(Tiếng chuông) Chào buổi sáng, cộng đồng thân yêu! Hôm nay là ngày 10 tháng 8 năm 2023, chúng ta đang mừng ngày cuối cùng của khóa tu Tỉnh thức, mang tên "Yêu thương trong hành động," tại xóm Thượng, trong thiền đường Nước Tĩnh. Khoảnh khắc ngồi đây, tôi cảm thấy rất thú vị. Khi chúng tôi lần đầu tạo ra các khóa tu cho người trẻ, cách đây khoảng 15 năm, việc cố gắng tìm đủ người trẻ để tổ chức được một khóa tu là một thử thách thật sự. Lần đầu tiên có 40 người, năm tiếp theo có khoảng 65 người, và tôi nhớ có năm đó có đến 100 người, chúng tôi vui mừng vì có đến 100 người đăng ký. Chúng tôi đến thông báo với Thầy. Năm đó chắc khoảng năm 2010. Thưa Thầy, có khoảng 100 người trẻ ở châu Âu muốn học về chánh niệm. Thầy có tin được không? Thầy chỉ nói: Giỏi lắm! Sau đó, chúng tôi bắt đầu tạo ra phong trào Tỉnh thức. Tôi nói với Thầy tôi có hơi choáng ngợp! Và Thầy nói, đôi mắt Thầy sáng lấp lánh, -Rất xuất sắc, choáng ngợp là phải thôi! Và giờ tôi ngồi đây, tôi không biết các bạn có mấy trăm người, nhưng cảm giác có hơi choáng ngợp. Tôi đoán Thầy lúc này cũng đang cười với đôi mắt sáng lấp lánh. Và hãy cẩn thận với những mong ước của các bạn, vì có thể nó sẽ trở thành sự thật. Tôi nghĩ là câu chuyện vừa rồi sẽ làm cho việc này dễ dàng hơn, nhưng nói chuyện trước những người bạn tinh thần vừa đầy thử thách vừa tuyệt vời. Vì một mặt, tôi muốn chia sẻ tấm lòng mình với tất cả mọi người mặt khác, tất nhiên, tôi có chung cảm xúc như mọi người, là liệu tôi có đủ trọn vẹn trong khoảnh khắc này không. Nhưng tôi sẽ chia sẻ từ niềm vui, trải nghiệm và thực hành của mình, đó là điều tôi giỏi nhất, nên chúng ta sẽ chờ xem sao. Chúng ta có vài đóa hoa nhỏ ở đây, xin cảm ơn. Những đóa hoa hỗ trợ cảm xúc. Chúng ta cũng có đàn cello hỗ trợ cảm xúc, có thể sẽ cần nhờ đến. Lúc mới đến Làng Mai, tôi 21 tuổi. Tôi là một trong những người mà, ngay khi có cơ hội được nhận 5 thực hành chánh niệm tôi luôn muốn được làm. Mùa hè đó tôi ở đây trong 3 tuần, và tôi cũng là một trong những người quyết tâm, 'Tôi sẽ đợi đến tuần cuối cùng.' Tôi biết vài người đã ở đây suốt mùa hè và sáng nay đã được thọ 5 giới vài người đến đây lần đầu tiên và cũng đều có quyết tâm đó tôi phải nói là, lúc đó, bước lên tàu ở Saint-Foye, cùng với 5 thực tập chánh niệm, trong túi, trong ba lô, cuộc đời tôi đã đổi khác. Thật sự như vậy! Tôi cảm thấy mình có một con đường. Tôi đã biết điều gì là quan trọng với mình. Trải nghiệm lúc đó khiến tôi cảm nhận rằng, tôi không thể ngã xa hơn nữa. Các thực hành chánh niệm giống một tấm lưới an toàn. Tôi được ôm trong đó. Trải nghiệm lúc đó là như vậy. Tôi từng chia sẻ với gia đình thảo luận pháp thoại rằng, con đường 5 thực tập chánh niệm không hẳn là một cao tốc thẳng tắp. Nó giống thế này hơn. Và đó chính là trải nghiệm của tôi. Đó là một chuyến thám hiểm, một thí nghiệm, một sản phẩm đang hoàn thiện, một thử thách, đồng thời là một sự thực hành, thật sự là thực hành. Chúng ta đều biết là dù thực hành bất cứ cái gì, chúng ta đều học hỏi từ việc mắc lỗi từ thử nghiệm cái mới, và nhận ra rằng, ôi không, thế không được, tôi đã đi chệch khỏi con đường của mình rồi. Nhưng luôn rất tuyệt vời khi biết rằng đó là một phần cuộc đời mình. Tôi không biết người hướng dẫn có chia sẻ với các bạn chưa, nhưng pháp danh chúng tôi nhận được khi thọ 5 giới là pháp danh cho cả cuộc đời. Kể cả khi bạn trở thành tu sĩ, pháp hiệu của bạn cũng không quan trọng bằng pháp danh thọ 5 giới của bạn vì chúng ta được ra đời trong con đường tinh thần cùng các phép thực tập này. Và sáng nay, chắc chắn là hơn 100 người chúng ta, có thể là hơn 150, gần 200 người, trong các xóm khác nhau, đã phát nguyện đầy tha thiết và toàn tâm quyết hiểu sâu sắc và thực hành 5 giới trong đời sống của mình. Ngày mai khi chúng ta lên tàu, lên xe hay bất cứ phương tiện nào để về nhà, các phép thực tập chánh niệm sẽ luôn bên chúng ta, kể cả chúng ta không chính thức phát nguyện thọ giới, xin hãy mang tờ giấy đó theo cùng. Những điều đó có thể thấm vào đời sống vì theo một cách nào đó, chúng gói trọn hết mọi điều chúng ta trải qua cùng nhau trong khóa tu này. Và những phép thực tập này chính là bản thiết kế của Làng Mai nhằm thay đổi thế giới. Đó chính là tầm nhìn tổng thể của chúng tôi về những hành động đầy yêu thương có thể thay đổi xã hội và tương lai. Trong khóa tu Trái đất đầu năm nay, có người hỏi tôi, Tôi thấy pháp thoại của Làng Mai về Trái đất và khi hậu rất lôi cuốn, nhưng quý sư có đưa ra tuyên ngôn hay cái gì tương tự không? Tôi nói, Có, chúng tôi có 5 thực tập chánh niệm. Người đó nói, Không, ý tôi không phải vậy. Tôi nói, Ý tôi chính là vậy đó. Vì chúng được ứng dụng, được sống, chúng là đa chiều. Từng phép trong đó đều đưa năng lượng tỉnh thức và tình thương thẳng vào trọng tâm đời sống hàng ngày, các mối quan hệ và xã hội. Và khi chúng ta đưa phép thực tập về nhà, có thể bạn về nhà, có người đến gặp bạn và hỏi, Khóa tu thế nào? Bạn nói, Xuất sắc, tuyệt vời, Tôi sắp thực tập thiền mỗi ngày. Chúng ta có thể có khuynh hướng nghĩ rằng phần ứng dụng dễ nhất học được từ khóa tu này là ngồi thiền 10 phút mỗi ngày. Và chúng ta có thể nghĩ rằng, mong muốncủa mình, dự định của mình, ý chí của mình, mình sẽ dồn toàn bộ vào đó. Điều đó là tốt. Nhưng chúng ta có thể tham vọng hơn thế, tôi nói vậy là vì nếu chúng ta chỉ ngồi thiền 10 phút mỗi ngày, và cuộc sống còn lại vẫn như cũ, thì quá trình chuyển hóa sẽ không trọn vẹn. Nhưng những gì chúng ta thấy được từ các phép thực tập đầy khó khăn và truyền cảm hứng trong thực tập 5 giới là chúng ý nghĩa hơn nhiều so với chỉ ngồi thiền. Thật vậy, là một người khá hoạt bát, khi rời Làng Mai, tôi thấy thật khó ngồi thiền. Hiếm khi nào tôi sắp xếp được thời gian để thực tập việc ngồi thiền trong đời sống hàng ngày. Nhưng cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn nhờ 5 phép thực tập chánh niệm. Tôi học được một điều. Tôi thường đi phương tiện công cộng, tôi có mặt có những người chung quanh, và cho cảm xúc của mình. Và thật sự, tôi nghĩ mình đã thay đổi về quan điểm và cách sống trong cách