911 xin nghe. Chào. Tôi cần xe cấp cứu đến Trung tâm Life Care ở Kirland. Chăm sóc dài hạn chuyển thành tai họa kéo dài chỉ trong vài tháng ở nước này. Điều dưỡng mạo hiểm tính mạng mình với mức lương 13 đô/giờ. Mẹ tôi thì suốt ngày lo bị cảm lạnh còn tôi thì đang lo về COVID-19. Chúng tôi mất nhân viên, bệnh nhân... gần như không thể kiểm soát được loại virus vô hình này. Đây không chỉ là vấn đề về Corona, những vấn đề tồn tại lâu năm trong ngành dưỡng lão đã được phơi bày trong đại dịch. [Chỉ gần 1% người Mỹ sống trong các cơ sở chăm sóc dài hạn] [nhưng 40% ca tử vong COVID-19 lại xảy ra ở đó.] [Trong những tháng đầu cam go của đại dịch,] [từ tháng 2 tới tháng 6 năm 2020,] [đây là những gì đã xảy ra, theo lời các nhân chứng.] [18 tuần - Khoảng thời gian bi kịch bên trong các viện dưỡng lão Mỹ] Trước khi đến viện Life Care chúng tôi có xem tin tức. Chúng tôi biết có một virus đã bùng phát ở Vũ Hán, Trung Quốc, nhưng không hề nghĩ rằng nó có thể đặt chân đến Seattle. Thế nên chúng tôi không để tâm lắm. Không chỉ ở Trung Quốc, từ khi xuất hiện lần đầu ở thành phố Vũ Hán tháng trước, virus này đã xuất hiện ở các nước láng giềng. Ngay lúc này, ở Hoa Kỳ, tình hình vẫn ở mức rủi ro thấp cho người dân Mỹ, nhưng lần nữa, mọi thứ có thể thay đổi. [Cuối tháng 2 - Bùng phát dịch] Chúng tôi chọn viện Life Care vì nó có chất lượng 5 sao. Chúng tôi cho mẹ nhập viện lúc 2 giờ, thứ Tư ngày 26 để bà được chăm sóc nghỉ dưỡng trong thời gian ngắn. Và đó là ngày chúng tôi bắt đầu cuộc chiến lớn nhất đời mình. [28 tháng 2, Life Care ghi nhận ca nhiễm Covid đầu tiên ở nhà dưỡng lão Mỹ] Ngày 28/2/2020, chúng tôi được báo là có người nhiễm ở Life Care, Kirland. Chúng ta biết có 2 người ở đây dương tính với Corona. Người thứ nhất là hộ lý 40 tuổi, người thứ hai là một bệnh nhân 70 tuổi. Tôi biết có COVID ngay trong cơ sở của mình là rất đáng lo ngại. Có rất nhiều thứ chúng tôi phải để ý tại cơ sở chăm sóc y tế dài hạn. Cúm tất nhiên thuộc số đó. Bệnh này còn hơn thế. Chúng tôi không biết gì về lây lan không triệu chứng. Chúng tôi không có dụng cụ xét nghiệm. 911 xin nghe. Tôi là... gọi từ Viện Life Care ở Kirland. Chúng tôi có một bệnh nhân. Bà ấy đang sốt và... xét nghiệm cúm âm tính. Đây là cơ sở có ca nhiễm virus corona. Bà ấy có đến Trung Quốc trong 14 ngày qua không? Không. Bà ấy không đi đâu cả. Sáng thứ 7, chúng tôi nhận cuộc gọi từ viện Life Care nói rằng đã có hai người mắc virus và lúc đó họ nói rằng họ sắp phong tỏa trung tâm. Thăm thân bị cấm. Tôi sụp đổ. Tôi lái xe đến đó với hy vọng đưa mẹ ra khỏi nơi đó. CDC đã sàng lọc hàng ngàn hành khách tới từ Vũ Hán. Rất tiếc chúng tôi không nhận được thông tin gì nhiều từ Trung Quốc. Bước ngoặt