Vâng, hôm nay tôi sẽ bàn về vấn đề tham nhũng. Và tham nhũng được định nghĩa như là việc lạm dụng sự tín nhiệm để tư lợi -- hoặc, trong trường hợp của chúng ta, bạn bè, người thân hoặc những người cung cấp tài chính cho bạn. Vâng? Bạn bè, gia đình và những người cung cấp tài chính. Nhưng chúng ta cần phải biết mình đã hiểu gì về tham nhũng, và chúng ta cần biết rằng chúng ta đã được giáo dục sai lệch về vấn đề này, và chúng ta phải thừa nhận điều đó. Chúng ta phải có can đảm để thành thực để bắt đầu thay đổi cách mà chúng ta đối phó với nó. Điều đầu tiên là lầm tưởng lớn nhất, số một, đó là, trên thực tế, tham nhũng không hoàn toàn là một tội ác. Khi chúng ta quây quần với bạn bè và gia đình và chúng ta thảo luận về tội ác trong nước, tội ác ở Belmont hoặc Diego hoặc Maranbella, không ai nói về tham nhũng. Đó là sự thật. Khi Ủy viên Cảnh sát xuất hiện trên TV để nói về tội phạm, ông không nói về tham nhũng. Và chúng ta biết chắc rằng khi Bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia nói về tội phạm, ông cũng không nói về tham nhũng. Điều mà tôi muốn đề cập đó là tham nhũng là một tội. Nó là dạng tội phạm kinh tế, vì ta đang đề cập đến việc cướp tiền của người đóng thuế. Tham nhũng của công và tư là một thực trạng. Nếu ai đó ở đây đến từ khu vực tư nhân, tôi có thể nói với bạn rằng hiện trạng tham nhũng tràn lan đang diễn ra trong khu vực tư nhân mà không có liên quan gì đến chính phủ. Hối lộ hoặc tiền bôi trơn hay những việc làm phi pháp tương tự tất cả đều diễn ra trong khu vực tư nhân. Hôm nay, tôi sẽ tập trung vào tham nhũng ở khu vực công, nơi mà cũng có sự tham gia của khu vực tư nhân. Lầm tưởng thứ 2 cần được làm rõ -- bởi vì chúng ta cần phải loại bỏ những lầm tưởng này, chấm dứt chúng, tiêu diệt chúng và nhạo báng chúng -- lầm tưởng thứ hai cần được tìm hiểu đó là thực tế mà nói tham nhũng chỉ là một vấn đề nhỏ -- nếu nó là vấn đề, nó chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, và thực tế thì nó chỉ chiếm 10 hay 15%, nếu nó cứ tiếp diễn mãi, nó sẽ tiếp tục mãi mãi nhu thế sẽ không có ý nghĩa gì khi thông qua các điều luật, bởi vì chúng ta không thể làm gì khác. Và tôi muốn chứng minh rằng điều đó là một sai lầm nghiêm trọng và nguy hiểm. Nó là một mối hại chung. Và tôi muốn nói một chút về, quay trở lại 30 năm trước. Chúng ta ngày hôm nay đến từ Trinidad và Tobago, một đất nước vùng Ca-ri-bê nhỏ nhắn và giàu tài nguyên, và đầu những năm 1970, của cải quốc gia chúng ta tăng trưởng mạnh và sự tăng trưởng này là do sự gia tăng của giá dầu thế giới. Chúng ta gọi chúng là những đồng đô la dầu mỏ. Ngân khố chất đầy những tiền. Và điều này thật nực cười, bởi vì ngày hôm nay, chúng ta đang đứng tại Ngân hàng Trung ương. Bạn có thể thấy đấy, lịch sử luôn đầy ắp những điều châm biếm. Chúng ta đang đứng tại Ngân hàng Trung ương, và Ngân hàng Trung ương chịu trách nhiệm cho phần lớn những điều mà tôi sẽ đề cập tới đây. Vâng. Chúng ta đang bàn về sự vô trách nhiêm của văn phòng nhà nước. Chúng ta đang nói về sự thật rằng đi dọc dãy nhà thì tòa nhà tiếp theo là Bộ Tài