1 00:00:00,000 --> 00:00:02,616 Thật tuyệt khi được có mặt ở đây. 2 00:00:02,640 --> 00:00:04,536 Bạn có năng lực thay đổi thế giới. 3 00:00:04,560 --> 00:00:06,216 Tôi không nói một cách sáo rỗng, 4 00:00:06,240 --> 00:00:08,630 bạn thực sự có năng lực thay đổi thế giới. 5 00:00:09,040 --> 00:00:11,136 Ẩn sâu trong bạn, từng người trong các bạn 6 00:00:11,160 --> 00:00:14,570 có một công cụ quyền năng nhất mà con người biết tới. 7 00:00:15,080 --> 00:00:16,500 Và đó là ý tưởng. 8 00:00:17,240 --> 00:00:20,296 Một ý tưởng, từ tâm trí con người, 9 00:00:20,320 --> 00:00:21,856 nó có thể khơi dậy một làn sóng, 10 00:00:21,880 --> 00:00:24,656 có thể là ngọn lửa nhen nhóm một phong trào, 11 00:00:24,680 --> 00:00:27,456 và nó có thể kiến tạo lại tương lai của chúng ta. 12 00:00:27,480 --> 00:00:30,176 Nhưng một ý tưởng sẽ không có sức mạnh 13 00:00:30,200 --> 00:00:32,016 nếu nó chỉ nằm im trong bạn. 14 00:00:32,040 --> 00:00:35,306 Nếu bạn không bao giờ bộc lộ ý tưởng đó ra cho người khác tranh luận, 15 00:00:35,306 --> 00:00:36,510 nó sẽ chết cùng bạn. 16 00:00:36,940 --> 00:00:40,170 Có lẽ vài người trong các bạn từng cố gắng diễn đạt ý tưởng của mình 17 00:00:40,170 --> 00:00:42,030 và nó không được chấp nhận, bị từ chối, 18 00:00:42,030 --> 00:00:45,216 và một ý tưởng tầm thường hoặc trung bình nào đó lại được chấp nhận. 19 00:00:45,240 --> 00:00:49,576 Và sự khác biệt duy nhất giữa hai ý tưởng là cách chúng được truyền tải. 20 00:00:49,600 --> 00:00:52,416 Vì nếu cách bạn truyền tải ý tưởng có sức cộng hưởng, 21 00:00:52,440 --> 00:00:55,350 sự thay đổi sẽ xuất hiện, và bạn có thể thay đổi thế giới. 22 00:00:55,350 --> 00:00:58,536 Trong gia đình, chúng tôi sưu tầm các poster cổ điển châu Âu. 23 00:00:58,560 --> 00:01:01,016 Mỗi khi tới Maui, chúng tôi gặp thương nhân ở đây, 24 00:01:01,040 --> 00:01:02,856 và ông đưa ra các poster lớn này. 25 00:01:02,880 --> 00:01:04,836 Tôi thích chúng. Chúng đều có một ý tưởng 26 00:01:04,836 --> 00:01:07,276 và một hình ảnh rõ ràng truyền tải ý tưởng. 27 00:01:07,276 --> 00:01:10,106 Chúng có kích thước khoảng một tấm nệm. Chúng thực sự lớn. 28 00:01:10,106 --> 00:01:12,430 Chúng không dày như tấm nệm, nhưng rất to. 29 00:01:12,430 --> 00:01:14,730 Người thương nhân sẽ lật từng trang và kể chuyện. 30 00:01:14,730 --> 00:01:17,000 Một lần, hai đứa con đứng bên cạnh tôi 31 00:01:17,000 --> 00:01:19,870 và ông ấy lật trang, tấm poster ở bên dưới, 32 00:01:19,870 --> 00:01:22,156 ngay khi tôi nghiêng người về phía trước và nói, 33 00:01:22,156 --> 00:01:24,720 "Chúa ơi, tôi thích poster này," 34 00:01:24,720 --> 00:01:26,630 hai đứa con tôi nhảy về sau và kiểu như, 35 00:01:26,630 --> 00:01:28,296 "Chúa ơi, là mẹ à." 36 00:01:28,320 --> 00:01:29,536 Và đây là tấm poster đó. 37 00:01:29,560 --> 00:01:30,856 (Tiếng cười) 38 00:01:30,880 --> 00:01:33,136 Trông như thể "Chiến đi!" 39 00:01:33,160 --> 00:01:35,696 Điều tôi thích ở tấm poster này là sự châm biếm. 40 00:01:35,720 --> 00:01:38,216 Cô gái này đầy phấn khích, lao vào trận chiến -- 41 00:01:38,240 --> 00:01:39,496 như một thủ lĩnh -- 42 00:01:39,520 --> 00:01:42,536 và cô ấy đang cầm hộp gia vị nướng bánh Suavitos, 43 00:01:42,560 --> 00:01:45,416 như một thứ gì đó rất bình thường, 44 00:01:45,440 --> 00:01:49,360 dù cô sẵn sàng liều mạng để quảng bá nó. 45 00:01:50,120 --> 00:01:53,610 Vì thế nếu bạn định đổi hộp gia vị Suavitos đó 46 00:01:53,610 --> 00:01:54,976 bằng một bài thuyết trình -- 47 00:01:55,000 --> 00:01:57,336 Thì tôi sẽ trông như vậy đó. 48 00:01:57,360 --> 00:01:59,016 Tôi phấn khích với thuyết trình 49 00:01:59,040 --> 00:02:02,256 từ thời mà việc phấn khích với thuyết trình không tuyệt lắm. 50 00:02:02,280 --> 00:02:04,856 Tôi nghĩ thuyết trình có năng lực thay đổi thế giới 51 00:02:04,880 --> 00:02:07,296 khi bạn truyền đạt một cách hiệu quả bằng nó. 52 00:02:07,320 --> 00:02:09,496 Và thay đổi thế giới thì khó. 53 00:02:09,520 --> 00:02:12,896 Nó sẽ không xảy ra chỉ với một người và một ý tưởng đơn độc. 54 00:02:12,920 --> 00:02:16,296 Ý tưởng đó phải được lan rộng, nếu không nó sẽ vô hiệu. 55 00:02:16,320 --> 00:02:18,136 Vì vậy bạn phải bộc lộ ý tưởng 56 00:02:18,160 --> 00:02:20,470 và cởi mở để mọi người thấy được nó. 57 00:02:21,600 --> 00:02:25,976 Và cách truyền đạt ý tưởng hiệu quả nhất chính là kể chuyện. 