Lúc học lớp 6, tôi có dính vào một vụ ẩu đả ở trường. Tuy không phải lần đầu tiên tôi đánh nhau, nhưng là lần đầu tiên nó xảy ra ở trường học. Đó là cuộc đụng độ của tôi với một thằng cao hơn tôi một ft. Cậu ta hơn hẳn tôi về mặt thể chất và đã trêu chọc tôi trong nhiều tuần qua. Vào tiết Thể dục, cậu ta đạp lên giày tôi và không chịu xin lỗi. Tôi tức giận, túm lấy thằng nhóc và quật xuống đất. Trước đó tôi từng tập judo. (Tiếng cười) Cuộc ẩu đả chưa đến 2 phút, nhưng nó như một cơn cuồng phong cuồn cuộn trong tôi từ một người thoát khỏi tấn công tình dục, từ một bé gái chịu đựng với sự ruồng bỏ và phải chịu đựng bạo lực trong nhiều khía cạnh của cuộc sống. Tôi đã chiến đấu với tên đó, đánh lại những người đàn ông và những thằng nhóc đã xâm phạm cơ thể tôi trong khi nền văn hóa dạy tôi phải giữ im lặng. Một giáo viên đã chặn cuộc ẩu đả và bà hiệu trưởng gọi tôi đến văn phòng. Thay vì hỏi, '' Monique, em bị làm sao thế?'' Bà ấy cho tôi thời gian bình tĩnh và hỏi, ''Chuyện gì đã xảy ra vậy?'' Các nhà giáo luôn đồng cảm với tôi. Họ hiểu tôi. Họ biết tôi thích đọc và vẽ, họ biết tôi mê đắm các hoàng tử. Họ dùng điều đó để giúp tôi hiểu tại sao hành động của tôi và các bạn cùng lớp,lại ảnh hưởng đến cộng đồng giáo dục mà họ đang gây dựng. Họ không hề đình chỉ tôi; hay báo cảnh sát. Cuộc đụng độ không ngăn tôi đến trường ngày sau đó. Không cản trở việc tôi tốt nghiệp; và trở thành giáo viên. Câu chuyện thế này thường không được chia sẻ bởi nhiều bé gái da đen tại Mỹ, cũng như trên thế giới. Ta đang trải qua cuộc khủng hoảng mà các bé gái da đen đang bị xui đuổi bất công tại học đường -- không phải vì họ đe dọa đến sự an toàn nơi học đường mà vì họ cho rằng trường học là nơi dành cho sự trừng phạt và hắt hủi. Đó là điều tôi nghe được từ những cô bé da đen ở đất nước này. Đó không có nghĩa là không thể vượt qua. Ta có thể thay đổi câu chuyện. Hãy bắt đầu với một vài dữ liệu. Theo phân tích của Viện Tư pháp Phụ nữ da đen Quốc gia dữ kiện về quyền công dân được tổng hợp bởi Bộ Giáo dục Hoa Kì, thì những bé gái da đen là nhóm nữ duy nhất có tỉ lệ cao bất thường trong số những trường hợp bị kỉ luật tại trường. Không có nghĩa là các bé gái khác không trải qua việc kỉ luật loại trừ và các nữ sinh khác cũng chiếm một phần lớn trong các mục khác của danh sách. Nhưng các nữ sinh da đen là nhóm duy nhất chiếm phần lớn trong mọi trường hợp. Khả năng của các nữ sinh da đen cao hơn bảy lần so với nữ sinh da trắng bị đình chỉ học ít nhất là một lần và cao hơn ba lần so với những bạn học da trắng và Latin bị chuyển tới tòa án vị thành niên. Nghiên cứu mới của Trung tâm Georgetown về nghèo đói và bất bình đẳng đã một phần giải thích được vì sao có sự chênh lệch này khi họ cho rằng các bé gái da đen trải qua định kiến về tuổi tác, họ trông già dặn hơn những cô bạn da trắng cùng tuổi. Nghiên cứu cũng chỉ ra mọi người nghĩ rằng các cô bé da đen cần ít sự dạy bảo hơn, ít bao bọc hơn, để hiểu hơn về tình dục và độc lập hơn so với các cô bạn da trắng. Nghiên cứu cũng cho thấy sự chênh lệch về nhận thức bắt đầu khi các bé gái lên năm. Nhận định sai lệch đó vẫn tiếp tục tăng và lên đến đỉnh điểm ở độ tuổi từ 10 đến 14. Ta có thể thấy được hệ quả. Một bé gái lớn hơn tuổi thật có thể bị đối xử nghiêm khắc hơn, bị bắt lỗi khi cô ấy sai và thành nạn nhân khi bị xâm hại. Một