chính, và nó có mối liên hệ lớn tới chúng ta ngày nay, thế nên chúng ta chỉ đề cập đến trong phạm vi khả năng của mình thôi. Được không? (Vỗ tay) Điều đầu tiên tôi muốn nói tới đó là khi tất cả số tiền trên chảy vào nước ta 40 năm trước, chúng ta tham gia, chính phủ thời bấy giờ tham gia vào một chuỗi sự dàn xếp từ chính phủ đến chính phủ để nhanh chóng phát triển đất nước. Và một vài dự án lớn nhất được xây dựng từ sự dàn xếp trên với một vài đất nước đi đầu trên thế giới, Mỹ và Anh và Pháp... Thậm chí tòa nhà chúng ta đang đứng đây -- một trong những điều châm biếm là-- tòa nhà này là một phần của một chuỗi liên hợp, cái mà chúng ta gọi là Tòa Tháp Đôi. Toàn bộ vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn khi thực tế một Ủy ban điều tra được lập ra, và báo cáo rằng trong năm 1982, 30 năm về trước -- bài báo cáo Ballah -- 30 năm trước, và ngay lập tức, sự dàn xếp giữa các chính phủ ngừng hoạt động, Thủ tướng đến Quốc hội đã phát biểu về ngân sách và ông đã chia sẻ một vài điều mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi vẫn nhớ như in. Lúc bấy giờ tôi mới chỉ là một thanh niên. Bài nói đã đi sâu vào trái tim tôi. Và ông nói rằng, sự thật thì ---- Để tôi xem cái này có hoạt động không. Có phải chúng ta đang có slides, vâng? ---- Đó là những gì ông đã nói với chúng tôi. Ông kể rằng, sự thật thì 2 trong 3 đồng đô la từ dầu mỏ mà chúng ta chi tiêu, tiền của người đóng thuế, bị lãng phí hoặc lấy trộm. Thế nên 10 hay 15% rõ ràng là tội ác. Như ta đã nói, đó là một câu chuyện dân gian. Thôi đừng bận tâm làm gì. Nó chỉ dành cho trẻ con mà thôi. Còn chúng ta đã là người lớn rồi, và chúng ta đều đang cố gắng giải quyết những điều đang xảy ra với xã hội của mình. Được chứ? Đây chính là quy mô của vấn đề. Vâng? Hai phần ba số tiền bị đánh cắp hay lãng phí. Đó là 30 năm về trước. 1982 là Ballah. Thế điều gì đã thay đổi? Tôi không muốn nói ra những bí mật đáng xấu hổ cho khán giả quốc tế, nhưng tôi cần phải làm điều đó. Khoảng 4 tháng trước, chúng ta phải chịu đựng sự vi phạm hiến pháp trắng trợn trên đất nước mình. Chúng ta gọi đó là thảm họa Phần 34, thảm họa Phần 34 một điều mập mờ, và tôi sẽ nói sự thật về vấn đề này, một định luật mập mờ được thông qua vào một thời điểm mập mờ để thả tự do cho những kẻ bị tình nghi. (Cười) Và đó là, hãng hàng không Piarco bị buộc tội. Tôi sẽ có một bài nói sử dụng những thuật ngữ của riêng mình. Hãng hàng không Piarce bị buộc tội. Đó là sự vi phạm hiến pháp cấp cao nhất và tôi gọi đó là âm mưu của một quốc hội sai trái. Hiến pháp tối cao của đất nước ta bị phá hoại. Chúng ta đang đối mặt với những kẻ phá hoại ở đây trong bản chất kinh tế và tài chính. Bạn có nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề không? Đã có cuộc biểu tình rầm rộ. Rất nhiều người trong khán phòng này đã tham gia vào biểu tình dưới nhiều hình thức khác nhau. Quan trọng nhất, đại sứ quán Mỹ đã phàn nàn, nên Quốc hội được triệu tập ngay lập tức, và điều luật đã bị đảo ngược, nó bị bãi bỏ. Đó là từ mà các luật sư đã dùng, Điều luật bị bãi bỏ. Nhưng vấn đề