58 00:02:26,000 --> 00:02:27,616 Bạn biết đó, ngàn năm nay, 59 00:02:27,640 --> 00:02:31,056 những thế hệ không được học hành sẽ truyền các giá trị và văn hóa của họ 60 00:02:31,080 --> 00:02:32,776 từ thế hệ này đến thế hệ khác, 61 00:02:32,800 --> 00:02:34,456 và chúng sẽ vẫn vẹn nguyên không đổi. 62 00:02:34,480 --> 00:02:37,336 Có một điều kì diệu về cấu trúc câu chuyện 63 00:02:37,360 --> 00:02:39,536 mà khi tập hợp lại, 64 00:02:39,560 --> 00:02:41,816 nó sẽ được tiếp thu và nhớ đến 65 00:02:41,840 --> 00:02:43,570 bởi người nghe. 66 00:02:44,600 --> 00:02:48,256 Về cơ bản khi nghe kể chuyện, bạn sẽ có phản ứng thể chất; 67 00:02:48,280 --> 00:02:51,096 tim bạn có thể đập nhanh, mắt bạn có thể mở to, 68 00:02:51,120 --> 00:02:53,736 bạn có thể nói, "Ôi, tôi thấy lạnh sống lưng" 69 00:02:53,760 --> 00:02:55,976 hoặc, "Tôi có thể cảm nhận nó trong thâm tâm." 70 00:02:56,000 --> 00:02:59,056 Chúng ta thường có phản ứng thể chất khi được nghe kể chuyện. 71 00:02:59,080 --> 00:03:01,670 Nên dù cùng sân khấu ấy, một câu chuyện có thể được kể, 72 00:03:01,670 --> 00:03:04,666 nhưng một khi bài thuyết trình được kể, ta chẳng có cảm xúc gì. 73 00:03:04,666 --> 00:03:06,096 Và tôi muốn tìm hiểu lí do. 74 00:03:06,120 --> 00:03:09,360 Tại sao chúng ta lại ngồi chăm chú nghe một câu chuyện, 75 00:03:09,360 --> 00:03:11,540 nhưng vô cảm với bài thuyết trình. 76 00:03:12,200 --> 00:03:15,736 Tôi muốn tìm hiểu cách để đưa câu chuyện vào bài thuyết trình. 77 00:03:15,760 --> 00:03:18,576 Chúng tôi có hàng ngàn bài thuyết trình ở nơi làm việc -- 78 00:03:18,600 --> 00:03:20,640 thực ra là hàng trăm ngàn bài thuyết trình, 79 00:03:20,640 --> 00:03:23,416 nên tôi biết nội dung của một bài thuyết trình dở tệ. 80 00:03:23,440 --> 00:03:26,096 Tôi đã quyết định học điện ảnh và văn học, 81 00:03:26,120 --> 00:03:28,496 thực sự đào sâu và tìm hiểu điều gì đang diễn ra 82 00:03:28,520 --> 00:03:30,200 và tại sao nó có vấn đề. 83 00:03:30,480 --> 00:03:33,376 Tôi muốn cho các bạn xem một vài phát hiện 84 00:03:33,400 --> 00:03:37,000 đã giúp tôi khám phá ra hình thức của một bài thuyết trình. 85 00:03:38,000 --> 00:03:40,056 Hiển nhiên là bắt đầu với Aristotle, 86 00:03:40,080 --> 00:03:42,660 ông có cấu trúc cốt truyện ba hồi, hồi một, hai và ba. 87 00:03:42,660 --> 00:03:44,500 Tôi đã học thơ và hùng biện, 88 00:03:44,500 --> 00:03:48,136 và rất nhiều bài thuyết trình không có cấu trúc ấy trong dạng đơn giản nhất. 89 00:03:48,160 --> 00:03:50,620 Và rồi khi tôi chuyển sang học về hình mẫu anh hùng, 90 00:03:50,620 --> 00:03:52,766 tôi nghĩ, "OK, người thuyết trình là anh hùng, 91 00:03:52,766 --> 00:03:55,190 họ đứng trên sân khấu và là ngôi sao của buổi diễn." 92 00:03:55,190 --> 00:03:58,240 Khi thuyết trình, bạn dễ cảm thấy mình là ngôi sao của buổi diễn. 93 00:03:58,240 --> 00:04:00,720 Tôi nhận ra ngay rằng điều đó thật sự có vấn đề. 94 00:04:00,720 --> 00:04:04,056 Vì khi tôi có một ý tưởng, tôi có thể bộc lộ nó ra, 95 00:04:04,080 --> 00:04:06,400 nhưng nếu các bạn không nắm bắt và coi trọng nó, 96 00:04:06,400 --> 00:04:09,346 ý tưởng sẽ chẳng đi tới đâu và thế giới không bao giờ thay đổi. 97 00:04:09,346 --> 00:04:11,536 Thực tế, người thuyết trình không phải anh hùng 98 00:04:11,560 --> 00:04:14,510 mà khán giả mới là anh hùng trong ý tưởng của chúng ta. 99 00:04:14,600 --> 00:04:17,096 Nếu bạn xem hành trình anh hùng của Joseph Campbell 100 00:04:17,120 --> 00:04:20,450 ngay phần trước, có một cách nhìn thú vị ở đây. 101 00:04:20,450 --> 00:04:23,020 Có một vị anh hùng đáng mến trong thế giới bình thường, 102 00:04:23,020 --> 00:04:24,740 và tiếng gọi phiêu lưu xuất hiện. 103 00:04:24,740 --> 00:04:26,820 Khi đó thế giới như mất đi sự cân bằng. 104 00:04:26,820 --> 00:04:28,210 Và ban đầu họ kháng cự. 105 00:04:28,210 --> 00:04:30,781 Họ nghĩ, "Tôi không biết mình có muốn tham gia không," 106 00:04:30,781 --> 00:04:32,300 và rồi người cố vấn xuất hiện 107 00:04:32,300 --> 00:04:34,360 và giúp họ đi từ thế giới bình thường 108 00:04:34,360 --> 00:04:35,710 tới thế giới đặc biệt. 109 00:04:35,710 --> 00:04:37,470 Đó là vai trò của người thuyết trình. 