WEBVTT 00:00:09.070 --> 00:00:10.810 Cảm ơn các bạn. 00:00:12.390 --> 00:00:14.199 Tôi là một phóng viên. 00:00:14.539 --> 00:00:18.029 Công việc của tôi là trò chuyện với mọi người từ mọi tầng lớp xã hội 00:00:18.239 --> 00:00:19.919 khắp thế giới này. 00:00:19.999 --> 00:00:21.439 Hôm nay, tôi muốn kể các bạn 00:00:21.439 --> 00:00:25.740 tại sao tôi quyết định làm công việc này và tôi đã học được điều gì. 00:00:26.580 --> 00:00:29.429 Câu chuyện của tôi bắt đầu ở Caracas, Venezuela, 00:00:29.479 --> 00:00:31.899 tại Nam Mĩ, nơi tôi lớn lên; 00:00:32.119 --> 00:00:35.000 một nơi mà đối với tôi đã, và sẽ luôn, 00:00:35.000 --> 00:00:36.950 chứa đầy phép thuật và những điều kì thú. 00:00:37.740 --> 00:00:39.070 Từ khi còn rất nhỏ, 00:00:39.070 --> 00:00:42.600 bố mẹ tôi đã muốn tôi có tầm nhìn rộng ra thế giới. 00:00:43.160 --> 00:00:46.350 Tôi nhớ có lần lúc tôi tầm bảy tuổi, 00:00:46.430 --> 00:00:48.610 bố tôi đến gần và nói, 00:00:48.610 --> 00:00:52.220 "Mariana, bố sẽ gửi con và em gái con..." 00:00:52.230 --> 00:00:54.010 - mới chỉ có sáu tuổi vào lúc đó - 00:00:54.040 --> 00:00:56.629 "...tới một nơi mà không ai nói tiếng Tây Ban Nha. 00:00:56.649 --> 00:00:59.440 Bố muốn các con trải nghiệm các nền văn hóa khác nhau." 00:00:59.920 --> 00:01:03.839 Ông ấy nói mãi về lợi ích của việc dành trọn một mùa hè 00:01:03.839 --> 00:01:06.620 trong một trại hè ở Hoa Kì, 00:01:07.070 --> 00:01:08.569 và nhấn mạnh một cụm từ nho nhỏ 00:01:08.569 --> 00:01:11.699 mà tôi không thèm để ý lắm vào lúc đó: 00:01:11.829 --> 00:01:14.480 "Con không bao giờ đoán trước được tương lai." 00:01:14.850 --> 00:01:17.480 Trong lúc đó, với tâm trí của một đứa trẻ bảy tuổi 00:01:17.480 --> 00:01:21.110 Tôi vẫn nghĩ chúng tôi sắp sửa đến trại hè ở Miami. 00:01:21.110 --> 00:01:22.050 (Tiếng cười) 00:01:22.050 --> 00:01:24.700 Thậm chí nó còn có thể tốt hơn, 00:01:24.700 --> 00:01:27.910 và chúng tôi sẽ đi xa hơn về phía bắc, tới Orlando, 00:01:27.960 --> 00:01:29.539 nơi Chuột Mickey sống. 00:01:29.539 --> 00:01:30.279 (Tiếng cười) 00:01:30.279 --> 00:01:31.630 Tôi đã rất phấn khích. 00:01:32.100 --> 00:01:35.120 Tuy nhiên bố tôi lại có một kế hoạch hơi khác chút. 00:01:35.580 --> 00:01:39.710 Từ Caracas, ông gửi chúng tôi tới Brainerd, Minnesota. 00:01:39.720 --> 00:01:41.070 (Tiếng cười) 00:01:41.240 --> 00:01:43.260 Chuột Mickey không ở đó, 00:01:43.260 --> 00:01:44.270 (Tiếng cười) 00:01:44.270 --> 00:01:47.830 và vì không có điện thoại, không Snapchat, hay Instagram, 00:01:47.830 --> 00:01:49.940 tôi không tìm được tí thông tin nào. 00:01:50.460 --> 00:01:51.460 Khi chúng tôi tới đó, 00:01:51.460 --> 00:01:53.289 một trong những điều đầu tiên tôi chú ý 00:01:53.289 --> 00:01:56.530 là tóc những đứa trẻ khác có các kiểu sắc thái vàng, 00:01:56.750 --> 00:01:58.910 và hầu hết có mắt xanh. 00:01:59.210 --> 00:02:02.099 Và chúng tôi thì trông giống thế này. 00:02:03.089 --> 00:02:06.970 Đêm đầu tiên, trưởng trại tập trung mọi người lại bên đống lửa 00:02:07.000 --> 00:02:08.180 và nói, 00:02:08.180 --> 00:02:11.910 "Các nhóc, năm nay trại của chúng ta rất có tính quốc tế; 00:02:12.170 --> 00:02:14.770 chị em nhà Atencios ở đây đến từ Venezuela." 