Trung Quốc, vào đầu thế kỷ này
đã nỗ lực giành vị trí số một trên toàn thế giới
về số lượng các ca cấy ghép nội tạng chỉ sau Mỹ.
10.000 ca mỗi năm, theo số liệu
của Chính phủ Trung Quốc.
Vậy tất cả số nội tạng ấy đến từ đâu?
Trung Quốc chính thức giải thích
rằng nó đến từ nguồn hiến tặng.
Nhưng Trung Quốc tuy vậy lại
chưa hề có hệ thống hiến tạng.
Năm 2006, Chính phủ Trung Quốc
đã thay đổi... lời giải thích của mình
và nói rằng nội tạng là đến từ...
phần lớn các tù nhân bị kết án
tử hình và sau đó đưa ra xử tử.
Vậy, có bao nhiêu tù nhân tại Trung Quốc
bị kết án tử hình rồi bị đưa ra xử tử?
Chính phủ Trung Quốc không tiết lộ.
Các website của các bệnh viện Trung Quốc...
quảng cáo thời gian chờ đợi là rất
ngắn cho các du khách ghép tạng.
Các bệnh nhân du lịch ghép tạng đến Trung Quốc
đã được chúng tôi phỏng vấn sau khi cấy ghép,
bảo với chúng tôi rằng họ có thể
lựa chọn thời điểm cấy ghép.
Đó là sự thật ngay cả với
các nội tạng quan trọng như:
Tim, gan, và phổi.
Những nơi khác trên thế giới,
bệnh nhân phải chờ hàng tháng
hàng năm để có nội tạng cấy ghép.
Còn ở Trung Quốc, các bệnh viện và
nhà tù chờ cho các bệnh nhân đến
rồi giết các tù nhân để lấy nội tạng của họ.
Thực tế, không phải tù nhân nào cũng có thể
là nguồn nội tạng sẵn có cho các bệnh nhân.
Việc cấy ghép yêu cầu sự tương thích nhóm máu
và lý tưởng hơn nữa là sự tương thích mẫu mô.
Nội tạng những người hiến tặng ít nhất...
phải có kích cỡ gần giống với các
cơ quan nội tạng được thay thế.
Tỷ lệ mắc bệnh viêm gan B trong số
các tù nhân Trung Quốc là rất cao,
vào khoảng 60%.
Điều này khiến cho nội tạng của nhiều
tù nhân bị kết án tử hình và đưa ra xử tử
không thể được dùng cho việc cấy ghép.
Trung Quốc vào thời điểm đó cũng
không có hệ thống phân phối nội tạng.
Điều đó có nghĩa là nội tạng được lấy cục bộ,
từ những nhà tù nằm lân cận các
bệnh viện thực hiện việc cấy ghép.
Luật pháp Trung Quốc yêu cầu
những tử tù phải chịu tử hình
trong vòng bảy ngày sau khi kết án.
Điều đó có nghĩa là không có sẵn nguồn các tử tù
chờ đợi các bệnh nhân đến rồi mới bị đưa ra xử tử.
Khi đặt các yếu tố này cạnh nhau, chúng tôi ước tính
Trung Quốc... để có thể có
10.000 ca cấy ghép mỗi năm,
thì phải xử tử khoảng 100.000 tử tù mỗi năm.
Đó là một con số phi lý,
vượt quá xa... thậm chí hơn gấp 10 lần
so với số lượng án tử hình khó tin nhất.
Các tổ chức phi chính phủ đã ước tính rằng...
Trung Quốc, lúc đỉnh điểm nhất,
có thể xử tử 5.000 người mỗi năm
vốn đã là... quá nhiều so với bất kỳ quốc gia nào.
Theo thời gian, số lượng án tử hình đã giảm dần.
Nhưng số lượng các ca cấy ghép chỉ thay đổi
rất ít... giữ nguyên hoặc thậm chí tăng lên.
Vậy, tất cả số nội tạng ấy đến từ đâu?
Hiến tặng không phải là câu trả lời.
Các tù nhân bị xử tử cũng không phải câu trả lời.
Vậy câu trả lời là gì?
Hãy quay ngược thời gian.
Hãy để tôi bắt đầu bằng một lời... thú nhận.
Khi còn là sinh viên tại Paris
cuối những năm của thập niên 60,
Tôi là một người ngưỡng mộ Mao Trạch Đông.
Tôi thậm chí đã đọc cuốn sách đỏ của ông ta.
Ông ấy dường như...
Ông ấy dường như... hiền từ trong bức ảnh
nổi tiếng khi đang bơi trên sông Dương Tử.
