xin chào
tôi không phải là một người nông dân.
(tiếng cười)
Tôi không phải. Tôi là một bậc cha mẹ. Tôi là một công dân và tôi là một nhà giáo
Và đây là thế giới của tôi.
Trên con đường đó,tôi bắt đầu nhận ra--
tôi đang chứng kiến thế hệ trẻ thứ 3--
chúng đang trở nên to lớn hơn
chúng đang trở nên yếu ớt hơn.
Thêm vào cho trạng thái này,
tôi biết thêm rằng 70% trẻ em mà tôi thấy
bị đánh giá là không có khả năng học tập đã không được
cung cấp lượng dinh dưỡng đúng trước khi sinh.
Thực trạng của cộng đồng tôi đơn giản thôi. Nó trông như thế này
Trẻ em không nên lớn lên và nhìn mọi thứ như thế này
Và khi công việc cứ rời khỏi cộng đồng tôi
năng lượng cứ tiếp tục tràn vào, được xuất khẩu tới,
bởi thế mà thực sự có người coi South Bronx như một sa mạc
Tôi là học sinh lớp sáu lớn tuổi nhất mà các bạn từng gặp
và mỗi ngày tôi thực dậy với một niềm hứng khởi vô cùng
mà tôi mong sẽ được hy vọng với các bạn hôm nay.
Và với điều đó, tôi đến với các bạn với niềm tin rằng
trẻ con không nên rời khỏi cộng đồng của chúng
để sống ,học và kiểm sống trong một cộng đồng tốt hơn.
tôi đến đây để kể cho các bạn nghe một câu chuyện về mình
và bức tường này tôi thấy ở ngoài kia, và giờ tôi mang nó vào trong.
câu chuyện bắt đầu với 3 người.
một nhà giáo điên -- đó là tôi phía bên trái.
tôi ăn mặc đẹp , nhờ vợ tôi. tôi yêu em vì đã kiếm cho tôi bộ vét đẹp--
và ngài thị trưởng nồng nhiệt của tôi
và George Irwin của Green Living Technologies
người giúp tôi với lớp học của mình
và giúp tôi tham gia vào công nghệ đã lấy bản quyền này
Nhưng tất cả đều bắt đầu từ những hạt mần ở những lớp học
ở chỗ tôi, nó trông như thế này.
và tôi đến đây hôm nay hy vọng khả năng tôi sẽ vượt lên trên tầm tay của chính mình
và đó là tất cả .
câu chuyện bắt đầu với những đứa trẻ phi thường
đến sớm và về muộn
tất cả những đứa trẻ của tôi đều là những học sinh IEP hoặc ELL
đều có rất nhiều khuyết tật
hầu hết đều không nhà và nhiều đứa trẻ là con nuôi.
hầu hết bọn trẻ của tôi sống dưới cả mức nghèo đói
những với những mầm mà chúng tôi trồng trong lớp hôm đó
và đây là lớp học của tôi trông giống như thế này
các bạn có thể thất những đứa trẻ chú ý như thế nào vào những mầm đó
và khi bạn để ý thấy những hạt mầm đó trở thành nông trại khắp Bronx trông như thế này
nhưng một lần nữa tôi không phải là nhà nông,tôi là một nhà giáo
và tôi không thích nhổ cỏ ,tôi không thích lao động làm đau lưng
vì thế tôi muốn tìm hiểu làm thế nào để có thể đem thành công như thế này
vào một thứ nhỏ như thế này,
mang vào lớp học của tôi để những đứa trẻ khuyết tật có thể làm điều đó.
những đứa trẻ không muốn ra ngoài có thể làm điều đó
và tất cả mọi người đều có thể thành công.
vì thế tôi gọi George Irwin và các bạn biết điều gì không?
Ông ấy đến lớp của tôi và xây một bức tường trong nhà có thể ăn được
và cái mà chúng tôi làm là kết hợp nó với trải nghiệm học đích thực
học hỏi dựa trên tính độc lập
Và nhìn đây, chúng tôi đã tạo ra
bức tường ăn được đầu tiên ở New York
Vậy nên nếu bạn đang đói, hãy đứng dậy và ăn.
