Hôm nay tôi sẽ bàn về sự tức giận.
Khi tôi lên 11,
nhìn thấy đám bạn phải bỏ học
vì bố mẹ họ không đủ tiền
mua nổi sách giáo khoa
khiến tôi tức giận.
Khi tôi 27,
nghe về hoàn cảnh của
một người cha nô lệ
con gái ông sắp bị bán
cho một nhà thổ
khiến tôi tức giận.
Ở tuổi 50,
nằm sõng soài trên phố,
giữa vũng máu,
cùng với con trai mình,
khiến tôi tức giận.
Các bạn thân mến, trong hàng thế kỉ
chúng ta được dạy "tức giận là xấu".
Bố mẹ ta, thầy cô giáo, các vị mục sư -
họ đã dạy ta cách kiềm chế
và kìm nén cơn giận dữ.
Nhưng tôi đang hỏi tại sao?
Tại sao chúng ta không thể biến cơn giận
thành một thứ tốt đẹp cho xã hộ?i
Sao ta không dùng sự tức giận
để đương đầu và thay đổi
sự xấu xa độc ác?
Đó là cách tôi đã cố thực hiện.
Các bạn,
hầu hết những ý tưởng sáng tuyệt vời
nhất của tôi xuất phát từ cơn giận dữ.
Như năm tôi 35 tuổi, ngồi trong
một phòng giam nhỏ khóa kín.
Tôi đã tức giận cả đêm.
Nhưng chính nó là nơi sản sinh
ra một ý tưởng mới.
Tuy nhiên, tôi sẽ trở lại điều này sau.
Hãy bắt đầu với câu chuyện tôi đã
có cái tên của riêng mình như thế nào.
Tôi ngưỡng mộ Mahatma Gandhi từ khi còn nhỏ.
Gandhi đã chiến đầu và lãnh đạo
cuộc chiến giành tự do cho Ấn Độ.
Nhưng quan trọng hơn cả,
ông ấy đã dạy chúng ta cách đối xử
với những tầng lớp đáng thương nhất,
những con người cùng khổ,
với cả nhân phẩm và sự trân trọng.
Vì thế, khi Ấn Độ đang kỉ niệm
trăm năm ngày sinh Mahatma Gandhi
năm 1969
lúc đó tôi 15 tuổi
một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi,
Sao chúng ta không kỉ niệm nó
theo cách khác nhỉ?
Tôi biết, có lẽ nhiều người biết rằng
ở Ấn Độ, rất đông người dân
sinh ra trong tầng lớp dưới đáy xã hội.
Và họ bị cư xử như những người
đáng kinh tởm.
Họ là những người
bị tước quyền đi vào các ngôi đền,
họ thậm chí không thể vào các ngôi nhà,
cửa hàng của người thượng lưu
Và tôi đã bị thuyết phục
bởi những nhà lãnh đạo thị trấn tôi
những người lên tiếng chống lại
sự phân hóa tầng lớp và sự khinh bỉ
nối tiếp lý tưởng của Gandhi.
Như được truyền cảm hứng, tôi đã nghĩ,
hãy cùng nhau làm phép thử
bằng cách mời những người này đến
ăn đồ ăn sẵn và được phục vụ
bởi cộng đồng những người bị khinh miệt.
Tôi đã tìm đến những người nổi tiếng
thuộc tầng lớp hạ đẳng
cố thuyết phục họ,
nhưng thật khó nghĩ đối với họ.
Họ nói với tôi "Không, không.
Không thể được. Điều đó chưa từng xảy ra"
Tôi đã nói "Hãy nhìn những vị lãnh tụ này,
Họ thật vĩ đại, họ chống lại
sự khinh bỉ.
Họ sẽ đến. Nếu không ai đến,
chúng ta cứ thử xem"
Những người này nghĩ tôi còn quá ngây thơ.
Cuối cùng, họ bị thuyết phục.
Những người bạn của tôi và tôi cùng đạp xe đi mời những nhà lãnh đạo chính trị.
Và tôi rất vui mừng, hơn thế nữa, rất phấn khích
khi thấy từng người họ đồng ý đến.
Tôi nghĩ, " Một ý tưởng tuyệt vời! Chúng ta có thể đưa ra một phép thử.
