WEBVTT 00:00:00.390 --> 00:00:06.256 Thử tưởng tượng bạn không có khả năng để nói những câu như "Tôi đói", "Tôi bị đau", 00:00:06.280 --> 00:00:08.816 "Cảm ơn", hay "Tôi yêu bạn". 00:00:08.840 --> 00:00:10.936 Bị mắc kẹt trong chính cơ thể bạn, 00:00:10.960 --> 00:00:14.096 Một cơ thể không phản ứng khi bạn ra lệnh. 00:00:14.120 --> 00:00:15.776 Xung quanh bạn có nhiều người, 00:00:15.800 --> 00:00:17.416 nhưng lại hoàn toàn cô độc. 00:00:17.440 --> 00:00:19.136 Bạn ước rằng bạn có thể vươn ra, 00:00:19.160 --> 00:00:23.376 để kết nối, để an ủi, đ ể cùng tham gia với người khác. 00:00:23.400 --> 00:00:26.480 Đó là thực tại của tôi trong suốt 13 năm. NOTE Paragraph 00:00:27.520 --> 00:00:33.056 Đa số chúng ta đều không thấy khó khăn trong việc trò chuyện, giao tiếp. 00:00:33.080 --> 00:00:35.216 Còn tôi thì nghĩ về nó rất nhiều. 00:00:35.240 --> 00:00:37.896 Tôi đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. NOTE Paragraph 00:00:37.920 --> 00:00:40.016 Suốt 12 năm đầu của cuộc đời, 00:00:40.040 --> 00:00:42.736 Tôi từng là cậu bé bình thường, hạnh phúc và khoẻ mạnh. 00:00:42.760 --> 00:00:44.896 Nhưng rồi tất cả mọi thứ thay đổi. 00:00:44.920 --> 00:00:47.176 Tôi mắc bệnh nhiễm trùng não. 00:00:47.200 --> 00:00:49.496 Các bác sĩ không rõ bệnh đó là gì, 00:00:49.520 --> 00:00:52.016 Nhưng họ đã điều trị cho tôi tốt nhất có thể. 00:00:52.040 --> 00:00:55.416 Tuy nhiên, bệnh tình của tôi dần tệ hơn. 00:00:55.440 --> 00:00:59.616 Cuối cùng thì tôi mất khả năng điều khiển hành động của cơ thể, 00:00:59.640 --> 00:01:00.976 giao tiếp bằng mắt, 00:01:01.000 --> 00:01:04.239 và cuối cùng là khả năng nói của tôi. 00:01:05.280 --> 00:01:06.496 Khi ở trong viện 00:01:06.520 --> 00:01:09.096 Tôi rất mong được về nhà. 00:01:09.120 --> 00:01:12.416 Tôi hỏi mẹ: "Nhà, bao giò?' 00:01:12.440 --> 00:01:16.896 Đó là những từ cuối cùng tôi có thể phát ra được thành tiếng. 00:01:16.920 --> 00:01:20.736 Sau đó tôi đã không thể qua được tất cả các bài kiểm tra nhận thức não bộ. 00:01:20.760 --> 00:01:23.576 Người ta bảo bố mẹ tôi rằng tôi trở nên vô dụng. 00:01:23.600 --> 00:01:28.216 Rằng tôi sống thực vật và có trí tuệ chỉ bằng đứa trẻ ba tháng tuổi. 00:01:28.240 --> 00:01:31.896 Họ bảo bố mẹ cho tôi về mà chăm sóc cho chu đáo 00:01:31.920 --> 00:01:33.120 chờ đến khi tôi chết. NOTE Paragraph 00:01:34.000 --> 00:01:37.566 Trên thực tế, trong suốt cuộc đời mình, 00:01:37.566 --> 00:01:41.856 bố mẹ đã dành toàn bộ thời gian chăm sóc tôi theo cách tốt nhất có thể. 00:01:41.880 --> 00:01:44.216 Bạn bè họ dần rời xa. 00:01:44.240 --> 