Bạn có thể làm điều đó ngay bây giờ. Bọn trẻ của tôi giả làm bò suốt
Được chứ? Nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu,
Bọn trẻ yêu thích công nghệ,
Cho nên chúng tôi gọi George và chúng tôi nói, "Chúng ta cần phải học nhiều hơn!"
Bây giờ, Thị trưởng Bloomberg, cảm ơn ngài rất nhiều, chúng tôi không còn cần giấy phép lao động nữa,
điều này dẫn đến những miếng nhỏ của các hợp đồng liên hợp -- chúng tôi có mặt vì bạn --
Chúng tôi quyết định đi đến Boston.
Và bọn trẻ, từ những hạt bầu cử nghèo nhất ở Mỹ
trở thành những người đầu tiên lắp đặt một bức tường xanh,
được thiết kế bởi một chiếc máy tính, với những công cụ học tập thiết thực,
với 21 tầng, các vị sẽ có thể thăm nó,
Nó nằm trên đỉnh của tòa nhà Hancock.
Nhưng gần hơn với nhà, chúng tôi bắt đàu lắp đặt những bức tường này ở các trường học
trông giống như thế này với ánh sáng như thế kia
là những chiếc đèn LED, công nghệ của thế kỉ XXI
Và bạn biết gì không? Chúng tôi tạo ra tiền của thế lỉ XXI,
và điều đó thật là phi thường. Wow!
Đây là thành quả của tôi, mọi người.
Và bạn sẽ làm gì với chỗ thức ăn này? Bạn nấu nó!
Và đó là những học sinh của tôi làm ra loại sốt từ những loại cây không còn phổ biến
Với những chiếc nĩa nhựa, và chúng tôi mang nó vào căn-tin
và chúng tôi trồng các thứ và chúng tôi cho các thầy cô giáo ăn
Và đó là lực lượng lao động quốc gia trẻ nhất
được công nhận với chủ tịch Bronx Borough của chúng tôi
Và chúng tôi làm gì sau đó? À, chúng tôi gặp những người tốt như các bạn đây,
và bọn họ mời chúng tôi đến Hamptons.
Thế là tôi gọi điều này là "Từ South Bronx đến Southampton."
Và chúng tôi bắt đâu làm thêm những cái mái trông như thế này
và chúng tôi đến từ những vùng cơ cực thiếu thốn
để bắt đầu xây dựng cảnh quan như thế này, wow! Mọi người nhận ra.
Và thế là chúng tôi được mời trở lại vào hè năm ngoái
và chúng tôi đã thực sự chuyển đến Hamptons,
trả 3,500 đô la một tuần cho một căn nhà, và chúng tôi học cách lướt sóng.
Và khi bạn có thể làm những điều như vậy
Đây là bọn trẻ của tôi chuyển công nghệ này vào,
và khi bạn có thể xây một cái mái nhà trông như thế kia
trên một cái nhà trông như thế kia
với những loại thực vật trông như thế này
đây là một loại nghệ thuật đường phố mới
Nên, bạn có thể tự hỏi một bức tường như thế này
có thể làm được gì cho bọn trẻ, ngoài thay đổi cảnh quan và tư duy
Được rồi, tôi sẽ nói với bạn nó có thể làm gì
Nó đưa tôi đến với những nhà thầu phi thường như người này,
Jim Ellenberger từ Ellenberger Services.
Và đây là nơi nó thực sự trở thành ba chủ yếu cơ bản (bao gồm sự phát triển về kinh tế, con người và tự nhiên)
Bởi vì Jim nhận ra rằng những đưa trẻ này, những nhà nông tương lai của tôi,
thực sự có những kĩ năng anh ấy cần để xây những căn nhà giá rẻ
cho người dân New York, ngay ở khu hàng xóm của họ
Và đây là điều bọn trẻ của tôi đang làm, kiếm tiền để nuôi sống bản thân.
Bây giờ, nếu bạn giống tôi, bạn sống trong một tòa nhà có bảy người
tìm cách kiếm được một tỷ đô từ công việc của họ.
Tôi không có nó. Nhưng nếu bạn cần được sửa chữa nhà vệ sinh
hoặc, bạn biết đấy, một vài cái kệ, tôi sẽ đợi sáu tháng
cho một cuộc hẹn với một người lái chiếc xe tốt hơn của tôi nhiều.