Rất nhiều sử gia ngày nay
mà tôi chắc là bạn cũng biết
đã gọi Mao là một trong những kẻ giết
người hàng loạt đáng sợ nhất của thế kỷ 20.
Chang và Halliday,
đã chỉ ra rằng "hơn 70 triệu người
đã bỏ mạng dưới luật lệ của Mao".
Rất nhiều vấn đề quản lý ngày nay tại
Trung Quốc khởi nguồn từ sự kết hợp
giữa chủ nghĩa độc tài toàn trị của Mao
với cuộc cải cách kinh tế sau năm 1978.
Nhưng, thưa quý vị,
bạo lực và tham nhũng ở Trung Quốc
ngày nay đã trở thành hệ thống.
Cứ mỗi 10 năm hoặc lâu hơn,
Đảng Cộng sản Trung Quốc lại
tiến hành đàn áp một nhóm thiểu số
và tôi nghĩ mục đích chính là để gieo
rắc nỗi sợ cho phần đông dân chúng.
Chỉ xét đến ba chiến dịch đàn
áp đã diễn ra kể từ năm 1950,
cái mà... được gọi là Đại Nhảy Vọt,
đã khiến cho khoảng 40 triệu người bị chết đói.
Cuộc Cách mạng Văn hóa mà tôi chắc các
bạn đều biết diễn ra từ năm 1966 đến 1976,
có lẽ đã giết thêm 2 triệu người nữa.
Thảm sát tại Quảng trường
Thiên An Môn năm 1989,
một trong những bức ảnh yêu thích nhất của tôi
nơi mà quân đội đã giết chết hàng ngàn người
chỉ vì họ tìm kiếm sự công khai và dân chủ.
Vậy sẽ thế nào nếu David và tôi nói rằng...
hàng trăm ngàn người vô tội đã bị tống vào các
trại lao động cưỡng bức trên khắp Trung Quốc.
Họ không chỉ bị ép sản xuất hàng hóa xuất khẩu
mà họ còn bị tra tấn,
thử máu,
và những người không may thì bị
giết theo yêu cầu để lấy nội tạng,
bị thu hoạch...
chỉ vì lợi nhuận!
Vậy làm thế nào mà chúng tôi biết được việc này?
Khoảng 10 năm trước, chúng tôi nhận
được lời mời từ một liên minh tình nguyện
để điều tra các cáo buộc về việc
thu hoạch nội tạng tại Trung Quốc.
Tôi từng là Quốc vụ khanh Canada phụ
trách vấn đề Châu Á - Thái Bình Dương
còn anh David đã cống hiến cả đời
để làm việc về vấn đề nhân quyền
và cố gắng rút ra những bài học
từ cuộc thảm sát Holocaust.
Nên chúng tôi đồng ý trở thành tình nguyện
viên độc lập để theo dõi những cáo buộc này.
Sau đây...
là kết luận từ các điều tra viên của chúng tôi,
báo cáo của chúng tôi thật sự gây rúng động
chúng tôi gọi những gì đang xảy ra...
là một hình thức tà ác mới trên hành tinh!
Đó là kết luận của chúng tôi
rằng nội tạng đến từ các tù nhân là đúng.
Nhưng họ không chỉ là các tù nhân
bị kết án tử hình và đưa ra xử tử,
mà hầu hết họ là những tù nhân lương tâm,
chủ yếu là những người thực hành
tu dưỡng tinh thần dựa trên các bài tập
Pháp Luân Công.
Một môn tập của Trung Quốc giống như yoga.
Trước khi Đảng Cộng sản Trung
Quốc đàn áp môn tu luyện này,
số lượng các học viên Pháp Luân Công
là vào khoảng 70 đến 100 triệu người,
theo các thống kê từ Chính phủ Trung Quốc.
Họ bị giam giữ khắp toàn Trung Quốc
với số lượng hàng trăm nghìn người
sau khi Đảng Cộng sản quyết
định đàn áp môn tu luyện này
chỉ vì ghen tị với sự phổ biến của Pháp Luân Công
và nỗi sợ của Đảng Cộng sản đối
với hệ tư tưởng tối cao của môn tập.
Các học viên Pháp Luân Công
công khai từ bỏ sẽ được thả
và vài người trong số họ đã rời Trung Quốc.
Chúng tôi đã phỏng vấn họ ở khắp nơi trên thế giới
và phát hiện rằng tất cả các học
viên Pháp Luân Công bị giam giữ
đều bị tiến hành thử máu và kiểm
tra nội tạng một cách có hệ thống.
Điều này không phải vì sức khỏe của họ
bởi họ thậm chí còn bị tra tấn trong các trại cải tạo
mà vì nó cần thiết cho việc cấy ghép,
vì nó cần cho nhu cầu kiểm tra sự tương
thích của mẫu máu và mẫu mô lý tưởng.
