Một người lãnh đạo là một người kiên định,
điềm tĩnh và quyết đoán.
Đừng để ai thấy bạn đang hồi hộp,
luôn có cách giải quyết.
[Cách chúng ta làm việc]
Tôi tên là Dan, làm cộng sự ở một công ty
tư vấn toàn cầu.
Nhưng tôi còn có một cái tên khác:
Carrie Dragshaw,
nhân vật mà tôi tạo nên trên Instagram.
Khi nghĩ về cuộc sống hai mặt của mình,
tôi luôn tự hỏi bản thân...
khi con người thật của bạn
hơi phi truyền thống một chút,
thì bạn có thể thể hiện ra bao nhiêu
khi ở chỗ làm?
Đối với vài người trong chúng ta,
sự chân thật có vượt quá giới hạn không?
Trong mười năm đầu
trong sự nghiệp của mình,
tôi nghĩ có một cách
để trở thành một lãnh đạo,
đó là quyết đoán và nghiêm túc.
Nhưng đó không phải là tôi.
Vì vậy, để phù hợp với vai trò,
tôi đã dựng nên một phong cách văn phòng.
Tôi nói trầm hơn và cố duy trì
cử chỉ bàn tay lúc nói chuyện.
Tôi là một người hào hứng với mọi thứ,
nên tôi sẽ kiềm chế điều đó.
Trong đầu tôi luôn có một giọng nói,
nói rằng:
"Thằng đồng tính,
thằng đàn bà loè loẹt."
Nhưng cũng có một người cố vấn tốt bụng
nói với tôi rằng:
"Mọi người biết bạn đồng tính.
Và điều đó thật tuyệt.
Nhưng bạn không cần nhắc đi nhắc lại điều
đó với họ đâu."
Quay lại lúc tôi mặc một chiếc váy xoè
nhân dịp Halloween năm 2016.
Tôi đóng một nhân vật trên chương trình
yêu thích của mình, Carrie Bradshaw,
và mong là bạn của tôi sẽ bất ngờ
vì điều đó.
Nhưng sau đó, mọi thứ loạn cả lên.
Bài đăng đó trở nên phổ biến,
ban đầu nó chỉ là đùa thôi.
Tôi bắt đầu nhận được những tin nhắn
đáng kinh ngạc từ mọi người
rằng nó đã làm họ vui ra sao,
cả cách nó khuyến khích họ trở thành
con người thật của mình.
Và tôi bắt đầu nghĩ,
có thể đây là lúc
để bắt giọng nói trong đầu mình im lặng
và để tôi là chính mình.
Nhưng sự việc đã đi quá xa.
Carrie Dragshaw có mặt ở mọi nơi,
trên báo New York, báo US weekly.
Tôi đã hoảng cả lên:
"Sếp của mình sẽ nghĩ sao?
Đồng nghiệp vẫn sẽ xem
mình như một lãnh đạo chứ?
Khách hàng của mình sẽ nghĩ gì?"
Tôi nghĩ là mình sẽ phải tìm
một công việc khác.
Nhưng sau đó, một chuyện nhỏ xảy ra.
Tôi nhận được tin nhắn từ sếp của mình,
nó không dài, nói là:
"Chà, tuyệt!"
Đính kèm đường dẫn đến một bài đăng về tôi
vừa mới được đăng.
Điều đó giúp tôi phớt lờ đi
giọng nói trong đầu
và cứ hết mình
với cuộc đời tươi đẹp này
thay vì sống trong e sợ.
Đó là sức mạnh của con người,
đôi khi tất cả những gì bạn cần
là một đồng minh để cảm thấy thoải mái.
Đồng nghiệp thì bắt đầu
cư xử khác thường.
Họ trở nên cởi mở, vui vẻ với tôi hơn,
kiểu như khi họ biết được
cá tính khác của tôi
cũng làm bản thân họ
trở nên chính mình.
Tôi nghĩ mở lòng và bị tổn thương
sẽ ảnh hưởng đến vị trí của tôi
ở trong đội.
Nhưng nó không hề như thế.
Sau hai năm,
tôi đã không thể nào tưởng tượng được là,
bộ mặt này của tôi không chỉ được đón nhận
mà còn có ích cho sự nghiệp của mình nữa.
Bây giờ, tôi thực sự may mắn.
Tôi làm việc ở New York,
trong một văn phòng
nơi sự sáng tạo được đề cao
và tôi đã bước đầu gây dựng được sự nghiệp
khi mà tất cả những điều này xảy đến.
Có thể nó cũng sẽ xảy đến với bạn,
cũng có thể không.
Nhưng những điều này
đã dạy tôi rất nhiều
về sự quan trọng khi bạn
là chính mình khi làm việc.
Và nó thật sự bác bỏ
những quan niệm sai lầm của tôi
về cách để trở nên thành công.
Không có một khuôn mẫu nào
để trở thành lãnh đạo.
Bạn phải biết được điểm mạnh của mình
và tìm cách phát huy chúng.
Trước đây, khi cuộc họp diễn ra gay gắt,
tôi sẽ vờ làm một người lãnh đạo hoàn hảo.
Bây giờ, tôi có thể than là:
"Trời ơi, thật là khó chịu."
Chúng ta có thể mở lòng
và nói về những khó khăn, thử thách,
thay vì giả vờ là mình ổn
cho đến khi quá muộn.
Che dấu con người thật rất là mệt mỏi.
Nghĩ đến những sức lực bị lãng phí
để giả vờ,
mong bản thân là ai đó khác.
Nhưng điều thú vị nhất với tôi là trong
một cuộc khảo sát rộng về sự che giấu,
93% những người nói là họ đang
che giấu bản thân,
tin rằng cơ quan của họ trân trọng
việc chấp nhận bản thân.
Rõ ràng là nơi làm việc của chúng ta và
tẩt cả những giọng nói lạ lùng
cần rất nhiều thời gian
để có thể chấp nhận.
Có một sự khác biệt lớn
giữa thích nghi và nguỵ trang.
Và tôi nghĩ là tôi học được điều đó
hơi trễ.
Cá nhân tôi nhìn nhận điều này như
một cách để trở thành một đồng minh
giống như sếp đã cư xử với tôi,
để mọi người biết là họ có thể mở lòng.
Nếu bạn đồng tính, hay tự hào về chủng tộc
của mình,
hay có một nhược điểm hoặc
một niềm tin tôn giáo sâu sắc,
hãy thử thể hiện con người thật của mình
ở nơi làm việc xem sao.
Bạn có thể sẽ ngạc nhiên đấy.