Mình đứng trên sân khấu trước những người nầy để làm gì đây? (Tiếng cười) Chạy đi! (Tiếng cười) Chạy ngay! Đó là tiếng nói của căn bệnh lo âu của tôi. Ngay cả khi không có chút gì sai, mọi thứ đều ổn, tôi thỉnh thoảng bị chìm trong cảm giác như là tận thế, cứ như là sự nguy hiểm đang quanh quẩn đâu đây. Các bạn biết đó, vài năm trước, tôi được chẩn đoán mắc bệnh lo âu và trầm cảm, hai chứng bệnh thường đi đôi với nhau. Có một thời gian tôi không thổ lộ chuyện này với bất kỳ ai, nhất là ở trước một đám đông. Là một phụ nữ da màu, tôi phải học cách trở nên kiên cường một cách phi thường để thành công. Và cũng như nhiều người trong cộng đồng của mình, tôi đã quan niệm sai rằng trầm cảm là dấu hiệu của yếu đuối, một cá tính xấu, Nhưng tôi không yếu đuối. Tôi là một người có nhiều tham vọng. Tôi đã có bằng thạc sĩ trong lĩnh vực truyền thông, và có một sự nghiệp đáng nể trong lĩnh vực phim ảnh và truyền hình. Tôi, thậm chí, đã đạt hai giải Emmy cho nỗ lực chăm chỉ của mình. Vâng, tôi đã tận sức. Tôi đánh mất hứng thú với những thứ tôi từng thích, hầu như không ăn uống, vật vã với chứng mất ngủ cảm thấy đơn độc và kiệt sức. Nhưng trầm cảm ư? Không, không phải là tôi. Phải mất nhiều thời gian tôi mới thừa nhận nó. Nhưng bác sĩ nói đúng. Tôi đã bị trầm cảm. Nhưng tôi đã không nói với bất cứ ai về bệnh tình của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi không nghĩ mình có quyền bị trầm cảm. Tôi có một cuộc sống khá tốt, với gia đình hạnh phúc và sự nghiệp thành công. Và khi nghĩ về những điều khủng khiếp mà tổ tiên của tôi đã trải qua trên đất nước nầy để tôi có một sống tốt hơn, tôi càng thấy xấu hổ. Tôi đã được đứng trên vai của họ. Làm sao tôi có thể làm họ thất vọng? Tôi cố gắng ngẩng cao đầu, nở nụ cười và không bao giờ hé môi. Vào ngày 4 tháng 7 năm 2013, thế giới của tôi đổ vỡ. Ngày mà tôi nhận cuộc gọi từ mẹ nói rằng cháu trai 22 tuổi của tôi Paul, đã chọn kết liễu đời mình sau nhiều năm chống chọi với trầm cảm và lo âu. Cõi lòng tôi tan nát, không có từ ngữ nào diễn tả được. Paul và tôi rất thân nhau, nhưng tôi không hề biết thằng bé đau khổ đến như vậy. Chúng tôi không ai nói với ai về sự vật vã của chính mình. Sự xấu hổ và nỗi sợ tai tiếng khiến cả hai chúng tôi im lặng. Giờ đây, tôi giải quyết nghịch cảnh bằng cách đối diện với nó, tôi dành hai năm kế tiếp tìm hiểu về trầm cảm và lo âu và những tôi tìm thấy thật khó mà tưởng tượng. Tổ chức Sức khoẻ Thế giới báo cáo rằng trầm cảm là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến đau ốm và tàn tật trên thế giới. Người ta vẫn chưa tìm ra chính xác nguyên nhân gây ra trầm cảm, nhưng nghiên cứu cho thấy phần lớn bệnh tâm thần, ít nhất một phần, là do sự mất cân bằng hoá học trong não, và/ hoặc do khuynh hướng di truyền. Thế nên, bạn không thể muốn hết bệnh là hết. Đối với người Mỹ da đen, những căng thẳng như phân biệt chủng tộc và bất công giai cấp làm tăng thêm 20% nguy cơ phát triển rối loạn tâm thần. Nhưng tỷ lệ tìm đến dịch vụ chăm sóc sức khoẻ tâm thần chỉ bằng một nửa so với người Mỹ da trắng. Một trong những lý do là họ sợ mang tiếng, 63% người Mỹ da đen quan niệm sai lầm rằng trầm cảm là yếu hèn. Đáng buồn là tỉ lệ tự tử ở những đứa trẻ da đen tăng gấp đôi trong 20 năm qua. Nhưng có một tin tốt là 70% người mắc trầm cảm cảm thấy tốt hơn nhờ trị liệu, điều trị và thuốc men. Biết được thông tin trên, tôi đã quyết định rằng: mình sẽ không im lặng nữa. Với sự đồng ý của gia đình, tôi chia sẻ câu chuyện của chúng tôi với hy vọng làm dấy lên dư luận trên toàn quốc. Bạn tôi, Kelly Pierre-Louis, nói: "Sự mạnh mẽ đang giết chết chúng ta." Cô ấy nói đúng. Chúng ta cần bỏ đi những quan niệm già nua mệt mỏi của phụ nữ da đen kiên cường và đàn ông da đen siêu nam tính, vẫn đứng lên và chiến đấu. sau bao nhiêu lần bị quật ngã. Cảm giác không phải là dấu hiệu của yếu đuối. Cảm giác cho thấy chúng ta là con người. Phủ nhận đặc tính con người, khiến ta cảm thấy trống rỗng bên trong, ta tìm cách tự cứu chữa để lấp đầy lổ trống. Liều thuốc mà tôi từng dùng là tham vọng. Giờ đây, tôi công khai chia sẻ câu chuyện của mình, và kêu gọi mọi người cùng chia sẻ, Tôi tin nó sẽ giúp những người đang âm thầm đau khổ biết rằng họ không cần phải chịu đựng một mình và với sự giúp đỡ họ sẽ được chữa lành. Hiện giờ, tôi vẫn còn phải đánh vật, đặc biệt với sự lo âu, nhưng tôi đã kiểm soát được nó bằng thiền và yoga mỗi ngày và chế độ ăn uống lành mạnh. (Tiếng cười) Nếu cảm thấy mọi thứ bắt đầu xoắn ốc, tôi sẽ đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý, một phụ nữ da đen năng động tên Dawn Armstrong, một người rất hài hước và cảm giác thân quen mà bà mang lại an ủi cho tôi. Tôi sẽ mãi hối tiếc vì đã không ở bên cháu trai mình. Nhưng thật lòng, tôi hy vọng mình có thể động viên người khác bằng bài học mà mình đã trải qua. Cuộc đời rất đẹp. Đôi lúc nó hỗn độn và luôn không thể đoán trước Nhưng tất cả rồi sẽ ổn khi bạn có những trợ giúp giúp bạn vượt qua. Tôi hy vọng rằng nếu gánh nặng của bạn là quá sức, bạn cũng sẽ tìm sự giúp đỡ. Xin cám ơn. (Tiếng vỗ tay)