Với niềm thương kính đến Thầy và Sư Cô Chân Không, và tới tất cả các vị thầy tổ tiên của chúng ta qua nhiều thế hệ. Thưa Đại chúng Hôm nay là ngày 7 tháng Tám năm 2016 Chúng ta đang ở trong khóa tu Wake-up Earth (khóa tu đề tài Đất Mẹ dành cho người trẻ) tại Thiền Đường Nước Tĩnh Xóm Thượng, Làng Mai. Mọi người gọi tên con là Hiến Nghiêm và con được tạo nên bời những yếu tố không (phải là) con Vì vậy hôm nay không thực sự là con ngồi đây mà là toàn bộ những yếu tố đã làm nên con trong đó có Tăng Thân mầu nhiệm của chúng ta các sư anh, sư chị, sư em cùng với Thầy và cả bố mẹ của con nữa Con đến từ Anh Quốc, và khi tăng thân có dịp đến thăm gia đình con đã có nhiều sư anh, sư chị, của con nói rằng: "Ah!............" "Bây giờ thì sư anh/sư chị đã hiểu rồi!" "Đã hiểu tại sao Sư Cô lại như thế rồi" Chúng ta được tạo nên bởi Cha và Mẹ chúng ta. Và trong chúng ta có nhiều người có những nguyện ước đẹp đẽ trong cuộc đời mình để chuyển hóa và trị liệu cũng như điều chỉnh lại một vài những yếu điểm của chính Cha Mẹ chúng ta. Qua kinh nghiệm của bản thân con, con đã không dành đủ thời gian để trân quý những phẩm chất của Cha Mẹ con thật tốt. Cha Mẹ chúng ta đã trao truyền cho ta những đức tính vô cùng tuyệt vời. Con có thể ngồi đây là nhờ Cha con đã truyền cho con sự can đảm. Và khi con thở, trái tim con đang đập, và hơi thở của con rất ngắn. Thầy đã thường dạy cho chúng con phương pháp thực tập thở với lá phổi của Cha mình khi chúng con ngồi thiền. Con thở với hai lá phổi của Cha con, con ngồi với tấm lưng của Cha; nhưng Cha con có hơi thở rất ngắn. Vì vậy sáng nay con đã thực tập thở với phổi của Mẹ con. Mẹ con có hai lá phổi rất lớn, và điều đó yểm trợ con rất nhiều. Và con cũng có mặt đây với năng lượng của ánh Mặt Trời vào buổi sáng, nhờ vào nhiều thức ăn ngon lành mà chúng ta đã cùng nhau chuẩn bị. Vì vậy, chúng ta tương tức với nhau, con tương tức với tất cả mọi người và Đại chúng ở đây cũng tương tức với con, và với cả vũ trụ. Thầy có một câu nói tuyệt vời mà con rất thích. Người nói rằng: "Mình không thể tồn tại một mình được. Mình phải cùng tồn tại với cả thế giới. Mình tương tức với toàn bộ vũ trụ." Thầy thường chỉ vào bông hoa trên bục và nói rằng mỗi bông hoa đều được làm nên từ những yếu tố không (phải là) hoa Và con phải thú nhận rằng phản ứng của con lúc đầu là "nhưng con không phải là một bông hoa". Nhưng sự thật vẫn là chúng ta được tạo nên bởi các yếu tố "không-ta" Và đó là một tin tốt lành, một niềm hân hoan, là điều mà ta có kết nối và khám phá mỗi ngày. Con đã rất tâm đắc khi nghe Thầy dạy rằng mỗi người đều cần một đời sống tâm linh trong cuộc sống của mình. Khi nghe như vậy, con đã nghĩ "Thật vậy, con đang khát khao một đời sống tâm linh trong con". Tâm hồn con đang khát. Trong đời sống của chúng con ở đây, tại một trung tâm thực tập với pháp môn Làng Mai, chúng con có rất nhiều cơ hội để giữ gìn đời sống tâm linh đó, làm cho nó tràn đầy sự sống, được nuôi dưỡng và được kết nối. Chúng con có một bài kệ mà chúng con thường đọc trong ngày khi chúng con tiếp xúc với nước chảy khi chúng con uống nước hay khi mở nước từ vòi để rửa mặt, và chúng con quán chiếu nguồn nước với một bài kệ rất hay: "Nước từ nguồn suối cao, nước từ lòng đất sâu nước mầu nhiệm tuôn chảy nước mầu nhiệm tuôn chảy ơn nước luôn tràn