00:02:14.790 --> 00:02:15.910 (Tiếng cười) 00:02:15.920 --> 00:02:19.460 Những đứa trẻ khác nhìn chúng tôi như thể chúng tôi đến từ hành tinh khác. 00:02:19.890 --> 00:02:21.750 Họ hỏi chúng tôi những câu hỏi như, 00:02:22.010 --> 00:02:24.080 "Cậu biết bánh ham-bơ-gơ là gì không?" 00:02:24.090 --> 00:02:27.880 Hay, "Cậu có đến trường bằng lừa hay canô không?" 00:02:27.890 --> 00:02:28.700 (Tiếng cười) 00:02:28.700 --> 00:02:31.170 Tôi cố trả lời bằng thứ tiếng Anh bồi của mình, 00:02:31.170 --> 00:02:32.630 và họ cười phá lên. 00:02:32.670 --> 00:02:34.780 Tôi biết họ không có ý xấu; 00:02:34.800 --> 00:02:37.260 họ chỉ đang cố hiểu chúng tôi là ai, 00:02:37.270 --> 00:02:39.779 và liên hệ với thế giới mà họ biết. 00:02:40.349 --> 00:02:41.870 Chúng ta có thể giống họ, 00:02:41.870 --> 00:02:44.900 hoặc giống các nhân vật trong một quyển sách phiêu lưu, 00:02:44.900 --> 00:02:47.250 như Aladin hay Cậu bé rừng xanh. 00:02:47.600 --> 00:02:49.369 Chúng ta không giống người khác, 00:02:49.589 --> 00:02:51.460 chúng ta không nói ngôn ngữ của họ, 00:02:51.480 --> 00:02:52.650 chúng ta khác biệt. 00:02:52.690 --> 00:02:55.219 Khi bạn mới bảy tuổi, điều đó rất tổn thương. 00:02:55.749 --> 00:02:58.469 Nhưng tôi cần chăm lo cho em gái tôi, 00:02:58.469 --> 00:03:01.060 và nó khóc mỗi ngày ở trại hè. 00:03:01.120 --> 00:03:03.639 Nên tôi quyết định làm ra vẻ dũng cảm, 00:03:03.789 --> 00:03:07.400 và tiếp nhận mọi thứ có thể về cách sống Mĩ. 00:03:08.060 --> 00:03:11.300 Về sau, chúng tôi thực hiện một thứ gọi là "thí nghiệm trại hè," 00:03:11.370 --> 00:03:16.260 trong 8 năm ở các thành phố khác nhau mà nhiều người Mĩ còn chưa từng nghe đến. 00:03:17.080 --> 00:03:21.750 Thứ tôi nhớ nhất là khi cuối cùng tôi cũng 'khớp' với ai đó. 00:03:22.230 --> 00:03:25.590 Kết bạn với một người là một giải thưởng đặc biệt. 00:03:26.200 --> 00:03:28.900 Tất cả đều muốn cảm thấy được trân trọng và chấp nhận 00:03:28.900 --> 00:03:32.870 và chúng ta nghĩ nó nên tự xảy ra, nhưng không phải vậy. 00:03:33.260 --> 00:03:36.790 Khi bạn khác biệt, bạn phải nỗ lực để hòa nhập. 00:03:37.250 --> 00:03:40.590 Bạn phải rất có ích, thông minh, hoặc vui tính, 00:03:40.990 --> 00:03:44.730 bất cứ thứ gì ngầu với đám người bạn muốn chơi cùng. 00:03:45.490 --> 00:03:47.280 Về sau, khi tôi học cấp 3, 00:03:47.330 --> 00:03:50.070 bố tôi mở rộng kế hoạch mùa hè của ông, 00:03:50.300 --> 00:03:53.790 và từ Caracas ông gửi tôi tới Wallingford, Connecticut, 00:03:53.790 --> 00:03:55.760 vào năm cuối cấp. 00:03:56.060 --> 00:03:59.030 Lần này, tôi nhớ đã mơ mộng trên máy bay, 00:03:59.050 --> 00:04:03.640 về "trải nghiệm trung học Mỹ" - với một cái tủ khóa. 00:04:03.890 --> 00:04:05.210 Nó sẽ rất hoàn hảo, 00:04:05.210 --> 00:04:08.020 như trong bộ phim yêu thích của tôi: "Saved by the Bell." 00:04:08.070 --> 00:04:09.020 (Tiếng cười) 00:04:09.800 --> 00:04:11.499 Tôi đến đó, và họ bảo tôi 00:04:11.499 --> 00:04:14.810 người bạn cùng phòng tôi được ghép cùng đang nóng lòng chờ đợi. 00:04:15.530 --> 00:04:16.620 Tôi mở cửa ra, 00:04:16.640 --> 00:04:18.750 và cô ấy ngồi đó trên cái giường, 00:04:19.670 --> 00:04:21.460 với chiếc khăn trùm đầu. 00:04:22.380 --> 00:04:25.370 Tên cô ấy là Fatima, là người Hồi giáo đến từ Babrain, 00:04:25.370 --> 00:04:27.740 và cô ấy không như tôi mong đợi. 00:04:28.090 --> 00:04:31.070 Có lẽ cô ấy nhận ra sự thất vọng của tôi khi tôi nhìn cô ấy 00:04:31.070 --> 00:04:33.960 bởi tôi không cố che giấu nó. 00:04:34.890 --> 00:04:37.400 Là một đứa trẻ tuổi teen, tôi muốn hòa nhập hơn nữa, 00:04:37.400 --> 00:04:39.430 tôi muốn trở nên nổi tiếng, 00:04:39.430 --> 00:04:42.249 có thể có một người bạn trai cho dạ hội, 00:04:42.469 --> 00:04:45.090 và tôi cảm thấy Fatima chắn đường tôi 00:04:45.090 --> 00:04:47.810 với sự xấu hổ và cách ăn mặc khắt khe của cô ấy. 00:04:49.330 --> 00:04:51.690 Tôi không nhận ra rằng tôi khiến cô ấy cảm thấy 00:04:52.120 --> 00:04:54.230 như bọn trẻ con trong trại hè khiến tôi. 00:04:54.760 --> 00:04:57.430 Đây như phiên bản trung học của câu hỏi 00:04:57.540 --> 00:04:59.970 "Cậu biết ham-bơ-gơ là gì không?" 00:05:00.260 --> 00:05:02.540 Sự ích kỉ nuốt chửng tôi 00:05:02.540 --> 00:05:05.360 và tôi không thể đặt mình vào vị trí của cô ấy. 00:05:06.500 --> 00:05:08.410 Tôi sẽ nói thật với các bạn, 00:05:08.690 --> 00:05:11.150 chúng tôi chỉ ở cùng nhau vài tháng, 00:05:11.200 --> 00:05:14.130 bởi vì sau đó cô ấy được gửi đi sống cùng với một cố vấn viên 00:05:14.130 --> 00:05:15.959 thay vì những học sinh khác. 00:05:16.189 --> 00:05:19.140 Tôi nhớ tôi đã nghĩ "À, cô ấy sẽ ổn thôi. 00:05:19.190 --> 00:05:20.850 Chỉ là cô ấy khác biệt." 00:05:21.590 --> 00:05:23.660 Khi chúng ta gắn nhãn ai đó là khác biệt, 00:05:23.740 --> 00:05:25.800 nó làm mất phần người của họ. 00:05:26.050 --> 00:05:27.870 Họ trở thành "thứ khác." 00:05:27.940 --> 00:05:31.020 Họ không xứng cho ta bỏ thời gian, không phải vấn đề của ta. 00:05:31.020 --> 00:05:36.430 và thực tế, họ, "thứ khác", còn có thể là nguồn gốc rắc rối của mình. 00:05:37.280 --> 00:05:40.010 Vậy, làm thế nào để chúng ta nhận ra điểm mù? 00:05:40.470 --> 00:05:45.010 Nó bắt đầu bằng việc hiểu điều gì khiến bạn khác biệt, 00:05:45.130 --> 00:05:47.130 bằng việc trân trọng những điều đó. 00:05:47.610 --> 00:05:52.070 Chỉ sau đó bạn mới biết trân trọng điều khiến người khác đặc biệt. 00:05:52.910 --> 00:05:54.470 Tôi nhớ khi tôi nhận ra nó. 00:05:54.490 --> 00:05:56.810 Đó là một vài tháng sau đó. 00:05:56.810 --> 00:05:58.910 Tôi tìm thấy bạn trai cho dạ hội, 00:05:58.910 --> 00:06:00.280 kết bạn với một nhóm bạn, 00:06:00.280 --> 00:06:02.990 và hầu như đã quên béng Fatima, 00:06:02.990 --> 00:06:07.200 cho đến khi tất cả mọi người đăng kí một chương trình tài năng vì từ thiện. 