1 00:00:01,333 --> 00:00:02,611 Giống như nhiều giáo viên, 2 00:00:02,635 --> 00:00:04,635 vào buổi đầu tiên của mỗi năm học, 3 00:00:04,659 --> 00:00:08,003 tôi thường dẫn dắt các em học sinh tham gia hoạt động làm quen. 4 00:00:08,389 --> 00:00:11,977 Tôi giảng dạy ở trường trung học Lincoln tại Lincoln, Nebraska, 5 00:00:12,001 --> 00:00:15,614 và trường tôi là một trong những trường lâu đời và đa dạng nhất 6 00:00:15,638 --> 00:00:16,863 ở bang của chúng tôi. 7 00:00:17,689 --> 00:00:19,367 Ngoài ra, theo chúng tôi được biết, 8 00:00:19,391 --> 00:00:23,580 trường tôi là trường duy nhất trên thế giới chọn biểu tượng là Mắt Xích. 9 00:00:24,069 --> 00:00:25,855 Như là, một dây xích. 10 00:00:25,879 --> 00:00:27,403 (Cười) 11 00:00:27,427 --> 00:00:29,307 Và vì đó là biểu tượng của chúng tôi, 12 00:00:29,331 --> 00:00:31,669 chúng tôi dựng một bức tượng ở ngay trước tòa nhà 13 00:00:31,673 --> 00:00:34,901 hình bốn mắt xích được móc mối vào nhau thành một chuỗi 14 00:00:35,665 --> 00:00:37,941 Và mỗi mắt xích mang một ý nghĩa riêng. 15 00:00:38,676 --> 00:00:41,382 Các mắt xích của chúng tôi tượng trưng cho truyền thống, 16 00:00:41,406 --> 00:00:45,187 sự xuất sắc, sự đoàn kết và sự đa dạng. 17 00:00:46,554 --> 00:00:48,174 Vậy nên vào buổi học đầu tiên, 18 00:00:48,178 --> 00:00:52,895 tôi dạy học sinh mới vào lớp chín của mình về ý nghĩa đằng sau những mắt xích ấy, 19 00:00:52,919 --> 00:00:55,109 và đưa cho mỗi em một mẩu giấy nhỏ. 20 00:00:55,486 --> 00:00:58,673 Trên mẩu giấy đó, tôi yêu cầu các em viết một chút về bản thân mình. 21 00:00:58,673 --> 00:01:01,156 Đó có thể là những gì mà các em yêu thích, 22 00:01:01,180 --> 00:01:03,553 điều mà các em hi vọng, 23 00:01:03,577 --> 00:01:06,487 bất cứ thứ gì miêu tả cá tính của riêng các em. 24 00:01:07,333 --> 00:01:09,669 Và rồi tôi cầm một cái dập ghim đi quanh lớp học, 25 00:01:09,673 --> 00:01:11,821 và tôi ghim từng mảnh giấy lại với nhau 26 00:01:11,845 --> 00:01:13,087 để tạo thành một chuỗi. 27 00:01:13,480 --> 00:01:17,711 Và chuỗi này được treo cao trong lớp học như là một cách để trang trí, 28 00:01:17,735 --> 00:01:21,328 cũng là để nhắc nhở chúng tôi rằng tất cả chúng tôi đều được gắn kết. 29 00:01:21,523 --> 00:01:23,365 Chúng tôi đều là những mắt xích. 30 00:01:24,752 --> 00:01:28,359 Vậy điều gì sẽ xảy ra khi một mắt xích trong chuỗi này yếu đi? 31 00:01:29,196 --> 00:01:32,085 Và điều gì sẽ xảy ra khi mà sự suy yếu này 32 00:01:32,109 --> 00:01:34,756 lại nằm ở người nắm giữ chiếc dập ghim? 33 00:01:36,061 --> 00:01:39,481 Người mà đáng lẽ phải tạo nên những liên kết ấy 34 00:01:40,133 --> 00:01:41,283 đó là người giáo viên. 35 00:01:42,637 --> 00:01:45,214 Là giáo viên, chúng tôi làm việc mỗi ngày 36 00:01:45,238 --> 00:01:49,306 để giúp cả về tinh thần và học tập 37 00:01:49,330 --> 00:01:55,622 cho các em học sinh tìm đến chúng tôi với những hoàn cảnh khó khăn khác nhau. 38 00:01:56,632 --> 00:01:57,973 Như hầu hết các giáo viên, 39 00:01:57,997 --> 00:01:59,899 tôi có những học sinh về nhà mỗi ngày, 40 00:01:59,923 --> 00:02:02,041 và các em ngồi bên bàn ăn 41 00:02:02,065 --> 00:02:07,486 trong khi được bố hoặc mẹ hoặc cả hai nấu cho những bữa ăn đủ chất và đa dạng. 42 00:02:08,518 --> 00:02:11,833 Các em dành thời gian ăn tối để ôn lại những câu chuyện đã đọc 43 00:02:11,857 --> 00:02:14,109 trong sách tiếng Anh lớp chín ngày hôm đó, 44 00:02:14,133 --> 00:02:17,324 hoặc giải thích các định luật về chuyển động của Newton. 