00:01:46.056 Một năm thành hai năm 00:01:46.080 --> 00:01:47.400 rồi hai năm thành ba năm. 00:01:48.240 --> 00:01:52.656 Dường như con người cũ của tôi bắt đầu biến mất. 00:01:52.680 --> 00:01:57.576 Những bộ trò chơi Lego và bộ trò chơi điện tử tôi từng thích chơi bị cất đi 00:01:57.600 --> 00:02:02.056 Tôi được chuyển ra khỏi phòng ngủ đến một nơi tiện hơn. 00:02:02.080 --> 00:02:03.776 Tôi trở thành một bóng ma, 00:02:03.800 --> 00:02:08.175 thành những gì còn sót lại của một cậu bé từng được mọi người yêu mến. NOTE Paragraph 00:02:08.199 --> 00:02:12.486 Trong suốt thời gian đó, trí tuệ tôi dần hồi phục lại. 00:02:12.486 --> 00:02:15.526 Dần dần, khả năng nhận thức của tôi bắt đầu khá hơn 00:02:15.526 --> 00:02:18.856 Nhưng không ai để ý rằng tôi đã dần sống lại. 00:02:18.880 --> 00:02:20.696 Tôi để ý mọi thứ. 00:02:20.720 --> 00:02:22.736 Như một người bình thường. 00:02:22.760 --> 00:02:25.056 Tôi có thể nhìn thấy và thấu hiểu mọi thứ. 00:02:25.080 --> 00:02:27.920 Nhưng tôi không có cách nào để nói cho mọi người biết. 00:02:28.560 --> 00:02:32.536 Con người tôi bị kẹt lại trong một cơ thể gần như là bất động, 00:02:32.560 --> 00:02:36.280 một bộ não hoạt động giới hạn bởi tầm nhìn hạn hẹp. NOTE Paragraph 00:02:36.920 --> 00:02:39.656 Tôi chợt nghĩ đến một thực tế đáng sợ rằng tôi 00:02:39.680 --> 00:02:42.336 sẽ bị nhốt trong thân thể này suốt cuộc đời còn lại, 00:02:42.360 --> 00:02:44.056 hoàn toàn cô độc. 00:02:44.080 --> 00:02:47.696 Tôi bị giam giữ và chỉ có thể làm bạn với những suy nghĩ của riêng tôi. 00:02:47.720 --> 00:02:49.896 Tôi sẽ không bao giờ được giải thoát. 00:02:49.920 --> 00:02:52.886 Sẽ không có ai cư xử trìu mến với tôi. 00:02:52.886 --> 00:02:55.120 Tôi sẽ không có bạn để nói chuyện cùng. 00:02:55.120 --> 00:02:57.080 Sẽ không có ai chịu yêu tôi. 00:02:57.920 --> 00:03:02.056 Tôi không còn mơ ước, hi vọng hay mục tiêu phấn đấu. 00:03:02.060 --> 00:03:04.576 Vâng, điều đó chẳng dễ chịu gì. 00:03:04.600 --> 00:03:05.986 Tôi sống trong sợ hãi, 00:03:05.986 --> 00:03:07.516 và, nói thẳng ra, 00:03:07.520 --> 00:03:10.576 chờ cái chết đến giải thoát tôi, 00:03:10.600 --> 00:03:14.496 chờ chết một mình trong một khu chăm sóc. NOTE Paragraph 00:03:14.520 --> 00:03:17.890 Tôi không chắc liệu mình có thể diễn đạt bằng lời 00:03:17.890 --> 00:03:20.736 cái cảm giác nhận ra mình không thể giao tiếp được nữa. 00:03:20.740 --> 00:03:24.176 Con người bạn tan biến trong lớp sương mù dày đặc 00:03:24.200 --> 00:03:29.996 và tất cả những xúc cảm và ham muốn bị giới hạn, kìm hãm và câm nín. 00:03:30.000 --> 