00:06:07.420 --> 00:06:10.180 Bạn cần biểu diễn một tài năng. 00:06:10.220 --> 00:06:14.190 Có vẻ như tất cả mọi người đều có thứ gì đặc biệt để biểu diễn. 00:06:14.350 --> 00:06:16.630 Vài người sẽ chơi đàn vi-ô-lông, 00:06:16.630 --> 00:06:19.310 người khác sẽ kể một vở kịch độc thoại, 00:06:19.710 --> 00:06:21.250 và tôi đã nghĩ 00:06:21.250 --> 00:06:24.220 "Chúng tôi không biểu diễn những thứ này ở nhà." 00:06:24.240 --> 00:06:27.269 Nhưng tôi vẫn quyết tâm tìm ra một thứ để diễn. 00:06:27.609 --> 00:06:29.499 Khi ngày đó đến, 00:06:29.499 --> 00:06:31.649 tôi lên sân khấu với cái loa boombox nhỏ, 00:06:31.649 --> 00:06:34.320 và đặt nó sang một bên và nhấn "Bật," 00:06:34.320 --> 00:06:39.050 và một bài hát của nghệ sĩ ưa thích của tôi, Shakira, vang lên. 00:06:39.530 --> 00:06:44.589 Và tôi hát, "Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, chúng ta thuộc về nhau," 00:06:44.589 --> 00:06:49.399 và tôi nói, "Tên tôi là Mariana, và tôi sẽ đấu giá một lớp học nhảy." 00:06:50.199 --> 00:06:53.889 Như thể toàn trường đã giơ tay lên để trả giá. 00:06:54.249 --> 00:06:56.119 Lớp học nhảy của tôi rất nổi bật, 00:06:56.119 --> 00:06:59.160 khác xa với, như là, lớp học violin thứ 10 được đấu giá hôm đó. 00:06:59.540 --> 00:07:02.650 Khi trở về phòng kí túc, tôi không cảm thấy khác biệt. 00:07:02.689 --> 00:07:04.399 Tôi cảm thấy thực sự đặc biệt. 00:07:04.969 --> 00:07:08.269 Đó là khi tôi bắt đầu nghĩ về Fatima, 00:07:08.349 --> 00:07:12.559 một người mà tôi không thể nhìn ra sự đặc biệt từ lần đầu gặp. 00:07:13.229 --> 00:07:14.740 Cô ấy đến từ Trung Đông, 00:07:14.740 --> 00:07:17.349 cũng giống gia đình của Shakira. 00:07:17.379 --> 00:07:20.949 Cô ấy có thể dạy tôi một hoặc hai bài múa bụng, 00:07:20.949 --> 00:07:22.780 nếu tôi hỏi về nó. 00:07:23.550 --> 00:07:25.490 Bây giờ, tôi muốn mọi người lấy tờ giấy 00:07:25.490 --> 00:07:28.390 được phát cho từ đầu buổi nói chuyện hôm nay, 00:07:28.390 --> 00:07:30.530 và viết xuống điều khiến bạn đặc biệt, 00:07:30.530 --> 00:07:32.299 và tôi muốn bạn nhìn vào nó. 00:07:32.409 --> 00:07:34.799 Nếu bạn đang xem ở nhà, lấy một mẩu giấy ra 00:07:34.799 --> 00:07:37.369 và viết xuống điều khiến bạn khác biệt. 00:07:38.399 --> 00:07:40.360 Bạn có thể cảm thấy thận trọng khi nhìn, 00:07:40.370 --> 00:07:43.339 thậm chí là một chút xấu hổ, hay có thể là tự hào. 00:07:44.189 --> 00:07:46.409 Nhưng bạn cần bắt đầu chấp nhận nó. 00:07:46.739 --> 00:07:51.910 Hãy nhớ, đó là bước đầu của việc trân trọng điều khiến người khác đặc biệt. 00:07:52.830 --> 00:07:55.049 Khi tôi trở về nhà ở Venezuela, 00:07:55.049 --> 00:07:59.609 tôi bắt đầu hiểu những trải nghiệm đó khiến tôi thay đổi như thế nào. 00:08:00.259 --> 00:08:02.880 Khả năng nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, 00:08:02.880 --> 00:08:06.750 để định hướng những người và địa điểm khác nhau, 00:08:07.240 --> 00:08:09.590 cho tôi độ nhạy đặc biệt. 00:08:09.800 --> 00:08:11.750 Cuối cùng tôi cũng hiểu ra 00:08:11.750 --> 00:08:15.359 tầm quan trọng của việc đặt mình vào vị thế người khác. 