[Sai giờ hạnh phúc, 10am - 6pm]
["Một họa sĩ vào quán Bar"]
Tôi có vấn đề về thận.
Bác sĩ bắt tôi ngừng uống,
trong ba tháng hoặc hơn.
Khi hết ba tháng,
tôi nhận ra tôi đã có thai
[Aki Sasamoto,
họa sĩ]
Vì thế tôi dừng uống trong chín tháng,
và tôi đã phát điên.
Tôi đã nhận ra mình nên làm một dự án
về chuyện này
và cố chèn vào quãng thời gian đó
(Tiếng cười)
tôi xin vài cái ly được không?
(Pau): chắc chắn rồi
Chiếc ly tạo ra âm thanh hay thật.
Cảm hứng của tôi đến từ cuộc sống
hàng ngày, tôi đoán vậy.
Không ai biết.
["Vòng quay mịn màng," 2016]
"giặt chống nhăn" mang ý nghĩa gì.
Tôi xin một chiếc khăn được không?
Thỉnh thoảng tôi vào quán bar
và lấy một đống khăn từ đó về.
Tôi đặt tên tác phẩm này là "Sai giờ
hạnh phúc."
Tiền đề của buổi biểu diễn
là đẩy tất cả các chai bia khỏi quầy bar.
Tôi liên kết việc này với việc đẩy tất cả
mọi người ra khỏi đời một cách lãng mạn.
Nên khi hai việc đó được đặt cạnh nhau,
tôi nhận ra mình phải đẩy đồng thời
cả người lẫn chai bia cùng một lúc.
Anh ở lại chứ?
(Sasamoto): Đi ra!
Biến đi!
Đó là về sự cô đơn và lãng mạn
và tìm kiếm...
một công cụ để bật thứ này.
Anh có cái đục đá chứ?
(Atela): có.
Khi ở Ấn Độ,
tôi làm một tác phẩm
và đã nghĩ về người bạn thời
thanh thiếu niên của mình
mà đã mất
vì cái chết.
Và khi đó tôi đi ngang qua một người bán
đá trên đường.
Anh ấy bảo tôi rằng việc đầu tiên họ làm
khi có ai đó chết
là đặt mua đá
nên họ có thể đặt thi thể lên trên đá
và bảo quản thi thể.
Khi nào "cơ thể" trở thành một vật thể?
Như lúc cơ thể mục rữa
và tan biến mất...
Anh muốn trở thành gì khi anh chết?
Tôi nghĩ mình sẽ là thủy tinh,
nhưng tôi không biết là thủy tinh trong
suốt hay mờ đục.
(Sasamoto): Hôm nay, tôi muốn làm một
chiếc ly uống whiskey,
có thể với vài điểm nhấn,
như phần này...
có whiskey?
Đúng. Đúng.
Tôi đoán phần này ở bên trong.
Thủy tinh, một vật liệu cầu kì.
Tôi thích khía cạnh đó của thủy tinh.
Đó chính xác là thứ mà tôi quan tâm trong
triển lãm của mình:
Làm sao để kiểm soát những thứ không
thể kiểm soát.
Vật liệu luôn cản trở việc đó.
Anh biết không, vấn đề với sáng tạo
nghệ thuật...
anh phải có được sự
kiểm soát toàn diện
trước khi anh thừa nhận sự hỗn loạn
trong đó.
Anh nhớ chứ, Pau,
khi tôi làm cái kệ cho phòng ngủ?
Và nó được cắt một cách hoàn hảo,
kích thước hoàn hảo,
nhưng cuối cùng lại ở trong góc
của căn bếp.
Và nó lại vừa hơn khi ở đó.
Tôi không hiểu,
anh bỏ rất nhiều sức lực để khiến nó
hoàn hảo.
Sau đó, vật thể tự tìm chỗ và nhịp của nó.
Tôi mong con tôi sẽ không trở thành
họa sĩ,
nhưng tôi sẽ không kiểm soát được.