110 00:04:37,470 --> 00:04:40,796 Người thuyết trình là cố vấn. Bạn không phải Luke Skywalker mà là Yoda. 111 00:04:40,796 --> 00:04:43,000 Bạn chính là người giúp khán giả 112 00:04:43,000 --> 00:04:46,776 đi từ điều bình thường tới ý tưởng mới đặc biệt của bạn, 113 00:04:46,800 --> 00:04:48,814 đó là sức mạnh của một câu chuyện. 114 00:04:49,240 --> 00:04:53,096 Kết cấu đơn giản nhất của một câu chuyện là cấu trúc cốt truyện ba hồi. 115 00:04:53,120 --> 00:04:55,856 Bạn có một vị anh hùng đáng mến đầy khát khao, 116 00:04:55,880 --> 00:04:57,536 họ gặp phải rào cản, 117 00:04:57,560 --> 00:05:02,000 và cuối cùng họ trỗi dậy, biến đổi, và đó là cấu trúc cơ bản. 118 00:05:02,540 --> 00:05:06,056 Nó không còn như vậy cho tới khi tôi biết đến kim tự tháp Gustav Freytag -- 119 00:05:06,080 --> 00:05:09,016 ông vẽ mô hình này năm 1863. 120 00:05:09,040 --> 00:05:12,336 Ông là nhà soạn kịch người Đức... 121 00:05:12,360 --> 00:05:13,616 nhà viết kịch người Đức 122 00:05:13,640 --> 00:05:16,536 và ông tin rằng tồn tại cấu trúc cốt truyện năm hồi, 123 00:05:16,560 --> 00:05:19,576 bao gồm Dẫn truyện, Cao trào, 124 00:05:19,600 --> 00:05:22,176 Đỉnh điểm, Thoái trào và Kết thúc, 125 00:05:22,200 --> 00:05:25,336 tức là giải pháp hoặc cách gỡ rối cho câu chuyện. 126 00:05:25,360 --> 00:05:27,456 Tôi thích mô hình này. Ta bàn về các mô hình. 127 00:05:27,480 --> 00:05:29,856 Mỗi câu chuyện có 1 kết cấu -- kết cấu là mô hình. 128 00:05:29,880 --> 00:05:33,080 Chúng ta nói về âm nhạc cổ điển có sự cân đối. 129 00:05:33,600 --> 00:05:35,856 Vì vậy tôi nghĩ, nếu bài thuyết trình có mô hình 130 00:05:35,880 --> 00:05:37,136 thì nó sẽ là gì? 131 00:05:37,160 --> 00:05:40,216 Và người giao tiếp giỏi nhất sử dụng mô hình đó thế nào 132 00:05:40,240 --> 00:05:41,776 hay họ có dùng mô hình không? 133 00:05:41,800 --> 00:05:44,056 Tôi sẽ không bao giờ quên, đó là 1 sáng thứ bảy. 134 00:05:44,080 --> 00:05:46,460 Sau khi học -- khoảng vài năm -- 135 00:05:46,460 --> 00:05:47,900 tôi vẽ một mô hình. 136 00:05:47,900 --> 00:05:50,450 Và tôi nghĩ, "Ôi Chúa ơi, nếu mô hình này là thật, 137 00:05:50,450 --> 00:05:53,656 tôi có thể kết hợp hai bài thuyết trình hoàn toàn khác nhau 138 00:05:53,680 --> 00:05:55,330 và nó sẽ thành sự thật." 139 00:05:55,330 --> 00:05:56,956 Tôi chọn một bài diễn văn rõ ràng, 140 00:05:56,956 --> 00:05:59,120 "Tôi có một ước mơ" của Martin Luther King, 141 00:05:59,120 --> 00:06:01,696 và bài giới thiệu iPhone năm 2007 của Steve Job, 142 00:06:01,720 --> 00:06:04,056 tôi kết hợp hai bài với nhau, và nó có hiệu quả. 143 00:06:04,080 --> 00:06:05,936 Tôi ngồi trong văn phòng và sửng sốt. 144 00:06:05,960 --> 00:06:07,816 Tôi thật sự đã khóc một chút, 145 00:06:07,840 --> 00:06:10,216 vì tôi nghĩ, "Tôi đã được ban cho món quà này," 146 00:06:10,240 --> 00:06:11,456 và đây rồi, 147 00:06:11,480 --> 00:06:14,040 đây là mô hình của một bài thuyết trình thành công. 148 00:06:14,520 --> 00:06:16,096 Nó không tuyệt sao? 149 00:06:16,120 --> 00:06:17,336 (Tiếng cười) 150 00:06:17,360 --> 00:06:18,576 Tôi khóc đấy. 151 00:06:18,600 --> 00:06:21,176 Tôi muốn chỉ cho các bạn, nó thật sự đáng kinh ngạc. 152 00:06:21,200 --> 00:06:24,440 Có phần đầu, giữa và kết thúc, và tôi muốn dẫn dắt bạn qua từng bước. 153 00:06:24,440 --> 00:06:27,750 Vì người giao tiếp giỏi nhất -- tôi đã xem các bài diễn văn -- 154 00:06:27,750 --> 00:06:29,050 tôi có thể kết hợp mô hình. 155 00:06:29,050 --> 00:06:31,896 Thậm chí Gettysburg Address tuân theo mô hình này. 156 00:06:31,920 --> 00:06:35,100 Ở phần đầu của bài thuyết trình bất kì, bạn cần xây dựng vấn đề. 157 00:06:35,100 --> 00:06:37,816 Bạn biết đó, đây là hiện trạng, đây là điều đang diễn ra. 158 00:06:37,840 --> 00:06:40,256 Và rồi bạn cần so sánh nó với điều có thể xảy ra. 159 00:06:40,280 --> 00:06:43,136 Bạn cần làm khoảng cách giữa chúng lớn nhất có thể, 160 00:06:43,160 --> 00:06:46,616 vì hiện trạng thì bình thường, 161 00:06:46,640 --> 00:06:49,576 và bạn cần tạo sự đối lập với tầm cao từ ý tưởng của bạn. 162 00:06:49,600 --> 00:06:52,100 