00:03:34.516 Với tôi, cảm xúc đáng sợ nhất là cảm thấy bất lực hoàn toàn. 00:03:34.520 --> 00:03:35.960 Tôi chỉ vật vờ tồn tại. 00:03:36.680 --> 00:03:39.166 Đó là một nơi tăm tối để tìm lại bản thân mình 00:03:39.166 --> 00:03:41.840 bởi vì theo một nghĩa nào đó, bạn đã biến mất. 00:03:43.000 --> 00:03:46.246 Mọi người đã quán xuyến mọi việc thay tôi. 00:03:46.246 --> 00:03:48.556 Họ quyết định xem tôi ăn gì và khi nào thì ăn, 00:03:48.560 --> 00:03:52.510 cho tôi nằm nghiêng bên nào hay trói tôi vào chiếc xe lăn. 00:03:52.510 --> 00:03:55.986 Tôi thường bị cho ngồi trước màn hình tivi 00:03:55.986 --> 00:03:57.800 xem đi xem lại Barney cả ngày. 00:03:58.440 --> 00:04:01.386 Tôi nghĩ vì Barney rất vui vẻ và hạnh phúc, 00:04:01.386 --> 00:04:03.096 còn tôi chắc chắn là không, 00:04:03.120 --> 00:04:04.800 điều này càng làm mọi việc tệ hơn. NOTE Paragraph 00:04:05.800 --> 00:04:09.246 Tôi đã hoàn toàn không có khả năng thay đổi điều gì trong đời, 00:04:09.246 --> 00:04:11.716 hoặc cái cách mọi người nghĩ về tôi. 00:04:11.720 --> 00:04:15.316 Tôi quan sát mọi người hành xử một cách lặng lẽ và vô hình 00:04:15.320 --> 00:04:17.716 khi người ta nghĩ là không có ai đang quan sát họ cả. 00:04:17.720 --> 00:04:21.066 Nhưng thật không may, tôi không chỉ là một người quan sát 00:04:21.440 --> 00:04:25.436 Vì không có cách nào để giao tiếp, tôi đã trở thành nạn nhân hoàn hảo: 00:04:25.440 --> 00:04:29.446 một vật không thể phản kháng, dường như không có cảm xúc 00:04:29.446 --> 00:04:33.206 để mọi người tùy ý sử dụng cho những tham vọng đen tối của họ. 00:04:33.206 --> 00:04:36.876 Hơn 10 năm qua, những người có nhiệm vụ trông nom tôi 00:04:36.880 --> 00:04:40.040 lạm dụng tôi về mặt thể xác, về lời nói và tình dục. 00:04:40.760 --> 00:04:43.520 Mặc dù họ nghĩ tôi không biết, nhưng tôi có cảm nhận được. 00:04:44.400 --> 00:04:46.156 Lần đầu tiên chuyện lạm dụng xảy ra, 00:04:46.160 --> 00:04:48.836 tôi đã rất sốc và không thể tin nổi. 00:04:48.836 --> 00:04:50.360 Tại sao họ có thể làm như thế với tôi? 00:04:51.120 --> 00:04:52.726 Tôi hết sức bối rối. 00:04:52.726 --> 00:04:54.840 Tôi đã làm gì để bị đối xử như vậy? 00:04:55.440 --> 00:04:59.526 Một phần trong tôi muốn òa khóc nhưng một phần lại muốn đấu tranh. 