Các bạn có nghĩ rằng có thể kiểm soát được sự chú ý của một ai đó không?
Thậm chí nhiều hơn thế,
về dự đoán hành vi của con người thì sao?
Tôi nghĩ rằng đó là những ý tưởng thú vị, nếu các bạn có thể.
Ý tôi là, đối với tôi, đó sẽ là một siêu năng lực hoàn hảo,
đại loại là, một cách thức tội lỗi để tiếp cận nó.
Nhưng bản thân tôi, trong quá khứ, tôi đã dành 20 năm qua
nghiên cứu hành vi con người từ một cách khá không chính thống:
móc túi.
Khi chúng ta nghĩ về sự đánh lạc hướng,
chúng ta nghĩ về một cái gì đó như là hướng ánh nhìn sang một bên,
khi trên thực tế nó thường là những thứ ở ngay trước mặt chúng ta
đó là những thứ khó nhìn thấy nhất,
những thứ mà bạn nhìn vào mỗi ngày hóa ra bạn lại chẳng nhìn thấy chúng.
Ví dụ, bao nhiêu người trong số các bạn vẫn còn điện thoại di động
bên mình vào lúc này?
Tuyệt. Kiểm tra lại nào.
Đảm bảo rằng các bạn vẫn còn có nó.
Tôi đã mua sắm một số thứ từ trước.
Đến giờ có lẽ các bạn đã nhìn vào chúng một vài lần vào ngày hôm nay,
nhưng tôi sẽ hỏi các bạn một câu hỏi về những thứ này.
Nếu không trực tiếp nhìn vào điện thoại di động của mình,
liệu bạn có thể nhớ được biểu tượng ở góc dưới bên phải không?
Lôi điện thoại ra, kiểm tra, và xem mình đã chính xác chưa.
Các bạn đã sẽ làm điều đó như thế nào? Đưa tay lên xem nào. Chúng ta đã có được câu trả lời chưa nhỉ?
Bây giờ các bạn đã hoàn tất việc xem xét những thứ này, hãy đóng chúng lại,
bởi vì mỗi chiếc điện thoại có một cái gì đó chung.
Cho dù bạn sắp xếp các biểu tượng như thế nào đi nữa,
bạn vẫn còn có một biểu tượng đồng hồ ở mặt trước.
Vì vậy, nếu không cần nhìn vào điện thoại, hãy nói cho tôi xem lúc đó là mấy giờ?
Các bạn vừa mới nhìn vào đồng hồ của mình, đúng không?
Đó là một ý tưởng thú vị. Bây giờ, tôi sẽ yêu cầu các bạn tiến xa hơn với trò chơi tin tưởng.
Nhắm mắt lại.
Tôi nhận ra rằng tôi đang yêu cầu các bạn làm điều đó khi mà bạn vừa mới nghe thấy
có một tên móc túi ở trong phòng, nhưng nhắm mắt lại đi.
Bây giờ, các bạn theo dõi tôi trong khoảng 30 giây.
Với đôi mắt nhắm, tôi đang mặc cái gì?
Hãy đoán chính xác nhất nhé.
Áo sơ mi của tôi màu gì? Cà vạt của tôi màu gì?
Bây giờ mở mắt ra nào.
Giơ tay lên nếu các bạn đã đoán đúng?
Thú vị phải không? Một vài người trong số chúng ta quan sát
sâu sắc hơn những người khác một chút. Có vẻ là như vậy.
Nhưng tôi lại có một lý thuyết khác về điều đó, đó là mô hình của sự chú ý.
Chúng ta có rất nhiều mô hình của sự chú ý đáng lưu tâm, nhóm ba mô hình của sự chú ý của Posner .
Đối với tôi, tôi thích nghĩ về nó bằng một cách rất đơn giản, giống như một hệ thống giám sát.
Nó như là bạn có tất cả các cảm biến gây thích thú này,
và bên trong não của bạn là một chú bảo vệ tí hon.
Đối với tôi, tôi muốn gọi anh ta là Frank.
Do đó, Frank ngồi tại một bàn làm việc.