Nó giống như đây là quá khứ và kia là hiện tại, 163 00:06:52,100 --> 00:06:53,910 nhưng hãy nhìn vào tương lai chúng ta. 164 00:06:54,240 --> 00:06:57,056 Đây là vấn đề, nhưng hãy xem vấn đề được loại bỏ. 165 00:06:57,080 --> 00:07:00,056 Đây là rào cản, hãy tiêu diệt nó. 166 00:07:00,080 --> 00:07:02,136 Bạn cần khuếch đại khoảng cách đó. 167 00:07:02,160 --> 00:07:04,976 Giống như khuấy động biến cố trong một bộ phim. 168 00:07:05,000 --> 00:07:07,256 Đó là khi đột nhiên khán giả phải đấu tranh 169 00:07:07,280 --> 00:07:08,856 với điều bạn vừa nêu ra: 170 00:07:08,880 --> 00:07:11,776 "Ồ, liệu tôi có muốn đồng tình và ủng hộ nó hay không?" 171 00:07:11,800 --> 00:07:14,520 Và phần còn lại của bài thuyết trình nên hỗ trợ điều đó. 172 00:07:15,020 --> 00:07:17,820 Đoạn giữa sẽ tiến và lui, 173 00:07:17,820 --> 00:07:19,280 nó di chuyển qua lại giữa 174 00:07:19,280 --> 00:07:21,056 hiện trạng và khả năng có thể xảy ra. 175 00:07:21,080 --> 00:07:22,696 Vì điều bạn đang cố gắng làm 176 00:07:22,720 --> 00:07:25,816 là khiến hiện trạng và những thứ tầm thường trở nên kém hấp dẫn, 177 00:07:25,840 --> 00:07:27,000 và bạn muốn kéo chúng 178 00:07:27,000 --> 00:07:30,530 tới khả năng có thể xảy ra ở tương lai khi ý tưởng của bạn được chấp nhận. 179 00:07:30,560 --> 00:07:33,550 Trên con đường thay đổi thế giới của bạn, mọi người sẽ kháng cự. 180 00:07:33,550 --> 00:07:35,980 Họ sẽ không hứng khởi, có thể họ yêu thế giới này. 181 00:07:35,980 --> 00:07:37,520 Nên bạn sẽ gặp phải sự kháng cự. 182 00:07:37,520 --> 00:07:39,280 Đó là lí do bạn phải tiến và lui. 183 00:07:39,280 --> 00:07:41,030 Tương tự như lái tàu. 184 00:07:41,820 --> 00:07:44,810 Khi bạn lái tàu ngược gió và cơn gió kháng cự, 185 00:07:44,810 --> 00:07:48,280 bạn phải di chuyển con tàu tiến và lui liên tục. 186 00:07:48,280 --> 00:07:49,970 Làm cách đó bạn mới có thể đón gió. 187 00:07:49,970 --> 00:07:52,096 Bạn phải thực sự nắm bắt được sự kháng cự 188 00:07:52,120 --> 00:07:53,630 xuất hiện khi bạn đang lái tàu. 189 00:07:53,630 --> 00:07:55,990 Thật thú vị là, nếu bạn đón gió đúng cách 190 00:07:55,990 --> 00:07:57,630 và lái tàu đúng cách, 191 00:07:57,630 --> 00:08:00,260 tàu của bạn sẽ đi nhanh hơn cả cơn gió. 192 00:08:00,260 --> 00:08:02,000 Đó là một hiện tượng vật lý. 193 00:08:02,000 --> 00:08:03,496 Bằng cách tập trung vào 194 00:08:03,520 --> 00:08:06,400 cách họ kháng cự giữa hiện trạng và khả năng có thể xảy ra, 195 00:08:06,400 --> 00:08:08,190 bạn sẽ lôi kéo họ tới ý tưởng của mình 196 00:08:08,190 --> 00:08:10,576 nhanh hơn khi bạn không làm vậy. 197 00:08:10,600 --> 00:08:14,056 Sau khi tiến và lui giữa hiện trạng và khả năng có thể xảy ra, 198 00:08:14,080 --> 00:08:16,080 bước ngoặt cuối cùng là kêu gọi hành động, 199 00:08:16,080 --> 00:08:19,086 điều mà mọi bài thuyết trình đều nên có, nhưng phải ở cuối cùng. 200 00:08:19,086 --> 00:08:21,346 Bạn cần miêu tả thế giới như niềm hạnh phúc mới. 201 00:08:21,346 --> 00:08:23,526 "Với ý tưởng của tôi, đây sẽ là thiên đường." 202 00:08:23,526 --> 00:08:25,340 "Đây là cách mà thế giới sẽ trở thành, 203 00:08:25,340 --> 00:08:27,806 khi chúng ta đoàn kết và giải quyết vấn đề lớn này." 204 00:08:27,806 --> 00:08:29,856 Bạn cần sử dụng nó làm phần kết, 205 00:08:29,880 --> 00:08:32,000 theo cách nên thơ và kịch tính. 206 00:08:33,080 --> 00:08:35,496 Thật thú vị là, khi tôi hoàn thành, 207 00:08:35,520 --> 00:08:39,015 tôi nghĩ, "Bạn biết không? Tôi có thể dùng nó như công cụ phân tích." 208 00:08:39,039 --> 00:08:41,056 Tôi ghi lại các bài diễn văn, 209 00:08:41,080 --> 00:08:44,460 và vẽ biểu đồ, xem chúng liên hệ thế nào với công cụ này. 210 00:08:44,460 --> 00:08:46,473 Hôm nay tôi muốn cho bạn thấy vài biểu đồ, 211 00:08:46,497 --> 00:08:48,576 và tôi muốn bắt đầu với chính hai người 212 00:08:48,600 --> 00:08:50,016 mà tôi đã nêu đầu tiên. 213 00:08:50,040 --> 00:08:52,816 Đây là ngài Jobs, người đã thay đổi hoàn toàn thế giới. 214 00:08:52,840 --> 00:08:56,016 Thay đổi thế giới điện toán cá nhân và ngành công nghiệp âm nhạc 215 00:08:56,040 --> 00:08:58,996 và giờ ông đang trên đường thay đổi ngành công nghiệp di động. 216 00:08:58,996 --> 