00:04:59.526 --> 00:05:03.276 Nỗi đau, sự ảo não và sự tức giận tràn ngập trong suy nghĩ của tôi. 00:05:03.276 --> 00:05:05.076 Tôi cảm thấy mình vô giá trị. 00:05:05.080 --> 00:05:07.000 Không ai đến an ủi tôi. 00:05:08.080 --> 00:05:11.376 Nhưng bố mẹ tôi không biết điều gì đang diễn ra cả. 00:05:11.376 --> 00:05:15.416 Tôi đã sống trong sợ hãi, và tôi biết nó sẽ còn tiếp diễn. 00:05:15.440 --> 00:05:17.566 Tôi chỉ không biết là bao giờ. 00:05:17.566 --> 00:05:20.320 Tất cả những gì tôi biết là tôi sẽ không còn như trước nữa. 00:05:21.360 --> 00:05:24.996 Tôi nhớ một câu Whitney Houston đã từng hát, 00:05:25.000 --> 00:05:29.876 "Dù họ có lấy đi thứ gì của tôi, thì họ không thể lấy đi nhân cách của tôi" 00:05:29.880 --> 00:05:33.910 Và tôi đã tự nhủ,, "Cô có chắc không?" NOTE Paragraph 00:05:35.120 --> 00:05:38.876 Mặc dù bố mẹ tôi có thể phát hiện ra và giúp đỡ tôi. 00:05:38.880 --> 00:05:41.156 Nhưng những năm tháng chăm sóc 00:05:41.160 --> 00:05:44.076 phải thức giấc hai tiếng một lần để trở người cho tôi, 00:05:44.080 --> 00:05:47.476 cộng thêm nỗi đau mất đi đứa con trai, 00:05:47.480 --> 00:05:50.836 đã là quá đủ với bố mẹ tôi. 00:05:50.840 --> 00:05:54.436 Nhưng sau một lần tranh cãi giữa bố mẹ 00:05:54.440 --> 00:05:57.076 vào giây phút mất hết hy vọng và tuyệt vọng, 00:05:57.080 --> 00:06:00.400 mẹ tôi quay về phía tôi và nói tôi nên chết đi. 00:06:02.160 --> 00:06:05.316 Tôi đã rất sốc, nhưng khi nghĩ về những lời của bà, 00:06:05.320 --> 00:06:09.366 trong tôi ngập tràn lòng từ bi và tình yêu dành cho bà, 00:06:09.366 --> 00:06:11.320 nhưng tôi không thể làm được gì. NOTE Paragraph 00:06:12.640 --> 00:06:15.036 Có rất nhiều lần tôi đã đầu hàng, 00:06:15.040 --> 00:06:17.436 đắm chìm trong vực sâu tối tăm. 00:06:17.440 --> 00:06:20.576 Tôi nhớ có một lần đặc biệt nhất. 00:06:20.600 --> 00:06:22.886 Bố tôi bỏ tôi một mình trong xe 00:06:22.886 --> 00:06:26.456 trong khi ông ấy đi mua một thứ gì đó ở trong cửa hàng. 00:06:26.480 --> 00:06:29.116 Một người lạ bước tới, 00:06:29.116 --> 00:06:31.960 nhìn tôi và anh ta mỉm cười. 00:06:32.880 --> 00:06:36.036 Tôi không biết tại sao, nhưng hành động đơn giản đó, 00:06:36.036 --> 00:06:38.356 khoảnh khắc thoáng qua kết nối con người với nhau đó, 00:06:38.360 --> 00:06:40.776 đã thay đổi cảm giác của tôi, 00:06:40.776 --> 00:06:42.680 nó làm tôi muốn cố gắng tiến lên. NOTE Paragraph 00:06:43.760 --> 00:06:46.726 Sự tồn tại của tôi bị tra tấn bởi sự đơn điệu, 00:06:46.726 --> 00:06:49.736 sự thật thường quá sức chịu đựng. 00:06:49.760 --> 00:06:53.916 Khi một mình với suy nghĩ của bản thân, tôi tự tưởng tượng ra những cuộc phiêu lưu 00:06:53.920 --> 00:06:57.296 của những con kiến đang bò trên sàn nhà. 00:06:57.320 --> 00:07:02.416 Tôi tự dạy mình cách xem thời gian bằng cách chú ý đến những cái bóng ở đâu 00:07:02.440 --> 00:07:06.576 Bằng cách học sự di chuyển của cái bóng tương