đầy." Và đó chỉ là những sinh hoạt đơn giản: uống nước, vặn nước, nhưng bằng một cách nào đó chúng ta nhìn sâu và với chánh niệm, chúng ta kết nối chính mình với bản thể của nước. Nước đến từ những ngọn núi cao, từ đại dương sâu thẳm và giờ đây trở thành một phần trong ta. Khi con còn đi làm trong một văn phòng, con đã thầm đọc bài kệ này gần cái bình đựng nước. ở trên tầng 6 của một tòa nhà ngay giữa thành phố Luân Đôn. Và con đã cảm thấy mình được kết nối với cả vũ trụ Con đã có một phút giây mầu nhiệm mà không ai biết là con đang làm điều đó cả: một phút mầu nhiệm khi uống nước. Khi chúng ta tắm, ta có thể hỏi chính ta: "Cơ thể này là của ai?" "Cơ thể này đến từ đâu?" "Đâu là những hơi nóng, là nguồn gốc của hơi nóng để tạo nên cơ thể này?" Cơ thể này được trao lại từ thế hệ này đến thế hệ khác mà chưa bao giờ bị nguội lạnh. Con là người Anh nên con rất thích uống trà. Con đã tự làm một bài kệ "đun sôi ấm nước". Người Anh Quốc có văn hóa là khi gặp khó khăn, thường bắc một ấm nước lên như phản ứng đầu tiên cho tình huống đó. Chỉ cần một khoảnh khắc để tiếp xúc với đời sống tâm linh của con khi đun nước pha trà cũng mang lại giá trị nuôi dưỡng. Khi ta viết một bài thơ như thế ta quán chiếu những yếu tố khác nhau tập hợp lại trong phép lạ của sự sống để yểm trợ cho ta. Có nước, có năng lượng trong nguồn điện, những thứ này đến từ đâu? Và có mình. Vậy mình đến từ đâu? Chúng ta đã du hành từ khởi đầu của thời gian để đến được giây phút này, giây phút pha một tách trà! Vậy con mời Đại chúng cùng viết những bài kệ của riêng mình hãy chọn một hay hai sinh hoạt thường ngày của mình mà mình muốn biến nó thành những khoảnh khắc tâm linh cho mình và cho ngày của mình, những giây phút có chánh niệm, có sự quán chiếu sâu sắc. Thầy đã dạy rằng mỗi một hành động của ta đều có thể trở nên thiêng liêng khi ta dùng năng lượng của chánh niệm để làm giàu cho hành động đó. Vào các buổi sáng ở đây chúng ta có cơ hội để thực tập ngồi thiền cùng nhau và tận hưởng những bước chân thiền hành trong sự lặng im của buổi sớm. Vài năm trước, trong các khóa tu mùa đông, khi Thầy còn ở trong cốc của Người nằm trên triền đồi, một buổi sáng Người đã bước ra ngoài và khi thấy bầu trời đầy sao, thầy đã cảm được một tình thương sâu sắc cho Đất Mẹ, cho hành tinh này và cho cả vũ trụ. Vào đúng hôm đó hay hôm sau, khi Thầy cho pháp thoại, Người đã nói rằng Người đã yêu Đất Mẹ. Người đã nhận ra rằng Người đang yêu Đất Mẹ. Con thường tự hỏi rằng liệu con có thực sự yêu Đất Mẹ chưa? Chúng ta thường nói về các phép lạ của sự sống và khi ta quán chiếu sâu và thấy được sự biểu hiện đa dạng của Trái Đất này; thấy được cách mà các biểu hiện đó trải qua hàng triệu, hàng tỷ năm để tiến hóa. Bản thân con có một sự ngỡ ngàng, một sự kinh ngạc khi nhìn vào sự màu mỡ và vẻ đẹp của sự sống. Và con đang thực tập trân quý điều đó thật nhiều trong khả năng của con. Nhưng đôi khi điều đó không thực sự dễ dàng. Con lớn lên trong môi trường hiện đại trong xã hội ngày nay, trong thế hệ này; bằng cách nào đó, một cái cây không có vẻ gì là thú vị. Nhưng con vẫn đang học hỏi để nhìn sự sống dưới cái nhìn đầy kinh ngạc, để thấy được sự mầu nhiệm của một cái cây, hay một con bọ, hay bất kỳ cá thể sống nào hay thậm chí bất kỳ con người nào. Vì vậy con đang thực tập để yêu Đất