00:09:00,720 Ông rõ ràng là đã thay đổi thế giới. 217 00:09:00,720 --> 00:09:03,580 Và đây là mô hình của bài giới thiệu iPhone năm 2007, 218 00:09:03,580 --> 00:09:05,346 khi ông ra mắt chiếc iPhone của mình. 219 00:09:05,346 --> 00:09:08,266 Bài truyết trình 90', có thể thấy ông bắt đầu với hiện trạng, 220 00:09:08,266 --> 00:09:11,110 di chuyển tiến và lui rồi kết thúc với điều có thể xảy ra. 221 00:09:11,800 --> 00:09:13,616 Tôi muốn làm rõ điều này: 222 00:09:13,640 --> 00:09:16,976 đường kẻ trắng là khi ông ấy đang nói. 223 00:09:17,000 --> 00:09:19,000 Đường kẻ màu bên cạnh ngay ở trên đây, 224 00:09:19,000 --> 00:09:20,806 đó là khi ông chuyển sang chiếu video. 225 00:09:20,806 --> 00:09:22,936 Ông thêm tính đa dạng và minh họa. 226 00:09:22,960 --> 00:09:25,056 Vậy là không chỉ có ông nói đến hết bài. 227 00:09:25,080 --> 00:09:27,680 Những đường kẻ này là hình ảnh đại diện. 228 00:09:28,400 --> 00:09:30,656 Đến cuối, bạn thấy đường kẻ xanh, 229 00:09:30,680 --> 00:09:32,256 chính là một diễn giả khách mời. 230 00:09:32,280 --> 00:09:34,416 Đây là lúc thú vị: 231 00:09:34,440 --> 00:09:36,736 mỗi một dấu tích ở đây là khi ông tạo tiếng cười. 232 00:09:36,760 --> 00:09:39,256 Và mỗi dấu tích ở kia là khi ông khiến họ vỗ tay. 233 00:09:39,280 --> 00:09:41,136 Họ tham gia rất nhiệt tình về thể chất, 234 00:09:41,160 --> 00:09:43,536 họ phản ứng thể chất với điều ông đang nói, 235 00:09:43,560 --> 00:09:44,936 nó thật tuyệt vời, 236 00:09:44,960 --> 00:09:48,016 vì đó là khi bạn biết rằng bạn đã nắm khán giả trong tay. 237 00:09:48,040 --> 00:09:51,136 Ông nói tới khả năng có thể xảy ra, 238 00:09:51,160 --> 00:09:54,496 "Tôi đã mong chờ ngày này hai năm rưỡi rồi." 239 00:09:54,520 --> 00:09:55,936 Ông đang ra mắt một sản phẩm 240 00:09:55,960 --> 00:09:57,630 mà ông đã biết trong vài năm. 241 00:09:57,630 --> 00:09:59,770 Vậy nên đó không phải là sản phẩm mới với ông. 242 00:09:59,770 --> 00:10:00,500 Nhưng nhìn này, 243 00:10:00,500 --> 00:10:02,530 ông làm một điều khác: ông ngạc nhiên. 244 00:10:02,530 --> 00:10:04,580 Ông ngạc nhiên với chính sản phẩm của mình. 245 00:10:04,580 --> 00:10:07,776 Ông ngạc nhiên với chính mình hơn là vì tiếng cười và tràng vỗ tay. 246 00:10:07,776 --> 00:10:11,016 Ông nói, "Nó thật tuyệt vời làm sao? Thật đẹp làm sao?" 247 00:10:11,040 --> 00:10:14,616 Ông hình tượng cho khán giả thấy điều ông muốn họ cảm nhận. 248 00:10:14,640 --> 00:10:18,680 Ông đang thuyết phục họ cảm nhận theo một hướng nhất định. 249 00:10:19,440 --> 00:10:22,936 Ông nói tới khả năng tương lai, "Đôi khi, 250 00:10:22,960 --> 00:10:25,896 một sản phẩm có tính cách mạng xuất hiện và thay đổi mọi thứ." 251 00:10:25,920 --> 00:10:28,536 Ông bắt đầu nói về sản phẩm mới của mình. 252 00:10:28,560 --> 00:10:31,456 Ở phần mở đầu, ông thực sự tắt điện thoại đi. 253 00:10:31,480 --> 00:10:34,536 Bạn thấy đường kẻ trắng kéo dài cho tới điểm này, 254 00:10:34,560 --> 00:10:35,976 ông chuyển sang so sánh, 255 00:10:36,000 --> 00:10:38,936 "Đây là chiếc điện thoại mới, và đây là bên đối thủ tệ hại. 256 00:10:38,960 --> 00:10:42,176 "Đây là chiếc điện thoại mới, và đây là bên đối thủ tệ hại. 257 00:10:42,200 --> 00:10:44,976 Và rồi, ngay lúc đó, ông có khoảnh khắc ngôi sao -- 258 00:10:45,000 --> 00:10:47,096 và đó là điều chúng ta sẽ luôn nhớ tới. 259 00:10:47,120 --> 00:10:48,616 Ông bật điện thoại lên. 260 00:10:48,640 --> 00:10:50,640 Lần đầu khán giả thấy chức năng cuộn trang, 261 00:10:50,640 --> 00:10:52,930 bạn có thể nghe thấy không khí bị hút khỏi phòng. 262 00:10:52,930 --> 00:10:54,740 Họ há hốc miệng. Bạn có thể nghe thấy. 263 00:10:54,740 --> 00:10:57,070 Ông tạo nên một khoảnh khắc khiến họ luôn nhớ mãi. 264 00:10:57,070 --> 00:11:00,206 Di chuyển tiếp dọc theo mô hình này, bạn có thể thấy đường kẻ xanh, 265 00:11:00,206 --> 00:11:01,810 khi diễn giả ở ngoài đang nói, 266 00:11:01,810 --> 00:11:03,860 và tới góc dưới bên phải, đường kẻ đứt đoạn. 267 00:11:03,860 --> 00:11:05,630 Đó là vì điều khiển của ông bị hỏng. 268 00:11:05,630 --> 00:11:08,376 Ông muốn giữ mức độ hưng phấn tăng cao. 269 00:11:08,400 --> 00:11:09,896 Ông kể một câu chuyện riêng, 270 00:11:09,920 --> 