45 00:02:18,752 --> 00:02:23,427 Nhưng cũng có những học sinh phải trở về mái ấm vô gia cư 46 00:02:23,451 --> 00:02:24,851 hoặc khu nhà tập thể. 47 00:02:25,884 --> 00:02:29,749 Các em đi đến chiếc ô tô mà gia đình các em đang ngủ bên trong. 48 00:02:30,871 --> 00:02:33,212 Các em đến trường cùng những vết thương lòng, 49 00:02:33,236 --> 00:02:36,474 và tôi luôn đau đáu điều này khi tôi trở về nhà mỗi ngày. 50 00:02:36,474 --> 00:02:39,531 Và như bạn thấy, đây chính là thách thức của việc giảng dạy. 51 00:02:39,531 --> 00:02:43,688 Không phải là vấn đề điểm số, giáo án, những buổi họp, 52 00:02:43,688 --> 00:02:48,728 song những việc này chắc hẳn ngốn nhiều thời gian và công sức của giáo viên. 53 00:02:48,797 --> 00:02:50,497 Phần khó khăn của việc giảng dạy 54 00:02:50,521 --> 00:02:53,921 là tất cả những gì mà bạn không thể kiểm soát giúp bọn trẻ, 55 00:02:54,776 --> 00:02:59,550 tất cả những gì bạn không thể giúp chúng thay đổi một khi chúng rời xa tầm mắt bạn. 56 00:03:00,165 --> 00:03:03,268 Vậy nên tôi tự hỏi có phải mọi thứ sẽ luôn diễn ra như vậy không. 57 00:03:03,292 --> 00:03:06,921 Tôi nhớ về cái thời còn là sinh viên của trường đại học Georgia, 58 00:03:06,921 --> 00:03:09,587 nơi chúng tôi được dạy trong các buổi học về phương pháp 59 00:03:09,587 --> 00:03:12,700 rằng khái niệm giáo viên giỏi đã thay đổi. 60 00:03:12,777 --> 00:03:15,104 Chúng ta không còn dạy học sinh 61 00:03:15,104 --> 00:03:17,168 ra đời để trở thành một lực lượng lao động 62 00:03:17,168 --> 00:03:19,856 ở nơi mà họ sẽ xếp thành một hàng trong nhà máy. 63 00:03:19,856 --> 00:03:22,854 Thay vào đó, chúng tôi sẽ đào tạo chúng trở thành 64 00:03:22,854 --> 00:03:25,090 một lực luợng lao động có khả năng giao tiếp, 65 00:03:25,090 --> 00:03:27,684 hợp tác và giải quyết vấn đề. 66 00:03:28,271 --> 00:03:32,156 Và chính điều này đã giúp mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh 67 00:03:32,180 --> 00:03:34,617 trở nên bền chặt 68 00:03:34,641 --> 00:03:39,131 hơn là chỉ đơn thuần giữa người chuyển giao và người tiếp nhận tri thức. 69 00:03:39,648 --> 00:03:45,916 Những bài giảng và việc ngồi yên lặng cũng chẳng ảnh hưởng gì nữa 70 00:03:46,275 --> 00:03:51,014 Chúng ta cần phải phát triển mối quan hệ với học sinh và giữa học sinh với nhau 71 00:03:51,038 --> 00:03:53,061 để giúp các em cảm thấy được gắn kết 72 00:03:53,085 --> 00:03:55,891 trong một thế giới phụ thuộc vào điều này. 73 00:03:58,306 --> 00:04:00,552 Tôi nhớ lại năm thứ hai đi dạy. 74 00:04:00,576 --> 00:04:02,976 Tôi có một học sinh tên là "David." 