Mẹ, để học hỏi thêm về Đất Mẹ. Thầy đã dạy rằng nếu chúng ta có đủ tình thương với Đất Mẹ, ta sẽ biết mình nên làm gì để bảo vệ Đất Mẹ. Và ta sẽ có đủ năng lượng mà ta cần để bảo vệ Đất Mẹ, bởi tình thương là một năng lượng nhiệm mầu. Nó chống đỡ cho ta, nuôi dưỡng ta, làm cho ta hạnh phúc. Nó giúp tâm trí ta tươi mát và hoan hỷ. (Tiếng chuông) Con đến Làng Mai lần đầu khi con gần 22 tuổi. Và con đã có rất nhiều thắc mắc. Khi đó con vừa tốt nghiệp đại học và cảm thấy dường như nền tảng giáo dục đó đã lừa dối con. Con đã đặt câu hỏi "con là ai?", và dường như tấm bằng đại học của con, trường đại học của con đã không giúp con lý giải được. Con đã hỏi bản thân mình muốn gì, điều mà con thực sự muốn trong cuộc đời là gì. Và con cũng đã hỏi rằng "tại sao mình ở đây?" Nghĩa là tại sao con tồn tại trên hành tinh này con ở đây để làm gì, "Tại sao con ở đây?" Sự thực là lúc đó con chưa biết thực tập chánh niệm là gì nên lúc đó con chẳng thực sự có mặt đâu. Nên con nghĩ rằng lúc đó thậm chí còn không có mặt khi con đặt câu hỏi "tại sao con có mặt đây?" Nhưng con đang dần dần học cách làm sao để có mặt hơn. Con cũng đã muốn biết điều gì làm con có thể tin tưởng, có thể nương tựa vào được. Mẹ Thiên Nhiên thường đang mỉm cười với ta nên ta có thể nương tựa vào sự thật ấy. Đặc biệt vào những lúc khó khăn, những lúc khủng hoảng, những lúc con cảm thấy quá tải con muốn biết con có thể dựa vào điều gì. Con cũng muốn biết con đang đi về đâu, đang đi về hướng nào. Con cũng cảm thấy rằng mình đang ở trên một dây chuyền vận chuyển, và con phải đậu kỳ thi này, phải vào học trường nọ, rồi lại phải thi và vào đại học, Con đã cảm thấy mình như bị bung ra vào tuổi 22 dây chuyền vận chuyển đó vẫn còn nhiều năng lượng, bảo con phải làm việc này, bảo con cần phải có một sự nghiệp thế này, phải đi đến nơi kia, phải học thứ nọ. Con đã cảm thấy con chưa dừng lại được để thực sự hỏi chính mình, mình đang đi về đâu, và mình muốn đi về đâu, cho đến giờ bao nhiêu trong con đường này là mình, bao nhiêu là do mọi thứ xung quanh đưa đẩy mình. Trong đạo Bụt có một câu chuyện về một người trên lưng ngựa đang phi rất nhanh qua ngã tư đường. Có một người đứng đó và hỏi: "Anh đi đâu mà nhanh quá vậy?" Và người trên lưng ngựa đáp: "Tôi không biết. Anh hỏi con ngựa đi." Chúng ta có đang phi trên lưng ngựa không? Ta có biết con ngựa của mình đang đi về đâu? Đâu là những yếu tố giúp truyền năng lượng cho chú ngựa? Cái gì đang đẩy ta? Chúng ta đã thuần được chú ngựa chưa? Từ khi con đến Làng Mai và sống ở đây, con đã nghiệm ra rằng cần một khoảng thời gian để học cách điều khiển ngựa. Ta phải thực tập và ta có thể thành công. Ta có thể thuần được chú ngựa. Một câu hỏi khác lúc đó của con đó là làm thế nào để con giúp đỡ, con nghĩ rằng con có một chút năng lượng và thấy rằng có nhiều vấn đề đang xảy ra trên thế giới, và con muốn biết con có thể làm gì để giúp đỡ. Con nhớ có một nhà thơ đã từng nói: "Chúng ta đi đến lời giải đáp bằng chính đường đời của mình" (Rilke) Vì vậy con cũng đang sống đời của con để tìm lời giải đáp cho các câu hỏi này. Và con mong là mỗi chúng ta đều có thể linh động trong đời sống để trả lời cho các câu hỏi ấy. Có thể một vài trong các bạn trẻ ở đây biết rằng Làng Mai có chương trình xuất gia trong vòng 5 năm. Lúc con đi xuất gia thì