là vì Quốc hội đã bị đánh lừa trong toàn bộ sự việc, bởi vì những gì thực sự xảy ra đó là, bởi vì sự thông qua mập mờ của một điều luật, điều luật đã thực sự có hiệu lực vào cuối tuần mà chúng ta kỉ niệm 50 năm độc lập, lễ kỉ niệm 50 năm độc lập của chúng ta. Điều đó là sự xúc phạm lớn nhất. Đó là một cách bẩn thỉu để có được sự phát triển, nhưng chúng ta đã có nó, bởi tất cả chúng ta đều hiểu, và lần đầu tiên mà tôi có thể nhớ, đã có rất nhiều cuộc biểu tình lớn chống lại sự tham nhũng này. Và điều đó mang lại cho tôi rất nhiều hy vọng, Có những người trong số chúng ta đây, thỉnh thoảng cảm thấy chỉ có mình mình đang thực hiện công việc này. Việc thông qua luật và việc bãi bỏ luật củng cố vụ án của hãng hàng không Piarco. Thế nên một trong những sự lừa phỉnh cao cấp này xảy ra. Thế nhưng họ bị buộc tội vì cái gì? Họ bị buộc tội vì điều gì? Tôi có vẻ như đang quá bí hiểm với các bạn ngồi đây. Họ bị buộc tội vì điều gì? Chúng tôi đã cố gắng xây dựng hay tái hiện một sân bay đã cũ kĩ quá rồi. Toàn bộ dự án trị giá khoảng 1.6 tỉ đô la, đô la Trinida và Tobago, và thực tế, chúng ta có rất nhiều gian lận trong đấu thầu và hoạt động đáng ngờ và tham nhũng đã diễn ra. Và để hiểu toàn bộ vấn đề liên quan, và để đặt nó vào đúng ngữ cảnh trong mối quan hệ với toàn bộ lầm tưởng thứ 2 về việc tham nhũng không phải là vấn đề nghiêm trọng, chúng ta có thể nhìn vào slide thứ 2 ở đây. Và những gì chúng ta có ở đây -- không phải tôi đang nói như vậy, đây là người đứng đầu công tố viên trong một tuyên bố bằng văn bản. Ông đã nói vậy. Và ông nói với chúng ta rằng trong 1.6 tỉ đô la chi phí cho dự án, 1 tỉ đô la được truy ra từ tài khoản ngân hàng nước ngoài. 1 tỉ đô la tiền thuế được đặt tại những tài khoản ngân hàng nước ngoài. Tôi là một người đa nghi, tôi rất tức giận về điều đố, và tôi sẽ tạm ngưng ở đây, tôi sẽ tạm ngưng lại bây giờ và sau đó nói về những điều khác. Tôi sẽ dừng lại ở đây và nói về một điều tôi đã chứng kiến vào tháng 11 năm ngoái ở Phố Wall. Tôi ở Công viên Zucotti. Vào mùa thu. Trời mát mẻ. Ẩm ướt. Và đang trở tối. Và tôi đang đi cùng với những người biểu tình nhìn vào phong trào One Wall Street, Occupy Wall Street. Và có một người phụ nữ với biển hiệu, một biển hiệu rất nhỏ một phụ nữ tóc vàng bơ phờ, và biển hiệu được làm từ tấm bảng Bristol, theo cách gọi của chúng ta là như thế, và nó còn đi kèm với một con dấu. Những gì được viết trên tấm biển thực sự tác động lớn tới tôi. Nó nói rằng: nếu bạn không cảm thấy bị xúc phạm thì bạn chưa đủ chú ý. Nếu bạn cảm thấy bị xúc phạm bởi tất cả những điều này, bạn chưa thực sự chú ý. Vậy lắng nghe này, bởi vì chúng ta đang đi sâu hơn vào vấn đề. Trí óc tôi bắt đầu suy nghĩ. Ồ, nếu -- bởi vì tôi đa nghi thế này. Tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám và tương tự. Điều gì xảy ra nếu -- (cười) Nhưng để hiểu được những điều trên là sai trái, bạn phải đọc thật nhiều tiểu thuyết trinh thám và dõi theo những điều đó, được chứ? (Cười) Nhưng nếu đây không phải là lần đầu tiên thì sao? Nếu đây chỉ là lần đầu tiên những điều này