75 00:04:02,989 --> 00:04:06,268 Và tôi nhớ cái cảm giác như thể tôi đã làm điều gì đó rất tuyệt 76 00:04:06,268 --> 00:04:07,516 trong việc dạy học năm đó: 77 00:04:07,530 --> 00:04:10,093 "Này, tôi không phải giáo viên mới đi dạy một năm. 78 00:04:10,093 --> 00:04:12,119 Tôi biết tôi đang làm gì." 79 00:04:14,093 --> 00:04:15,934 Vào buổi cuối cùng của năm học, 80 00:04:15,958 --> 00:04:18,738 tôi chúc David một mùa hè tuyệt vời. 81 00:04:19,093 --> 00:04:22,045 Và tôi nhìn cậu bé đi bộ dưới hành lang, 82 00:04:22,069 --> 00:04:23,363 và tôi thầm nghĩ, 83 00:04:23,387 --> 00:04:26,061 tôi còn thậm chí không biết giọng cậu bé ra sao. 84 00:04:28,085 --> 00:04:31,141 Và đó là khi tôi nhận ra mình đã làm sai. 85 00:04:31,165 --> 00:04:34,315 Nên tôi đã thay đổi hầu như mọi thứ ở cách dạy học của mình. 86 00:04:34,339 --> 00:04:38,777 Tôi tạo ra nhiều cơ hội để học sinh có thể trò chuyện với tôi 87 00:04:38,781 --> 00:04:40,803 và trò chuyện với nhau, 88 00:04:40,803 --> 00:04:44,167 để chia sẻ bài viết cũng như nói về việc học của các em. 89 00:04:44,218 --> 00:04:49,659 Và thông qua những cuộc hội thoại ấy, tôi không chỉ biết giọng của các em 90 00:04:50,220 --> 00:04:52,840 mà còn thấu được nỗi đau của các em. 91 00:04:52,966 --> 00:04:56,339 David một lần nữa học lớp tôi trong năm học tiếp theo, 92 00:04:56,339 --> 00:04:59,942 và tôi biết được rằng bố cậu bé là người nhập cư bất hợp pháp 93 00:04:59,966 --> 00:05:01,702 và đã bị trục xuất. 94 00:05:02,657 --> 00:05:04,818 Cậu bé bắt đầu bộc lộ ở trường 95 00:05:04,842 --> 00:05:08,501 bởi tất cả những gì cậu muốn là gia đình cậu lại được đoàn tụ. 96 00:05:09,334 --> 00:05:13,164 Tôi cảm nhận được nỗi đau của cậu bé bằng nhiều cách. 97 00:05:14,440 --> 00:05:17,026 Và tôi cần một ai đó lắng nghe, 98 00:05:17,797 --> 00:05:20,687 một ai đó hỗ trợ tôi 99 00:05:20,711 --> 00:05:26,231 để tôi có thể giúp cậu bé ở vấn đề mà tôi thậm chí không thể hiểu nổi. 100 00:05:27,673 --> 00:05:30,085 Và chúng ta nhận ra sự cần thiết của 101 00:05:30,109 --> 00:05:34,323 những người cảnh sát đã chứng kiến hiện trường một vụ án khủng khiếp 102 00:05:34,347 --> 00:05:37,735 và những y tá đã để mất một bệnh nhân. 103 00:05:38,783 --> 00:05:41,482 Nhưng đối với nghề giáo 104 00:05:41,506 --> 00:05:44,253 sự cấp bách đó trở nên nghẽn lại. 105 00:05:45,513 --> 00:05:48,054 Tôi tin rằng điều tối quan trọng 106 00:05:48,078 --> 00:05:51,387 là học sinh và giáo viên, 107 00:05:51,411 --> 00:05:56,489 những nhà chức trách, những người trợ lý và tất cả những nhân viên hỗ trợ khác 108 00:05:56,513 --> 00:06:02,528 có sự tiếp cận thuận lợi và phải chăng tới những hỗ trợ về sức khỏe tinh thần. 109 00:06:02,570 --> 00:06:05,474 Khi chúng ta liên tục phục vụ những người khác, 110 00:06:05,498 --> 00:06:10,125 thường là từ 25 đến 125 học sinh mỗi ngày, 111 00:06:10,149 --> 00:06:14,506 con heo đất chứa đựng cảm xúc của chúng ta liên tục bị rút lõi. 112 00:06:14,974 --> 00:06:18,062 Sau một thời gian, những cảm xúc bị bào mòn 113 00:06:18,086 --> 00:06:21,649 khiến chúng tôi không thể nào chịu đựng thêm nữa. 114 00:06:22,757 --> 00:06:27,240 Người ta gọi đó là "chấn thương thứ cấp" và "suy giảm lòng thương," 115 00:06:27,264 --> 00:06:33,829 cụ thể đó là những nỗi đau mà ta cảm nhận từ những điều học sinh chia sẻ mỗi ngày. 116 00:06:34,542 --> 00:06:35,981 Và sau một thời gian, 117 00:06:36,005 --> 00:06:41,077 tâm trí ta trở nên trùng xuống bởi tất cả những sự nặng nề ấy. 118 00:06:43,180 --> 00:06:45,966 Viện Buffett ở trường đại học Nebraska 119 00:06:45,990 --> 00:06:48,553 mới đây chỉ ra rằng hầu hết giáo viên - 120 00:06:48,577 --> 00:06:52,311 86% ở thời thơ ấu - 121 00:06:52,335 --> 00:06:57,016 phải trải qua một số triệu chứng trầm cảm trong tuần đầu. 122 00:06:57,433 --> 00:07:00,093 Họ chỉ ra rằng cứ mười người thì có khoảng một người 123 00:07:00,117 --> 00:07:04,463 nói rằng có những triệu chứng trầm cảm lâm sàng rõ rệt. 124 00:07:04,843 --> 00:07:08,791 Sự tương tác giữa tôi với đồng nghiệp cùng những kinh nghiệm của riêng tôi 125 00:07:08,815 --> 00:07:12,458 khiến tôi nhận thấy rằng đây là vấn đề chung 126 00:07:12,482 --> 00:07:14,482 cho tất cả các cấp học. 127 00:07:16,580 --> 00:07:18,770 Vậy chúng ta đang lỡ mất điều gì? 128 00:07:19,183 --> 00:07:24,472 Chúng ta đang cho phép điều gì phá vỡ chuỗi xích và làm cách nào để khắc phục? 129 00:07:24,842 --> 00:07:25,992 Trong nghề của mình, 130 00:07:26,016 --> 00:07:29,296 tôi đã chứng kiến hai học sinh của mình tự tử 131 00:07:29,320 --> 00:07:32,156 và một giáo viên tuyệt vời 132 00:07:33,222 --> 00:07:36,373 người mà đã rất yêu thương những đứa trẻ của mình; 133 00:07:36,774 --> 00:07:40,791 vô vàn học sinh phải chịu cảnh vô gia cư; 134 00:07:40,815 --> 00:07:44,749 và những đứa trẻ vào tù ra tội. 135 00:07:45,410 --> 00:07:47,348 Khi những bi kịch này diễn ra, 136 00:07:47,372 --> 00:07:52,116 theo nghi thức sẽ nói là, "Nếu bạn cần ai đó lắng nghe, thì..." 137 00:07:52,140 --> 00:07:54,535 và tôi cho rằng như vậy là không đủ. 138 00:07:55,823 --> 00:07:57,402 Tôi thật may mắn. 139 00:07:57,426 --> 00:08:01,314 Tôi làm việc ở một trường học tuyệt vời dưới sự lãnh đạo xuất chúng. 140 00:08:01,633 --> 00:08:03,926 Tôi làm việc ở một quận lớn 141 00:08:03,950 --> 00:08:07,831 có rất nhiều quan hệ đối tác lành mạnh với các doanh nghiệp cộng đồng. 142 00:08:07,855 --> 00:08:11,188 Họ đã cung cấp một số lượng ngày càng gia tăng 143 00:08:11,212 --> 00:08:13,998 các chuyên gia tư vấn và trị liệu học đường 144 00:08:14,022 --> 00:08:18,120 cùng các nhân viên hỗ trợ để giúp đỡ học sinh của chúng tôi. 145 00:08:19,031 --> 00:08:22,868 Họ thậm chí đưa đến những nhân viên tư vấn miễn phí 146 00:08:22,892 --> 00:08:25,651 như là một phần kế hoạch công việc của chúng tôi. 147 00:08:26,550 --> 00:08:29,577 Nhưng nhiều quận nhỏ và thậm chí một số quận lớn 148 00:08:29,601 --> 00:08:33,608 đơn giản là không thể chi trả nếu không có viện trợ. 149 00:08:36,760 --> 00:08:38,156 (Thở dài) 150 00:08:41,141 --> 00:08:46,846 Mỗi trường học không chỉ cần nhân viên hỗ trợ về mặt xã hội và cảm xúc, 151 00:08:46,870 --> 00:08:51,387 các chuyên gia được đào tạo bài bản có thể tìm ra nhu cầu của cả trường - 152 00:08:51,411 --> 00:08:56,230 không chỉ học sinh, không chỉ giáo viên, mà là cả hai - 153 00:08:56,234 --> 00:08:58,796 mà chúng ta còn cần đến những chuyên gia này 154 00:08:58,820 --> 00:09:02,664 chủ tâm tìm kiếm những người đang kề cận nhất với chấn thương 155 00:09:02,688 --> 00:09:04,815 và giúp đỡ họ. 156 