chưa có lựa chọn này; vậy nên, con đã không phải trải qua sự đau khổ khi phải phân vân trước nhiều lựa chọn. Quyết định một lần là đi xuất gia cả đời luôn. Nhưng khi đến năm thứ năm, và Thầy luôn cho rằng 5 năm là đã quá đủ để học được thật nhiều, rồi sau đó ra đời và tiếp tục truyền bá pháp môn trong đời sống tại gia. Vì thế khi hết 5 năm rồi, con phải làm một cuộc kiểm nghiệm thực tế và con đã tự hỏi con đã học được những gì? Và đây là những gì con học được: con đã học cách ăn! Ăn khó hơn ta vẫn thường nghĩ đấy! Học cách lắng nghe cơ thể của mình, cách chọn lựa nguồn thức ăn, cách cảm thấy kết nối khi ăn, cách nuôi dưỡng niềm vui của mình và của người khác với thức ăn, cách tôn trọng sự sống của các loài khi ăn, làm sao nuôi lớn tình thương qua việc ăn. Có thể con chưa thành thục hoàn toàn, nhưng con đã có nhiều tiến bộ. Con đã học cách ngủ. Con nghĩ rằng chỉ khi đến và sống ở tu viện con mới thực sự thấy rằng cuộc sống của con kém ổn định đến mức nào và con nghĩ nhiều bạn trẻ ở đây cũng vậy. Bạn có ngủ đủ giấc không? Giấc ngủ của bạn có ngon không? Bạn có biết cách để chuẩn bị để có một giấc ngủ ngon không? Làm sao để thức dậy mà không bị đau đầu. Làm sao để mỉm cười mới chính mình khi thức dậy mỗi buổi sáng? Con cũng đã tiến bộ ở phần này nhiều. Nhưng con vẫn chưa thành thục hoàn toàn. Các Sư Chị Sư Em ở cùng với con tuần vừa qua có thể xác nhận điều này. Con cũng đã bằng một cách nào đó học hỏi về việc chăm sóc cho cơ thể và tâm trí của mình, điều khiển cơ thể và tâm trí, lắng nghe thân tâm mình. Tất cả đều liên quan đến năng lượng, sự sống là năng lượng, chú ngựa ta đang cưỡi cũng là một dạng năng lượng. Và liệu chúng ta đã học cách lắng nghe sự kết hợp độc nhất của các năng lượng trong mình chưa? Để mà ta có thể làm chủ những năng lượng đó cũng như việc cưỡi ngựa vậy. Để mà ta có thể sống một cách đẹp đẽ, có nhiều bình an và hạnh phúc đích thực, càng nhiều càng tốt. Và đó cũng là điều Thầy đã dạy: còn điều gì quan trọng hơn là biết được chính mình, là chế tác được hạnh phúc trong đời sống hằng ngày, và làm thế nào để đối mặt với khó khăn, với khổ đau. Thầy đã nhắc đi nhắc lại rằng đây là điều có thể thực hiện được. Chúng ta có thể thực tập chế tác những phút giây hạnh phúc mỗi ngày. Chúng ta cũng có thể học cách đối mặt với khổ đau, khó khăn của ta; cách không cảm thấy bị quá tải; học những cách ta có thể ứng dụng trong những tình huống khó khăn. Khi con mới đến Làng, con không hề biết về những điều này khi là một người trẻ - chỉ 21, gần 22 tuổi đời. Con không biết cách chế tác hạnh phúc, cũng không biết giải quyết khổ đau như thế nào. Đôi khi khổ đau đã đến với ta từ nhiều thế hệ trước rồi. Chúng không chính xác là của ta. Có lẽ hạt giống buồn khổ hay tuyệt vọng,... Đây là điều con đã khám phá ra được Hạt giống buồn khổ, tuyệt vọng của con đã được truyền trao cho con. Con thực ra cũng đã đóng góp một ít để giúp nó lớn lên trong con nhưng trước đó con đã nhận được những hạt giống mạnh rồi, từ Cha Mẹ con, từ Ông Bà, và có thể từ các Cụ nữa. Bởi vì thậm chí Cha Mẹ ta cũng không chỉ là Cha mẹ ta mà thôi. Cha Mẹ cũng là Ông Bà nữa. Mỗi chúng ta có một kho tàng những hạt giống được trao truyền lại từ tổ tiên mình. Chúng ta cần phải biết những hạt giống đó là gì, và đối mặt với chúng như thế nào. Ít nhất con cần