bé gái nghĩ có điều gì đó không ổn với mình, hơn là thấu hiểu bản thân. Những cô bé da đen thường bị coi là quá ồn áo, dữ dằn khó chịu và dễ gây chú ý. Bị đem so sánh dựa trên tiêu chuẩn với các bé gái màu da khác mà không ai quan tâm cuộc đời cô bé ra sao hay những chuẩn mực văn hóa của cô bé. Điều này không chỉ xảy ra ở Mỹ. Ở Nam Phi, các bé gái da đen tại trường trung học Nữ Pretoria không được khuyến khích đến trường với mái tóc tự nhiên của mình, nếu không qua quá trình hóa học. Họ đã làm gì? Họ đã phản đối. Thật tuyệt để thấy hầu hết cộng đồng toàn cầu thấu hiểu được những bé gái khi chúng dám nói lên sự thật. Vẫn có những người xem chúng như những kẻ gây rối, do họ dám đặt câu hỏi, "Không phải châu Phi thì ở đâu tôi mới là người da đen?" (Tiếng cười) (Vỗ tay) Đó là một câu hỏi hay. Trên thế giới, các cô bé da đen vẫn đang đấu tranh. Trên thế giới, những cô gái da đen đấu tranh để được công nhận, làm việc để được tự do và chiến đấu để được vào một môi trường an toàn để học tập. Ở Mỹ, các bé gái qua tuổi chập chững biết đi, có thể bị bắt vì gây sự trong lớp. Các nữ sinh trung học đang bị cô lập trong trường học vì mái tóc tự nhiên của họ hay cách họ ăn mặc. Các nữ sinh cấp ba phải hứng chịu bạo lực bởi các sĩ quan cảnh sát trong trường học. Liệu đâu là nơi họ tránh được sự khiển trách và trừng phạt? Không đơn thuần là những vụ việc kể trên. Là một nhà giáo và nhà nghiên cứu, Tôi có cơ hội được làm việc với những bé gái như Stacy, người tôi đã miêu tả trong cuốn sách "Pushout", cô bé phải đấu tranh vì gắn với bạo lực. cô vượt qua các phân tích về khoa học thần kinh và cấu trúc mà khoa học yêu cầu liên quan đến những trải nghiệm về tuổi thơ bất hạnh hình thành việc cô bé tham gia vào bạo lực và kết luận cô bé là một '' đứa trẻ có vấn đề,'' phần lớn đó là ngôn ngữ mà các nhà giáo sử dụng để đình chỉ cô bé. Nhưng đây mới là vấn đề. Khi bị cô lập, sự tách rời và tác hại từ nội tâm hóa lớn dần. Khi các bé gái đụng độ, chúng ta không nên làm ngơ, hãy cho chúng làm hòa. Giáo dục là một bộ phận bảo hộ quan trọng chặn việc liên quan đến hệ thống pháp luật hình sự. Chúng ta nên tạo nên các chính sách và tập tục để giúp các bé gái học tập, hơn là đẩy họ ra xa nó. Đó là lí do tôi cho rằng giáo dục là công việc tự do. Khi các bé gái cảm thấy an toàn, họ có thể học tập. Khi an toàn không được bảo đảm, họ đấu tranh. họ chống đối, tranh cãi, trốn chạy hoặc đầu hàng. Bộ não sẽ ở trạng thái phòng vệ khi đối mặt với mối đe dọa. Khi trường học còn là một mối đe dọa, một phần tác hại trong cuộc sống của các cô bé, họ vẫn sẽ kháng cự. Nhưng khi trường học trở thành nơi để hàn gắn, thì họ sẽ đến để học tập. Vậy thế nào là một trường học để hàn gắn? Đầu tiên, chúng ta phải chấm dứt ngay những quy định và tập tục lên kiểu tóc và quần áo của các bé gái. (Vỗ tay) Hãy tập trung vào điều họ học và học như thế nào hơn là kiểm soát cơ thể họ để tạo cơ hội cho nạn cưỡng hiếp hay phạt những đứa trẻ vì hoàn cảnh của chúng. Đây là nơi để phụ huynh và người lớn có thể tham gia. Hãy bắt đầu thảo luận với trường học và khuyến khích họ thay đổi quy định về quần áo và các chính sách lên những hành vi khác như một dự án cộng tác, với phụ huynh và học sinh, để tránh khỏi kì thị và thiên vị. Hãy nhớ rằng, một số quy định có hại nhất không phải bằng văn bản. Vì vậy chúng ta