bị bắt gặp? Nếu nó đã từng xảy ra trước đây rồi? Làm thế nào để tôi tìm ra? Bây giờ, 2 ví dụ trên tôi đưa ra có liên quan đến tham nhũng trong khu vực xây dựng, được chứ? Và lần này tôi có đặc quyền dẫn đầu Hội đông Tư vấn, đây không phải là tổ chức phi lợi nhuận. Địa chỉ của chúng tôi là jcc.org.tt, và chúng tôi là những người lãnh đạo trong cuộc đấu tranh thành lập hệ thống đấu thầu công về cách thức mà tiền công được giao dịch. Nêu nếu mà trong số các bạn ở đây ai có hứng thú về nó, hay tham gia cùng chúng tôi hoặc đăng kí vào bất cứ kiến nghị nào của chúng tôi, Hãy cùng tham gia nhé. Nhưng tôi sẽ chuyển đến một vấn đề khác có liên quan, bởi vì một trong những chiến dịch mà tôi từng điều hành trong suốt hơn 3 năm rưỡi qua là ủng hộ sự minh bạch và trách nhiệm xung quanh gói cứu trợ cho Tài chính CL. Tài chính cL là một tập đoàn Caribbean lớn nhất từ trước đến nay. Và nếu không đi vào chi tiết, tập đoàn được cho là sẽ sụp đổ -- Tôi đang dùng từ rất cẩn thận --- nó được cho là sụp đổ vào tháng 1 năm 09, chỉ gần 4 năm tiếp theo. Trong một sự rộng lượng chưa từng có -- và bạn phải thực sự nghi ngờ về những người này -- trong một sự kiện chưa từng có -- và tôi đang sử dụng từ đó rất cẩn thận -- sự rộng lượng chưa từng có, chính phủ thời đấy đã kí kết, tạo ra một cam kết bằng văn bản, trả hết số nợ cho những người cho vay. Và tôi có thể nói với bạn mà không cảm thấy mâu thuẫn đã không xảy ra ở bất cứ nơi đâu trên hành tinh. Hãy hiểu rằng, bởi vì chúng ta không có ngữ cảnh. Mọi người đang nói với chúng ta rằng đó chỉ như là Phố Wall. Nó không chỉ như phố Wall. Trinidad và Tobago cũng giống như một nơi với luật về vật lý hay sinh học hay gì đó khác biêt. Nó không giống bất cứ đâu. (Vỗ tay) Nó chỉ là không giống bất cứ đâu. Nó chỉ là không giống bất cứ đâu. Nơi đây là nơi đây, ngoài kia là ngoài kia. Được chứ? Tôi đang nghiêm túc đấy. Nghe này. Họ đều có các cuộc cứu trợ tài chính ở Phố Wall. Họ đều có các cuộc cứu trợ tài chính ở London. Họ đều có các cuộc cứu trợ tài chính ở Châu Âu. Ở Châu Phi cũng có. Ở Nigeria, 6 trong số các ngân hàng thương mại lớn sụp đổ cùng một lúc cũng như chúng ta vậy? Thật thú vị khi so sánh sự kiện ở Nigeria -- cách họ giải quyết nó, và họ đã giải quyết rất tốt so với chúng ta. Không nơi đâu trên hành tinh mà tất cả người cho vay đều được cứu trợ vượt quá quyền được luật pháp quy định. Chỉ có ở đây thôi. Vậy thì lý do gì cho sự rộng lượng này? Có thật là chính phủ của chúng ta hào phóng thế không? Và có thể là thật. Hãy nhìn vào nó. Hãy quan sát thật kĩ. Vây nên tôi bắt đầu thu thập và viết và cứ thế, công việc đó có thể được tìm thấy, công việc cá nhân của tôi có thể được tìm thấy ở AfraRaymond.com, đây là tên tôi. Và là trang mạng xã hội phi lợi nhuận của tôi. Không phổ biến như blog của những người khác tại đây, nhưng thế đấy. (Cười) Nhưng vấn đề nằm ở kinh nghiệm cay đắng của Nghị quyết số 34, âm mưa của Quốc hội xấu xa, sự kiện cay đắng diễn ra vào tháng tám, khi mà mọi người đáng ra có lẽ đang kỷ niệm ngày độc lập, vào tháng chín tới, buộc tôi phải kiểm