Anh ta có tất thảy các thông tin hay ho trước mặt mình,
các thiết bị công nghệ cao, anh ta có những cái máy quay,
anh ta có một chiếc điện thoại nhỏ mà anh ta có thể nhấc lên và kề vào tai để nghe,
Tất cả các giác quan này, tất cả những nhận thức này.
Nhưng sự chú ý là những gì khuấy động nhận thức,
là những gì kiểm soát thực tế mà bạn nhìn thấy. Nó là cửa ngõ vào tâm trí.
Nếu bạn không chú ý vào một cái gì đó, bạn không thể nhận thức được nó.
Nhưng trớ trêu là, bạn có thể chú ý vào một cái gì đó mà không ý thức được điều này.
Đó là lý do tại sao có một hiện tượng gọi là hiệu ứng cocktail:
Khi các bạn ở trong một buổi party, các bạn đang có cuộc nói chuyện với một ai đó,
và bạn nhận ra tên mình được xướng lên
mà thậm chí không nhận ra mình đang lắng nghe nó.
Bây giờ, đối với công việc của tôi, tôi phải vận dụng các kỹ thuật để khai thác chúng
để chơi với sự chú ý của các bạn như là một nguồn lực hạn chế.
Vì vậy, nếu tôi có thể kiểm soát cách thức các bạn sử dụng sự chú ý của mình,
nếu tôi có thể có thể đánh cắp sự chú ý của các bạn thông qua một hành động làm phân tâm.
Bây giờ, thay vì làm việc đó như một sự đánh lạc hướng
và ném nó sang một bên,
thay vào đó, những gì tôi muốn tập trung vào là Frank,
để có thể chơi với Frank ngay bên trong đầu của các bạn,
chú bảo vệ tí hon của các bạn,
và thu hút các bạn, thay vì tập trung vào các giác quan bên ngoài,
chỉ để đi vào bên trong trong vòng tích tắc.
Vì vậy, nếu tôi yêu cầu các bạn truy cập vào bộ nhớ của mình, như là, đó là cái gì vậy?
Cái gì vừa xảy ra vậy? Các bạn có ví không?
Các bạn có thẻ American Express trong ví của mình không?
Và khi tôi làm điều đó, anh chàng Frank của các bạn quay xung quanh.
Anh ta truy cập các tập tin. Anh ta tua lại các cuộn băng.
Và những gì là thú vị là, anh ta không thể tua lại các cuộn băng
đồng thời, anh ta cố gắng xử lý những dữ liệu mới.
Bây giờ, ý tôi là, điều này nghe như một lý thuyết tốt,
nhưng tôi có thể nói chuyện trong một thời gian dài và cho các bạn biết rất nhiều thứ,
và chúng có thể đúng, một phần nào đấy thôi,
nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi cố gắng trình diễn nó ngay đây, trước mặt các bạn.
Vì vậy, nếu tôi đi xuống, tôi sẽ đi mua sắm một tí.
Ở nguyên chỗ của mình nhé.
Chào bà, bà có khoẻ không? Thật vui được gặp bà.
Anh đã làm một công việc tuyệt vời trên sân khấu.
Bà có một chiếc đồng hồ đáng yêu và khá khó để tháo ra.
Bà vẫn còn đeo chiếc nhẫn của mình đó chứ?
Tốt. Chỉ cần lấy một ít hàng. Các bạn như là một bữa tiệc buffet vậy.
Thật khó để biết bắt đầu từ đâu, có quá nhiều thứ tuyệt vời.
Xin chào, bạn khoẻ không? Rất vui được gặp bạn.
Chào ông, ông có thể đứng lên cho tôi không, làm ơn? Chỉ ngay đây thôi.
Oh, ông đã kết hôn. Ông làm theo hướng dẫn rất tốt.
Thật hân hạnh gặp ông.
Ông không có nhiều thứ trong túi của mình. Liệu có thứ gì ở túi dưới này không nhỉ?
Hy vọng là như vậy. Mời ông ngồi. Của ông đây. Ông đang làm rất tốt.
Chào ông, ông khỏe chứ?
Rất vui được gặp ông. Ông có một chiếc nhẫn, một chiếc đồng hồ.
Ông có ví trên người không?
Joe: Tôi không có.