00:09:06,069 --> 00:09:08,617 Rất nhiều trường học đang làm những gì họ có thể 157 00:09:08,641 --> 00:09:10,308 để lấp đầy khoảng cách, 158 00:09:10,332 --> 00:09:12,856 bắt đầu bằng việc thừa nhận việc chúng ta làm 159 00:09:12,880 --> 00:09:14,619 hết sức khó khăn. 160 00:09:15,708 --> 00:09:18,098 Một trường khác ở Lincoln, trường trung học Schoo, 161 00:09:18,122 --> 00:09:20,683 có một buổi gọi là "Thứ tư Lành mạnh." 162 00:09:21,006 --> 00:09:23,482 Họ mời đến các giáo viên yoga cộng đồng, 163 00:09:23,506 --> 00:09:26,799 họ tài trợ những buổi đi bộ quanh khu vực lân cận trong suốt bữa trưa 164 00:09:26,823 --> 00:09:28,230 và tổ chức các sự kiện xã hội 165 00:09:28,254 --> 00:09:31,422 với mong muốn mang mọi người lại gần nhau. 166 00:09:32,032 --> 00:09:35,309 Trường Tiểu học Zachary ở Zachary, Louisiana, 167 00:09:35,333 --> 00:09:37,741 có một buổi gọi là "Cuộc gặp gỡ giữa tuần," 168 00:09:37,741 --> 00:09:40,168 tại đó họ mời các giáo viên tới cùng dùng bữa trưa 169 00:09:40,168 --> 00:09:42,974 và nói về những điều tốt đẹp đang diễn ra 170 00:09:42,998 --> 00:09:46,590 và những gánh nặng đang đè nén trong tim họ. 171 00:09:47,553 --> 00:09:52,939 Các trường này đang tạo không gian cho những cuộc hội thoại có ý nghĩa. 172 00:09:53,552 --> 00:09:56,601 Cuối cùng, một người bạn và đồng nghiệp của tôi Jen Highstreet 173 00:09:56,625 --> 00:09:58,768 dành năm phút mỗi ngày 174 00:09:58,792 --> 00:10:01,331 để viết một ghi chú khuyến khích đồng nghiệp, 175 00:10:01,355 --> 00:10:03,760 để cho họ biết rằng cô ấy nhìn thấy nỗ lực của họ 176 00:10:03,784 --> 00:10:06,538 và lòng nhân từ mà họ sẻ chia với những người khác. 177 00:10:06,595 --> 00:10:09,083 Cô ấy biết rằng năm phút kia 178 00:10:09,107 --> 00:10:12,131 có thể tạo ra hiệu ứng lan tỏa vô giá và mạnh mẽ 179 00:10:12,155 --> 00:10:14,005 đến khắp trường học của chúng ta. 180 00:10:15,782 --> 00:10:22,293 Chuỗi dây được treo trong lớp tôi có ý nghĩa nhiều hơn một vật trang trí. 181 00:10:23,116 --> 00:10:25,352 Những mắt xích ấy treo trên đầu chúng tôi 182 00:10:25,352 --> 00:10:28,850 trong suốt bốn năm mà học sinh đi lại ở phòng học. 183 00:10:29,550 --> 00:10:30,733 Và mỗi năm, 184 00:10:30,757 --> 00:10:35,526 những học sinh cuối cấp quay lại phòng học, phòng 340, 185 00:10:35,550 --> 00:10:39,188 và các em vẫn có thể chỉ ra nơi mắt xích của mình được treo. 186 00:10:39,887 --> 00:10:42,707 Các em nhớ những gì mình đã viết trên đó. 187 00:10:43,403 --> 00:10:46,863 Các em cảm thấy được kết nối và được hỗ trợ. 188 00:10:47,452 --> 00:10:48,900 Và các em có hi vọng. 189 00:10:49,687 --> 00:10:52,417 Chẳng phải đó là những gì tất cả chúng ta cần sao? 190 00:10:52,698 --> 00:10:56,279 Một ai đó đến bên và đảm bảo rằng chúng ta ổn. 191 00:10:57,357 --> 00:10:59,245 Hỏi thăm chúng ta 192 00:10:59,269 --> 00:11:03,219 và gợi nhắc chúng ta rằng ta là một mắt xích. 193 00:11:04,106 --> 00:11:08,245 Thỉnh thoảng, tất cả những gì ta cần chỉ là một sự giúp sức nhỏ bé 194 00:11:08,269 --> 00:11:09,841 để nắm giữ chiếc dập ghim. 195 00:11:11,460 --> 00:11:12,611 Cảm ơn các bạn. 196 00:11:12,635 --> 00:11:18,333 (Vỗ tay)