của tất cả, đặc biệt đối với các viện dưỡng lão, là cuối tuần đó ở Seattle với viện dưỡng lão ở Kirland. Tôi nhớ đã điện cho văn phòng Phó Tổng Thống, và chúng tôi đều thấy tình hình rất cấp bách. Chúng ta lớn lên cùng những bộ phim về đại dịch, trong đó ta thấy chính phủ và xe tải lao vào kiểm soát dịch và tôi cứ mong chuyện đó xảy ra. Phản ứng của chính phủ quá sơ sài. Chúng tôi biết mình không có đủ đồ bảo hộ cần thiết. Nhân viên báo xin nghỉ làm vì họ thấy không khỏe. Bệnh nhân ban đầu ổn nhưng chỉ sau vài giờ họ không phản ứng hoặc thấy khó thở. Những ngày đầu, chúng tôi đưa bệnh nhân đi cấp cứu bệnh viện nhanh chóng. [Trong những tuần tiếp theo,] [100 người ở Life Care xét nghiệm dương tính với virus,] [và 37 người đã chết.] [Đầu tháng 3 - Điểm Nóng] Tối nay, các viện dưỡng lão khắp cả nước, đang khẩn trương tăng cường quy trình an toàn. Tất cả thất bại ngay lập tức. Đơn giản vì thiếu người và thiết bị bảo hộ. Các điều dưỡng bắt đầu liên hệ với chúng tôi để xin tư vấn hoặc hướng dẫn và nỗi sợ gia tăng nhanh chóng. Mang khẩu trang được không? Tôi có nên đi làm? Tôi có nên nghỉ? Làm sao để bảo vệ bản thân? Thông tin có đúng không? Chúng tôi bắt đầu bằng một bảng tính. Không ai theo dõi việc này ở cấp độ quốc gia tại thời điểm đó. Chúng tôi đến mọi bang, gửi yêu cầu xem hồ sơ công khai, hỏi để xác nhận số ca nhiễm và tử vong. Viện dưỡng lão thì phức tạp hơn. Chúng tôi gửi họ trang thiết bị. Chúng tôi hướng dẫn họ xét nghiệm. Nhưng cái chúng tôi thấy nhiều nhất đó là nhân viên không hiểu chính xác cách sử dụng đồ bảo hộ. Đôi khi bạn nhận được những thứ không giống đồ bảo hộ gì cả. Người của tôi còn nhận được bao cao su là "đồ bảo hộ" từ FEMA (Cục Quản lý Tình trạng Khẩn cấp Liên bang). Thẳng thắn mà nói, viện dưỡng lão không được quan tâm bằng bệnh viện. Chúng tôi là con ghẻ trong ngành chăm sóc y tế. Và chúng tôi không được nhận đồ bảo hộ trước. Chúng tôi không được thông tin, xét nghiệm cần thiết, dù bất kể bệnh truyền nhiễm nào, có đại dịch hay không. Lúc đầu, bạn không được xét nghiệm trừ khi có biểu hiện triệu chứng Corona. Nếu tôi đưa mẹ ra khỏi Life Care, tôi không biết đưa bà đi đâu vì bà lúc đó đã nhiễm bệnh và cần chăm sóc y tế. Sáng ngày thứ 10 bà gọi điện cho tôi và nói bà không khỏe. Bà vừa ho vừa nói: "Mẹ lạnh quá. Mẹ cần trà của mẹ. Mẹ cần thuốc ho. Con đi mua cho mẹ để mẹ nhanh khỏi." Tôi gọi người xung quanh: "Mẹ tôi không khỏe. Tình trạng thế nào?" Một y tá nói: "Bà ấy dương tính." [Ngày 11 tháng 3] Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) tuyên bố đại dịch COVID-19. Tháng 3, chúng ta đóng cửa trường học, dừng các sự kiện thể thao, đóng các rạp chiếu phim. Ngoại trừ nơi dễ bị tổn thương nhất