Apollo Robbins: Vâng, chúng tôi sẽ tìm cho ông một cái.
Đi lên theo lối này, Joe.
Cho Joe một tràng pháo tay đi.
Lên đây nào Joe. Chúng ta hãy chơi một trò chơi.
(Vỗ tay)
Xin thứ lỗi.
Tôi không nghĩ rằng tôi cần cái đồ bấm này nữa. Bạn có thể có nó.
Cảm ơn rất nhiều. Tôi đánh giá cao việc này.
Lên sân khấu nào, Joe. Hãy chơi trò chơi nhỏ bây giờ.
Bạn có cái gì trong túi trước của mình không?
Joe: tiền.
AR: tiền. Được rồi, hãy thử với nó.
Bạn đứng ngay bân cạnh lối này cho tôi không?
Quay lại, và hãy xem,
Nếu tôi cho bạn một cái thứ nào đấy của mình,
đây là thứ mà tôi có, một con chip poker.
Chìa tay ra cho tôi. Nhìn kĩ xem.
Bây giờ đây là một nhiệm vụ mà bạn phải tập trung vào.
Bây giờ bạn có tiền trong túi trước của bạn, ở đây?
Joe: Yup.
AR: Tốt. Tôi sẽ không thực sự đưa tay mình vào trong túi của bạn.
Tôi không sẵn sàng cho cam kết đó.
Một lần nọ một người đàn ông bị một lỗ thủng trong túi,
và điều đó làm tôi hoảng lên.
Tôi đã tìm kiếm ví ông ta và ông đã cho tôi số điện thoại của mình.
Đó là một hiểu lầm lớn.
Vì vậy, hãy làm điều này một cách đơn giản. Siết chặt bàn tay của bạn.
Siết thật chặt vào. Bạn có cảm thấy con chip poker rong tay không?
Joe: tôi làm.
AR: Bạn có thể ngạc nhiên nếu tôi có thể mang nó ra khỏi bàn tay của bạn? Nói có đi.
Joe: Đúng.
AR: Tốt.
Mở bàn tay của bạn ra. Cảm ơn rất nhiều.
Tôi sẽ ăn gian nếu bạn cho tôi cơ hội.
Làm cho nó khó khăn hơn cho tôi đi. Chỉ sử dụng bàn tay của mình.
Nắm lấy cổ tay của tôi, nhưng bóp, bóp chặt.
Bạn đã nhìn thấy nó mất đi không?
Joe:Không
AR: Không, nó không ở đây. Mở tay ra.
Thấy chưa, trong khi chúng ta đang tập trung vào bàn tay,
nó lại (chui ra và) nằm trên vai bạn, lúc này đây.
Lấy nó ra đi.
Bây giờ, hãy thử lại lần nữa.
Giữ bàn tay của bạn duỗi ra nào. Mở nó ra hết mức.
Đặt bàn tay của bạn cao hơn một chút , nhưng nhìn kĩ nó ở kia kìa.
Thấy chưa, nếu tôi làm nó từ từ, nó sẽ trở lại trên vai của bạn.
(Tiếng cười)
Joe, chúng ta sẽ tiếp tục làm điều này cho đến khi bạn bắt được nó.
Rồi bạn cũng sẽ bắt được nó thôi. Tôi tin bạn mà.
Bóp chặt lại. Bạn là con người, bạn không chậm đâu.
Nó trở lại trên vai của bạn rồi kìa.
Bạn đã tập trung vào bàn tay mình. Đó là lý do tại sao bạn bị phân tâm.
Trong khi bạn đang xem điều này, tôi khó có thể tháo đồng hồ của bạn ra. Điều đó thật khó khăn.
Được rồi, bạn đã có một cái gì đó trong túi phía trước của mình.
Bạn có nhớ nó là cái gì không?
Joe: tiền.
AR: Kiểm tra túi của bạn. Xem xem liệu nó vẫn còn ở đó. Nó vẫn còn ở đó không? (Tiếng cười)
Oh, đó là nơi nó từng ở. Cứ việc bỏ nó ra đi.
Chúng ta chỉ đang đi mua sắm thôi mà. Chiêu lừa này thì nghiêng về canh thời gian nhiều hơn, thực sự là vậy.