00:11:12,096 ngay đó, khi công nghệ không hoạt động. 271 00:11:12,120 --> 00:11:13,696 Ông là bậc thầy giao tiếp, 272 00:11:13,720 --> 00:11:16,160 và chuyển sang kể chuyện để gây sự chú ý. 273 00:11:16,600 --> 00:11:18,976 Ở góc phải biểu đồ, ông kết thúc với niềm vui mới. 274 00:11:19,000 --> 00:11:20,576 Ông hứa hẹn rằng 275 00:11:20,600 --> 00:11:24,176 Apple sẽ tiếp tục tạo nên những sản phẩm mới mang tính cách mạng. 276 00:11:24,200 --> 00:11:25,400 Và ông nói, 277 00:11:25,480 --> 00:11:28,576 "Tôi rất thích câu của Wayne Gretzky (vận động viên khúc côn cầu): 278 00:11:28,600 --> 00:11:31,600 'Tôi trượt đến nơi bóng sẽ lăn đến, không phải chỗ nó đang nằm.' 279 00:11:31,600 --> 00:11:34,270 Ở Apple chúng tôi đã luôn cố gắng làm vậy từ thuở ban đầu 280 00:11:34,270 --> 00:11:35,360 và sẽ luôn như vậy." 281 00:11:35,360 --> 00:11:37,460 Ông kết thúc bằng một niềm vui mới. 282 00:11:37,460 --> 00:11:39,136 Hãy xem bài diễn văn của ngài King. 283 00:11:39,136 --> 00:11:41,230 Ông là vị mục sư có tầm nhìn tuyệt vời 284 00:11:41,230 --> 00:11:44,136 người đã dành cả cuộc đời hoạt động hết mình vì sự bình đẳng. 285 00:11:44,160 --> 00:11:46,540 Và đây là mô hình thuyết trình "Tôi có một ước mơ". 286 00:11:46,540 --> 00:11:48,586 Bạn có thể thấy ông bắt đầu với hiện trạng, 287 00:11:48,586 --> 00:11:51,136 tiến và lui giữa hiện trạng và khả năng, 288 00:11:51,160 --> 00:11:55,296 rồi kết thúc với một niềm vui mới nên thơ, đoạn nổi tiếng mà ta đều biết. 289 00:11:55,320 --> 00:11:57,576 Tôi sẽ dàn nó ra một chút, 290 00:11:57,600 --> 00:11:59,256 trải dài ra cho bạn xem, 291 00:11:59,280 --> 00:12:01,910 điều tôi đang làm là đặt bản ghi âm vào đây 292 00:12:01,910 --> 00:12:03,000 cùng phần chữ. 293 00:12:03,000 --> 00:12:04,550 Tôi biết bạn không thể đọc nó. 294 00:12:04,550 --> 00:12:07,136 Nhưng cuối mỗi phần đứt đoạn, tôi chia đường kẻ ra, 295 00:12:07,160 --> 00:12:08,940 vì ông ấy đã lấy hơi và ngưng lại. 296 00:12:08,940 --> 00:12:12,130 Ông là mục sư của Baptist Nam phương, hầu hết chưa ai từng nghe tới, 297 00:12:12,130 --> 00:12:15,616 vì vậy ông có phong cách riêng rất mới mẻ với mọi người. 298 00:12:16,000 --> 00:12:18,496 Tôi muốn đặt một cột lên phần chữ 299 00:12:18,520 --> 00:12:21,378 vì tôi muốn dùng cột này như một công cụ thông tin ở đây. 300 00:12:21,920 --> 00:12:24,800 Hãy theo dõi cách ông thực sự nói chuyện với mọi người. 301 00:12:26,040 --> 00:12:28,256 Cột xanh ở đây là lúc ông sử dụng 302 00:12:28,280 --> 00:12:30,370 biện pháp lặp trong hùng biện. 303 00:12:30,370 --> 00:12:31,776 Ông đang nhắc lại chính mình, 304 00:12:31,800 --> 00:12:33,700 ông sử dụng từ và cụm từ giống nhau 305 00:12:33,700 --> 00:12:35,880 để mọi người có thể ghi nhớ và hồi tưởng lại. 306 00:12:36,640 --> 00:12:39,376 Nhưng ông cũng dùng rất nhiều phép ẩn dụ và từ tượng hình. 307 00:12:39,400 --> 00:12:41,936 Đây là cách khiến những ý tưởng cực kì phức tạp 308 00:12:41,960 --> 00:12:44,936 trở nên dễ nhớ và đầy tri thức, để mọi người có thể hiểu được. 309 00:12:44,960 --> 00:12:46,456 Ông thực sự đã tạo nên 310 00:12:46,480 --> 00:12:48,130 khung cảnh bằng từ ngữ 311 00:12:48,130 --> 00:12:50,640 nên mọi người có thể hình dung điều ông đang nói tới. 312 00:12:51,630 --> 00:12:54,640 Và ông cũng sử dụng nhiều bài hát và kinh thánh tương tự nhau. 313 00:12:54,640 --> 00:12:57,640 Thứ bạn đang nhìn thấy mới chỉ là phần đầu của nó. 314 00:12:57,640 --> 00:13:00,100 Ông cũng viện dẫn nhiều lời hứa chính trị 315 00:13:00,100 --> 00:13:02,000 mà mọi người nhận được. 316 00:13:02,000 --> 00:13:04,576 Nếu bạn nhìn vào điểm đầu của hiện trạng, 317 00:13:04,600 --> 00:13:06,710 đó là lần đầu tiên 318 00:13:06,710 --> 00:13:08,920 mọi người vỗ tay và la lớn lên. 319 00:13:08,920 --> 00:13:10,870 Điểm kết của hiện trạng là khi ông ấy nói, 320 00:13:10,870 --> 00:13:14,056 "Nước Mỹ đã trao cho người dân Negro (Mỹ gốc Phi) một tờ séc khống, 321 00:13:14,080 --> 00:13:16,300 một tờ séc không có giá trị thanh toán." 322 00:13:16,300 --> 00:13:19,350 Mọi người đều biết sẽ thế nào nếu không có tiền trong tài khoản. 323 00:13:19,350 --> 00:13:22,360 Vì vậy ông dùng phép ẩn dụ mà mọi người đều quen thuộc. 