biết chúng là gì, biết mình cần làm gì với các hạt giống ấy để có được tự do trong đời sống. và để có thể giải đáp được những câu hỏi của con. Chúng ta đã được học rằng chúng ta được làm nên từ những yếu tố "không-ta" và con xin vẽ lên bảng để minh họa cho điều này. Chúng ta có thể xem mình như năm dòng sông khác nhau, ta có Thân. Và Thầy thường minh họa điều này bằng hình ảnh các múi trong một quả quýt Ta có THÂN Thân ta được trao cho ta từ nhiều thế hệ mà ta nuôi dưỡng với tất cả những thứ ta ăn vào Con ước đây là một cái bảng không gian ba chiều, nhưng nó không phải THÂN Múi tiếp theo là các CẢM THỌ Cảm thọ có thể đến từ thân hay các cảm xúc của ta TRI GIÁC (tưởng) Tri giác là cách mà ta nhận thức mọi thứ cách ta nhìn nhận về thế giới, về chính ta, về người khác, về các hoàn cảnh. Thường thì hầu hết tri giác đều sai lầm Và tiếp theo chúng ta có TÂM HÀNH Dựa trên TRI GIÁC và CẢM THỌ mà ta khởi lên một trạng thái tâm, gọi là TÂM HÀNH. Đó có thể là sự nản lòng giận dữ hay trầm cảm, đau buồn hay niềm vui thêm vào vài cái tích cực niềm hy vọng tiếp theo ta có THỨC chính là nền tảng của sự tồn tại của chúng ta Để chia sẻ kỹ hơn về THỨC, Thầy thường hay vẽ một vòng tròn. Nhưng vì con không giỏi vẽ hình tròn lắm nên con đã chuẩn bị một chút trợ giúp Con nghĩ đó là biểu hiện của tổ tiên Anh Quốc của con hơn là tổ tiên Việt Nam Vậy, THÂN và TÂM Thầy thường hay nói về hai mức của tâm Ta có phần trên của tâm và phần dưới. Ta gọi phần trên là Ý THỨC và phần ở dưới là TÀNG THỨC. Ở đây, chúng ta chú ý rất nhiều về TÀNG THỨC Đây chính là nơi chứa tất cả các hạt giống - những yếu tố mà chúng ta kế thừa và mang theo Và đó cũng là tiềm tàng của cuộc sống. Vậy ta có những hạt giống như Niềm vui Hy vọng Chánh niệm Bình an và những hạt giống khác như...Giận dữ Sợ hãi Lo lắng bồn chồn Đại chúng có nghĩ ra một vài hạt giống khác nữa không? Ghen tỵ... rất tốt Buồn khổ Lòng từ bi... tuyệt vời Khát vọng, Thèm muốn Đôi khi ta thường có những ham muốn về nhục dục (qua các giác quan) và ta cũng ham muốn tiền bạc, danh vọng, quyền lực. Thèm muốn... Hạt giống này hơi to hơn so với các hạt khác Còn nữa không nhỉ? Hoài nghi Tự phụ oh...tuyệt vời Tự phụ to cỡ nào nhỉ? và ta có Hoài nghi Vậy là chúng ta có rất nhiều hạt giống Và bằng cách nào đó, tàng thức của ta mang cả tính cá nhân và cộng đồng. Chúng ta cùng chia sẻ nó. Vì vậy, chẳng hạn khi hạt giống sợ hãi trong xã hội đang biểu hiện mạnh mẽ thì hạt giống sợ hãi trong mỗi chúng ta cũng biểu hiện nhiều hơn, tích cực hơn. Và nếu Cha Mẹ ta kế thừa cho ta một hạt giống mạnh mẽ dưới đây thì có thể hạt giống đó sẽ mạnh trong ta hơn là trong người khác. Và tâm ta đang nhận vào các thông tin từ các cánh cửa gọi là các CĂN như mắt, tai, mũi, lưỡi và thân. Vậy thông tin đến từ bên ngoài trong mọi lúc Khi ta xem một bản tin, hay khi ta nghe đài, các thông tin ấy đi vào và có thể tưới tẩm hạt giống Sợ hãi trong ta hay hạt giống Giận dữ, hạt giống đó sau đó sẽ đi lên trong phần ý thức của ta. Vậy khi chúng ta học cách đối diện với tâm, ta cần phải biết làm gì khi điều này xảy ra. Đầu tiên, ta cần nhận diện được rằng Giận dữ đang đi lên, hay Sợ hãi, Buồn đau đang đi lên Ta phải nhận diện, biết được rằng điều đó vừa xảy đến. Và đó là lý do tại sao chúng ta cần năng lượng của chánh niệm. Chánh niệm giúp