WEBVTT 00:00:10.755 --> 00:00:12.560 Hài kịch là gì? 00:00:12.560 --> 00:00:15.108 Các nhà tư tưởng và triết học từ thời Plato và Aristotle 00:00:15.108 --> 00:00:16.875 đến Hobbes, Freud và gần hơn nữa 00:00:16.875 --> 00:00:18.706 gồm bất kỳ ai bị xúi dại đến độ 00:00:18.706 --> 00:00:20.247 ra công giải thích thế nào là một trò đùa, 00:00:20.247 --> 00:00:21.322 đều băn khoăn về nó, 00:00:21.322 --> 00:00:22.581 và không một ai giải đáp cho được. 00:00:22.581 --> 00:00:25.037 Bạn thật may mắn đã tìm thấy video này như một câu trả lời. 00:00:25.037 --> 00:00:26.576 Để định nghĩa hài kịch, trước tiên bạn nên hỏi 00:00:26.576 --> 00:00:29.377 Tại sao có vẻ như hài kịch thật khó để định nghĩa 00:00:29.377 --> 00:00:30.303 Câu trả lời thật đơn giản. 00:00:30.303 --> 00:00:31.962 Hài kịch thách thức định nghĩa 00:00:31.962 --> 00:00:35.290 bởi vì định nghĩa đôi khi cần sự thách thức. 00:00:35.290 --> 00:00:36.933 Chỉ quan tâm đến bản thân định nghĩa 00:00:36.933 --> 00:00:38.841 Khi chúng ta định nghĩa, chúng ta sử dụng ngôn ngữ 00:00:38.841 --> 00:00:40.513 để khoanh vùng xung quanh một vật 00:00:40.513 --> 00:00:43.373 cái mà chúng ta hiểu được từ mớ hỗn độn những thứ tồn tại. 00:00:43.373 --> 00:00:44.676 Chúng ta nêu ý nghĩa sự vật 00:00:44.676 --> 00:00:46.756 và xếp nó vào trong một hệ thống ý nghĩa. 00:00:46.756 --> 00:00:48.666 Sự hỗn độn trở thành vũ trụ có trật tự. 00:00:48.666 --> 00:00:50.280 Vũ trụ được chuyển ngữ 00:00:50.280 --> 00:00:53.146 thành ý tưởng về vũ trụ trong nhận biết, 00:00:53.146 --> 00:00:54.111 Và hãy thành thực, 00:00:54.111 --> 00:00:56.232 chúng ta cần một trật tự logic của vũ trụ 00:00:56.232 --> 00:00:58.006 nếu không thì cái ta có sẽ chỉ là hỗn độn. 00:00:58.006 --> 00:00:58.871 Hỗn độn có thể còn thô ráp, 00:00:58.871 --> 00:01:01.834 vì vậy chúng ta tạo nên một thứ gọi là thực tế. 00:01:01.834 --> 00:01:04.420 Bây giờ, ta hãy nghĩ về logic và vật biểu trưng, 00:01:04.420 --> 00:01:06.919 đây là mối quan hệ mật thiết giữa một từ và một sự thật. 00:01:06.919 --> 00:01:09.209 Và hãy quay lại suy nghĩ về cái được gọi là hài hước, 00:01:09.209 --> 00:01:11.173 vì có người nói rằng thật đơn giản: 00:01:11.173 --> 00:01:12.253 Sự thật thì buồn cười. 00:01:12.253 --> 00:01:13.774 Nó buồn cười bởi vì nó đúng. 00:01:13.774 --> 00:01:15.890 Nếu thế thì quá giản đơn. 00:01:15.890 --> 00:01:16.421 Hàng mớ những lời nói dối là hài hước. 00:01:16.421 --> 00:01:18.100 Hài kịch viễn tưởng có thể là hài hước. 00:01:18.100 --> 00:01:21.056 Chế ra một bài nói vô nghĩa thường tạo nên sự vui nhộn. 00:01:21.056 --> 00:01:22.665 Ví dụ, chơi khăm 00:01:22.665 --> 00:01:23.810 cuồng loạn! 00:01:23.810 --> 00:01:26.009 Và quá nhiều sự thật thì chẳng có gì buồn cười. 00:01:26.009 --> 00:01:27.852 Hai cộng hai bằng bốn, 00:01:27.852 --> 00:01:30.617 nhưng tôi không cười chỉ vì nó đúng. 00:01:30.617 --> 00:01:31.890 Bạn có thể kể một giai thoại có thật, 00:01:31.890 --> 00:01:33.747 nhưng bồ của bạn có thể không cười. 00:01:33.747 --> 00:01:37.487 Vậy, tại sao lại chỉ có một vài sự thật và sự không thật mới hài hước? 00:01:37.487 --> 00:01:39.746 Làm sao để có những sự thật và sự không thật gây cười này 00:01:39.746 --> 00:01:42.063 liên quan tới chữ T in hoa, tức là chữ Thật (Truth) 00:01:42.063 --> 00:01:44.861 trong thực tế mang tính vũ trụ của sự kiện và định nghĩa? 