Đó chính là vẻ đẹp của nền kinh tế này.
Nhưng bọn trẻ của tôi bây giờ đã có bằng lái và có những cuộc trao đổi.
Và đó là học sinh đầu tiên của tôi, người đầu tiên trong gia đình em ấy có tài khoản ngân hàng.
Học sinh nhập cư này là người đầu tiên trong gia đình em ấy đã sử dụng máy ATM.
Và đây đúng là ba chủ yếu cơ bản,
vì chúng ta có thể đưa những người hàng xóm bị bỏ rơi và nghèo túng
trở thành những người như thế này với nội thất trong nhà như thế này.
Wow! Mọi người nhận ra. Và nhận ra họ đã làm thế.
Vì thế CNN đến, và chúng tôi rất vui vì họ đến thăm chợ nông sản của chúng tôi.
Và khi trung tâm Rockfeller nói, NBC,
bạn có thể treo những thứ này lên tường không? Chúng tôi đã rất vui.
Nhưng điều này, tôi sẽ chỉ cho bạn, khi những đứa trẻ đến từ hạt bầu cử nghèo nhất ở Mỹ
có thể xây được bức tường 30 tấc đến 15 tấc,
thiết kế nó, trồng cây trên đó và lắp đặt nó ở giữa thành phố New York,
đó là khoảnh khắc "Vâng, tôi có thể" thật sự.
Rất là mô phạm, nếu bạn hỏi tôi.
Nhưng đây không phải là một bức ảnh trên trang Getty Image.
Đó là một bức ảnh tôi chụp chủ tịch Bronx Borough của tôi,
đang nói chuyện với bọn trẻ của tôi trong nhà ông ấy, không phải trong tù,
làm cho bọn trẻ cảm nhận một phần của điều đó.
Đó là thượng nghị sĩ bang của chúng tôi và Bob Bieder,
đến lớp học của tôi để khiến bọn trẻ cảm thấy mình quan trọng.
Và khi chủ tịch Bronx Borough đến nơi
và thượng nghị sĩ bang đến lớp chúng tôi,
Hãy tin tôi, ông chủ tịch có thể thay đổi thái độ bây giờ.
Và chúng tôi đã sẵn sàng, chuẩn bị và có thể
thể hiện tài năng và sự đa dạng của mình theo những cách mà chúng tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Và khi thượng nghị sĩ đứng lên cái cân trước công chúng
và nói rằng ông ấy phải giảm cân, hãy làm thế!
Và tôi nói cho bạn nghe, tôi sẽ làm điều đó và bọn trẻ cũng vậy.
Được chứ? Và sau đó những người nổi tiếng bắt đầu.
Produce Pete không thể tin được chúng tôi đã trồng những gì.
Lorna Sass đến và quyên góp sách.
Được chứ? Chúng tôi đang cho người già ăn.
Và khi chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã tạo nên sự công bằng trong việc ăn uống ở vùng South Bronx,
cộng đồng quốc tế cũng thế.
Và bọn trẻ của tôi ở South Bronx đã trở thành đại diện cho
hội nghị quốc tế mái nhà xanh đầu tiên.
Và điều đó thật tuyệt.
Trừ việc còn vấn đề ở địa phương?
Ừ thì, chúng tôi gặp người phụ nữ này, Avis Richards, với chiến dịch Ground Up.
Không thể tin nổi! Nhờ cô ấy, bọn trẻ của tôi,
những đứa bị mất quyền bầu cử và bị cách ly ra khỏi xã hội,
đã có thể làm ra 100 khu vườn cho những trường công lập ở New York.
Đó là sự phát triển của ba chủ yếu cơ bản! Được chứ?
Một năm về trước, tôi được mời đến học viện Dược New York.
I đã nghĩ rằng khái niệm về việc thiết kế nên một New York khỏe mạnh
là rất có lý, nhất là khi tài nguyên thì miễn phí.
Vì vậy, cảm ơn tất cả các bạn và tôi yêu chúng.
Họ giới thiệu tôi đến Liên minh chiến lược Sức khỏe của thành phố New York,
một lần nữa, tài nguyên miễn phí, đừng lãng phí chúng.
