Billie Jean King: Chào mọi người! (Vỗ tay) Cảm ơn, Pat. Cảm ơn! Wow, làm tôi thấy hứng khởi quá! (Tràng cười) Pat Mitchell: Tốt! Chị biết đấy, khi tôi xem lại lần nữa video của trận đấu, chị chắc hẳn đã cảm thấy như thể số phận của phụ nữ trên thế giới đang nằm trong mỗi cú đánh của chị vậy. Chị có cảm thấy như vậy không? BJK: Trước nhất, Bobby Riggs - ông ấy từng là vậy động viên số một, ông ấy không chỉ là một vận động viên Ông là một trong những người hùng mà tôi luôn ngưỡng mộ. và thực ra, đó chính là lý do mà tôi thắng được ông, vì tôi tôn trọng ông (Tràng cười) Thật đấy - mẹ tôi và đặc biệt là bố tôi luôn nói: "Tôn trọng đối thủ của mình, không bao giờ được xem thường họ" Và ông đã đúng. Hoàn toàn đúng. Nhưng tôi biết nó là về thay đổi xã hội Và tôi thật sự căng thẳng mỗi khi phải nói về nó, và tôi thấy như cả thế giới đang đặt trên đôi vai mình vậy. Và nghĩ, "Nếu thua, tôi sẽ đẩy nữ giới đi lùi lại ít nhất 50 năm." Điều luật IX được thông qua chỉ một năm trước đó - 23/6/1972 Và quần vợt nữ chuyên nghiệp - có 9 người trong chúng tôi ký kết hợp đồng 1-đô la vào năm 1970 - và nhớ là, trận đấu diễn ra vào năm 1973. Đó chỉ mới là năm thứ 3 trong tour thi đấu của chúng tôi nơi mà chúng tôi thật sự có thể chơi, thi thố và kiếm sống. Vậy nên, có 9 người trong số chúng tôi ký hợp đồng 1-đô la đó. và chúng tôi mơ ước bất kỳ cô gái nào, sinh ra ở bất kỳ nơi nào trên thế giới - nếu cô ấy có đủ năng lực - sẽ có đất để cô ấy cạnh tranh và còn kiếm sống nữa chứ. Bởi vì trước năm 1968, chúng tôi kiếm 14 đô-la một ngày và chịu sự quản lý của các tổ chức. Vì vậy mà chúng tôi rất muốn thoát khỏi sự kiềm cặp đó Nhưng chúng tôi biết không phải vì thế hệ của mình; mà là vì các thế hệ tương lai sau này. Bản thân chúng tôi cũng được người đi trước nâng đỡ, đó là lẽ thường. Nhưng mỗi thế hệ đều có cơ hội để phát triển tốt hơn. Đó là những gì tôi thật sự nghĩ đến. Tôi thật sự muốn kết nối tâm hồn và lý trí vào Điều luật IX. Điều luật IX, nếu có ai đó chưa biết, mà thường là nhiều người sẽ không biết, chỉ ra rằng bất kỳ quỹ liên bang nào được chuyển đến trường học, đại học, cả nhà nước lẫn tư nhân, phải phân phối đều cho nam và nữ. Điều đó đã làm thay đổi tất cả. (vỗ tay) Bạn có thể có đạo luật nhưng còn cần phải thay đổi tâm hồn và lý trí để gắn kết với nó Khi đó thì mọi thứ mới hoàn hảo. Điều đó luôn trong tâm trí tôi Tôi muốn bắt đầu sự thay đổi trong tâm hồn lẫn lý trí. Nhưng có 2 điều nảy sinh từ trận đấu đó Cho phụ nữ: sự tự tin, trao quyền. Họ thật ra đã có đủ can đảm để đòi hỏi tăng lương. Một vài người chờ đợi sau 10-15 năm mới dám hỏi. Tôi nói, "Quan trọng nhất, Cô được tăng không?" (Tràng cười) Và họ đã được! Còn đối với đàn ông? Rất nhiều người bây giờ không nhận ra điều đó, nhưng nếu bạn ở độ tuổi 50, 60, hoặc chừng 40, thì bạn ở thế hệ nam giới đầu tiên rơi vào