00:01:44.861 --> 00:01:46.617 Và điều gì làm cho chúng trở nên hài hước? 00:01:46.617 --> 00:01:48.205 Có một người Pháp có thể giúp chúng ta, 00:01:48.205 --> 00:01:50.291 ông là nhà tư tưởng không định nghĩa hài kịch 00:01:50.291 --> 00:01:52.786 bởi vì rõ ràng là ông ta không muốn làm điều đó. 00:01:52.786 --> 00:01:55.077 Henri Bergson một nhà triết học người Pháp 00:01:55.077 --> 00:01:56.696 bắt đầu bài luận của mình bằng tràng cười 00:01:56.696 --> 00:01:59.254 nói rằng ông sẽ không định nghĩa "truyện tranh" 00:01:59.254 --> 00:02:00.584 bởi vì nó là thứ sống động. 00:02:00.584 --> 00:02:03.031 Ông cho rằng cười có chức năng xã hội 00:02:03.031 --> 00:02:05.601 để tiêu diệt sự trơ cứng cơ học 00:02:05.601 --> 00:02:07.609 trong thái độ và hành vi con người. 00:02:07.609 --> 00:02:09.443 Ai đó làm nhai đi nhai lại cùng một điều, 00:02:09.443 --> 00:02:12.442 hoặc xây dựng một hình ảnh giả tạo vể bản thân và thế giới, 00:02:12.442 --> 00:02:14.023 hoặc không thích ứng được với thực tế 00:02:14.023 --> 00:02:17.074 vì cứ chăm chăm vào cái vỏ chuối ở trên mặt đất-- 00:02:17.074 --> 00:02:18.518 đây là hành động vô thức, 00:02:18.518 --> 00:02:20.525 tức không nhận biết được sự đần thối cứng nhắc của chính mình, 00:02:20.525 --> 00:02:21.965 nó nguy hiểm 00:02:21.965 --> 00:02:23.098 nhưng cũng nực cười 00:02:23.098 --> 00:02:25.459 và truyện tranh giúp sửa đi tật đó. 00:02:25.459 --> 00:02:27.707 Truyện tranh là động lực quan trọng, 00:02:27.707 --> 00:02:29.520 hay một dạng sinh lực, 00:02:29.520 --> 00:02:30.714 giúp chúng ta thích ứng. 00:02:30.714 --> 00:02:32.222 Bergson triển khai dựa trên ý tưởng này 00:02:32.222 --> 00:02:34.465 để nghiên cứu sự hài hước về tất cả sự vật. 00:02:34.465 --> 00:02:35.849 Nhưng ta hãy dừng lại ở đây. 00:02:35.849 --> 00:02:39.229 Cơ sở của khái niệm hài kịch này là mâu thuẫn 00:02:39.229 --> 00:02:41.349 giữa tính nhân bản thích ứng, giàu sức sống 00:02:41.349 --> 00:02:44.100 và sự vô cảm cơ giới phi nhân. 00:02:44.100 --> 00:02:46.650 Một hệ thống được thiết lập tự cho là để xác định thực tế 00:02:46.650 --> 00:02:49.344 lại có thể là một lực lượng phi nhân 00:02:49.344 --> 00:02:51.532 mà hài hước nhắm vào để diệt. 00:02:51.532 --> 00:02:53.433 Nào ta quay lại Aristotle. 00:02:53.433 --> 00:02:56.264 Không thơ ca, khi ông đưa ra vài suy nghĩ về hài kịch, 00:02:56.264 --> 00:02:57.739 cũng không phải siêu hình học, 00:02:57.739 --> 00:03:00.207 mà quy luật cơ bản của không mâu thuẫn, 00:03:00.207 --> 00:03:01.950 là nền tảng của logic. 