Chúng ta có thể mang đến sự thay đổi cho xã hội"
Và ngày này đã đến.
Tất cả những người nổi tiếng, ba người phụ nữ và hai người đàn ông
họ đều đồng ý đến.
Tôi tưởng tượng rằng họ mặc những bộ trang phục thật đẹp,
mua những loại mới nhất,
tắm gọi kĩ càng.
Vì tất cả chỉ là phi lý nếu họ làm như vậy.
Đó là thời khắc của sự thay đổi.
Họ đã tập hợp với nhau. Thức ăn đã nấu chín.
Lúc đó, đồng hồ chỉ 7 giờ.
Đến 8 giờ, chúng tôi vẫn tiếp tục chời đợi
vì việc những nhà lãnh đạo đến trễ không phải là không có,
trong khoảng một tiếng hoặc hơn thế.
Và rồi sau 8 giờ, chúng tôi đạp xe đến nhà những nhà lãnh đạo này,
để gợi nhắc họ.
Người vợ của một nhà lãnh đạo nói với tôi,
"Xin lỗi, anh ấy đang đau đầu, có thể anh ấy sẽ không đến."
Nên tôi đi đến nhà người khác
và người vợ của ông ta nói với tôi: "Được rồi, các cháu cứ đi đi, anh ta chắc chắc sẽ đến."
Nên tôi nghĩ bữa tiệc đó cũng sẽ diễn ra,
mặc dù quy mô bữa tiệc không được to lắm.
Tôi trở về khu công viên mới được xây Mahatma Gandhi, địa điểm diễn ra bữa tiệc.
Và lúc đó đã 10 giờ.
Nhưng không ai trong số họ xuất hiện.
Điều đó khiến tôi rất tức giận.
Tôi đứng tựa bên cạnh bức tượng của Mahatma Gandhi.
Tôi trở nên trầm cảm, và hơn thế, tôi kiệt sức.
Và rồi nằm cạnh bên đống thức ăn.
Tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Nhưng sau khi cắn miếng thức ăn đầu tiên,
tôi đã khóc một cách nức nở.
Và đột nhiên, tôi cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai.
Một bày tay ấm áp của một người phụ nữ nổi tiếng
Và bà ấy nói với tôi, "Kailash, tại sao cháu khóc?"
Cháu đã làm được một điều.
Cháu đã ăn được thức ăn của những người nổi tiếng,
điều này dường như chưa từng xảy ra trong ký ức chúng ta.
Bà ấy nói: "Cháu đã chiến thắng hôm nay."
Và thưa các bạn, bà ấy đã đúng.
Tôi quay trở về nhà, một lúc sau nửa đêm,
giật mình khi thấy vài người lớn tuổi thuộc tầng lớp quý tộc
cùng ngồi ở sân nhà tôi.
Tôi thấy mẹ và những cụ già đang khóc
và họ đang nài nỉ những người này
vì những người này đe đọa sẽ trục xuất tất cả gia đình tôi.
Và các bạn biết đó, trục xuất gia đình là một sự trừng phạt nặng nề nhất trong xã hội
mà một người có thể nghĩ ra.
Nhưng một cách nào đó, những người này đồng ý chỉ trừng phạt tôi, và sự trừng phạt đó chính là sự thanh lọc.
Điều đó có nghĩa tôi phải đi xa 600 dặm khỏi thị trấn của mình
đến sông Ganges để rửa sạch tâm hồn trong dòng nước thánh.
Và rồi sau đó tôi nên tổ chức một buổi lễ cho các vị mục sư, chính xác là 101 vị,
rửa chân cho họ và uống thứ nước đó.
Điều này hoàn toàn vô lý,
và tôi đã từ chối sự trừng phạt đó.
Vậy họ trừng phạt tôi như thế nào?
Tôi bị cấm vào nhà bếp và phòng ăn.
Đồ dùng của tôi bị chia.
Nhưng vào ban đêm khi tôi giận dữ, họ sẽ lại muốn trục xuất tôi.
Thế là tôi quyết định từ bỏ cả hệ thống dòng tộc.
(Vỗ tay)
Và điều đó dường như là điều khả thi khi
thay đổi họ và tên
bởi vì ở Ấn Độ, đa số tên họ của chúng ta có chung tên họ với dòng tộc.