giai đoạn phong trào nữ quyền - dù muốn dù không! (Tràng cười) (vỗ tay) Và đối với nam giới, chuyện gì xảy ra với họ, họ đến gặp tôi - và hầu như, chính nam giới là người luôn rơi lệ, điều này vô cùng thú vị Họ tới, "Billie, khi xem trận đấu tôi còn rất trẻ, và giờ tôi có 1 đứa con gái Và tôi vô cùng hạnh phúc khi đã xem lúc còn là thanh niên." Và một trong những cậu con trai đó, ở độ tuổi 12, có Tổng thống Obama. Và ông đã vói với tôi khi tôi gặp ông: "Cô không nhận ra đấy, tôi đã xem trận đấu khi 12 tuổi. Và giờ tôi có 2 cháu gái, điều đó khiến tôi nuôi dạy con theo một cách khác." Cả nam giới và nữ giới đều đúc kết được nhiều điều từ đó. PM: Và giờ có nhiều thế hệ - ít nhất một hoặc hai - được hưởng thụ sự bình đẳng mà Điều luật IX và các cuộc đấu tranh khác đã mang lại Và cho nữ giới, nhiều thế hệ đã trải nghiệm được tinh thần đồng đội. Họ được chơi theo đội điều chưa từng có trước đây. Vậy là đã có một tiền lệ tạo ra cho vận động viên, những hoạt động nhằm thúc đẩy bình đẳng thu nhập cho vận động viên nữ và Quỹ Thể thao Nữ giới. Vậy giờ chị hướng đến mục tiêu gì đối với Phát kiến Lãnh đạo Bille Jean King? BJK: Tôi nghĩ nó liên quan đến một sự giác ngộ năm 12 tuổi. 11 tuổi, tôi muốn trở thành vận động viên quần vợt số một thế giới một người bạn rủ tôi chơi và tôi nói, "Môn gì vậy?" Gia đình tôi không có truyền thống quần vợt - bóng rổ thì có, và các môn khác Tua nhanh đến năm 12 tuổi, (Tràng cười) tôi cuối cùng cũng bắt đầu tham gia các giải đấu mà ở đó, bạn sẽ được xếp hạng vào cuối năm. Cho nên tôi đã có mộng vào Câu lạc bộ Quần vợt Los Angeles, và bắt đầu nghĩ về môn này, độ ảnh hưởng ít ỏi của nó, cũng như những người chơi ai ai cũng mang giày trắng, mặc đồ trắng, đánh bóng cũng màu trắng. Rồi tự hỏi, ở độ tuổi 12, "Còn những người khác đâu?" Câu hỏi đó cứ quấn lấy tôi. Và thời điểm đó, tôi tự hứa tôi sẽ đấu tranh giành quyền bình đẳng và cơ hội cho nam giới và nữ giới, suốt phần đời còn lại của mình. Và đối với quần vợt, nếu tôi đủ may mắn để trở thành số một - và tôi biết, là một đứa con gái, sẽ khó khăn hơn để gây ảnh hưởng, ở độ tuổi đó - tôi đã có nền tảng này. Và quần vợt là toàn cầu. Và tôi nghĩ, "Bạn biết sao không? Tôi đã có một cơ hội mà ít người có được." Tôi không chắc mình có thể làm được - mới chỉ 12 tuổi thôi mà. Muốn thì chắc chắn rồi, nhưng làm lại là chuyện khác. Tôi chỉ nhớ tôi tự hứa với lòng và cố gắng hết sức để giữ lời hứa đó. Đó là con người thật sự của tôi, chỉ đấu tranh cho mọi người. Và không may, nữ giới được ít hơn. và chúng ta bị xem nhẹ hơn. Nên mối bận tâm của tôi là, Họ phải đi đến đâu? chỉ là... bạn phải như thế. Bạn phải biết đứng lên, phải cất lên tiếng nói của mình. Đó là những điều mà bạn được nghe đi nghe lại liên tục. và tôi đã rất may mắn vì được học hành. Và tôi nghĩ nếu bạn nhìn nhận được thì sẽ làm được. Nếu