tôi ngồi trên xe buýt ở Trung tâm London so với cách tôi ngồi trên tấm đệm của mình vì cũng như nhiều người, tôi sống rất năng động và hoạt bát. Tôi vừa làm công việc nhà báo vừa học thạc sĩ Tiếp nhận quá nhiều, nên khi tôi ngồi trên đệm, tất cả những gì tôi nghe hoặc nhìn thấy đều là nguồn tiếp nhận. Nhưng khi tôi trong mối tương liên với thế giới dõi theo hơi thở, và tiếp xúc với cơ thể mình, tôi như mở ra một cách trải nghiệm cuộc sống hoàn toàn mới và điều đó thật sự đầy chuyển biến đối với tôi. Vì thế khi nghĩ về những gì chúng ta có thể nhận được từ khóa tu này, tôi sẽ nhớ lại về một số điều chúng ta đã trải qua và chúng ta sẽ tự mình cảm nhận thử tôi muốn đưa yếu tố nào vào đời sống hàng ngày của mình Có một điều, có lẽ là điều quan trong nhất chúng ta đã làm trong khóa tu này là nghỉ ngơi thư giãn, và dành thời gian trong im lặng, cả với con người và với thiên nhiên. Chúng ta có thể tự hỏi mình, trong đời sống hàng ngày, tôi có dành thời gian nghỉ ngơi, nghỉ ngơi khỏi màn mình, nghỉ ngơi không mang tai nghe. Tôi có được nghỉ ngơi và lắng nghe cơ thể mình? Và làm thế nào tôi đưa phép thực tập nghỉ ngơi vào đời sống hàng ngày? Những người làm việc tại nhà có cơ hội rất tuyệt vời để nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa vì không ai nhìn thấy bạn cả. Bạn có thể tìm đến Ứng dụng Làng Mai, hoặc những người thầy yêu thích, bạn có thể lắng nghe các bài về nghỉ ngơi, và biến nó thành một phần ngày làm việc của mình. Chúng ta có thể phát nguyện với chính mình, hứa với chính mình, là dành thêm thời gian trong công viên gần nhất, hoặc dành ngày nghỉ học hoặc nghỉ làm để đi ra ngoài thiên nhiên. Học hỏi từ trải nghiệm ở cùng mọi người giữa thiên nhiên là rất tuyệt vời. Làm thế nào chúng ta mời bạn bè và tổ chức để cùng nhau có nhiều thời gian hơn ở giữa thiên nhiên. Như vậy là đang tích cực tự tu dưỡng, cả cơ thể và tâm trí, sự tỉnh thức và cả sự kháng cự của mình. Điều tôi muốn nói nhất với các bạn hôm nay là về sự kháng cự tinh thần. Làm thế nào những lựa chọn chúng ta đưa ra về cách sống cuộc đời mình lại là những hình thái kháng cự cơ bản, sâu sắc trước nhận thức tập thể và xã hội. Lựa chọn nghỉ ngơi trong một thế giới siêu bận rộn là một hình thức kháng cự. Chúng ta không cần tiêu thụ, không cần làm. Giờ tôi sẽ nói ra từ đó, chúng ta sẽ sống theo cách sống của một tương lai mà chúng ta muốn nhìn thấy. đơn giản hơn, kết nối hơn, và trọn vẹn hơn trong chính chúng ta, không phụ thuộc vào ngoại vật, ví dụ như tiêu thụ và làm việc để hạnh phúc. Một điều nữa chúng ta đang làm trong khóa tu này là dừng lại và nhìn sâu hơn. Chúng ta đã có cơ hội bước lùi lại khỏi cuộc sốnghttps://amara.org/subtitles/editor/ecYTIMKmi0p5/vi/#, bước ra khỏi những áp lực thườngtrực chúng ta đang phải chịu để kiểm tra lại, hồi tưởng lại và lắng nghe. Câu hỏi "Làm thế nào đưa việc dừng lại này trở lại với chúng ta?" có thể trở thành "Có phép thực tập nào bạn thực hiện được trong cuộc đời khi mỗi ngày đều có ít nhất 1 khoảnh khắc dừng lại hay không?" Vì thế