324 00:13:22,360 --> 00:13:24,256 Nhưng khi họ thực sự hứng thú, 325 00:13:24,280 --> 00:13:26,416 điều đầu tiên họ hét lên là: 326 00:13:26,440 --> 00:13:28,496 "Vậy chúng ta cần phải đổi tấm séc ra tiền, 327 00:13:28,520 --> 00:13:30,616 một tấm séc sẽ đáp ứng nhu cầu của ta về 328 00:13:30,640 --> 00:13:33,416 sự giàu có của tự do và sự an toàn của công lý." 329 00:13:33,440 --> 00:13:35,016 Đó là lúc họ thực sự đã vỗ tay. 330 00:13:35,040 --> 00:13:38,176 Là khi ông ấy so sánh hiện trạng với điều có thể xảy ra. 331 00:13:38,200 --> 00:13:40,736 Vì vậy khi chúng ta nhìn xa hơn theo mô hình này, 332 00:13:40,760 --> 00:13:43,656 bạn sẽ thấy nó tiến và lui với tốc độ điên cuồng. 333 00:13:43,680 --> 00:13:46,536 Và đó là khi ông ấy tiến, lui, tiến, lui liên tục. 334 00:13:46,560 --> 00:13:48,176 Lúc này khán giả đang rất sôi nổi. 335 00:13:48,200 --> 00:13:50,776 Họ đều rất hào hứng, và bạn có thể làm điều đó 336 00:13:50,800 --> 00:13:53,400 để giữ họ ở mức hưng phấn cao độ. 337 00:13:54,080 --> 00:13:55,560 Ông ấy nói, "Tôi có một ước mơ 338 00:13:56,720 --> 00:14:01,000 rằng một ngày đất nước này sẽ vươn lên và sống với niềm tin. 339 00:14:01,000 --> 00:14:04,896 "Chúng ta coi sự thật này là hiển nhiên, rằng mọi người đều sinh ra là bình đẳng." 340 00:14:04,896 --> 00:14:07,820 Ông ấy sử dụng dòng chữ nhỏ màu cam để gợi nhắc họ tới lời hứa 341 00:14:07,820 --> 00:14:11,000 mà các chính trị gia hay đất nước từng đưa ra. 342 00:14:11,000 --> 00:14:12,980 Rồi ông tiến, lui qua lại giữa các câu 343 00:14:12,980 --> 00:14:15,639 "Tôi có một ước mơ rằng một ngày, 344 00:14:15,639 --> 00:14:17,210 Tôi có một ước mơ rằng một ngày," 345 00:14:17,210 --> 00:14:19,336 và cuối cùng, nó trở nên thật thú vị. 346 00:14:19,360 --> 00:14:22,216 Vì ông ấy sử dụng -- hãy nhìn vào bốn sắc thái màu xanh, 347 00:14:22,240 --> 00:14:25,100 có nhiều màu xanh lam ở đó, tức là có rất nhiều sự lặp lại -- 348 00:14:25,100 --> 00:14:27,000 ông rất nhạy bén với kĩ thuật lặp. 349 00:14:27,000 --> 00:14:30,256 Và màu xanh lục là khi vận dụng triệt để âm nhạc và kinh thánh. 350 00:14:30,280 --> 00:14:32,096 Phổ màu xanh lục đầu tiên 351 00:14:32,096 --> 00:14:34,616 là kinh thánh trích từ Sách Isaia. 352 00:14:34,640 --> 00:14:37,896 Phổ màu xanh lục thứ hai là "Đất nước tôi, đây là bài hát về bạn." 353 00:14:37,920 --> 00:14:41,040 Đó là một bài hát quen thuộc đặc biệt rất quan trọng 354 00:14:41,040 --> 00:14:42,856 đối với người da đen vào thời điểm đó, 355 00:14:42,880 --> 00:14:47,096 vì họ đã chọn sửa đổi bài hát này như một cách phản đối dữ dội 356 00:14:47,120 --> 00:14:49,160 vì lời hứa đã không được thực hiện. 357 00:14:49,720 --> 00:14:53,736 Phổ màu xanh lục thứ ba là một khổ thơ trích từ bài hát trên. 358 00:14:53,740 --> 00:14:56,230 Và phổ màu xanh lục thứ tư là bài ca tôn giáo Negro. 359 00:14:56,460 --> 00:14:59,973 "Cuối cùng đã được tự do! Tự do rồi! Cảm tạ Đấng toàn năng, tôi đã tự do!" 360 00:14:59,973 --> 00:15:04,060 Điều ông ấy làm là chạm tới trái tim khán giả. 361 00:15:04,060 --> 00:15:06,390 Ông trích dẫn kinh thánh, điều đó rất quan trọng. 362 00:15:06,390 --> 00:15:08,300 Ông trích dẫn bài hát mà họ cùng nhau hát 363 00:15:08,300 --> 00:15:10,210 như tiếng kêu than phẫn nộ, 364 00:15:10,210 --> 00:15:13,640 và ông sử dụng chúng làm công cụ kết nối và cộng hưởng với khán giả. 365 00:15:13,640 --> 00:15:16,216 Kết thúc -- vẽ nên bức tranh về một niềm hạnh phúc mới, 366 00:15:16,240 --> 00:15:19,680 sử dụng những điều thiêng liêng trong sâu thẳm con người. 367 00:15:21,080 --> 00:15:23,936 Ông là người vĩ đại. Ông có một ước mơ rất lớn. 368 00:15:23,960 --> 00:15:26,896 Có nhiều người ở đây, các bạn cũng có những ước mơ rất lớn. 369 00:15:26,920 --> 00:15:28,856 Bạn có những ý tưởng lớn bên trong bạn 370 00:15:28,880 --> 00:15:30,050 cần phải được bộc lộ ra. 371 00:15:30,050 --> 00:15:32,120 Nhưng bạn biết không? Chúng ta gặp khó khăn. 372 00:15:32,144 --> 00:15:33,776 Không dễ để thay đổi thế giới; 373 00:15:33,800 --> 00:15:35,336 đó là một việc lớn. 374 00:15:35,360 --> 00:15:36,616 Bạn biết ông ấy đã -- 375 00:15:36,640 --> 00:15:39,160 nhà của ông bị đánh bom, ông bị đâm bằng