(Audio) Dylan Gunaratne:
Đường dây nóng Didi Hirsch.
(Audio) Andrea: Chào...
(Audio)
DG: Này, Tôi là Dylan.Tên bạn là gi?
(Audio) A: Andrea.
(Audio) DG: Chào Andrea.
(Audio)
Andrea, bạn sẽ định tự tử ngay giờ sao?
(Audio) A: Ừ.
DG: Điều bạn vừa nghe chỉ là một ví dụ
cảm giác như thế nào khi nhận được một
cuộc gọi như vậy khi tư vấn khủng hoảng
Vậy, Tôi là Dylan,
tôi là chuyên viên tư vấn khẩn cấp ngăn
tự tử, là tình nguyện viên,cho các vấn đề
đó chỉ là một phần của
Hệ Thống Ngăn Chặn Tự Tử toàn quốc.
Và tôi ở đây để chia sẻ về các kinh nghiệm
để truyền cảm hứng và động viên các bạn
điều quan trọng khi bắt đầu
là lắng nghe cuộc đời mỗi người.
Vậy bước đầu tiên là gì,được rồi?
Tôi nhận cuộc gọi và nói chuyện trực tiếp
với những người định tự tử,đúng không?
Người có ý định tự tử.
Người có dự định tự tử kể cả ngày hôm đấy
hay vô số lần trong cuộc đời.
Người khao khát tự tử,
nhưng không cần một kế hoạch
hay ý nghĩ nào
biết tới như người có ý định
và người có nguy cơ.
Hay bên gọi thứ 3
gọi để hỏi về người thân hay bạn họ
ví dụ,sau khi xem bức ảnh trên instagram ,
làm họ lo ngại.
Cũng, không hiếm khi nhận cuộc gọi
chơi khăm từ nhóm trẻ 13 tuổi.
Dù ai là người gọi đến,
thật sự sợ hãi khi phải nhận cuộc gọi.
Và tôi không muốn nói
về những việc tồi tệ, đúng chứ?
Tôi muốn chắc chắn tôi nói “đúng”.
Và nhiều lần,tôi không biết nói gì.
Dần dần, tôi mở lòng,
và sẵn sàng chấp nhận
kỹ năng hoàn toàn mới.
Vì lắng nghe không bao giờ dễ.
Nó không dễ dàng.
Thật sự,lắng nghe rất khó.
Và chỉ đến khi làm tình nguyện ở đây
nhận ra khó khăn cỡ nào khi
tôi phải học cách lắng nghe mỗi ngày.
Như bao người,
đây là những thứ tôi hay làm,
đến cả ngày hôm nay.
Đôi lúc tôi chỉ hỏi một câu đến 2 lần,
chỉ sau vài phút mới hỏi
vì tôi không rõ họ đang nói gì.
Đôi khi tôi hỏi tên họ,
và tức thì quên chúng.
Vì tôi mãi nghĩ về tính cách
nổi bật đối với tôi.
Một số nói tôi rằng,”Dylan,dạo nào sao?”
và lập tức đáp lại,”Khoẻ,vậy bạn thì sao?”
mà không thực sự nghĩ về điều họ đang nói.
Như bao người,những thứ nhỏ nhặt,
tôi vẫn đeo đuổi mãi đến ngày hôm nay.
Thật sự, lắng nghe là một vấn đề
xảy ra hầu hết với mọi người.
Nói qua đôi chút về công nghệ
và sự hỗn tạp của chúng, được không?
Sự tràn lan của thông tin
trên các nền tảng truyền thông và xã hội,
nhiều hình ảnh và thông tin
bạn xem mỗi ngày
cộng với việc sử dụng nhiều tab và cửa sổ
khi đang làm việc.
Bạn biết đấy, vẫn có những
rào cản khi học lắng nghe.
Không chỉ bên ngoài.
Mà còn cả bên trong.
Ví dụ,
bạn có khuynh hướng ngắt lời người khác.
Hay nghĩ về điều nói tiếp theo,
khi họ đang cố nói chuyện với bạn.