Nên tôi, đã quyết định từ bỏ tên họ của mình.
Và từ đó đến nay, tôi tự đặt tên cho mình: Satyarthi
có nghĩa là: "Người tìm sự thật."
(Vỗ tay)
Và đó là sự khởi đầu cho sự thay đổi cơn giận dữ của tôi.
Các bạn, có thể một trong các bạn kể cho tôi rằng,
tôi đã làm gì trước khi là một nhà hoạt động về quyền trẻ em?
Có ai biết không?
Không.
Tôi đã là một kỹ sư, một kỹ sư điện tử.
Tôi đã học cách mà năng lượng
từ những ngọn lửa đang bùng cháy, dầu mỏ,
các vụ nổ hạt nhân bên trong lò,
những dòng chảy thịnh nộ của những con sông,
những cơn gió giận dữ,
có thể chuyển hóa thành ánh sáng và sự sống của hàng triệu sinh linh.
Tôi cũng đã học cách mà những loại hình năng lượng khó có thể kiểm soát
có thể được ổn định phục vụ cho nhu cầu xã hội tốt hơn.
Nên tôi quay trở lại với câu chuyện về tôi lúc tôi bị giam trong ngục:
Tôi đã rất vui mừng khi giải phóng hàng tá trẻ em khỏi kiếp nô lệ,
và giao các em cho phụ huynh chúng.
Tôi khó có lời nào diễn tả sự vui mừng khi mang đến sự tự do cho một đứa bé.
Tôi đã rất hạnh phúc.
Nhưng khi tôi đang đợi cho chuyến tàu trở về thị trấn quê hương tôi, Delhi
Tôi thấy có hàng tá trẻ em đang tiến đến;
chúng đang bị mua bán.
Vì thế tôi dừng chân những đứa bé này
rồi kể cho cảnh sát
Vị cảnh sát, thay vì giúp đỡ tôi
thì lại đưa tôi vào trong chuồng bé tí này, như một con vật.
Và đó là đêm của sự giận dữ
khi mà một trong những ý tưởng vĩ đại và sáng suốt nhất hình thành.
Tôi nghĩ rằng nếu như tiếp tục giải phóng 10 đứa trẻ, thì vẫn sẽ có thêm 50 sẽ bị mua bán,
điều đó chưa hoàn tất.
Và tôi tin vào sức mạnh của những người tiêu dùng,
và để tôi kể cho các bạn nghe đây là lần đầu tiên
khi mà một chiến dịch được tôi tiến hành hoặc ở bất cứ đâu trên thế giới,
để giáo dục và cảm hóa những người tiêu dùng
đê hình thành việc giải thoát lao động
Ở Châu Âu và Châu Mỹ, chúng tôi đã rất thành công,
Và chiến dịch cũng đã mang lại kết quả trong việc giảm thiểu số lượng lao động trẻ em
ở các quốc gia Nam Á khoảng 80%.
(Vỗ tay)
Không chỉ thế, sức mạnh của sự tiên dùng, hoặc chiến dịch tiêu dùng
càng lúc gia tăng ở các quốc gia và nền công nghiệp khác,
có thể là sô cô là, có thể là quần áo, có thể là giày dép - tất cả đều vượt xa
Sự giận dữ của tôi ở tuổi 11,
khi phát hiện việc giáo dục cho mọi trẻ em quan trọng như thế nào,
Tôi có một ý tưởng về việc thu gom sách và giúp đỡ cho những trẻ em nghèo.
Tôi đã tạo ra một ngân hàng sách ở tuổi 11
Nhưng tôi không ngừng ở đó.
Đến nay, tôi đã cùng hợp tác
với một chiến dịch xã hội lớn nhất thế giới cho việc giáo dục
đó là the Global Campaign for Education.
Chiến dịch đã giúp thay đổi hoàn toàn lối suy nghĩ đối với việc giáo dục
từ việc từ thiện cho đến các quyền của con người,
và nó đã giảm thiểu lượng trẻ em thất học
một nửa trong suốt 15 năm.
(Vỗ tay)
Sự giận dữ của tôi ở tuổi 27,
việc giải thoát cho cô gái đang chuẩn bị bán vào một nhà thổ
đã cho tôi một ý tưởng
lập nên một chiến lược giải cứu,
giải thoát trẻ em khỏi nô lệ.