nhìn nhận được thì sẽ làm được. Bạn nhìn vào Pat, bạn nhìn vào lãnh đạo khác bạn nhìn diễn giả khác nhìn vào bản thân mình bởi vì mọi người - tất cả mọi người - đều có thể làm nên điều phi thường. Mỗi một con người. PM: Và câu chuyện của chị, Billie, đã gợi cảm hứng cho nữ giới khắp nơi. Và giờ với Phát kiến Lãnh đạo Billie Jean King chị còn nhận lấy một trách nhiệm to tát hơn. Bởi một điều ma chúng ta luôn nghe thấy là nữ giới đang cất lên tiếng nói, nỗ lực để đạt đến các vị trí lãnh đạo Nhưng câu chuyện chị đang kể còn to tát hơn thế. Đó là lãnh đạo toàn diện. Và thế hệ này lớn lên, suy nghĩ mang tính toàn diện hơn - BJK: Điều đó không tuyệt vời sao? Nhìn công nghệ xem! Cách mà nó kết nối tất cả chúng ta quả là kinh ngạc! Những gì nó mang lại thật đáng kể. Nhưng Phát kiến Lãnh đạo Billie jean King chủ yếu hướng về lực lượng lạo động, và cố gắng thay đổi nó, để làm sao, mọi người đến chỗ làm có thể là chính mình. Bởi vì hầu hết chúng có hai công việc: Một, phải phù hợp - tôi sẽ lấy một ví dụ điển hình nhất. Một người phụ nữ Mỹ gốc Phi dậy sớm trước một tiếng để đi làm, duỗi thẳng tóc tai trong nhà vệ sinh, vào nhà vệ sinh chừng 4, 5, 6 lần một ngày để duỗi thẳng tóc, để làm bản thân mình phù hợp. Vậy cô ấy đang làm hai việc Một công việc bất kỳ nào khác đang có cô ấy còn phải làm bản thân phù hợp. Hoặc như một người đàn ông nghèo khó có tấm bằng dip-lô-ma - học ở đại học Michigan, nhưng anh không bao giờ đả động đến khó khăn của mình khi còn trẻ chỉ là không nói đến nó. Cho nên, anh ta phải chắc người ta nhìn mình như người có học thức và rồi một anh chàng đồng tính có một đội trong NFL liên quan đến bóng bầu dục của Mỹ, nếu ai đó chưa biết, đó là chuyện lớn, nghe vô cùng nam tính và anh ta nói suốt về nóng bầu dục. bởi vì anh là người đồng tính và không muốn ai biết điều đó. Và cứ như thế. Mong mỏi của tôi là mọi người đều có thể là chính mình 24/7, đấy là kết quả sau cùng. Và chúng ta nắm bắt bản thân, tôi nắm bắt mình đến ngay nàu Ngay cả là người đồng tính tôi vẫn nắm bắt bản thân, kiểu như, (giật nẩy người) một chút khó chịu, hơi nhộn trong ruột một tí, cảm thấy không thoải mái trong chính lớp da của mình. nên, tôi nghĩ bạn cần tự hỏi - Tôi muốn mọi người là chính mình, bất kể thế nào, cứ là chính mình. PM: Và nghiên cứu đầu tiên của Phát kiến Lãnh đạo chỉ ra là, những ví dụ mà chị vừa đưa ra - hầu hết chúng ta gặp vấn đề với việc sống thật với mình. Nhưng chúng ta lại vừa nhìn vào thế hệ Millennials (generation Y) thế hệ được thừa hưởng tất cả những cơ hội công bằng - có thể không hoàn toàn nhưng có ở mọi nơi - HJK: Đầu tiên, tôi rất may mắn. Hợp tác với Teneo, một công ty chiến lược tuyệt vời. Nhờ đó mà tôi có thể làm được việc này. Hai lần trong cuộc đời mình tôi thực sự có được sự trợ giúp tốt từ những người đàn ông Lần đầu là với Philip Morris