ứng với thời gian trong ngày, 00:07:06.600 --> 00:07:11.256 tôi đã biết được còn bao lâu nữa thì đến lúc tôi được đón về. 00:07:11.280 --> 00:07:14.536 Nhìn thấy bố tôi bước qua cách cửa để đón tôi 00:07:14.560 --> 00:07:16.720 là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong ngày. NOTE Paragraph 00:07:17.600 --> 00:07:19.936 Lí trí của tôi trở thành công cụ mà tôi có thể sử dụng 00:07:19.940 --> 00:07:22.796 vừa để đóng cánh cửa để rút lui khỏi thực tế của tôi 00:07:22.800 --> 00:07:27.806 vừa để mở rộng cách cửa vào không gian nơi mà tôi có thể thoải mái tưởng tượng 00:07:27.806 --> 00:07:29.776 Tôi đã hy vọng thực tế sẽ thay đổi 00:07:29.800 --> 00:07:32.666 và sẽ có ai đó mong chờ việc tôi quay trở lại với cuộc sống. 00:07:32.666 --> 00:07:35.376 Nhưng tôi đã bị xóa sổ như một lâu đài cát 00:07:35.376 --> 00:07:37.566 được dựng lên quá gần với những con sóng, 00:07:37.566 --> 00:07:41.736 và thân phận của tôi mà mọi người nhận định. 00:07:41.760 --> 00:07:45.536 Đối với một số người tôi là Martin, một cái vỏ rỗng, sống thực vật, 00:07:45.560 --> 00:07:49.646 xứng đáng nhận những lời chửi rủa, xua đuổi và cả lạm dụng nữa. 00:07:50.000 --> 00:07:52.966 Với một số người khác, tôi là một chàng trai bị bệnh não 00:07:52.966 --> 00:07:55.176 đáng ra sẽ trưởng thành như một người 00:07:55.200 --> 00:07:58.426 mà họ đối xử nhẹ nhàng tử tế. 00:07:58.426 --> 00:08:00.926 Dù tốt hay xấu, tôi là một cái khung tranh trống 00:08:00.926 --> 00:08:04.240 được lắp vào các phiên bản đã được định sẵn khác nhau. NOTE Paragraph 00:08:05.160 --> 00:08:08.486 Mỗi người sẽ nhìn tôi theo một cách khác. 00:08:08.486 --> 00:08:12.766 Một chuyên viên trị liệu bằng cây cỏ bắt đầu đến chăm sóc cho tôi 1 tuần 1 lần 00:08:12.766 --> 00:08:15.796 Dù thông qua trực giác hay vì sự chú ý đến tiểu tiết của cô ấy 00:08:15.796 --> 00:08:17.816 điều người khác không để ý đến 00:08:17.816 --> 00:08:21.956 mà cô ấy dần tin chắc rằng tôi có thể hiểu được những thứ xung quanh 00:08:21.960 --> 00:08:25.476 Cô ấy giục bố mẹ tôi đưa tôi đến kiểm tra với các chuyên gia 00:08:25.480 --> 00:08:28.776 về phương pháp trò chuyện thay thế. 00:08:28.800 --> 00:08:30.036 Thế là trong vòng 1 năm, 00:08:30.040 --> 00:08:34.116 tôi bắt đầu sử dụng một chương trình máy tính để giao tiếp. 00:08:34.120 --> 00:08:37.886 Nó vừa thú vị mà vừa khó chịu. 00:08:37.886 --> 00:08:39.886 Tôi nghĩ ra rất nhiều từ ngữ trong đầu 00:08:39.886 --> 00:08:42.696 mà tôi nóng lòng dchia sẻ chúng. 