Và bạn biết gì không? Sáu tháng sau,
trường tôi và bọn trẻ của tôi được trao giải thưởng trung học xuất sắc
đầu tiên vì đã tạo ra một môi trường học tập khỏe mạnh.
Lớp học xanh nhất ở thành phố New York.
Nhưng quan trọng hơn hết là bọn trẻ đã học được cách lấy,
và cho đi.
Và chúng tôi lấy tiền từ chợ nông sản của mình,
và bắt đầu mua quà cho những người vô gia cư
và cho những người thiếu thốn khắp nơi trên thế giới.
Cho nên chúng tôi bắt đầu báo đáp.
Và đó là khi tôi nhận ra việc phủ xanh cho nước Mỹ
bắt đầu bằng những chiếc túi, tiếp đến là với trái tim
và cuối cùng là với trí óc.
Vì vậy chúng tôi đã lên kế hoạch cho một việc, và chúng tôi vẫn làm thế.
Và cảm ơn Chúa, Trinity Wall Street đã nhận ra,
vì họ đã cho chúng tôi sự ra đời của Máy Bronx Xanh.
với sức mạnh của 3000 người hiện tại.
Và nó thực sự có tác dụng gì?
Nó dạy bọn trẻ cách nhìn nhận lại cộng đồng của mình,
vì thế khi chúng lớn lên ở những nơi như thế này, chúng có thể tưởng tượng nó thành như thế này.
Và bọn trẻ của tôi, được huấn luyện và được chứng nhận--
Ma, bạn đã làm giảm thuế. Cảm ơn ông, Thị trưởng Bloomberg --
có thể lấy những cộng đồng trông như thế này và biến nó trở thành như thế kia,
và điều đó đối với tôi, là một khoảnh khắc "Tôi có thể" khác.
Bây giờ, nó bắt đầu như thế nào? Nó bắt đầu ở các trường học.
Không còn Knicks và Nets bé nhỏ nữa.
Chia nhóm theo bông cải xanh, theo loại rau củ bạn thích nhất,
một điều gì đó mà bạn khao khát.
Được chứ? Và đây là những nhà nông tương lai của nước Mỹ,
lớn lên ở Brook Park trên đường 141st;
cộng đồng di cư nhiều nhất ở Mỹ.
Khi những đứa nhỉ ngoan cố nhất học cách làm vườn như thế này,
không ngạc nhiên khi chúng tôi có được trái cây như thế kia.
Và tôi yêu nó! Và họ cũng vậy.
Và chúng tôi đang xây những cái lều ở khu hàng xóm đã bị đốt cháy.
Và đó là một khoảnh khắc "Tôi làm được" thực sự.
Và một lần nữa, Brook Park cho hàng trăm người có cái ăn
mà không cần tem trên thức ăn hay dấu vân tay.
Hạt bầu cử nghèo nhất ở Mỹ,
cộng đồng di cư lớn nhất ở Mỹ, và chúng tôi có thể làm điều này.
Bissel Garden đang sản xuất hàng loạt thực phẩm với số lượng lớn chủa từng thấy,
chuyển bọn trẻ đến một nền kinh tế chúng chưa bao giờ tưởng tượng được.
Bây giờ, đâu đó nơi cuối cầu vồng, bạn tôi,
là vùng South Bronx của nước Mỹ. Và chúng tôi đang làm điều đó.
Nó bắt đầu như thế nào? Ừ thì, hãy nhìn sự chú tâm của Jose đến chi tiết.
Cảm ơn Chúa Omar biết rằng cà rốt mọc từ dưới đất,
chứ không phải dãy 9 của siêu thị
hay qua ô cửa kính chống đạn hoặc một qua một miếng pô-li-xti-ren.
Và khi Henry biết rằng xanh là tốt, tôi cũng thế.
Và khi bạn mở rộng vòm họng của chúng, bạn mở rộng vốn từ của chúng.
Và quan trọng nhất là, khi bạn đặt những đứa trẻ lớn chung với những đứa nhỏ,
bạn được một anh bạn da trắng to mập ở giữa, một điều thật tuyệt,
và khi bạn tạo ra loại trách nhiệm này giữa những đứa trẻ cùng tuổi, điều này thật phi thường.