trong tất cả: nhà dưỡng lão. Với tôi đó là thái độ thiếu tôn trọng với người cao tuổi tại nước này. [Giữa tháng 3 - Phong tỏa] Để huy động toàn bộ sức mạnh Chính phủ Liên bang cho nỗ lực này, hôm nay, tôi chính thức tuyên bố tình trạng khẩn cấp quốc gia. [Ngày 13/3, Medicare & Medicaid khuyên viện dưỡng lão hạn chế thăm thân.] Nhờ lời tuyên bố của Tổng thống mà CMS, cơ quan quản lý Medicare và Medicaid, và giám sát tất cả các cơ sở y tế Quốc gia tạm dừng các quy định có thể cản trở việc điều trị bệnh nhân. Một trong những hành động sớm mà cơ quan đã đưa ra trong chính quyền, đó là, chúng ta cần cấm thăm thân ở các viện dưỡng lão. Chúng tôi rất đau lòng khi phải chia cách người thân không cho họ gặp nhau trong viện dưỡng lão và việc này càng kéo dài, tác hại càng lớn. Giữa tháng 3 chúng tôi được báo rằng chúng tôi không được vào thăm. Chúng tôi đã tùy cơ ứng biến, thăm bà ngoài cửa sổ. Dù ngồi xe lăn nhưng bà vẫn rất minh mẫn. Khi họ phong tỏa các viện dưỡng lão, không cho người nhà vào, cư dân bên trong cũng không được tụ tập thành nhóm nữa. Những nhóm ca, nhóm nghệ thuật, tất cả đều không còn. Chúng tôi hiểu tình hình rất nghiêm trọng và chẳng đi đến đâu. [Cuối tháng 3 - Đầu tháng 4 Cả nước bùng nổ] Một cựu binh ở viện dưỡng lão bang Oregon đã chết hôm nay vì COVID-19. Ông nằm trong số 14 người nhiễm ở đó. Tình hình đang khẩn cấp ở Woodbbridge bang New Jersey. Một viện dưỡng lão đã được sơ tán do có bùng phát corona. [Ngày 27/3, chỉ 4 tuần sau ca nhiễm đầu tiên ở bang Washington, hơn 400 cơ sở chăm sóc dài hạn báo cáo có COVID-19] Tôi nói chuyện điện thoại với giám đốc viện dưỡng lão, ngay bên ngoài New Orleans, và bà ấy đang trên bờ tuyệt vọng. Bà nói rằng bệnh viện, quá đông đúc, nên sẽ không nhận người từ viện đưa đến, cho dù bà thấy rằng một số người sẽ không qua nổi đêm sau. Hệ thống bị quá tải. Các bệnh viện căng như dây đàn và hoảng loạn. Để đảm bảo giường trống, họ đã trả những người mắc COVID này về. Cứ như ác mộng vì người của tôi đang phải giặt đồ bảo hộ. Họ biến khăn thành khẩu trang, cắt túi rác để mặc lên người. Họ tự chế đồ bảo hộ để tự bảo vệ chính mình. [Ngày 19 tháng 4] Hôm nay chúng tôi thông báo yêu cầu các viện dưỡng lão báo cáo các trường hợp bệnh nhân và người nhà mắc COVID bên trong viện dưỡng lão. Tôi biết ca đầu tiên vào ngày 17/4. Tôi nhận được lá thư nói rằng có nhân viên trong viện đã xét nghiệm dương tính với COVID và người đó là y tá của mẹ tôi. Mẹ bị kẹt trong ổ dịch, còn chúng tôi bị khóa trái bên ngoài đứng nhìn qua cửa sổ. Hơn 6.000 người đã liên hệ AARP chia sẻ câu chuyện của mình, chúng rất kinh khủng và chúng tôi đã kể lại cho các nhà lập sách để bảo đảm tiếng nói của những gia đình