Hay thực sự đưa ra hướng giải quyết
bạn cho rằng là vấn đề học đang nói đến.
Tất cả điều trên,
chắc là bạn từng trải qua,đúng chứ?
Những khía cạnh đã cản trở khả năng
lắng nghe thực sự của chúng tôi,
đã làm cho công việc này trở nên
gian khổ hơn trong những năm nay.
Vì vậy, là người sáng lập chính
chương trình Cal State LA của NAMI,
viết tắt của Liên minh
quốc gia về bệnh tâm thần,
Tôi luôn đặc biệt để tâm đến thái độ
không lắng nghe sẽ ảnh hưởng
đến sức khỏe tâm lý của chúng ta.
Khoảng 2/3 học sinh
đang gặp vấn đề tâm lý
không thực sự tìm kiếm trị liệu,
theo khảo sát năm 2015 do
Hiệp hội Y tế Đại học Mỹ
Bây giờ, tôi rất
muốn đề cập tới vấn đề này
để bắt đầu với vấn đề thực sự
về các báo cáo về sức khỏe tâm lý,
những vấn đề mà tôi đã nghe
từ những người gọi đến đường dây,
các vấn đề như lo lắng xã hội, trầm cảm,
ám ảnh xã hội, rối loạn tâm thần.
Chương trình cơ bản thể hiện vai trò
giáo dục và hỗ trợ xã hội
có thể bắt đầu với
một cuộc trò chuyện chân thật
về tâm lý trong khuôn viên trường đại học.
Vì vậy, tại thời điểm này, tôi nghĩ rằng
ít nhất chúng ta học cách
hiểu được tầm quan trong
của lắng nghe, phải không?
Bạn có thể nghĩ rằng:
"Lắng nghe có lẽ là quan trọng,
tôi không nghĩ vậy
nhưng chắc tôi phải nghĩ vậy
hoặc ít nhất không làm
theo cách "đúng nhất"
nhưng phải vậy thôi."
Nó không hiệu quả đến khi lắng nghe
có thể ảnh hưởng tới việc sống chết
khi đó tôi bắt đầu nhận ra
việc tôi đang làm có thể
tạo ra những lỗi sai tương tự.
Vì vậy, tôi đã bám trụ đến ngày này,
một người lắng nghe
để hỗ trợ họ tìm ra các phương pháp
và việc giúp đỡ này thực sự cứu họ.
Cuộc trò chuyên này được gọi tới
với một người tên Mark.
Mark đang ở tuổi thiếu niên
Anh ấy kể với tôi rằng
anh ấy thực sự muốn tự tử
vì bố của anh ấy đã bạo hành
anh ấy vào đêm hôm trước.
Thật đau lòng làm sao khi nghe
câu chuyên đó của Mark
tim tôi như muốn vỡ vụn ra vậy.
Nhưng tôi đã kìm nén và hỏi
anh ấy một số câu hỏi cơ bản
tôi không hỏi thêm
về câu chuyện của anh ấy
Vì vậy tôi đã đã tránh sang hỏi về
giới tính của Mark
lúc đầu khi nghe giọng nói của Mark
tôi đã viết "nam"
nhưng anh ấy đáp
"người chuyển giới".
Tôi đã không lắng nghe nữa
(Cười)
Tôi thực sự không thể lắng nghe nữa.
Tôi nhận ra lúc đó
Tôi có đã đưa ra được lý do
và tôi đã kết luận vấn đề đó
Tôi không ở lại nghe Mark nữa.
Thậm chí khi bạn có
sự đồng cảm với việc đó
nhưng không có nghĩa là
bạn sẽ lắng nghe họ tốt.
Và đây là lý do tại sao tôi ngưỡng
mộ nhân viên tư vấn của chúng tôi
Trong bốn giờ liên,
họ có thể nói chuyên với bảy, tám
chín, mười người liên tục.
và họ luôn luôn để tâm đến
từng khách hàng của mình.