Chúa ơi, tôi sẽ hết thời gian mất, nên tôi sẽ tiếp tục với điều này.
Nhưng đây là phần thường hàng tuần của tôi cho bọn trẻ; đó là nghệ thuật đường phố xanh của chúng tôi.
Đây là điều chúng tôi đang làm.
Và hãy chiêm ngưỡng sự huy hoàng và phóng khoáng, hạt Bronx.
Không gì làm tôi vui vẻ hơn là được nhìn thấy bọn trẻ thụ phấn cho cây thay vì cho nhau.
Tôi phải nói với bạn, tôi là một bậc phụ huynh hay lo láng.
Nhưng bọn trẻ kia là những đứa trẻ hiện đang đặt
những cánh đòng bí ngô lên nóc của những đoàn tàu.
Chúng tôi còn đang thiết kế những cái ao tiền xu cho những người giàu có.
Chúng tôi còn đang trở thành những đứa trẻ của bắp ngô,
tạo nên những trang trại ở giữa đường Fordham để tuyên truyền ý thức
và lấy chai lọ ra khỏi bãi rác.
Bây giờ, tôi không trông đợi tất cả trẻ con trở thành một nhà nông,
nhưng tôi mong bạn sẽ đọc về điều đó, viết về nó, viết blog về nó, đưa ra dịch vụ khách hàng xuất sắc.
I mong chúng có thể tham gia, và bạn à, chúng là như thế!
Nên đó là lớp học tuyệt vời của tôi, đó là thức ăn.
Chúng đi tới đâu? 0 dặm đến đĩa, ngay dưới căn-tin.
Hay quan trọng hơn, đến những trại tị nạn địa phương,
nơi mà phần lớn bọn trẻ của chúng tôi đang được ăn một hoặc hai bữa một ngày.
Và chúng tôi đang cải thiện điều đó.
Không đôi giày Air Jordans nào từng bị phá hỏng trong trang trại của tôi.
Và ở thời của ông ấy, những khu vườn triệu đô và những sự lắp đặt phi thường.
Để tôi nói với các bạn điều này.
Đây là một khoảnh khắc tuyệt đẹp.
Cánh đồng đen, cánh đồng nâu, cánh đồng chất thải đôc hại, chiến trường --
chúng tôi đang ở Bronx nơi mà bạn có thể trồng cây ở khắp mọi nơi, trên xi-măng.
Và chúng tôi đang nhận nhiệm vụ cho những bông hoa. Tôi đang khiến bán bánh từ thiện trở nên xấu hổ.
Chúng tôi đang nhận nhiệm vụ ngay bây giờ. Tôi đang chờ đến mùa xuân.
Và những bức tường này đều được trồng từ những hạt giống. Chúng tôi đang học tất cả.
Và một lần nữa, khi bạn có thể đưa những đứa trẻ có hoàn cảnh khác nhau
như thế này để làm một điều đặc biệt như thế này,
chúng tôi đang thực sự tạo ra một khoảnh khắc.
Bây giờ, bạn có thể hỏi về những đứa trẻ này.
Bốn mươi phần trăm người tham gia đến 93 phần trăm người tham gia.
Tất cả đều quá tuổi và thiếu tiền.
Bọn họ giờ đang là, nhóm người đầu tiên của tôi ở đại học, kiếm tiền lương để sống.
Những người còn lại được sắp xếp để tốt nghiệp vào tháng sáu này.
Những đứa trẻ hạnh phúc, những gia đình hạnh phúc, những đồng nghiệp hạnh phúc.
Những người đã kinh ngạc. Hạt Bronx huy hoàng và phóng khoáng.
Hãy nói về bạc hà. Bạc hà của tôi đâu?
Tôi trồng bảy loại bạc hà trong lớp học của mình.
Có ai muốn một cốc Mojitos không?
Nhưng, hiểu được điều này cũng như là Viagra cho trí thông minh của tôi.
Thưa quý ông quý bà, tôi sẽ nói nhanh thôi, nhưng hãy hiểu điều này:
Thành phố mà mang lại cho chúng ta quần thụng và những nhịp điệu tươi trẻ
đang trở thành ngôi nhà cho những vật chất hữu cơ.
