳng còn gì cả. Mẹ lại trống rỗng. Và mẹ đã mất con. Lần nữa. Sớm thôi chúng sẽ lại làm cho mẹ có thai. Nhưng mẹ mệt quá. Mẹ khóc vì con, con ơi. Mẹ gọi tên con mấy ngày nay. Con có nghe thấy không? Mẹ muốn con biết rằng mẹ ở đây. Mẹ muốn con tìm thấy mẹ. Nhưng mẹ không kêu được nữa. Và con cũng không có ở đây. Chắc là con đói lắm, con của mẹ. Mẹ có sữa cho con đây nhưng chúng lấy đi rồi. Ngày nào chúng cũng lấy sữa. Mẹ đau lắm. Cái lạnh, cái máy hút quá mạnh. Mẹ bị sưng và đau. Và trống rỗng. Mẹ sẽ cho con ăn gì khi con trở về đây? Mẹ không còn gì cho con, con ơi. Mẹ rất xin lỗi. Chúng lấy hết tất cả. Cacs con của mẹ, sữa của mẹ, sự tranh đấu của mẹ, cuộc đời của mẹ. Bóng tối đang đến dần, con của mẹ. Mẹ rất xin lỗi. Mẹ xin lỗi. Hãy biết là mẹ đã cố gắng. Mẹ ơi con mệt. Chúng lại tới nữa rồi. Chúng tới và lần này là tới con. Con thấy chúng, mẹ ơi, với những con mắt nhỏ lạnh lùng. Chúng đang tới. Chúng bắt con đi lần nữa với những cái tay thô nhưng không hề dịu dàng. Con nghĩ tới cái lưỡi ấm áp của mẹ. Con bị lật ngược xuống, mẹ ơi. Tất cả chúng con đều vậy. Con ngửi thấy máu và nỗi sợ. Có chuyện gì đó. Con đang dịch chuyển, mẹ. Những Tên Bắt Cóc đang ở xung quanh tụi con. Có tiếng ồn, rất to. Con không nghe được tiếng hét của chính con nữa. Mẹ có nghe thấy con không? Chúng đang tới chỗ con, mẹ ơi. Tên Bắt Cóc cầm thứ gì sáng bóng. Có máu. Nhiều máu quá. Con đang tới gần hơn. Con thấy mình, mẹ ơi, trong cái thứ sáng đó. Mặt của con, vẫn nhỏ xíu và mới toanh. Và con nghĩ về đôi mắt to tròn không thể tin nổi, đượm buồn của mẹ, thứ đầu tiên con từng thấy. Và rồi, mẹ ơi, và rồi... Bóng tối. Đây là câu chuyện về một con bò sữa và những con bò con bị đưa đến nhà máy làm thịt. Đây là nơi sữa bạn uống được làm ra. Đây không phải là một trường hợp riêng lẻ. Để biết thêm thông tin, vui lòng xem các videos được dẫn link ở đây cũng như trong hộp thông tin bên dưới. Bạn có thể tìm thấy các nguồn blog cho video này, cũng được dẫn link dưới hộp thông tin. Xin hãy Thích và Chia sẻ video này để giúp lan toả tiếng noi đến những con bò mẹ và bò con trong ngành công nghiệp sữa và nhấn nút Theo dõi để xem thêm nội dung khác vào các ngày Thứ hai, Thứ tư và thỉnh thoảng vào Thứ sáu. Để ủng hộ những thông điệp như thế này xin hãy xem những đường link ủng hộ trong hộp thông tin bên dưới, hoặc click vào dòng chữ này hoặc trong sidebar. Hãy sống chay, từ bỏ thực phẩm sữa, và tôi sẽ sớm gặp lại các bạn. Vietsub by Mile Hủ