[Tư vấn viên] Người làm công việc này
nhiều năm có thể hàng chục năm
nói rằng khi lắng nghe mọi người thì
họ cũng học hỏi ít nhiều cho bản thân mình
Và sự thật đúng như vậy,
kỹ năng lắng nghe, như tôi chẳng hạn,
ngày càng được mài giữa và phát triển lên.
Thời gian tôi làm cố vấn ở đây
tôi đã cho phép bản thân được khám phá kỹ
năng của mình theo nhiều cách khác nhau.
Vì vậy trong cuốn sách tiên phong của họ
"Are You Listening?"
xuất bản năm 1957
bởi McGraw-Hill
Tiến sĩ Ralph Nichols và chuyên gia
ngôn ngữ Leonard Stevens nói rằng
tỷ lệ trung bình của người Mỹ
của bài phát biểu là 125 từ mỗi phút.
Mặc dù rất nhiều nhà nghiên cứu
đã tranh luận làm thế nào để bộ não
thực sự hoạt động khi chúng ta nghĩ -
lưu ý điểm này-
nhiều nhà nghiên cứu đồng thuận rằng
rằng suy nghĩ của não bộ của chúng ta
tạo ra thông qua hấp thụ ngôn ngữ
và chức năng đó nhanh hơn
khi chúng ta nói
Vì vậy, điều đó có nghĩa gì
cho tất cả chúng ta?
Điều này về cơ bản có nghĩa là khi
chúng ta lắng nghe ai đó
chúng sẽ thực sự lấp đầy những suy nghĩ
trống của chúng ta
Để kết thúc bài nói của tôi với một ví dụ,
do Nichols và Stevens cung cấp
tôi nghĩ nó có liên hệ ít nhiều đến
mỗi người trong đây
Vì vậy, hãy nghĩ rằng khi ta có
cuộc họp với ông chủ,
nơi chúng ta phải thực sự "lắng nghe."
Ông chủ cố gắng truyền đạt với chúng tôi
về một chương trình hoặc sáng kiến mới
rằng họ thực sự muốn thực hiện,
và cần sự giúp đỡ đắc lực của chúng tôi
Vì vậy, chúng tôi phải lắng nghe
Ngồi xuống và lắng nghe.
Nhưng cuối cùng,
vì tốc độ nói chậm hơn sự cảm nhận
thông tin của bộ não
làm cho tiềm thức, suy nghĩ và sự chú ý
và bắt đầu những suy nghĩ về mọi thứ
như cuộc chia tay gần đây
về bạn bè, về bạn- tất cả mọi thứ,
hay làm thế nào để làm nhân viên
tiềm năng trong công việc
nhắc nhở bản thân phấn đấu
làm thế nào để ngăn chặn thảm
họa toàn công ty
cuộc họp này để giải quyết
Dù là vì điều gì, chúng ta
làm nó trong một thời gian
Chúng ta có thể vượt qua nó, và sau đó
trở lại một lần nữa để thảo luận
Sau đó sốc lại tinh thần, và sau đó
trở lại cuộc họp một lần nữa
Nhưng vô tình,
ta thực sự tưởng tượng ra
nhiều hơn là thực hành nó.
And as Nichols and Stevens put it,
by the end of the meeting,
we have literally almost missed
half of what our boss has tried
to illustrate to us on some level.
Tôi là tư vấn viên đường dây nóng.
Mỗi ca trực hàng tiếng đồng hồ,
Tôi nói với người có ý định tự tử.
Tôi là học sinh,và mãi là thế.
Khi tôi tìm thấy một chương mới về
NAMI ở trường đại học.
Nhưng vẫn có một điều rằng làm tôi
không thực sự tiến bộ việc lắng nghe này
vì tất cả điều này.
Vì lắng nghe là
lựa chọn chính bản thân ta muốn,
vào mỗi phút,mỗi giây,mỗi lúc.
Và lựa chọn đó
giúp ta kết nối với chính bản thân
cũng như gắn kết với người khác.
Nhưng quan trọng nhất,
lắng nghe thật tâm
có thể cứu sống mạng người.
Cám ơn.
(Tiếng vỗ tay)