00:08:42.720 --> 00:08:47.486 Thỉnh thoảng, tôi cứ nói với bản thân chỉ vì vì tôi nói được. 00:08:47.486 --> 00:08:50.106 Tôi luôn có sẵn khán giả trong đầu mình, 00:08:50.120 --> 00:08:53.276 và tôi tin rằng việc bày tỏ suy nghĩ và ước muốn của mình 00:08:53.280 --> 00:08:55.046 cũng là những gì mọi người muốn nghe. NOTE Paragraph 00:08:55.046 --> 00:08:57.306 Nhưng khi tôi càng muốn giao tiếp nhiều hơn, 00:08:57.310 --> 00:09:00.536 tôi nhận ra rằng mọi thứ mới chỉ là sự bắt đầu 00:09:00.536 --> 00:09:03.466 để tạo ra tiếng nói mới của riêng tôi. 00:09:03.480 --> 00:09:07.836 Tôi bị đẩy vào một thế giới mà tôi không biết làm thế nào để tồn tại. 00:09:07.840 --> 00:09:09.526 Tôi thôi không phải đến trại chăm sóc 00:09:09.526 --> 00:09:13.376 và bắt đầu công việc đầu tiên là chạy máy phôtô. 00:09:13.400 --> 00:09:16.850 Mặc dù nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng với tôi nó thật kì diệu. 00:09:16.850 --> 00:09:18.926 Thế giới mới của tôi thật sự rất thú vị 00:09:18.926 --> 00:09:21.756 nhưng thường xuyên bị quá tải và đáng sợ. 00:09:21.760 --> 00:09:23.596 Tôi như một người đàn ông trẻ con, 00:09:23.600 --> 00:09:25.726 và dù nhiều lúc cảm thấy như được giải phóng, 00:09:25.726 --> 00:09:27.466 tôi vẫn khó hoà nhập. 00:09:27.480 --> 00:09:31.046 Tôi cũng nhận ra rằng rất nhiều người biết tôi từ lâu 00:09:31.046 --> 00:09:35.716 thấy khó có thể từ bỏ suy nghĩ về Martin đã tồn tại trong đầu họ. 00:09:35.720 --> 00:09:37.366 Trong khi những người mà tôi mới chỉ gặp mặt 00:09:37.366 --> 00:09:41.120 đấu tranh để nhìn một người đàn ông ngồi im lặng trên chiếc xe lăn. 00:09:42.000 --> 00:09:44.766 Tôi đã nhận ra rằng có những người sẽ chỉ lắng nghe tôi 00:09:44.766 --> 00:09:47.796 khi tôi nói những gì mà họ trông đơi. 00:09:47.800 --> 00:09:49.836 Mặt khác, có những người không quan tâm 00:09:49.840 --> 00:09:52.526 và làm những gì mà họ nghĩ là điều tốt nhất. NOTE Paragraph 00:09:52.526 --> 00:09:54.546 Tôi phát hiện ra cuộc đối thoại thực sự 00:09:54.560 --> 00:09:58.376 không chỉ là truyền đi một thông điệp nào đó, 00:09:58.400 --> 00:10:01.360 mà là việc thông điệp đó được lắng nghe và được tôn trọng. 00:10:02.960 --> 00:10:05.216 Cho đến nay, mọi thứ vẫn tốt đẹp. 00:10:05.240 --> 00:10:07.816 Cơ thể của tôi dần trở nên khỏe hơn. 00:10:07.840 --> 00:10:10.296 Tôi có công việc trong ngành máy tính mà tôi thích, 00:10:10.320 --> 00:10:15.236 và thậm chí còn nuôi cả Kojak một chú chó mà tôi muốn có bao năm nay NOTE Paragraph 00:10:15.240 --> 00:10:19.196 Nhưng tôi cũng muốn được chia sẻ cuộc đời mình với ai đó. 00:10:19.196 --> 00:10:23.616 Tôi nhớ khi ngồi ngắm nhìn cảnh vật trên đường bố