Và tôi đã rất may mắn và tự hào khi nói đó không phải 1 hoặc 10 hoặc 20
mà đồng nghiệp của tôi và tôi đã có thể vận động giải thoát cho 83,000 trẻ em khỏi sự nô lệ
và giao chúng về cho gia đình.
(Vỗ tay)
Tôi biết rằng chúng ta cần có những chính sách toàn cầu.
Chúng ta đã tổ chức những chiến dịch để chống lại nạn lao động trẻ em trên toàn thế giới
và điều đó đã mang đến một hiệp ước quốc tế mới
trong việc bảo vệ trẻ em ở những hoàn cảnh khó khăn nhất.
Và kết quả cụ thể chính là số lượng lao động trẻ em toàn cầu
đã giảm xuống 1/3 trong suốt 15 năm.
(Vỗ tay)
Nên, trong mỗi hoàn cảnh,
tất cả đều bắt đầu với sự giận dữ
chính nó hóa thành ý tưởng,
và hành động.
Vậy giận dữ, tiếp theo là gì?
Ý tưởng, và --
Khán giả: Hành động
Kailash Satyarthi: Sự giận dữ, ý tưởng, hành động. Điều mà tôi đang cố gắng làm.
Sự giận dữ là sức mạnh, là năng lượng
và theo quy luật tự nhiên, năng lượng đó
nó không bao giờ được tạo ra và không bao giờ bị biến mất hay phá hủy.
Vậy tại sao nguồn năng lượng của sự giận dữ không thể được chuyển hóa và ổn định
để tạo nên một thế giới tốt đẹp, một thế giới công bằng hơn?
Sự giận dự có sẵn bên trong mỗi các bạn
và tôi sẽ chia sẻ một bí mật trong vài giây:
đó là nếu chúng ta bị ràng buộc trong cái không gian hẹp của cái tôi,
và vòng tròn của sự ích kỷ,
thì sự giận dữ hóa ra chỉ là sự thù ghét, bạo lực, trả thù và sự phá hủy.
Nhưng nếu chúng ta có thể làm vỡ cái vòng tròn đó,
thì cùng với sự giận dữ đó nó sẽ chuyển hóa thành một sức mạnh vĩ đại/
Chúng ta có thể làm vỡ cái vòn tròn đó bằng lòng trắc ẩn vốn có của chúng ta
và kết nối với thế giới thông qua lòng trắc ẩn để giúp thế giới này trở nên tươi đẹp hơn.
Chính cùng sự giận dự đó đã chuyển hóa vào điều đó.
Vậy thưa các bạn, các anh chị em, một lần nữa, với cương vị là một người từng nhận giải Nobel,
Tôi đang khuyến khích các bạn trở nên giận dữ.
Tôi đang khuyến khích các bạn trở nên giận dữ.
Và những người giận dữ nhất đang ở trong chúng ta
là những người có thể chuyển hóa cơn giận dữ thành ý tưởng và hành động.
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)
Chris Anderson: Trong nhiều năm, ông đã trở thành một nguồn cảm hứng đối với những người khác.
Vậy ai hoặc điều gì đã truyền cảm hứng cho ông và tại sao?
Kailash Satyarthi: Một câu hỏi hay.
Chris, để tôi kể cho bạn nghe, và đây là sự thật
mỗi lần tôi mang đến sự tự do cho một em bé
đứa bé đã mất hoàn toàn niềm tin rằng một ngày nào đó nó sẽ quay về với mẹ của nó.
Nụ cười đầu tiên của sự tự do
và người mẹ, người mà mất hoàn toàn hi vọng
rằng đứa con trai hoặc con gái có thể quay về và ngồi trong sự bao bọc của cô ta.
họ trở nên đầy cảm xúc
và giọt lệ đầu tiên lăn trên má cô ta
Tôi chợt thấy thoáng qua hình ảnh của Chúa trời trong đó -- đây là cảm hứng lớn nhấtt của tôi.
Và tôi rất may mắn khi một lần. như đã đề cập, nhưng không phải hàng ngàn lần,
Tôi có thể chứng khiến hình ảnh Chúa trời của tôi trên gương mặt của những đứa bé ấy
và đó là cảm hứng lớn nhất của tôi.
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)