điểm lại bản thân và xem xét lại vấn đề, và quay trở lại công viêc, một số điều tôi đã viết ra và một số trao đổi với các nhà lãnh đạo để xem mọi chuyện là như thế nào. Như chúng ta thưởng nói ở Trinidad và Tobago, ai là ai và cái gì là cái gì? Vâng, chúng ta cố gắng để tính toán lại. Và tôi đã soạn đơn về Tự do thông tin vào tháng năm trong năm nay để gửi lên Bộ Tài chính. Bộ Tài chính là toà nhà nằm bên kia. Đây là trường hợp khác. Bộ Tài chính, theo ta được biết, phụ thuộc vào các điều khoản của Bộ luật về tự do thông tin. Tôi sẽ nói cho các bạn rõ hơn về ví dụ của việc bộ luật này có thực sự như thế không. Ngân hàng Trung ương nơi mà chúng ta đứng sáng nay miễn nhiễm khỏi các điều khoản trong bộ luật Tự do thông tin. Nên thực tế, bạn không thể chất vấn họ và họ cũng không phải trả lời bất cứ điều gì. Đó là luật từ năm 1999. Tôi bắt đầu lao vào cuộc chiến này, và tôi đã hỏi 4 câu hỏi. Và tôi sẽ đưa câu hỏi ngắn ngọn và kèm câu trả lời cho các bạn để bạn có thể hiểu chúng ta đang đứng ở đâu, như tôi đã nói đây. \không giống bất cứ nơi đâu cả. Câu hỏi số 1: Tôi yêu cầu được xem tài khoản của CL Financial, và nếu không thể cho tôi xem --- bộ trưởng bộ Tài chính khẳng định, đưa luật mới vào hoạt động và đưa ra những bài nói và cứ thế. Vậy ông ấy đang dựa vào con số nào? Nó cũng giống như câu chuyện đùa: Tôi gọi bất cứ cái gì ông ta đang uống. Và họ hồi đáp và nói với tôi rằng, thế thực sự ý của anh là gì? Vâng họ trả lời tôi bằng một câu hỏi. Điểm thứ 2: Tôi muốn xem những ai trong nhóm chủ nợ được trả tiền? Để tôi dừng lạimột chút để chỉ cho các bạn thấy 24 tỷ đô la tiền của chúng ta đã được dành cho điều này. Tổng số khoảng 3 tỷ rưỡi đô la Mỹ bị thất thoát khỏi đất nước Caribbean vốn từng là đất nước giàu tài nguyên ấy. Và tôi đã đặt câu hỏi, ai là người nhận được số tiền 3 tỉ rưỡi đó? Và tôi xin dừng lại một lần nữa để làm rõ ngữ cảnh, bởi ngữ cảnh giúp chúng ta hiểu rõ hơn vấn đề này. Có một nhân vật đặc biệt hiện đang thuộc chính phủ. Tên của nhân vật này không quan trọng. Và người này xây dựng sự nghiệp bằng việc sử dụng Bộ luật Tự do thông tin và để thúc đẩy động lực chính trị của mình. Tên của nhân vật này không quan trọng. Tôi sẽ không bàn về nó. Tôi sẽ đi vào vấn đề chính. Vấn đề đó là, nhân vật này có được công việc nhờ sử dụng Bộ luật Tự do thông tin để thúc đẩy động cơ của anh ta. Và trường hợp nổi tiếng nhất mà chúng ta vẫn gọi là Vụ bê bối học bổng bí mật, vụ này thực tế liên quan đến việc 60 triệu đô la tiền chính phủ được phân phát vào một chuỗi các học bổng, và những học bổng này không hề được quảng cáo, và cứ như thế. Và anh ta có thể đưa ra tòa án, sử dụng bộ luật của chính phủ, luật tự do thông tin. để đăng thông tin, và tôi đã nghĩ điều này thật tuyệt vời. Quá tuyệt vời. Nhưng bạn thấy đấy, câu hỏi đặt ra là: Nếu chúng ta có quyền được sử dụng Luật Tự do thông tin và sử dụng tòa án để phanh phui số tiền công 60 triệu đô la đó, điều này chắc hẳn đúng đắn và hợp lí khi chúng ta phanh phui về vụ 24 tỉ đô la. Bạn đã nắm rõ vấn đề chưa? Thế nhưng bộ Tài chính, ban thư ký