trong giải Virginia Slims và lần này là lần thứ 2 trong suốt cuộc đời mình. Và rồi Deloitte. Điều duy nhất tôi muốn là dữ liệu - thực tế. Cho nên Deloitte tiến hành một cuộc khảo sát và có hơn 4,000 người trả lời khảo sát và hiện tại chúng tôi tiến hành trong công sở. Và thế hệ Millennials cảm thấy gì? Chà, họ cảm thấy nhận nhiều lắm, nhưng điều tuyệt vời ở họ - bạn biết đấy, thế hệ của chúng ta kiểu như "Ờ, chúng ta sẽ đi trình diện." Rồi nếu bạn bước vào phòng, bạn sẽ thấy tất cả mọi người Nhưng thời đó, bây nhiêu không đủ; đấy lại là một điều tốt! thế nên, thế hệ Millennials tuyệt ở chỗ họ muốn kết nối, muốn được gắn kết. Họ chỉ muốn bạn nói cho họ biết bạn đang nghĩ gì, cảm thấy gì, và rồi tìm ra giải pháp. Họ là người giải quyết vấn đề và tất nhiên, thông tin chỉ nằm ở đầu ngón nay của bạn so với thời đại mà tôi lớn lên. PM: Nghiên cứu đã cho chị biết gì về thế hệ millennials? Họ sẽ tạo nên sự khác biệt chứ? Họ có tạo ra một thế giới với lực lượng lao động được tham gia toàn diện BJK: Vào năm 2015, 75% lực lượng lao động toàn cầu sẽ là thế hệ millennials. Tôi nghĩ họ sẽ giúp giải quyết vấn đề. Tôi nghĩ có có đủ điều kiện để làm được điều đó. Tôi biết họ quan tâm nhiều lắm. Họ có ý tưởng lớn và có thể làm nên việc lớn. Tôi muốn theo kịp với giới trẻ Tôi không muốn bị bỏ lại phía sau. (Tràng cười) PM: Tôi không nghĩ sẽ xảy ra điều đó đâu! Nhưng những gì chị thấy từ nghiên cứu về thế hệ millennials không phải là những trải nghiệm mà hầu hết mọi người đều có với thế hệ này BJK: không, nếu chúng ta muốn nói - Ok, tôi đã làm một khảo sát nhỏ của mình. Tôi đã nói chuyện với thế hệ Boomers, sếp của millennials, và tôi hỏi, "Bạn nghĩ gì về thế hệ millennials?" Tôi rất hào hứng, như thể đó là câu hỏi hay vậy và họ làm bộ mặt thế này - (Tràng cười) "Oh, ý chị là thế hệ 'Me (cái tôi)' à?" (Tràng cười) Tôi nói, "Thật là bạn nghĩ thế sao?" Vì tôi nghĩ họ thực sự có bận tâm về môi trường và hầu hết mọi thứ. Và họ tiếp, "Oh Billie, bọn chúng không thể tập trung được." (Tràng cười) Người ta đã chứng minh rằng khoảng thời gian trung bình mà một người 18 tuổi tập trung được là 37s (Tràng cười) Họ không thể tập trung. Và họ bất cần. Tôi vừa nghe một câu chuyện vào một tối : một phụ nữ làm chủ một ga-la-ri và có thuê vài người làm. Cô nhận được một tin nhắn từ một trong số nhưng người làm đó, kiểu như một thực tập sinh, mới bắt đầu thôi - viết là, "À nhân tiện, em tới trễ tí vì em đang ở chỗ làm tóc." (Tràng cười) Khi cô bé tới, cô chủ nói, "Chuyện gì thế này?" Cô bé đáp lại, "oh, em tới trễ, xin lỗi, sao rồi chị? Cô bảo, "à, đoán xem? Chị muốn em nghỉ việc, em xong rồi." Co bé trả lời, "Ok" (Tràng cười) Không thành vấn đề! PM: Này Billie, câu chuyện đó tôi biết, nhưng đó là điều khiến Boomers sợ - Tôi chỉ kể mọi người nghe - tôi nghĩ chia sẻ được thì tốt. (Tràng cười) Không, chúng