đó được lắng nghe. Tôi xin mời bà Lolley trình bày phát biểu. Chúng tôi quyết định để mẹ lại ở The Oaks, miễn sao không có thêm ca mới. Chúng tôi bắt đầu thấy nhân viên sao nhãng công việc còn mẹ bắt đầu trông nhếch nhác. Tôi đã cố liên lạc với bất kỳ ai có thể bên trong The Oaks về chuyện họ thiếu thông tin liên lạc. [Ngày 30 tháng 4, Tổng thống Trump công bố ý định lập hội đồng viện dưỡng lão] Chắc mọi người có thể gọi đây là điểm yếu trước những gì đang diễn ra ở viện dưỡng lão, và chúng tôi không vui về chuyện này. Chúng tôi không muốn chuyện này xảy ra. [Tháng 5/2020 - Tự bảo vệ mình] [Đầu tháng 5, có ít nhất 15 bang thi hành luật hoặc lệnh thống đốc để ngăn các hành động pháp lý chống lại viện dưỡng lão. Ngành dưỡng lão đang tìm kiếm sự miễn trách nhiệm khỏi các vụ kiện liên quan đến bùng phát. Ít nhất 15 bang đã thông qua luật cung cấp một số bảo vệ pháp lý. Tôi chỉ biết nói rằng: Chúa ơi! Trong khi mọi người đang chết dần trong các viện dưỡng lão, họ chết với tốc độ nhanh chưa từng thấy, thì ngành dưỡng lão lại đang đi từ bang này sang bang khác, cố gắng cứu mình khỏi trách nhiệm. Chúng tôi đang tìm kiếm miễn nhiệm cơ bản bởi vì chúng tôi muốn họ có thể tập trung chăm sóc cho cư dân của họ mà không có nguy cơ bị kiện. [Sau tin ẩn danh, 17 thi thể được tìm thấy tại viện dưỡng lão bị nhiễm virus] ["Họ quá choáng trước số người chết".] Tôi cũng rất phẫn nộ khi thi thể người chết được phép chất đống trong nhà xác dựng tạm trong viện. Chúng ta có thể và buộc phải làm tốt hơn. [Ngày 22/5 - Bộ Y tế Và Dịch vụ Nhân sinh Mỹ] [cho biết bộ sẽ chi 4,9 tỷ USD trực tiếp cho các viện dưỡng lão] Nhiều viện dưỡng lão ở nước này thuộc sở hữu tập thể. Nên khi bạn gửi hàng tỷ đô trực tiếp vào những tổ chức này, tiền có đến tay những người đồng sở hữu không? Sự thiếu trách nhiệm này là mấu chốt. Vì nếu chúng ta vẫn được báo cáo về tình trạng thiếu nhân sự, đồ bảo hộ và không xét nghiệm, vậy thì: Số tiền đó đã đi đâu? [Ở Baltimore, một viện dưỡng lão của người da màu đã đẩy lùi COVID] ["Chúng tôi biết rằng khi virus đến, chúng tôi phải tự lo lấy mình,] [vì không ai lo hết".] Chúng tôi thấy viện dưỡng lão có nhiều người da Đen và người La Tinh - chiếm khoảng 25%, có nguy cơ gấp đôi bị Corona tấn công so với viện dưỡng lão da trắng. - 911 xin nghe, địa chỉ khẩn cấp là gì? - Trung tâm Bloomington Rehab. Tôi muốn đến bệnh viện. Họ không cho tôi đi. - Bà có ớn lạnh hay đổ mồ hôi không? - Ớn lạnh. Lạnh. - Gần đây bà có bị ho không? - Không, chỉ ớn lạnh thôi. - Bà có thấy đau họng không? - Có. Tôi không thở được. Tôi thấy khó thở. Tôi cần đi bệnh viện. [Viện dưỡng lão đã chuyển bà Cowans-Hill đến bệnh viện ngày 14 tháng 5.] [Bà qua đời hôm sau