ta nhận diện được điều gì đang xảy ra. Vậy năng lượng của chánh niệm cũng là một hạt giống và nếu hạt giống Giận dữ đang đi lên, hạt giống chánh niệm cũng đi lên và ôm ấp cơn giận đó. Vậy ta có năng lượng giận dữ, đồng thời ta cũng có năng lượng của Tình thương. Con nói "Tình thương" là vì "vị thuốc giải" cho Giận dữ chính là Tình thương. Vậy ta có chánh niệm ôm ấp giận dữ, và nếu ta có khả năng chế tác năng lượng của Tình thương, nó sẽ giúp nguôi ngoai cơn giận. Vậy điều mà con học được ở đây là xây dựng một chiến lược khi các tâm hành khác nhau đi lên, mình biết được cách để mời các hạt giống nhất định đi lên theo để ôm ấp các hạt giống đó. Vậy các hạt giống khác nhau có một "vị thuốc giải" khác nhau. Ta có thể nói rằng khi ta đang bồn chồn, vị thuốc giải dành cho nó có thể là sự Buông thư. Khi ta không thể nào nghỉ ngơi được, ta có thể dành 10 hay 20 phút để buông thư. Khi ta buồn, ta có thể đi tắm 5 hay 10 phút trong chánh niệm; và nó sẽ giúp ta tươi tỉnh lại. Ta có khả năng nuôi dưỡng chính mình với những điều kỳ diệu của cuộc sống. Nhưng nếu muộn phiền trong ta quá mạnh và đi đến tuyệt vọng, ta cần có một chiến lược mạnh hơn nữa. Và con đã học được rằng, để trị liệu cho tuyệt vọng, ta luôn có vị Bồ Tát của lòng Can trường và Kiên nhẫn. Ta có năng lượng của Hy vọng, ta can đảm và ta không bỏ cuộc. Đó chính là cách để chúng ta đối mặt với sự tuyệt vọng, là cách con thực tập để giải quyết hạt giống tuyệt vọng trong con. Chúng ta cũng có nhiều cách thực tập để trau dồi lòng can đảm, như "5 Phép Quán Tưởng": Nhận biết được rằng chúng ta sẽ già đi, sẽ bệnh, sẽ chết và sẽ phải xa lìa những người mà ta thương quý. Chúng con có sự quán niệm về điều đó, và nó giúp lòng can đảm của chúng con vững vàng hơn. Ta chấp nhận sự thật, trau dồi lòng can đảm và không sợ hãi. Và đôi khi các hạt giống đi lên quá mạnh mẽ và có thể làm cho ta thấy rằng thậm chí còn không có chỗ cho Chánh niệm can thiệp vào, và đó là những lúc ta cần một loại thực tập khẩn cấp. Với con, sự thực tập khẩn cấp mà con đã được Thầy dạy chính là thở bụng thật sâu. Khi tâm ta có một hạt giống đang khuấy đảo ta cần phải đi xuống từ phần đầu (nơi có một cơn sấm sét hỗn độn) và ta phải đưa năng lượng xuống hơi thở của mình. Ta đưa năng lượng từ phần ý thức của mình xuống, ta chỉ thở, và ta tin tưởng vào những hạt giống tốt đẹp ở đây, giúp ta có không gian để đáp lại tình huống gặp phải. Nếu cần thiết, ta hãy nằm xuống, đưa mình ra khỏi tình huống làm ta giận dữ, buồn phiền hay tuyệt vọng. Ta đặt hai tay lên bụng, đưa hết sự chú tâm, 100% chỉ chú tâm vào sự phồng lên và xẹp xuống của bụng mà thôi. Con thường đặt ra một thử thách, đó là con phải theo dõi hơi thở từ đầu đến cuối và lặp lại như thế một cách nghiêm ngặt, không vọng tưởng. Và nó không thực sự dễ, nhưng nếu ta để tay lên bụng, và ta chỉ chú ý vào hơi thở ra, hơi thở vào của mình, con đã khám phá ra được rằng nếu ta thực tập, ta có thể thở vào ra 10 lần mà không có vọng tưởng nào. Và như luật của trò chơi "rắn leo thang" vậy, nếu con có một vọng, con liền bắt đầu lại và đếm từ 1. Và con làm điều này bởi con nghĩ rằng nếu con thậm chí không thể làm chủ được hơi thở của mình, thì làm sao con có thể giải quyết được các tình huống này? Khi tâm con chưa sáng tỏ, con chưa hiểu thấu được tâm mình thì con