00:08:16.109 --> 00:08:21.040 Đó là một phần quan trọng trong lí do sao tôi trở thành phóng viên. 00:08:21.250 --> 00:08:26.130 Đặc biệt vì tôi xuất thân từ nơi được dán nhãn "sân sau", 00:08:26.130 --> 00:08:29.020 "người nước ngoài bất hợp pháp" "thế giới thứ 3","thứ khác" 00:08:29.549 --> 00:08:32.179 tôi muốn làm điều gì đó để thay đổi. 00:08:32.779 --> 00:08:34.609 Tuy nhiên, đúng lúc đó 00:08:34.609 --> 00:08:36.960 chính phủ Venezuelan ngừng hoạt động 00:08:36.960 --> 00:08:39.150 đài truyền hình lớn nhất đất nước. 00:08:39.800 --> 00:08:41.428 Sự kiểm duyệt phát triển, 00:08:41.988 --> 00:08:44.668 và bố tôi đến gần một lần nữa và nói, 00:08:44.748 --> 00:08:47.000 "Làm sao con làm một nhà báo ở đây được? 00:08:47.450 --> 00:08:48.850 Con phải rời đi." 00:08:49.350 --> 00:08:50.949 Đó là khi tôi chợt nhận ra. 00:08:51.349 --> 00:08:54.069 Ông vẫn luôn trang bị tôi cho điều đó. 00:08:54.419 --> 00:08:56.970 Đó là thứ tương lai dành cho tôi. 00:08:57.710 --> 00:09:02.969 Vậy nên vào 2008, tôi thu dọn đồ, và đến Hoa Kỳ, 00:09:03.759 --> 00:09:05.859 lần này không với vé khứ hồi. 00:09:06.729 --> 00:09:10.049 Tôi đau đớn nhận ra rằng, năm 24 tuổi, 00:09:10.049 --> 00:09:15.340 tôi trở thành một người tị nạn, người nhập cư, người khác, 00:09:15.420 --> 00:09:18.410 một lần nữa, và lần này tôi sẽ không trở lại. 00:09:19.340 --> 00:09:22.920 Tôi dành được học bổng học báo chí. 00:09:23.260 --> 00:09:26.300 Tôi nhớ họ giao cho tôi bài tập đầu tiên 00:09:26.640 --> 00:09:30.490 là lấy tin của cuộc bầu cử lịch sử của tổng thống Barack Obama. 00:09:31.110 --> 00:09:33.500 Tôi cảm thấy thật may, thật đáng hi vọng. 00:09:33.500 --> 00:09:35.210 Như kiểu là "Đúng vậy, chính nó. 00:09:35.210 --> 00:09:37.670 Tôi đã đến một nước Mĩ sau-phân-biệt-chủng-tộc, 00:09:37.670 --> 00:09:40.760 nơi định nghĩa chúng ta và bọn họ dần biến mất, 00:09:40.760 --> 00:09:43.759 và có lẽ sẽ bị xóa bỏ khi tôi còn sống. 00:09:45.359 --> 00:09:48.450 Nhưng tôi đã sai, phải không? 00:09:49.420 --> 00:09:54.100 Tại sao nhiệm kì của Barack Obama không làm giảm căng thẳng chủng tộc trong nước? 00:09:54.490 --> 00:09:56.899 Tại sao vẫn còn người cảm thấy bị đe dọa 00:09:56.899 --> 00:10:00.129 bởi người nhập cư, LGBTQ, và những nhóm thiểu số 00:10:00.129 --> 00:10:02.649 những người chỉ đang cố tìm không gian 00:10:02.649 --> 00:10:05.569 dành cho tất cả mọi người trong nước Mĩ này? 00:10:06.279 --> 00:10:08.090 Tôi không có câu trả lời vào lúc đó, 00:10:08.900 --> 00:10:11.580 nhưng vào ngày 8-11-2016, 00:10:11.580 --> 00:10:15.029 khi Donald Trump lên làm tổng thống, tôi hiểu ra rằng 00:10:15.029 --> 00:10:18.750 một phần lớn người bầu cử coi họ là "người khác." 00:10:18.960 --> 00:10:21.819 Có người coi họ là người đã chiếm công việc của mình 00:10:21.819 --> 00:10:24.869 hoặc những người khủng bố tiềm năng nói một thứ ngôn ngữ khác. 00:10:25.719 --> 00:10:31.550 Trong khi đó, nhóm thiểu số đôi khi chỉ nhìn thấy sự chán ghét, không khoan dung 00:10:31.550 --> 00:10:34.149 và thiển cận của bên đối diện. 00:10:34.869 --> 00:10:38.379 Giống như chúng ta bị kẹt trong bong bóng mà không ai muốn phá vỡ. 00:10:39.209 --> 00:10:42.400 Cách duy nhất để làm, cách duy nhất để thoát ra khỏi 00:10:42.420 --> 00:10:47.500 là nhận ra bản chất khác biệt nghĩa là có suy nghĩ khác biệt. 00:10:48.020 --> 00:10:50.490 Cần sự dũng cảm để thể hiện sự tôn trọng. 