phải nỗ lực hơn nữa, để thay đổi định kiến cho thấy cách nhìn nhận của chúng ta về con người thật của các nữ sinh da đen, hay những gì ta nghe. Hãy tình nguyện tại trường học và thiết lập sự công bằng và các nhóm thảo luận về yếu tố giới tính? với các nữ sinh da đen, người Latin hay bản địa và các học sinh khác phải chịu sự xa lánh ở trường học nhằm tạo một nơi an toàn nhằm phát triển nơi các em sự trải nghiệm và nhân cách. Nếu muốn trường học trở thành một nơi để hàn gắn, cảnh sát không nên có mặt tại trường học và hãy tăng số lượng các cố vấn. (Vỗ tay) Giáo dục là một công việc tự do. Dù quan điểm của bạn ra sao, chúng ta đều phải đấu tranh cho tự do. Tin vui là đã có một số trường học đang thiết lập môi trường học đường nơi mà các nữ sinh đều thấy họ thuần khiết và được yêu thương. Trường Nữ sinh tư thục ở Columbus, Ohio là một điển hình. Họ trở thành hình mẫu tiêu biểu khi tuyên bố rằng không có hình phạt nào dành cho những nữ sinh "có thái độ không tốt." Ngoài việc xây dựng -- Về cơ bản, là họ tạo được tính liên tục về các chọn lựa cho việc đình chỉ, trục xuất và bắt giữ. Bên cạnh việc xây dựng một cơ chế nhằm tái tạo công lý, họ đã cải thiện mối quan hệ giữa giáo viên và học sinh bằng việc đảm bảo mỗi học sinh đều có người lớn dẫn dắt khi họ gặp khủng hoảng. Họ cũng xây dựng không gian dọc hành lang và trong lớp học để nữ sinh có thể họp lại khi cần thiết. Họ cũng thiết lập chương trình tư vấn nhằm mang lại các cơ hội cho nữ sinh bắt đầu mỗi ngày với ý niệm phát triển niềm tin vào bản thân, kĩ năng giao tiếp và đặt ra mục tiêu. Ở đây, Họ lưu tâm đến tuổi thơ bất hạnh của các nữ sinh thay vì lờ đi. Họ tiến lại gần thay vì bước ra xa. Kết quả là, tỉ lệ trốn học và đình chỉ giảm bớt, và các nữ sinh đã sẵn sàng để học tập vì họ biết các giáo viên quan tâm đến mình. Điều này rất quan trọng. Trường học lồng ghép nghệ thuật và thể thao vào chương trình giảng dạy hoặc triển khai chương trình cải cách, như tái tạo công lý, chánh niệm hay thiền định, mở ra cơ hội để các nữ sinh hàn gắn lại mối quan hệ với người khác, cũng như chính bản thân họ. Nhằm giải quyết các thương tổn phức tạp và lâu dài mà học sinh phải đối mặt đòi hỏi chúng ta tin vào các trẻ em và thanh thiếu niên để tạo dựng các mối quan hệ, và phương pháp học tập, các nguồn lực về con người và tài chính cùng các phương tiện khác nhằm chữa lành vết thương cho các em, để các em có thể học tập. Trường học nên là nơi chúng ta quan tâm những bé gái dễ tổn thương nhất như để tạo ra một văn hóa học đường lành mạnh. Chúng ta cần nhận ra lời hứa của các cô bé khi họ phải đấu tranh với nghèo đói và nghiện ngập; chống chọi với nạn mua bán tình dục hay các hình thức bạo lực khác; khi các em ngang tàn nhất, và cả khi yếu mềm nhất. Chúng ta giúp họ tìm được hạnh phúc trí tuệ và cảm xúc xã hội cho dù váy của các em có chạm đầu gối hay chỉ ở giữa đùi hay ngắn hơn, Đây có vẻ là một yêu cầu khó trong một thế giới bám vào nỗi sợ chính trị để trường học là nơi các cô bé có thể hàn gắn và phát triển, nhưng chúng ta phải quyết tâm lấy đó làm mục tiêu. Nếu chúng ta cam kết rằng giáo dục là một công việc tự do, chúng ta có thể thay đổi các điều kiện giáo dục để không bé gái nào, kể cả những em dễ bị tổn thương nhất, bị đẩy ra khỏi trường học. Đó là chiến thắng dành cho tất cả chúng ta. Cảm ơn. (Vỗ tay)