Khi lên 9 tuổi, tôi đã nghĩ rằng
thầy chỉ là một danh xưng.
Một người đứng lớp và giảng dạy
trong khi học sinh lắng nghe.
Tôi đã học ở một trường tư
cho người thu nhập thấp
trong 5 năm.
Tại đó, tôi thấy rất nhiều bạn bè
không hề có hứng thú với việc học.
Một số không chú ý nghe giảng trong lớp,
còn một số thì nghỉ học triền miên.
Tôi thấy việc đó tạo gánh nặng và áp lực
cho chính các thầy cô.
Điều đó làm tôi tự hỏi:
Sẽ khó khăn đến thế nào
khi là người duy nhất trong lớp
chịu trách nhiệm cho việc học
của cả 40 học sinh?
Điều đó làm tôi thắc mắc:
tại sao học sinh lại cần phải
dựa vào mỗi một thầy cô?
Khi nào thì các học sinh mới nhận ra
có một người thầy trong chính họ?
Tôi muốn làm điều gì đó.
Vì thế, tôi quyết định bất cứ khi nào
có thể, tôi sẽ cố giúp.
Mỗi ngày, tôi giúp cô điểm danh,
ghi lịch làm việc thường ngày trên bảng.
Và trong thời gian thực hành,
tôi sẽ cố gắng giúp đỡ nhóm học sinh
đang chật vật với bài tập.
Và khi cô đi vắng,
tôi sẽ gọi và hỏi cô
những việc tôi có thể giúp.
Sau đó, như đã nói, tôi sẽ quản lớp,
giao từ vựng về học,
vài bài toán để giải, và đôi khi
cả bài tập về nhà.
Càng ngày,
càng có nhiều bạn giúp đỡ tôi hơn.
Dần dà, chúng tôi làm chủ
chính việc học trong lớp.
Việc này kéo dài một thời gian.
Nhưng tôi muốn làm hơn thế!
Nhiều bạn của tôi
cần giúp đỡ trong việc đọc hiểu.
Tôi và bạn tôi Pinky
cực mê đọc sách,
vì thế, chúng tôi thành lập
câu lạc bộ đọc sách.
Trong đó, chúng tôi
có các bạn lớp Bốn, Năm, Sáu
và nhiều trong số đó
có trình độ đọc kém.
Chúng tôi dần đưa cho các bạn
những quyển sách nhiều hình và ít chữ hơn.
Và một khi các bạn
đọc được những quyển ấy,
chúng tôi cố gắng tăng độ khó,
cho các bạn đọc sách nhiều chữ hơn.
Chúng tôi cũng thảo luận nhiều về
nhân vật, tính cách của họ,
các sự kiện chính và ý tưởng trọng tâm
của câu chuyện.
Sau vài buổi, giáo viên lớp tôi kiểm tra
và thấy sự tiến bộ!
Một trong các bạn đó
tăng 1.5 cấp độ đọc chỉ trong một tháng.
Sau cùng,
chúng tôi cũng có thêm vài cơ hội
tổ chức nhóm đọc sách với người lớn tuổi.
Sau những trải nghiệm này,
tôi thấy cực kỳ tự hào vì sự thật,
khoảng thời gian ngắn ấy, tôi đã là thầy,
không phân biệt tuổi tác
và lớp học.
Tôi có một câu hỏi cho tất cả các bạn:
Có những việc gì khiến bạn say mê không?
Tôi chắc là có, vì tôi
có rất nhiều đam mê.
Vài trong số đó là nấu ăn, đan lát,
làm vườn và phác họa.
Tôi có những đam mê này
nhờ những người thầy trong đời.
Những người thầy như ông Farhan,
một trong những người làm vườn ở trường,
giúp tôi học bao điều hay
về hệ sinh thái vĩnh cửu.
Hiện nay, tôi đang học kiểu làm vườn mới
kết hợp nuôi trồng thủy sản và thủy canh.
Hay là mẹ tôi, người dạy tôi nấu ăn,
và tự lập khi bà không ở bên.
Bạn có thể thấy
không ai trong hai người
mang danh xưng là "thầy" cả.
Nhưng họ là thầy
theo cách của họ.
Hãy nghĩ về điều đó. Bạn có
những người thầy như vậy trong đời không?
Tôi chắc là có!
Trong cộng đồng của tôi,
mọi người làm nhiều việc khác nhau
và tôi có thể học nhiều điều từ họ.
Như sự ngăn nắp từ người thu rác,
sự sạch sẽ từ người dọn dẹp,
tính toán từ thợ mộc,
bếp núc từ người nội trợ.
và cách điều hành kinh doanh từ chủ tiệm.
Nhưng liệu ta đã bao giờ cố gắng và
nghĩ về những điều có thể học hỏi từ họ?
Không, ta nghĩ vì tuổi tác, giới tính
và công việc họ làm,
họ chẳng thể dạy ta điều gì.
Nhưng thực ra, họ có thể chỉ dẫn ta
nhiều điều khác.
Tôi tin ai cũng là thầy.
Bạn là thầy, và tôi cũng vậy.
Không quan trọng, ta bao nhiêu tuổi,
trai hay gái, hay làm việc gì.
Tôi tin nếu xem
mỗi người xung quanh là thầy,
ngày nào đó, ta sẽ đạt được
tỉ lệ 1 thầy - 1 trò tuyệt diệu.
Xin cảm ơn!