00:10:51.200 --> 00:10:52.830 Như Voltaire đã nói: 00:10:53.010 --> 00:10:55.540 "Tôi có thể không đồng ý những gì bạn nói, 00:10:55.540 --> 00:10:59.500 nhưng tôi sẽ đấu tranh đến chết cho quyền được nói của bạn." 00:11:00.860 --> 00:11:03.280 Không thể nhìn thấy điều tốt từ phía kia 00:11:03.440 --> 00:11:05.550 khiến việc đối thoại bất khả thi. 00:11:05.810 --> 00:11:09.230 Không có đối thoại, chúng ta sẽ luôn lặp lại những sai lầm giống nhau, 00:11:09.230 --> 00:11:12.090 vì chúng ta không học được điều gì mới. 00:11:13.210 --> 00:11:17.390 Tôi đã đưa tin cho cuộc bầu cử 2016 cho đài NBC News. 00:11:17.560 --> 00:11:21.540 Đó là công việc lớn đầu tiên của tôi trong mạng lưới chủ đạo này, 00:11:21.540 --> 00:11:24.470 nơi tôi chuyển tới từ đài truyền hình Tây Ban Nha. 00:11:25.350 --> 00:11:27.860 Và tôi muốn làm điều gì đó khác biệt. 00:11:28.220 --> 00:11:32.100 Tôi chứng kiến kết quả bầu cử với những gia đình không giấy tờ. 00:11:33.360 --> 00:11:37.360 Ít người nghĩ đến chia sẻ khoảnh khắc với những người không phải công dân, 00:11:37.670 --> 00:11:40.790 nhưng đã đấu tranh mãnh liệt để không thua vào đêm đó. 00:11:42.470 --> 00:11:45.020 Khi nó trở nên rõ ràng là Donald Trump đang thắng, 00:11:45.400 --> 00:11:49.240 Cô bé tám tuổi tên Angelina chạy tới tôi trong nước mắt. 00:11:49.970 --> 00:11:53.860 Cô bé sụt sịt, và hỏi tôi liệu mẹ bé có bị trục xuất không. 00:11:54.530 --> 00:11:57.410 Tôi ôm cô bé và nói: "Mọi việc sẽ ổn thôi." 00:11:57.950 --> 00:11:59.820 nhưng thực sự tôi không biết. 00:12:00.030 --> 00:12:04.760 Đây là bức ảnh chúng tôi chụp tối đó, sẽ mãi mãi tồn tại trong tim tôi. 00:12:05.450 --> 00:12:06.820 Đây là cô bé 00:12:06.820 --> 00:12:10.520 tầm tuổi tôi khi tới trại hè ở Brainerd. 00:12:11.400 --> 00:12:13.580 Cô bé biết cô bé là "người khác." 00:12:13.980 --> 00:12:16.970 Cô đi bộ về nhà từ trường trong sợ mãi, mỗi ngày, 00:12:17.030 --> 00:12:19.160 rằng mẹ cô bé có thể bị mang đi. 00:12:19.940 --> 00:12:22.990 Vậy, làm sao chúng ta đặt bản thân vào tình cảnh của Angelina? 00:12:23.620 --> 00:12:26.770 Làm sao chúng ta khiến cô bé hiểu cô bé là đặc biệt, 00:12:26.820 --> 00:12:30.440 và không phải là không xứng có một gia đình đoàn tụ? 00:12:32.490 --> 00:12:36.120 Khi quay cô bé và những gia đình giống của cô, 00:12:36.520 --> 00:12:40.040 tôi cố khiến mọi người coi họ là người, 00:12:40.040 --> 00:12:42.060 chứ không phải "người ngoài bất hợp pháp." 00:12:42.670 --> 00:12:45.910 Đúng, họ phá luật, và họ phải bị phạt bởi điều đó, 00:12:46.440 --> 00:12:49.210 nhưng họ đã trao mọi thứ cho đất nước này, 00:12:49.210 --> 00:12:51.730 giống