25,000 loại rau củ quả xanh tươi của tôi,
Tôi đang trồng những công dân hữu cơ, khiến bọn trẻ tham gia.
Cho nên hãy giúp chúng tôi đi từ đây đến đây.
Những thực thể tự cung tự cấp, 18 tháng trở về sau khi đầu tư,
cộng với việc chúng tôi đang trả lương và trợ cấp sức khỏe cho mọi người,
trong khi cho họ ăn chỉ nhờ vài xu trên tờ đô-la.
Martin Luther King nói rằng người ta cần phải được nâng cao bởi phẩm giá.
Cho nên ở đây tại New York, tôi thúc giục bạn, những người bạn Mỹ của tôi,
để giúp chúng tôi khiến cho nước Mỹ trở nên tươi đẹp một lần nữa.
Điều đó rất đơn giản. Hãy chia sẻ niềm đam mê của bạn.
Điều đó rât dễ. Làm ơn hãy xem hai đoạn phim này.
Một trong số chúng tôi được mời đến Nhà Trắng, một người đặc biệt gần đây.
Và quan trọng nhất là, bị bắt nạt nhiều nhất ở trường.
Điều này phải ra đi vào ngày mai.
Mọi người ạ, tất cả các bạn có thể làm được điều đó.
Giữ những đứa trẻ xa khỏi những cửa hàng trông như thế này.
Làm cho chúng một bữa ăn dinh dưỡng,
nhất là nếu bạn có thể hái nó từ bức tường trong chính phòng học của mình -- ngon tuyệt!
Hãy làm tấm gương tốt. Đưa chùn đến những giỏ hàng xanh.
Những đứa trẻ lớn yêu dâu tây và chuối.
Hãy dạy chúng kĩ năng làm chủ doanh nghiệp. Cảm ơn Chúa vì GrowNYC.
Hãy để chúng nấu ăn. Bữa trưa tuyệt vời hôm nay, hãy để chúng làm công việc bếp núc.
Nhưng quan trọng nhất là, hãy cứ yêu chúng.
Không gì hoạt động tốt hơn tình yêu vô điều kiện.
Vậy nên, bạn tốt của tôi Kermit nói rằng không dễ dàng để trở nên xanh tốt.
Không hề. Tôi đến từ một nơi mà lũ trẻ có thể mua
35 vị kẹo blunt wrap vào bất kì lúc nào,
nơi mà những tủ kem chứa đầy rượu mạch nha.
Được chứ? Bạn thân thiết của tôi Majora Carter từng nói với tôi,
chúng ta có tất cả mọi thứ để xây dựng và không có gì để mất.
Cho nên tại đây, và tại thời điểm chúng ta đã trải qua từ
sự táo bạo đến niềm hi vọng cho đến niềm hi vọng cho một chút táo bạo,
Tôi thúc giục bạn làm điều này.
Tôi thúc giục bạn làm điều này.
Bây giờ, chúng ta đều là những con nòng nọc,
nhưng tôi thúc giục bạn trở thành một con ếch to và thực hiện bước nhảy to và xanh đó.
Tôi không quan tâm nếu bạn đang ở bên trái, hay phải, hay ở giữa, đâu cũng được.
Hãy tham gia với tôi. Sử dụng -- Tôi có rất nhiều năng lượng. Hãy giúp tôi sử dụng nó.
Chúng ta có thể làm điều gì đó tại đây.
Và trên đường đi, hãy dành thời gian để ngửi những bông hoa,
nhất là khi bạn và học sinh của mình đã trồng chúng.
Tôi là Steven Ritz, đây là Cỗ Máy Green Bronx.
Tôi phải gửi lời cảm ơn đến vợ và gia đình tôi, đến bọn trẻ của tôi,
cảm ơn đã đến hàng ngày, và cho đồng nghiệp của tôi,
đã tin tưởng và ủng hộ tôi.
Chúng tôi đang hướng lối đi của mình đến với một hệ thống kinh tế mới.
Xin cảm ơn, cầu Chúa phù hộ cho các bạn và hãy có một ngày tốt lành. Tôi là Steve Ritz.
(Tiếng Tây Ban Nha) Vâng bạn có thể!
(Vỗ tay)