không được tin vào nó trong trường hợp này. Nó không có quyền lên tiếng cho đến khi đã thở đúng 10 lần. Và điều kinh ngạc đó là sau 10 hơi thở, có sự sáng tỏ, có sự vững vàng trong con. Trong một ngày tồi tệ, có thể phải đến 20 hay 25 phút con mới có được 10 hơi thở thông suốt. Nhưng sau đó, có một sự sáng tỏ và ta biết được ta nên và không nên làm gì. Vì vậy bằng một cách nào đó con học cách không tin vào tâm, nhưng tin vào hơi thở của mình. Nếu hoài nghi, hãy thở. Và sự thực tập này chưa bao giờ làm con thất vọng; nó giúp con có được một nền tảng vững chãi mà con luôn có thể nương tựa vào, và con không cần phải e sợ vì con biết hơi thở (nếu con thở trọn vẹn 100%) sẽ giúp tâm con định tĩnh, sáng tỏ và can trường. (Thỉnh chuông) Những thứ mà chúng ta tiêu thụ thông qua các giác quan, đó là một dạng thức ăn. Thức ăn này sẽ có ảnh hưởng đến cách vận hành của tâm. Vì vậy những gì mà ta xem, phim ảnh, các trang mạng; những gì ta nghe, âm nhạc, hay các cuộc hội thoại; những gì ta ngửi thấy, ta sẽ để ý được rằng mũi của ta rất nhạy cảm với những mùi hương nhất định; những thức ăn ta tiêu thụ như thức ăn ta ăn hằng ngày, sẽ nuôi dưỡng một hạt giống nào đó trong ta. Nếu ta ăn thức ăn chứa đựng bạo hành và khổ đau, những thức ăn đó sẽ trở thành một phần của ta và ảnh hưởng đến ta; nhưng nếu ta biết tiêu thụ thức ăn với tình thương thì hạt giống Từ Bi trong ta sẽ lớn lên. Vì vậy bạn hãy chọn cho mình một ngày "không thịt", hãy tự nói với bản thân rằng "hôm nay con nuôi dưỡng hạt giống Từ Bi và con không nuôi dưỡng hạt giống Bạo hành hay Khổ đau". Ta biết rằng các con vật phải chịu khổ thật nhiều khi chúng bị giết mổ rồi trở thành thức ăn của ta; và khi ta ăn thịt mà biết rằng môi trường đang bị hủy hoại để nuôi thịt đó, vậy ta đang tiêu thụ những thức ăn không lành mạnh, ta không phải đang nuôi dưỡng lòng Từ Bi và Bảo Hộ của ta. Chúng ta sẽ học tiếp về Bốn loại thức ăn. Dạng đầu tiên là ĐOÀN THỰC thức ăn, nước uống đi vào miệng ta bao gồm cả nước cam hay rượu bia. Ta biết rằng cần phải tiêu thụ rất nhiều hạt để làm nên rượu bia, và những hạt đó có thể được dùng với nhiều mục đích khác tốt hơn. Trái Đất đang cần sự giúp đỡ của chúng ta. Loại thứ hai là XÚC THỰC, đó là tất cả các phim ảnh, âm nhạc, vân vân. Cho đến bây giờ, con vẫn nhớ được những bộ phim con xem 20 năm trước. Đôi khi chúng đi lên ngay cả trong giờ thiền tập và con đã nghĩ "Trời, làm thế nào mà mình để nó đi vào như vậy?" Bởi vì một khi đã được dung nạp, bằng một cách nào đó chúng sẽ ở lại trong tâm thức của ta, và thậm chí nó rất tin tưởng ta. Khi bạn vào rạp chiếu phim, bạn thậm chí còn bỏ tiền ra để cho người khác đặc quyền rót hết những điều này vào tâm thức bạn, mà chúng có thể mang tính bạo lực, làm ta lo âu hoặc khó chịu. Vậy nên ta rất cần phải cẩn trọng khi chọn lựa những thứ để xem. Và hãy mạnh dạn bước ra khỏi rạp nếu cần thiết. Có lẽ con đã không đủ dũng cảm để đi ra khỏi rạp phim, hay để tắt những bộ phim đi. Nhưng con nghĩ chúng ta cần có can đảm để tắt chúng. Loại thức ăn thứ ba là TƯ NIỆM THỰC. Từ này (volition) đến từ từ "will" (nguyện vọng), tương tự như "volonté" trong tiếng Pháp. Đó là một từ chuyên môn; nghĩa của nó chỉ đơn giản là nỗi ước ao sâu sắc nhất của đời ta. Bạn có biết điều bạn muốn làm, điều mà bạn thực sự, thực sự muốn làm cho đời sống của mình không? Hoài bão lớn nhất của ta là gì, và hoài bão đó cũng như một hạt giống mà ta gieo trồng trong tàng thức của ta và ta có thể nhận diện và chăm sóc nó. Nguyện vọng ấy sẽ là một nguồn năng lượng lớn trong đời ta, và ta cần phải biết ta thực sự muốn làm gì. Đời sống này thật quý báu, mình không biết mình sẽ sống được bao lâu. Ta thường nghĩ rồi mình sẽ sống đến 80 tuổi, nhưng có lẽ sẽ không được như thế. Vậy mình muốn làm gì? Mình có cơ thể này, đời sống này, vậy ta nên làm gì với nó đây? Một người khủng bố là một người có ý định trả thù. Đó cũng là một mong muốn sâu sắc. Người này cũng có hạt giống của từ bi, của lòng tốt, bình an, niềm vui và thương yêu. Nhưng họ đã tưới tẩm một hạt giống khác khiến họ làm những điều vô cùng bạo lực. Ta có thể thấy được sức mạnh của loại năng lượng này và mỗi người trong chúng ta cần biết được điều ta muốn làm trong cuộc đời. Mình muốn sống như thế nào, những tài năng nào mình được thừa hưởng mà mình muốn phát triển. Chúng ta là điều kỳ diệu của Trái Đất, và bông hoa của chúng ta trong khu vườn của nhân loại sẽ bài hát của mình ra sao. Bài hát của bạn là gì? Bạn sẽ là loại hoa nào trên Trái Đất này? Tư niệm thực của bạn là gì. Con đến đây vì con muốn chuyển hóa, và sống một đời sống đơn giản. Chúng ta có một từ rất đẹp trong tiếng Anh: "leanly" Nó có nghĩa là sự sống giản đơn, chỉ vừa đủ, để có nhiều năng lượng hơn để hành động, để cứu giúp, để không phá hủy qua lối tiêu thụ của mình. Loại cuối cùng là THỨC THỰC. Chúng ta đã được học rằng thức bao gồm tâm thức cá nhân và cộng đồng. Ở đây ta chủ yếu nói về tâm thức cộng đồng: những môi trường được mở ra cho ta, những thức ăn làm nên ta. Nếu bạn đã từng tham gia vào một cuộc biểu tình cho công lý xã hội, khi nhiều người cùng chia sẻ một năng lượng rất mạnh, đôi khi trong các cuộc biểu tình có thể có các năng lượng của sự giận dữ hay đòi hỏi và ta cảm thấy ta được cuốn theo năng lượng chung này. Hoặc ngày ngay chúng ta có rất nhiều sự sợ hãi trên thế giới và điều đó đang được ta dung nạp và thúc đẩy nỗi sợ và sự lo âu trong mình. Trong gia đình mình, nếu có điều gì đó đang xảy ra, một vài hạt giống này có thể sẽ mạnh mẽ hơn các hạt giống còn lại vào lúc này hay lúc khác. Lòng đố kỵ, giận dữ... Hoặc nơi làm việc hay trong nhóm bạn bè cũng là một dạng năng lượng chung mà ta cần phải nhận diện, điều gì đang được thúc đẩy bởi môi trường của ta và ta cần biết khi nào thì nên đi ra, khi nào thì nên bước ra khỏi căn phòng, khi nào nên tắt tivi. Đó là tự do của chính ta, giúp ta có sức mạnh để trở thành con người mà ta muốn trở thành. Đó là cách ta bảo vệ thân và tâm. Vì khi chúng ta gặp phải những điều làm ta căng thẳng hay e sợ hay lo âu, ta cũng đang sống với nó trong ta. Tối nay chúng ta sẽ có buổi chia sẻ về Năm giới thực tập chánh niệm và đó là con đường thực tập thật tuyệt vời, mở ra cho ta thấy trong những hành động thường ngày ta có thể bồi dưỡng tâm mình ra sao, để ta có thể trở thành con người mà ta muốn trở thành, để ta có thêm nhiều tình thương, thêm nhiều không gian trong ta, thêm tự do, lòng can đảm để sử dụng đời sống đáng quý này thật tốt. Và có thể giúp ta có khả năng phụng sự Đất Mẹ bằng cách mà ta mong mỏi. Đất Mẹ rất sự giúp đỡ của ta cũng như ta cần Mẹ vậy. Con xin cám ơn Đại chúng đã lắng nghe.