như nhiều người nhập cư trước đó. 00:12:53.040 --> 00:12:56.600 Tôi đã kể cho bạn con đường phát triển bản thân của tôi bắt đầu thế nào. 00:12:57.280 --> 00:13:01.740 Để kết thúc, tôi muốn kể tôi đã vấp phải cú sốc tồi tệ nhất thế nào, 00:13:02.110 --> 00:13:04.710 một cú sốc ảnh hưởng to lớn tới tôi. 00:13:05.270 --> 00:13:08.440 Ngày đó, 10-4-2014, 00:13:09.410 --> 00:13:13.430 tôi đang lái xe đến đài, và tôi nhận được một cuộc gọi từ bố mẹ. 00:13:13.580 --> 00:13:15.790 "Con có đang truyền hình không?" Họ hỏi 00:13:15.790 --> 00:13:17.950 Và tôi lập tức biết hẳn đã có gì xảy ra. 00:13:17.950 --> 00:13:19.680 "Làm sao vậy?" Tôi nói 00:13:20.370 --> 00:13:23.460 "Em gái của con gặp một tai nạn xe." 00:13:24.910 --> 00:13:28.000 Như thể tim tôi ngừng đập. 00:13:29.270 --> 00:13:31.480 Tay tôi siết chặt vô lăng, 00:13:31.500 --> 00:13:33.350 và tôi nhớ đã nghe những lời: 00:13:33.500 --> 00:13:36.480 "Nó có thể sẽ không bao giờ đi được nữa." 00:13:37.580 --> 00:13:40.360 Họ nói cuộc đời bạn có thể thay đổi trong một tích tắc. 00:13:41.360 --> 00:13:43.530 Đời tôi chết vào khoảnh khắc đó. 00:13:44.220 --> 00:13:48.040 Từ một nửa thành công của tôi, 00:13:48.040 --> 00:13:49.930 chỉ cách nhau một tuổi, 00:13:49.930 --> 00:13:53.030 và không thể cử động chân, 00:13:53.620 --> 00:13:56.400 ngồi dậy, hoặc tự mặc đồ được nữa. 00:13:57.100 --> 00:14:00.680 Đây không phải trại hè, nơi tôi có thể khiến nó tốt hơn một cách thần kì. 00:14:01.130 --> 00:14:02.730 Điều này thật khủng khiếp. 00:14:03.940 --> 00:14:08.420 Trong 2 năm, em gái tôi trải qua 15 cuộc phẫu thuật 00:14:08.690 --> 00:14:11.160 và dành phần lớn thời gian trong xe lăn. 00:14:12.170 --> 00:14:14.410 Nhưng đó không phải điều tồi tệ nhất. 00:14:14.750 --> 00:14:20.250 Đó là một điều thật đau đớn, khó có thể thành lời, kể cả bây giờ. 00:14:21.070 --> 00:14:24.110 Đó là cách mọi người nhìn nó, 00:14:24.960 --> 00:14:27.560 nhìn chúng tôi, đã thay đổi. 00:14:28.500 --> 00:14:32.650 Mọi người không nhìn thấy một luật sư thành công 00:14:32.950 --> 00:14:36.940 hoặc một người thế hệ Y với trí tuệ sắc sảo và lòng nhân hậu. 00:14:37.600 --> 00:14:39.220 Mọi nơi chúng tôi qua, 00:14:39.550 --> 00:14:42.900 tôi nhận ra mọi người chỉ thấy một cô gái khốn khổ trong xe lăn. 00:14:43.180 --> 00:14:46.378 Họ không thể thấy điều gì vượt lên khỏi đó. 00:14:48.440 --> 00:14:50.390 Sau khi chiến đấu như một chiến binh, 00:14:50.390 --> 00:14:54.700 tôi có thể nói với các bạn rằng em gái tôi đang bước đi, 00:14:55.150 --> 00:14:58.140 và phục hồi tốt hơn mong đợi của bất kì ai. 00:14:58.380 --> 00:14:59.760 (Tiếng vỗ tay) 00:14:59.810 --> 00:15:00.940 Cảm ơn. 00:15:02.840 --> 00:15:05.150 Nhưng trong thử thách đau khổ đó, 00:15:05.150 --> 00:15:07.930 tôi học được rằng có những sự khác biệt thật tồi tệ, 00:15:08.750 --> 00:15:11.329 và khó có thể tìm thấy mặt tốt của nó. 00:15:11.549 --> 00:15:14.309 Em gái tôi không được lợi gì từ việc xảy ra. 00:15:15.859 --> 00:15:21.020 Nhưng nó dạy tôi: chị không thể