tốt cho chia sẻ, bởi vì chúng ta là chính mình là những gì chúng ta đang cảm nhận. nên chúng ta phải nhìn theo cả hai hướng, bạn biết đấy. Nhưng tôi có một niềm tin to lớn bởi vì - nếu các bạn làm trong thể thao như tôi - mỗi thế hệ đều trở nên tốt hơn. Đó là thực tế. Với Quỹ Thể thao Nữ giới bênh vực cho Điều lệ IX, bởi vì chúng ta đang cố bảo vệ luật pháp vì nó luôn ở vào một vị thế mỏng manh lắm, nên chúng tôi rất bận lòng, và phải nghiên cứu rất nhiều. Điều đấy rất hệ trọng với chúng tôi. và tôi muốn nghe từ mọi người. Nhưng chúng ta thực sự phải bảo vệ những gì điều luật IX đề cập trên toàn cầu Và bạn có nghe Tổng thống Carter nói về việc Điều luật IX được bảo vệ ra sao. Và bạn có biết bất kỳ một vụ kiện nào mà nữ giới khởi xướng, ít nhất là trong thể thao, ở bất kỳ chế độ nào - đều thắng không? Điều luật IX là để bảo vệ chúng ta. Và nó thật tuyệt vời. Nhưng chúng ta vẫn phải thắng được tâm hồn và lý trí - tâm hồn và lý trí để kết nối...... PM: Vậy điều gì đánh thức chị mỗi sáng? Điều gì đã giúp chị duy trì công việc của mình, duy trì tranh đấu cho bình đẳng, và mở rộng nó, luôn khám phá các lĩnh vực mới, các giải pháp mới...? BJK: Tôi luôn khiến bố mẹ tôi nổi điên bởi tôi lúc nào cũng là đứa trẻ hiếu kỳ. Tôi có động lực rất cao. Em trai tôi là cầu thủ bóng chày Major League Bố mẹ tôi khó khăn nên không quan tâm chúng tôi giỏi thế nào. (Tràng cười) và chúng tôi khiến họ phát điên bởi vì chúng tôi luôn tiến tới bởi vì chúng muốn là người giỏi nhất. Và tôi nghĩ đó là vì những gì tôi nghe từ các bài nói chuyện trên TED hôm nay. Tôi lắng nghe những người phụ nữ này, tôi lắng nghe từ nhiều người, lắng nghe tổng thống Carter - đã 90 tuổi rồi - và ông tung ra những số liệu mà bản thân tôi không bao giờ - tôi phải đi và nói, "Xin lỗi, chờ một phút, tôi cần lấy danh sách mấy số liệu này." Ông có thể bung ra - ý tôi là, tuyệt vời, tôi xin lỗi. PM: Ông là một người tuyệt vời (Vỗ tay) BJK: và rồi bạn có Tổng thống Mary Robinson, cựu tổng thống - Cảm ơn, người Ai-len! 62 phần trăm! LGBTQ! Vâng! (Tràng cười) Quốc hội sẽ biểu quyết vào tháng 6 vấn đề hôn nhân đồng giới, đây là những điều có thể rất khó lọt tai với một số người. Nhưng cần phải nhớ là, mỗi một người là một cá thể, một con người, với trái tim đang đập quan tâm và muốn sống cuộc sống thật của chính mình. OK? Bạn không cần phải đồng tình với ai đó, nhưng mỗi người đều có cơ hội. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều có một bổn phận phải tiếp tục thúc đẩy sự thay đổi. Và những người này đã khơi gợi nhiều cảm hứng. Ai cũng quan trọng. Mỗi người là một tác nhân ảnh hưởng. Các bạn đang nghe ngoài kia, những người ở đây - Mỗi người là một tác nhân ảnh hưởng. Đừng bao giờ quên điều đó, OK? Đừng bao giờ từ bỏ. PM: Billie, chị luôn là niềm cảm hứng cho chúng tôi. BJK: Cảm ơn, Pat! (Vỗ tay)