hiện thời của Bộ Tài chính, đã viết cho tôi và nói rằng, thông tin được miễn truy tố. Bạn thấy không? Đây không phải là vấn đề mà chúng ta cần giải quyết. Điều thứ 3 tôi sẽ nói với các bạn đó là tôi cũng đã chất vấn các giám đốc của CL Financial, liệu trên thực tế họ có đang làm những hồ sơ theo Luật Minh bạch trong hoạt động công. Chúng ta có Luật Minh bạch trong hoạt động công như một phần cơ cấu để bảo toàn quyền lợi quốc gia. Và những công chức nhà nước đáng ra phải trình báo tất cả tài sản và nợ. Và tất nhiên từ khi tôi khám phá ra rằng họ không trình báo và thực tế là Bộ trưởng Bộ tài chính thậm chí không yêu cầu họ phải làm như thế. Thế mới dẫn đến điều chúng ta đang bàn. Chúng ta đang có một tình huống khi mà sự bảo toàn cơ bản của sự trung thực và trách nhiệm pháp lý và minh bạch đều bị gạt đi hết. Tôi đặt ra câu hỏi này theo một cách hợp pháp và cần thiết. Và nó bị phớt lờ. Điều khiến chúng ta quan tâm đến nghị định 34, chúng ta cần tiếp tục giải quyết nó. Chúng ta không thể bỏ quên nó được. Tôi đã định nghĩa chuyện này như một sự chi tiêu lớn nhất trong lịch sử đất nước. Đây cũng là một ví dụ lớn nhất về tham nhũng công nếu xét theo phương trình này. Và đây là bài kiểm tra trên thực tế của tôi. Nơi bạn tiêu tiền công và không cần giải trình và không cần sự minh bạch, điều này luôn đồng nghĩa với tham nhũng, dù bạn ở Nga, Nigeria hay Alaska, điều đó luôn đồng nghĩa với tham nhũng, và đó là những gì chúng ta đang bàn đến ở đây. Tôi sẽ tiếp tục công việc thúc giục để tìm ra giải pháp cho những vấn đề tại Bộ Tài chính. Nếu mà phải đến tòa án, tôi cũng sẽ làm. Chúng ta sẽ tiếp dục thúc giục. Chúng ta sẽ tiếp tục làm việc với JCC. Nhưng tôi muốn ra khỏi ngữ cảnh của Trinidad và Tobago tại đây để đề cập đến vấn đề mới hơn khi xét về ví dụ quốc tế. Chúng ta đã có nhà báo [Heather] Brooke nói về cuộc đấu tranh của cô chống lại tham nhũng trong chính phủ và cô đã giới thiệu cho tôi trang web này, Alaveteli.com. Và Alaveteli.com là một cách để chúng ta có thể có một dữ liệu mở cho những ứng dụng của Tự do thông tin, và nói chuyện với nhau. Tôi có thể thấy những gì các bạn đang áp dụng. Bạn có thể thấy những gì tôi áp dụng và những câu trả lời mà tôi nhận được. Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết nó. cùng nhau xây dựng một bộ dữ liệu công cộng và cùng nhau tìm hiểu về viễn cảnh mà chúng ta sẽ đi đến. Chúng ta cần nâng cao nhận thức. Điều cuối cùng tôi muốn nói đó là mối quan hệ với điều này, đó là một trang web đáng yêu từ Ấn Độ, có tên gọi là IPAidABribe.com. Chúng có những chi nhánh quốc tế, và rất quan trọng cho chúng ta khi truy cập vào. IPaidABribe.com thực sự rất quan trọng, một trang web để truy cập và tìm hiểu thông tin Tôi sẽ dừng lại tại đây. Tôi sẽ đòi hỏi ở bạn sự dũng cảm. Loại bỏ lầm tưởng đầu tiên; nó là một tội ác. Loại bỏ lầm tưởng thứ hai; nó là điều quan trọng. Nó là một vấn đề lớn. Nó là một tội ác kinh tế. Và để chúng ta tiếp tục làm việc với nhau để làm tình huống tốt đẹp hơn, đẩy mạnh sự ổn định và phát triển bền vững trong xã hội. Xin cảm ơn.