đưa tôi về nhà, 00:10:23.640 --> 00:10:28.376 nghĩ về tình yêu tràn đầy trong người mình nhưng lại không có ai để trao gửi. 00:10:28.376 --> 00:10:32.836 Ngay khi tôi chấp nhận số phận cô độc trong suốt phần đời còn lại, 00:10:32.840 --> 00:10:34.636 tôi lại gặp Joan. 00:10:34.640 --> 00:10:38.116 Cô ấy không chỉ là điều tuyệt vời nhất đã đến với cuộc đời tôi, 00:10:38.120 --> 00:10:43.046 mà Joan còn giúp tôi thách thức quan niệm sai lầm về bản thân tôi. 00:10:43.046 --> 00:10:47.676 Joan nói qua những câu nói của tôi rằng cô ấy đã yêu tôi. 00:10:47.680 --> 00:10:50.476 Tuy nhiên, sau tất cả những gì mà tôi đã trải qua, 00:10:50.480 --> 00:10:52.236 tôi vẫn không rũ bỏ được niềm tin 00:10:52.240 --> 00:10:55.476 rằng không có ai thực sự có thể nhìn thấu bệnh tật khiếm khuyết 00:10:55.480 --> 00:10:58.076 và chấp nhận con người thật của tôi. NOTE Paragraph 00:10:58.080 --> 00:11:02.286 Tôi cũng khó khăn để hiểu ra tôi là một người trưởng thành. 00:11:02.286 --> 00:11:05.116 Đây là lần đầu tiên có ai đó coi tôi là một người đàn ông, 00:11:05.120 --> 00:11:07.436 điều này đã làm tôi sững cả người. 00:11:07.440 --> 00:11:12.076 Tôi nhìn xung quanh và hỏi : "Ai cơ, tôi á?" 00:11:12.080 --> 00:11:14.286 Tất cả băn khoăn khổ sở đều thay đổi nhờ Joan. 00:11:14.286 --> 00:11:15.886 Chúng tôi rất hợp nhau, 00:11:15.886 --> 00:11:20.536 và tôi học được tầm quan trọng của việc giao tiếp một cách cởi mở và thật lòng. 00:11:20.560 --> 00:11:25.516 Tôi thấy an toàn và điều này đã cho tôi thêm tự tin nói ra những điều tôi nghĩ. 00:11:25.520 --> 00:11:29.810 Tôi bắt đầu cảm thấy sống lại, như một người xứng đáng được yêu thương. NOTE Paragraph 00:11:29.810 --> 00:11:32.316 Tôi bắt đầu định hình lại định mệnh của tôi. 00:11:32.320 --> 00:11:34.536 Tôi nói nhiều hơn một chút ở nơi làm việc. 00:11:34.540 --> 00:11:38.956 Tôi khẳng định sự độc lập của tôi với mọi người xung quanh. 00:11:38.960 --> 00:11:42.846 Được trao cho phương tiện giao tiếp đã thay đổi tất cả. 00:11:42.846 --> 00:11:47.086 Tôi sử dụng sức mạnh của con chữ và sẽ thách thức những định kiến 00:11:47.086 --> 00:11:50.686 của những người xung quanh tôi và của cả chính tôi nữa. NOTE Paragraph 00:11:50.686 --> 00:11:53.406 Giao tiếp là điều khiến chúng ta thành con người, 00:11:53.406 --> 00:11:55.716 cho phép chúng ta kết nối tới mức độ sâu xa nhất 00:11:55.720 --> 00:11:57.656 đến những người xung quanh chúng ta... 00:11:57.660 --> 00:11:59.256 kể câu chuyện của riêng ta, 00:11:59.260 --> 00:12:02.906 bảy tỏ mong muốn, nhu cầu và ước nguyện, 00:12:02.906 --> 00:12:06.066 