khi từ Làng Mai trở về, việc tôi chọn làm là uống một ly nước từ máy nước lạnh ở chỗ làm. Công việc của tôi là trong phòng tin tức, đó là một môi trường siêu kích thích, nhưng tôi muốn giữ kết nối với Làng Mai trong đời sống tinh thần của mình và giữ chiều không gian tinh thần của bản ngã mình, vì tôi làm trong bộ phân chính trị của phòng tin tức, một nơi không mang tính tinh thần gì lắm. Nhưng tôi quyết tâm, tôi ở đó vì lý do đạo đức vì tôi tin rằng tin tức đạo đức là có thể phát được. Đó là một câu chuyện khác. Vì thế tôi chọn khoảnh khắc uống nước đó chính là khoảnh khắc tôi sẽ sâu sắc chạm vào đời sống tinh thần của mình và tôi đọc một bài thơ chúng tôi có ở Làng Mai dành cho việc uống nước, nhiều người trong chúng ta biết bài thơ này, nhưng nếu ở đây lần đầu tiên các bạn có thể thấy bài thơ ở gần vòi nước đâu đó và bài thơ đó như thế này. Giờ với ý thức tập thể này, tôi không nhớ được từ đầu tiên. Nước, xin cảm ơn. Não tôi là não xã hội. Nước từ nguồn suối cao Nước từ lòng đất sâu Nước mầu nhiệm tuôn chảy Ơn nước luôn tràn đầy Mùa xuân năm 2003, tôi đang làm việc trong phòng tin tức, tôi là nhà hoạt động vì hòa bình, lúc đó chiến tranh Iraq nổ ra. Và mỗi lần tôi đến chỗ máy nước lạnh, tôi đều đọc bài thơ này. Xung quanh tôi có các màn hình đưa tin trực tiếp từ vùng chiến sự. Và đây là hành động phản kháng của tôi. Đây là quyết tâm của tôi để giữ cho trái tim được sống, được mở rộng và giữ được sự kết nối với vẻ đẹp và sự kỳ diệu của sự sống, để tôi có thể nhìn thấy rõ sự tàn phá và bất công của chiến tranh. Thực tập chánh niệm ở nơi làm việc rất thú vị, vì vậy tôi mời các bạn làm thử. Các bạn có thể chọn uống nước, các bạn có thể chọn, nếu các bạn đi đến nơi làm việc hoặc học tập, các bạn có thể chọn một phần của quãng đường mà bạn chuyển từ đời sống gia đình sang nơi làm việc, có thể là 200 mét, bạn có thể nói với mình, Tôi sẽ bước đi như một người tự do, trọn vẹn thân và tâm từ trụ đèn này đến vạch băng qua đường kia, và bạn đưa ra quyết tâm, Tôi sẽ làm điều này. Đây là một việc nữa tôi đã làm. Ở Trung tâm London, tôi có một cây phản chiến. Ở London trời rất hay mưa. Ngoại trừ gần đây, nhưng đó là một câu chuyện khác. Tôi xin lỗi. Không đi chệch hướng. Tôi có cây dù hòa bình.. Ở khắp London cách đây 15 năm mọi người vẫn mặc đồ đen và mang dù đen trong thành phố. Cây dù của tôi màu trắng và có chữ 'Hòa bình' tôi đã tô lên đó. Tôi nhận được nhiều phản ứng khi tôi đi trong thành phố trên đường đến chỗ phòng tin tức, nhưng đó là sự phản kháng cao nhất của tôi. Khi tôi đến một nơi ở gần thánh đường, tôi chọn một dải đất khá dễ thương, ở ngay giữa lòng thành phố, và tôi nói, tôi sẽ đi bộ như một người tự do, tự do khỏi cơn giận dữ về chiến tranh, tự do khỏi nỗi sợ về những ngày sắp tới, tự do khỏi chuyện đánh nhau. Tôi sẽ bước đi như một con người tự do trên Trái đất xinh đẹp này, và tôi làm như vậy trong 200 mét, đó là 200 mét tuyệt đẹp, và giờ đây mỗi khi nghĩ về London, trái tim tôi trở về ngay khoảnh đất đặc biệt này và mỗi khi có cơ hội đến đó, tôi đều muốn đến thăm lại góc nhỏ vài trăm mét này, nơi từng là chỗ trú ẩn sâu thẳm cho tôi vì khi chúng ta phát nguyện làm điều đó, điều kỳ diệu là cả cơ thể chúng ta nhớ cảm xúc đó, cả cơ thể đều nhớ, Tôi cảm thấy yên bình và tự do ở đây. Vì vậy kể cả khi tâm trí tôi thực sự căng thẳng vì những chuyện đang xảy ra, hoặc những chuyện tôi cần làm bước chân lên vỉa hè đó, hai bước chân đi qua cánh cổng này, bước chân sang phải chỗ 2 cái cây, tất cả các tín hiệu cho thấy, bạn đang yên bình, bạn đang tự do, bạn là một người tự do. Đây là một cách khác để chúng ta đưa phép thực tập về nhà để chúng ta có thể đưa một việc đơn giản như bước đi trở thành hành động phản kháng và hành động của tự do vào ngay giữa đời sống hàng ngày của mình. Có lần tôi đang đi giữa giờ cao điểm, mọi người thường vượt qua tôi, vì tôi đi theo tốc độ nhất định. Không chậm như đi bộ chậm nhưng có tốc độ nhất định mà tôi cảm thấy có thể mang lại cảm giác tự do cho tôi, và mọi người đều vượt qua tôi. Thật sự là từng bước chân như một hành động phản kháng. Tôi không đồng ý với phương hướng mà xã hội của tôi đang đi theo và tôi sẽ bày tỏ sự phản kháng bằng cơ thể mình, với từng bước chân. Và tôi giành lại tự do của mình từ cuộc chạy đua này, từ nhận thức tập thể này. Một điều nữa chúng ta học được từ khóa tu này là có mặt với sự không thoải mái, không thoải mái trong cơ thể, không thoải mái trong cảm xúc, không thoải mái trong tâm trí. Và tôi nghĩ những điều này đang thay đổi, ít nhất đây không phải là điều tôi từng có cơ hội được học ở trường, đây chỉ là điều tôi có cơ hội được học vào năm 21 tuổi khi tôi đến Làng Mai. Nhiều người các bạn rất trưởng thành về cảm xúc. Tôi là người thuộc thế hệ thiên niên kỷ, và tôi biết nhiều người trong chúng ta ở đây là thế hệ Z, có thể chúng ta thuộc các thế hệ hơi khác nhau. Nhưng thật tuyệt vời khi thấy trí tuệ cảm xúc có mặt trong thế hệ trẻ, thấy rằng chúng ta đang tìm đường để hiểu về vùng đất cảm xúc của mình. Và hi vọng là trong vài ngày qua, chúng ta đã học được những cách cảm nhận rõ rằng chúng ta có thể có mặt với cảm xúc đau khổ khi nó xuất hiện. Chúng ta đã học cách đặt tên nó, thậm chí hơn cả đặt tên, cách cảm nhận nó trong cơ thể, cách nó tác động đến hơi thở của mình. Hơi thở của chúng ta trở nên căng hơn, hoặc ngắn hơn, hoặc đứt quãng hơn. Hàm chúng ta chặt hơn, và chúng ta học cách đối mặt và đồng hành, ôm ấp vô điều kiện những cảm xúc khó khăn và không thoải mái xuất hiện. Và Đây là một kỹ năng tuyệt vời cần phải có. Tôi cảm thấy, là một con người, khi ta có thể đồng hành và hiểu rõ một số cảm xúc đau khổ nhất của mình, thẳng thắn mà nói, cũng gần như siêu năng lực. Nó giúp chúng ta có khả năng hành động, có tự do, có lối ra, cho một số tình huống thật sự khó khăn chúng ta sẽ gặp trong cuộc sống. Khả năng cảm nhận cảm xúc, cảm nhận tình cảm và những cảm xúc đau đớn, nhưng không chúng nhấn chìm. Vì chúng ta có năng lượng chánh niệm, chúng ta nương tựa vào hơi thở, nương tựa vào các giác quan của cơ thể hữu hình.