00:03:01.950 --> 00:03:04.914 Một phát biểu mâu thuẫn không thể là chân thật. 00:03:04.914 --> 00:03:06.998 Nếu A là một tuyên bố hiển nhiên, 00:03:06.998 --> 00:03:07.889 thì không thể xảy ra trường hợp 00:03:07.889 --> 00:03:10.992 A và ngược lại của A, cả hai đều đúng. 00:03:10.992 --> 00:03:13.096 Hài kịch dường như có đất sống ở đây, 00:03:13.096 --> 00:03:14.758 để tồn tại trên cái phi lý 00:03:14.758 --> 00:03:17.713 của mâu thuẫn hợp lý và các dẫn xuất của nó. 00:03:17.713 --> 00:03:20.227 Chúng ta cười khi trật tự giả định trên thế giới 00:03:20.227 --> 00:03:22.313 bị phá vỡ và bác bỏ, 00:03:22.313 --> 00:03:23.984 giống như chúng ta hành động 00:03:23.984 --> 00:03:26.099 mâu thuẫn với sự thật mà chúng ta không thích đả động đến, 00:03:26.099 --> 00:03:28.395 hoặc khi những quan sát lạ lùng mà tất cả chúng ta đều có 00:03:28.395 --> 00:03:30.361 trong bóng tối im lặng của tư tưởng riêng 00:03:30.361 --> 00:03:33.138 chợt được kéo ra nơi công cộng, 00:03:33.138 --> 00:03:34.734 và khi mèo chơi piano, 00:03:34.734 --> 00:03:37.652 bởi vì mèo cũng, bằng cách nào đó, là người 00:03:37.652 --> 00:03:39.695 nó đập vỡ thực tế của chúng ta. 00:03:39.695 --> 00:03:41.365 Vì vậy, ta không chỉ cười trước sự thật, 00:03:41.365 --> 00:03:44.210 ta còn cười trước sự phô bày thân ái và vui nhộn của khuyết điểm, 00:03:44.210 --> 00:03:45.998 của sự phi lý, 00:03:45.998 --> 00:03:46.930 sự trùng lặp, 00:03:46.930 --> 00:03:48.316 và các xung đột thẳng thừng, 00:03:48.316 --> 00:03:50.834 trong hệ thống được cho là trật tự của sự thật, 00:03:50.834 --> 00:03:53.529 chúng ta dùng để định nghĩa thế giới và bản thân. 00:03:53.529 --> 00:03:55.450 Khi chúng ta quá đề cao suy nghĩ của mình, 00:03:55.450 --> 00:03:56.967 Khi ta nghĩ rằng điều này là đúng 00:03:56.967 --> 00:04:00.102 chỉ vì chúng ta nói rằng nó là biểu trưng và ngừng thích ứng, 00:04:00.102 --> 00:04:02.556 chúng ta thành trò cười cho chính mình 00:04:02.556 --> 00:04:04.763 bởi những cú lừa quái chiêu, lập dị, hỗn loạn. 00:04:04.763 --> 00:04:08.395 Hài kịch truyền tải sự hả hê có tính mở mang, phá hoại, 00:04:08.395 --> 00:04:09.979 nhưng không hề định đưa ra định nghĩa hợp lý cho ai 00:04:09.979 --> 00:04:12.558 vì nó hoạt động dựa trên logic của chúng tôi 00:04:12.558 --> 00:04:13.800 một cách ngộ biện 00:04:13.800 --> 00:04:15.827 ở bên ngoài biên giới hữu hạn của nó. 00:04:15.827 --> 00:04:18.359 Không bị bó bởi một định nghĩa nhất định, 00:04:18.359 --> 00:04:20.695 nó thuộc về vương quốc vô định vô biên. 00:04:20.695 --> 00:04:22.429 Và tính vô định của hài kịch là ở chỗ 00:04:22.429 --> 00:04:25.362 điều gì cũng có thể được khai thác cho hài. 00:04:25.362 --> 00:04:27.330 Vì vậy, tất cả các định nghĩa về thực tế, 00:04:27.330 --> 00:04:29.780 đặc biệt những câu những tưởng là phổ quát, 00:04:29.780 --> 00:04:30.389 hợp lý, 00:04:30.389 --> 00:04:31.079 trùm vũ trụ, 00:04:31.079 --> 00:04:32.507 T- hoa của Thật 00:04:32.507 --> 00:04:34.794 đều hóa ra nực cười.