Tôi sẽ cố gắng để đẩy nó bên trong bàn tay của bạn.
Đặt bàn tay khác lên trên cho tôi đi, làm ơn?
Bây giờ, nó rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên phải không?
Nó trông rất giống cái đồng hồ mà tôi đã mang, phải không?
(Tiếng cười) (Vỗ tay)
Joe: Khá tốt. Khá là tốt.
AR: Oh, cảm ơn.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu mà thôi. Hãy thử nó một lần nữa, khác đi một chút.
Giữ hai bàn tay của bạn với nhau. Đặt bàn tay khác lên trên.
Bây giờ nếu bạn đang theo dõi này con chip poker này,
rõ ràng là nó đã trở thành một mục tiêu nhỏ. Như một con cá trích đỏ.
Nếu chúng ta xem kĩ lại, có vẻ như nó đã biến mất.
Không phải là nó trở lại trên vai bạn.
Nó rơi ra khỏi không khí, và quay lại ngay trong tay.
Bạn có nhìn thấy nó biến mất không?
Phải, thật là buồn cười đúng không. Chúng ta đã có một anh chàng tí hon ở đây. Anh ta thật ra là một liên minh. Anh ta làm việc ở đó suốt cả ngày.
Nếu tôi làm nó một cách chậm rãi, nếu nó cứ đi thẳng như thế,
nó sẽ hạ cánh xuống túi của bạn. Tôi tin là nó ở trong túi này, thưa ông?
Không, đừng đụng đến túi của mình Đó là một màn trình diễn khác.
Như vậy --(Tiếng ồn ào) - thật kỳ lạ. Sẽ có những lần thử nghiệm khác với nó.
Liệu tôi có thể cho họ xem đó là cái gì không? Khá là kỳ lạ. Đây có phải là của ông không, thưa ông?
Tôi không có chút khái niệm nào về việc điều đó hoạt động như thế nào. Chúng tôi sẽ chỉ gửi nó đến đằng kia.
Thật tuyệt vời. Tôi cần giúp đỡ với cái này.
Bước sang bên này cho tôi đi.
Bây giờ thì đừng chạy đi nhé. Bạn có một cái gì đó ở dưới đáy túi quần của mình.
Tôi đã kiểm tra túi của tôi rồi. Tôi không thể tìm thấy tất cả mọi thứ,
nhưng tôi nhận thấy rằng bạn có một thứ gì đó ở đây.
Tôi có thể cảm thấy bên ngoài túi của bạn trong chốc lát?
Ở đây tôi nhận thấy điều này. Đây có phải là một món đồ của ông không, thưa ông?
Phải cái này không? Tôi không biết. Đó là một con tôm.
Joe: có. Tôi để dành nó cho sau này.
AR: Bạn đã làm mọi người thêm vui vẻ bằng một cách tuyệt vời,
tốt hơn là bạn tưởng.
Vì vậy, chúng tôi muốn dành tặng bạn chiếc đồng hồ đáng yêu này như một món quà. (Tiếng cười)
Hy vọng rằng nó phù hợp với gu thẩm mỹ của ông ấy.
Nhưng ngoài ra, chúng ta còn có một số những thứ khác,
một ít tiền mặt, và sau đó chúng ta có một số những thứ khác nữa.
Những thứ này đều thuộc về các bạn,
cùng với một tráng pháo tay từ tất cả bạn bè của các bạn. (Vỗ tay)
Joe, cảm ơn bạn rất nhiều.
(Vỗ tay)
Vì vậy, cùng một câu hỏi mà tôi đã hỏi các bạn trước đó,
nhưng lúc này các bạn không cần phải nhắm mắt lại.
Tôi đang mặc những gì?
(Tiếng cười)
(Vỗ tay)
Sự chú ý là một thứ mạnh mẽ.
Như tôi đã nói, nó định hình thực tế mà bạn thấy trước mắt.
Vì vậy, tôi đoán rằng mình muốn đặt ra câu hỏi đó cho các bạn.
Nếu các bạn có thể kiểm soát sự chú ý của ai đó,
các bạn sẽ làm gì với nó?
Cảm ơn các bạn.
(Vỗ tay)