để sự khác biệt đó định nghĩa chị. 00:15:22.510 --> 00:15:27.380 Khả năng tái tưởng tượng bản thân vượt lên tất cả những gì mọi người thấy, 00:15:28.240 --> 00:15:30.289 và nhiệm vụ khó khăn nhất, 00:15:30.889 --> 00:15:32.979 nhưng cũng đẹp đẽ nhất. 00:15:34.109 --> 00:15:37.049 Bạn thấy đấy, chúng ta đến thế giới này với một cơ thể. 00:15:37.559 --> 00:15:40.900 Những người có khó khăn về mặt thể xác hoặc tinh thần, 00:15:41.250 --> 00:15:46.490 những cộng đồng bị ảnh hưởng bởi môi trường, người nhập cư, trai, gái, 00:15:47.049 --> 00:15:50.110 con trai muốn mặc đồ con gái, con gái với tiếng khàn, 00:15:50.790 --> 00:15:52.730 những phụ nữ từng bị tấn công tình dục, 00:15:52.730 --> 00:15:55.500 những vận động viên quỳ xuống để biểu tình, 00:15:55.930 --> 00:16:01.530 da đen, da trắng, châu Á, da đỏ, em gái tôi, bạn, hay tôi. 00:16:02.140 --> 00:16:06.570 Chúng ta đều muốn thứ mọi người muốn: được ước mơ và được đạt được. 00:16:07.730 --> 00:16:11.319 Nhưng đôi khi, xã hội nói với chúng ta, và chúng ta nói với bản thân, 00:16:11.369 --> 00:16:13.109 chúng ta không vừa với khuôn. 00:16:15.029 --> 00:16:16.860 Chà, nếu bạn nhìn vào chuyện của tôi, 00:16:17.130 --> 00:16:21.199 từ việc sinh ra ở một nơi khác biệt, đến múa bụng ở trường trung học, 00:16:21.209 --> 00:16:24.259 đến kể những câu chuyện bạn không thường thấy trên tv, 00:16:25.269 --> 00:16:26.830 thứ khiến tôi khác biệt 00:16:26.830 --> 00:16:30.650 là thứ khiến tôi nổi bật và thành công. 00:16:32.110 --> 00:16:33.700 Tôi đã đi du lịch khắp thế giới, 00:16:33.790 --> 00:16:36.249 và nói chuyện với mọi người từ mọi địa vị xã hội. 00:16:36.559 --> 00:16:38.599 Bạn biết tôi học được điều gì không? 00:16:39.129 --> 00:16:44.940 Điểm chung duy nhất của chúng ta là đều là con người. 00:16:46.160 --> 00:16:50.680 Vậy nên hãy đứng lên bảo vệ cho chủng tộc của mình, cho loài người. 00:16:51.350 --> 00:16:52.770 Hãy kêu gọi nó. 00:16:53.140 --> 00:16:57.170 Hãy làm một nhà nhân văn trước và sau tất cả mọi thứ khác. 00:16:58.079 --> 00:17:01.330 Để kết thúc, tôi muốn mọi người lấy hình dán, cái mẩu giấy đó 00:17:01.330 --> 00:17:03.590 nơi bạn viết điều khiến bạn khác biệt, 00:17:03.920 --> 00:17:06.719 và tôi muốn bạn tôn vinh nó hôm nay và tất cả mọi ngày, 00:17:07.129 --> 00:17:09.079 hét to nó từ mái nhà. 00:17:09.420 --> 00:17:12.270 Tôi cũng khuyến khích bạn tò mò hỏi, 00:17:12.380 --> 00:17:14.530 "Mẩu giấy của người khác có gì?" 00:17:14.950 --> 00:17:16.750 "Thứ gì đã khiến họ đặc biệt?" 00:17:17.260 --> 00:17:21.429 Hãy tôn vinh những sự không hoàn hảo khiến chúng ta trở nên đặc biệt. 00:17:22.379 --> 00:17:27.560 Tôi hi vọng nó dạy bạn rằng không ai là "bình thường." 00:17:28.100 --> 00:17:29.700 Chúng ta đều khác biệt. 00:17:29.950 --> 00:17:32.110 Chúng ta đều kì quặc, và độc nhất, 00:17:32.710 --> 00:17:36.420 và đó là thứ khiến chúng ta là con người theo cách thật tuyệt vời. 00:17:36.730 --> 00:17:38.030 Cảm ơn các bạn rất nhiều. 00:17:38.040 --> 00:17:40.669 (Tiếng vỗ tay)