vì COVID-19.] Viện dưỡng lão da trắng được chính phủ liên bang cho 1 sao, hạng thấp nhất, vẫn ít khả năng bùng dịch Corona hơn viện một dưỡng lão da đen đạt 5 sao. [Tháng 6 năm 2020 - Con số cột mốc] Tôi nhận điện thoại từ viện dưỡng lão. Họ đã lập tức chuyển bà đến bệnh viện địa phương. Tôi và em trai đã nói chuyện với bà khoảng 5-10 phút trước khi bà lên xe cứu thương. Và đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa chúng tôi và mẹ. Họ quyết định chuyển bà vào khoa COVID và bà phải chạy ICU tối đó. Bà mất 6 ngày sau lúc 5:05 pm. Giới phê bình cho rằng phải làm nhiều hơn để giảm tử vong tại các cơ sở dưỡng lão. Trên tất cả, một điều dưỡng luôn cố gắng bảo vệ chất lượng sống và danh dự cho khách hàng. Khi xuân chuyển sang hè, mệt mỏi xuất hiện. Các viện dưỡng lão đã bị COVID tàn phá. Điều dưỡng trở thành nghề nguy hiểm nhất ở Mỹ. Tôi đã trải qua chuyện này 2 lần từ khi có COVID. Các gia đình thật sự cần các điều dưỡng ở đó để người nhà của họ không chết một mình. Trước đại dịch, 8 trên 10 viện dưỡng lão không tuân theo quy tắc kiểm soát lây nhiễm cơ bản. Nên tôi thiết nghĩ chúng ta cần tiếp tục nâng cao cảnh giác. Chúng ta cần tiếp tục kêu gọi hành động để ngăn không cho việc này tái diễn nữa. [Ngày 21 tháng 6] [Dữ liệu cho thấy số ca COVID hàng tuần tại các viện dưỡng lão xuống thấp nhất] [kể từ khi Chính phủ Liên bang bắt đầu thu thập thông tin hồi tháng 5] Tôi nhìn lại khoảng thời gian đó và rất tự hào về các nhân viên. Chúng tôi dọn sạch COVID và cho rằng mọi bệnh nhân và nhân viên đã hồi phục tại trung tâm Life Care, Kirkland. Tôi nghĩ điều tuyệt vời nhất sau tất cả là ta vượt qua được. Mẹ tôi vẫn giữ vững hy vọng trong suốt thử thách này và may thay, bà đã vượt qua. Chúng tôi vô cùng biết ơn vì còn có thể đón được mẹ về nhà vì nhiều người đã không có cơ hội đó. Tôi tưởng mình đã phụ lòng mẹ... nhưng cuối cùng chúng tôi đã thành công. Cả hai mẹ con tôi. Ngành dưỡng lão nói chung đã chịu nhiều thiếu sót. Họ thiếu ngân sách, thiếu những nhân viên kinh nghiệm, những người phải gánh trách nhiệm rất lớn cho việc chăm sóc người khác. COVID đã phơi bày tính chất nghiêm trọng của vấn đề đó. Chúng ta phải cải cách lại ngành này. Chúng ta phải chi ngân sách phù hợp cho nó, vì tôi sẽ không ngồi yên một chỗ và để mẹ mình chết trong tuyệt vọng. [Trong 18 tuần sau ca nhiễm đầu tiên tại viện dưỡng lão,] [hơn 54.000 cư dân và nhân viên dưỡng lão đã chết do COVID-19,] [gần bằng số lượng người Mỹ thiệt mạng trong Chiến tranh Việt Nam] [trong 18 năm.] [Cuộc khủng hoảng vẫn tiếp tục gần như không có dấu hiệu chậm lại.] [Số người chết tại các viện dưỡng lão tăng đều đặn trong năm 2020] [vượt qua con số 100.000 kể từ đầu tháng 12.]