dao rọc giấy, 376 00:15:39,160 --> 00:15:40,700 cuối cùng, ông qua đời, 377 00:15:40,700 --> 00:15:42,656 bạn biết đó, vì điều mà ông quan tâm tới. 378 00:15:42,680 --> 00:15:46,776 Nhưng nhiều người trong chúng ta -- sẽ không ai đòi hỏi ta phải hi sinh. 379 00:15:46,800 --> 00:15:48,056 Vấn đề là 380 00:15:48,080 --> 00:15:51,376 về cơ bản nó hơi giống cấu trúc câu chuyện một chút. 381 00:15:51,400 --> 00:15:52,896 Cuộc sống có thể giống như vậy. 382 00:15:52,896 --> 00:15:55,096 Bạn biết đấy, các bạn là những người dễ mến, 383 00:15:55,096 --> 00:15:58,136 bạn có khát khao, bạn gặp trở ngại, 384 00:15:58,160 --> 00:15:59,536 và chúng ta dừng tại đó. 385 00:15:59,560 --> 00:16:01,656 Chúng ta nghĩ, "Tôi có ý tưởng này, 386 00:16:01,680 --> 00:16:03,536 nhưng tôi sẽ không nói ra. 387 00:16:03,560 --> 00:16:04,816 Nó bị từ chối thôi." 388 00:16:04,840 --> 00:16:08,736 Chúng ta tự hủy hoại ý tưởng của chính mình, 389 00:16:08,760 --> 00:16:11,810 chúng ta cứ bám lấy khó khăn trở ngại 390 00:16:11,810 --> 00:16:14,630 thay vì chọn cách để cho sự đấu tranh thay đổi chúng ta 391 00:16:14,630 --> 00:16:17,960 và chọn bước tiếp, ước mơ và biến nó thành sự thật. 392 00:16:18,400 --> 00:16:22,656 Bạn biết không, nếu tôi có thể làm vậy, ai cũng có thể làm được. 393 00:16:22,680 --> 00:16:26,376 Tôi lớn lên trong một môi trường thiếu thốn cả về kinh tế lẫn tình cảm. 394 00:16:26,400 --> 00:16:30,056 Lần đầu tôi đi cắm trại với chị mình, tôi đã bị ngược đãi. 395 00:16:30,080 --> 00:16:33,296 Không phải lần đầu tôi bị ngược đãi mà đó là lần hung hãn nhất. 396 00:16:33,320 --> 00:16:36,056 Ba mẹ tôi -- họ đã kết hôn với nhau ba lần, 397 00:16:36,080 --> 00:16:37,296 (Tiếng xì xào) 398 00:16:37,320 --> 00:16:40,336 Phải, thật là rối ren, và lúc họ không cãi nhau, 399 00:16:40,360 --> 00:16:43,230 họ sẽ giúp những người nghiện rượu sống cùng chúng tôi 400 00:16:43,230 --> 00:16:45,180 vì họ đều là người nghiện rượu tỉnh táo. 401 00:16:45,180 --> 00:16:47,896 Mẹ đã bỏ chúng tôi khi tôi 16 tuổi. 402 00:16:47,920 --> 00:16:51,256 Và tôi đảm đương trách nhiệm chăm sóc gia đình và chị em mình. 403 00:16:51,280 --> 00:16:55,186 Rồi tôi kết hôn. Tôi đã gặp và yêu một người. 404 00:16:55,186 --> 00:16:56,630 Tôi dành một năm học đại học. 405 00:16:56,630 --> 00:16:59,866 Tôi làm điều mà bất kì cô gái độc thân, trẻ trung nào cũng nên làm -- 406 00:16:59,866 --> 00:17:01,600 tôi kết hôn khi tôi 18 tuổi. 407 00:17:01,600 --> 00:17:02,930 Và bạn biết không? 408 00:17:02,930 --> 00:17:05,460 Tôi biết, tôi biết 409 00:17:05,460 --> 00:17:07,496 rằng lẽ sống của tôi còn hơn thế. 410 00:17:07,520 --> 00:17:10,576 Và đến lúc trong câu chuyện cuộc đời mình tôi có sự lựa chọn. 411 00:17:10,599 --> 00:17:13,415 Tôi có thể để cho những thứ này hạ gục 412 00:17:13,440 --> 00:17:15,360 và làm chết những ý tưởng trong tôi. 413 00:17:15,360 --> 00:17:18,820 Tôi có thể chỉ cần nói, "Cuộc đời quá khó khăn để thay đổi thế giới. 414 00:17:18,820 --> 00:17:19,935 Quá khó." 415 00:17:19,960 --> 00:17:22,680 Nhưng tôi đã chọn một câu chuyện cuộc đời khác cho mình. 416 00:17:22,729 --> 00:17:24,175 (Tiếng cười) 417 00:17:24,200 --> 00:17:25,749 Bạn biết chứ? 418 00:17:26,620 --> 00:17:29,100 Và tôi cảm thấy có những người trong căn phòng này -- 419 00:17:29,100 --> 00:17:30,900 bạn có hộp gia vị Suavitos 420 00:17:30,900 --> 00:17:33,520 và nghĩ, "Bạn biết đấy, đó không phải chuyện gì to tát." 421 00:17:33,520 --> 00:17:35,760 "Không phải là tôi có thể thay đổi cả thế giới." 422 00:17:35,760 --> 00:17:37,809 Nhưng bạn có thể thay đổi thế giới của bạn. 423 00:17:37,809 --> 00:17:39,486 Bạn có thể thay đổi cuộc đời mình. 424 00:17:39,486 --> 00:17:41,720 Bạn có thể thay đổi thế giới mà bạn điều khiển, 425 00:17:41,720 --> 00:17:43,516 bạn có thể thay đổi tầm vóc của mình. 426 00:17:43,516 --> 00:17:45,187 Tôi muốn khuyến khích bạn làm vậy. 427 00:17:45,680 --> 00:17:46,936 Vì sao ư? 428 00:17:46,960 --> 00:17:49,890 Tương lai không phải nơi chúng ta sẽ tới. 429 00:17:50,360 --> 00:17:53,450 Đó là nơi bạn phải tạo dựng. 430 00:17:53,953 --> 00:17:56,096 Xin cảm ơn. Chúa phù hộ các bạn. 431 00:17:56,120 --> 00:17:57,440 (Tiếng vỗ tay)