hoặc nghe thấy điều đó từ những người khác bằng việc lắng nghe họ. 00:12:06.080 --> 00:12:09.436 Và đây là cách ta cho thế giới biết chúng ta là ai. 00:12:09.436 --> 00:12:11.240 Vậy chúng ta là ai nếu thiếu đi điều đó? NOTE Paragraph 00:12:12.480 --> 00:12:15.676 Đối thoại thực sự sẽ gia tăng sự thấu hiểu 00:12:15.680 --> 00:12:18.720 và tạo ra một thế giới tràn đầy sự quan tâm và lòng trắc ẩn. 00:12:19.800 --> 00:12:22.926 Ngày xưa, tôi bị coi như là một vật vô tri giác, 00:12:22.926 --> 00:12:26.246 một con ma vô hồn của một cậu bé trên chiếc xe lăn. 00:12:26.246 --> 00:12:28.506 Bây giờ, tôi còn hơn cả thế nữa. 00:12:28.520 --> 00:12:30.956 Một người chồng, một người con, một người bạn, 00:12:30.960 --> 00:12:35.220 một người anh, một doanh nhân, cử nhân tốt nghiệp hạng danh giá, 00:12:35.220 --> 00:12:37.596 một nhiếp ảnh gia nghiệp dư nhiệt tình. 00:12:37.600 --> 00:12:41.440 Khả năng giao tiếp đã mang đến cho tôi những điều này. NOTE Paragraph 00:12:42.320 --> 00:12:46.046 Chúng ta được nói rằng hành động có sức mạnh hơn cả lời nói. 00:12:46.046 --> 00:12:48.006 Nhưng tôi băn khoăn rằng, 00:12:48.006 --> 00:12:49.200 có thật như thế không? 00:12:50.880 --> 00:12:53.536 Ngôn ngữ của chúng ta, dù chúng ta giao tiếp thế nào, 00:12:53.540 --> 00:12:55.676 cũng đều thật sự mạnh mẽ. 00:12:55.680 --> 00:12:58.446 Dù chúng ta có nói từ ngữ với giọng điệu riêng, 00:12:58.446 --> 00:12:59.806 gõ chữ bằng con mắt mình, 00:12:59.806 --> 00:13:04.070 hoặc giao tiếp ngôn ngữ không lời với những người nói chuyện với ta, 00:13:04.070 --> 00:13:06.960 từ ngữ là một trong những công cụ mạnh nhất. NOTE Paragraph 00:13:08.400 --> 00:13:11.246 Tôi đến với bạn từ vực thẳm tối tăm nhất, 00:13:11.246 --> 00:13:13.356 được kéo ra khỏi đó bằng sự quan tâm 00:13:13.360 --> 00:13:15.716 và từ chính ngôn ngữ của riêng mình. 00:13:15.720 --> 00:13:19.730 Cách các bạn lắng nghe tôi hôm nay đã mang tôi đến gần hơn với ánh sáng. 00:13:19.730 --> 00:13:22.086 Chúng ta ở đây để tỏa sáng cùng nhau. 00:13:22.086 --> 00:13:26.396 Nếu có một chướng ngại vật khó khăn chắn ngang con đường giao tiếp của tôi, 00:13:26.400 --> 00:13:28.376 đó là đôi khi tôi muốn hét lên 00:13:28.376 --> 00:13:32.666 và đôi lúc chỉ đơn giản là thì thầm những từ ngữ yêu thương, biết ơn. 00:13:32.680 --> 00:13:34.956 Tất cả đều nghe có vẻ giống nhau. 00:13:34.960 --> 00:13:36.396 Nhưng nếu bạn có thể, 00:13:36.400 --> 00:13:40.160 hãy tưởng tượng hai từ ngữ ấm áp nhất: NOTE Paragraph 00:13:42.480 --> 00:13:43.680 Cám ơn. NOTE Paragraph 00:13:44.280 --> 00:13:55.080 (Vỗ tay)