Tôi có một câu hỏi dành cho các bạn. Ở đây ai có điện thoại smartphone nào? Hẳn rất nhiều người. Tôi yêu chiếc smartphone của mình. Nó giống như một bộ phim mỗi ngày với những hình ảnh, cảm hứng, xu hướng. Tất cả mọi thứ mà tôi muốn. Tôi cảm thấy thật kết nối với mọi người. Bây giờ, thử tưởng tượng: Bây giờ là 10h sáng, vào ngày đầu năm mới. Hôm qua, bạn đã có một buổi tối tuyệt vời cùng với gia đình, bạn bè, nói về những dự định trong năm mới và những cách để bắt đầu cuộc sống trong năm nay. Tất cả đều tuyệt vời. Rồi bất chợt bạn nhận được một thông báo trên Twitter. Bạn mở nó lên và thấy bức ảnh của chính bạn, khỏa thân đang đập vào mắt bạn, trên Internet để tất cả mọi người đều thấy. Nó đã xảy ra với tôi. Được đăng lên bởi bạn trai cũ của tôi vào ngày 1/1/2015 Tất cả thế giới của tôi sụp đổ dưới chân tôi chỉ trong một khoảnh khắc. Bạn có thể tưởng tượng rằng bạn sẽ cảm thấy thế nào không? Bạn có tưởng tượng được không? Tôi cảm nhận một cơn địa chấn đổ đến tôi trong lúc đó. Tôi cảm thấy xấu hổ, tội lỗi, hối hận, tức giận, sợ hãi, buồn bã. Quá nhiều những suy nghĩ và cảm xúc. Lúc đó, tôi trong một đống hỗn độn. Và điều duy nhất tôi có thể cảm nhận chính là nhịp tim nhanh, khó nhọc của tôi. Tôi cảm thấy thật yếu đuối để đối mặt với thế giới này. Tôi đã tìm mọi cách gọi cho cảnh sát, tra mạng đến khi các ngón tay đau đớn. Hết ngõ cụt này đến ngõ cụt khác. Trái Đất mở ra và tôi sụp đỗ vào một hố đen không đáy. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, tự tử dường như là sự lựa chọn duy nhất. 758 lượt theo dõi trên Twitter. Và tôi chắc rằng các bạn còn có nhiều hơn thế. Vậy nên bạn phải biết những điều này sẽ thế nào. Tôi thấy một căn phòng đầy những khuôn mặt nhìn chằm chằm vào tôi, giống như các bạn bây giờ. Họ đã nghĩ những gì về tôi? Các bạn đang nghĩ điều gì về tôi? Tôi không biết làm gì cả. Tôi nhớ rằng gần đây tôi đọc một bài báo về một tội ác, gọi là "trả thù khiêu dâm". Vâng, chính là trả thù khiêu dâm. Và đột nhiên, tôi trở thành nạn nhân? Tôi đã từng là một trong số những người nói rằng "Nó sẽ không bao giờ xảy ra với mình đâu" loại người thế đấy. Cho đến khi nó xảy ra. Twitter đã có thể giúp tôi, nhưng lại chỉ đưa cho tôi một bản phàn nàn đơn giản trả lời trong vòng 2 tuần. Cảnh sát đã có thể giúp tôi, nhưng trả thù khiêu dâm không phạm pháp. Và một người luôn luôn khiến mọi thứ xung quanh tôi tốt hơn, mẹ tôi, chỉ có thể cố gắng an ủi tôi. Bây giờ, các bạn đang nghĩ về điều gì? Đó có phải là lỗi của tôi không? Bạn có từng nghĩ rằng những chiếc điện thoại này, những máy chụp ảnh này đều có thể sử dụng để làm tổn thương chúng ta. Có thể là không. Tôi chắc chắn là không. Nhưng, tại sao không? Chỉ 2 từ thôi: tin tưởng và chấp thuận. Chúng ta tin rằng người yêu của ta không bao giờ chụp hình chúng ta khi không có sự chấp thuận. Trong thời đại của internet, chúng ta sử dụng tin nhắn email và mạng xã hội để kết nối, liên lạc và thậm chí để bộc lộ sự thân mật. Thân mật điện tử, nó vẫn là thân mật, trong một thế giới mà tất cả chúng ta đều cố gắng để kết nối. Nhưng vấn đề là luật pháp của chúng ta vẫn chưa bắt kịp. Vậy, luật nào sẽ ngăn chặn mọi người tổn hại nhau trên internet? Thật không may, không có nhiều. Vâng, tự do ngôn luận thì thật tuyệt vời nhưng trả thù khiêu dâm và quấy rối trên mạng thì không. Chúng là sự tấn công nhằm vào con người thật và mang lại hậu quả thật. Một số bạn sẽ nghĩ..... Một số bạn sẽ nghĩ rằng "Đang nói về vấn đề phụ nữ", phải không? Nhưng đây là vấn đề của tất cả mọi người. Tội ác này không phân biệt giới tính, chủng tộc, tuổi tác tôn giáo, hoặc xu hướng tính dục, và những hành động này không phải lúc nào cũng chỉ vì trả thù. Mọi người đăng những thứ này vì tiền, vì danh vọng hoặc thậm chí như là một trò đùa bệnh hoạn. Đó là lí do tội ác này càng thích hợp hơn để gọi là "Khiêu dâm không có sự chấp thuận". Cuộc đấu tranh "khiêu dâm không có sự chấp thuận". Vụ của tôi xảy ra chỉ đến khi đầu năm mới của năm ngoái mới trở thành phong trào. Những tập đoàn như Google, Twitter, và Facebook cuối cùng cũng đã hành động trong hoạt động, chính sách và cả sự nỗ lực của họ để giúp những nạn nhân. Thật không may, những nỗ lực của họ chưa đủ. Chúng ta cần phải bảo vệ bản thân chúng ta đặc biệt là con cái chúng ta làm sao để đối mặt với sự tấn công đó. Chúng ta dạy con trẻ rất nhiều điều trong cuộc sống, như là làm sao để thoát khỏi đám cháy hoặc làm sao để không bắt chuyện với người lạ. Nhưng bây giờ? Chúng ta cần phải chỉ cho chúng cách đối mặt với cơn ác mộng này. Bạn muốn nghe kể về ác mộng không? Hãy thu thập những bằng chứng thế này. Nạn nhân cần phải chụp màn hình lại bức ảnh của vụ việc đưa ra ngày, giờ, và URL chính xác và thậm chí hỏi cảnh sát để yêu cầu danh tính, địa chỉ IP của người đã đăng nó lên, từ website mà họ đăng nó. Chỉ có thế bạn mới có cơ hội bào chữa bản thân trong tòa án Đối với tôi, nó dường như đã là không thể để biết nên làm gì. Cứ để mặc nó khi tôi bị sốc. Đấu tranh cho sự thay đổi công nghệ và luật pháp là vẫn chưa đủ. Chúng ta cần tạo ra một tiêu chuẩn cho những quy tắc trên internet. Sự việc này đã khiến tôi xấu hổ nhưng tôi đã không im lặng. Tôi được yêu cầu kể về câu chuyện của mình ở tòa nhà Capitol, ở Santa Fe, New Mexico trong phiên họp lập pháp vừa rồi. Mọi người cần phải hiểu rõ vấn nạn của trả thù khiêu dâm vì nạn nhân không phải là những kẻ ngốc. Và thủ phạm đang sử dụng Internet để vi phạm lòng tin con người và sự chấp thuận. Không một ai nên trải qua những gì mà tôi đã từng phải chịu. House Bill 142: "Sự phát tán bất hợp pháp những hình ảnh nhạy cảm, sẽ phải chịu trách nhiệm trước tòa". Bản dự luật được the House và the Senate nhất trí đồng thuận. Và vào ngày 25, tháng 3, 2015 Chủ tịch nước Susanna Martinez kí xác nhận hợp pháp điều luật khiến Mexico bây giờ trở thành một trong 24 bang có những điều luật về trả thù khiêu dâm. Các bạn hãy nhớ rằng, khi tất cả những việc này xảy đến với tôi, tôi đã từng muốn chết. Nhưng không, tôi tìm lại sức mạnh của mình và đầu năm mới này, tôi sẽ chào đón một năm mới và biết rằng không một nạn nhân nào của trả thù khiêu dâm phải đối mặt với cơn ác mộng này một mình nữa. Và đó là những giá trị xứng đáng để được đấu tranh giành lấy.