Chúng tôi có các điều tra viên
gọi điện đến các bệnh viện,
đóng giả là người nhà của
các bệnh nhân cần ghép tạng,
và hỏi bệnh viện rằng họ có nội tạng của
các học viên Pháp Luân Công để bán không.
Người gọi của chúng tôi yêu cầu nội tạng của các
học viên Pháp Luân Công bởi vì họ khỏe mạnh,
khỏe mạnh nhờ những bài tập của Pháp Luân Công.
Khắp Trung Quốc, chúng tôi nghe
các bác sỹ và bệnh viện nói rằng...
"Vâng, chúng tôi có nội tạng các
học viên Pháp Luân Công để bán."
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Các cuộc gọi đều đã được ghi âm,
phiên dịch và chép lại.
Mặc dù tập Pháp Luân Công là hoàn toàn vô tội,
nhưng những lời tuyên truyền của
Đảng đã vu khống các học viên,
phỉ báng, hạ nhục và tước
bỏ quyền con người của họ.
Những kẻ cai tù giết họ tùy
tiện mà không cần suy nghĩ
bởi vì chúng không coi họ là con người.
Những người này chính là lời giải thích
cho số lượng lớn các ca cấy ghép
chứ không phải là các tử tù bị đưa ra xử tử.
Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu,
cựu Chủ tịch Đảng Cộng sản là
ông Giang Trạch Dân đã thề rằng
"Phải bôi nhọ... thanh danh của chúng,
vắt kiệt tài chính của chúng,
và hủy hoại thân thể của chúng."
Các học viên Pháp Luân Công...
tại Trung Quốc đến từ khắp các ngành nghề,
từ các khoa học gia, binh sỹ
quân đội, cho đến các Đảng viên.
là cơ sở cho phong trào tinh thần
đã được nhắc đến là tăng theo cấp
số nhân trong những năm 1990.
Vậy, hãy cùng gặp gỡ những người vô danh đó.
Chúng tôi muốn cho quý vị xem một trích đoạn
từ bộ phim từng đoạt giải thưởng: "Trung Quốc Tự Do",
một bộ phim được đề cử giải Oscar
cho phim tài liệu hay nhất năm 2014
miêu tả hai người sống sót từ cuộc bức
hại đã gây nhiều cảm xúc cho người xem.
Nhân vật chính của bộ phim, cô Jennifer
một học viên Pháp Luân Công.
Cô ấy là một người mẹ,
cô ấy có bằng Thạc sỹ Khoa học và
từng là Đảng viên Đảng Cộng sản.
Sau khi trốn thoát khỏi Trung Quốc,
cô ấy đã trở thành tác giả cuốn sách bán
chạy nhất kể về những trải nghiệm của mình.
Cô ấy không chỉ bị bỏ tù và tra tấn,
trong lời khai của mình, cô ấy
thuật lại việc bị kiểm tra máu
trong thời gian bị giam giữ.
Có lẽ may mắn đến với cô, cô đã bị viêm gan
trong quá trình mang thai và điều này có lẽ
đã cứu cô khỏi bị trở thành người hiến tạng.
Người thứ hai mà quý vị thấy...
là Tiến sỹ người Mỹ gốc Hoa, Charles Lee
người đã bị bỏ tù ba năm
sau khi ông trở về Trung Quốc
để cố gắng giải thích với mọi
người về sự thật đang diễn ra.
Ông bị kết án mà không hề thông
qua bất kỳ việc xét xử công bằng nào
rồi bị chuyển tới trại lao động.
Mời các bạn cùng xem.
Mỗi khi họ dí dùi cui điện vào người tôi,
tôi không thể ngừng co giật
và việc nghĩ đến
đợt sốc điện lần tiếp theo
thì... thực quá kinh khủng để mô tả.
Đây chính xác là thứ mà tôi bị ép làm
tại nhà tù Nam Kinh.
Dép lê hiệu Homer Simpson.
Tôi đã thấy cái nhãn này
bên trong nhà tù nơi tôi làm ra nó.
"Giày dép hiệu SG, Hackensack, New Jersey."
Khi tôi từng ở Mỹ
tôi đã xem các bộ phim Homer Simpson,
khá thường xuyên
trong những năm 90.
Nó rất hài hước.
Nhưng khi tôi...
bị bắt phải làm ra những chiếc dép này
trong nhà tù,
bạn sẽ không thấy hài hước chút nào.
Chính phủ Trung Quốc...
không sẵn sàng để thừa nhận
rằng nội tạng dành cho việc cấy ghép
của họ đến từ các tù nhân lương tâm.
Nhưng việc họ thừa nhận rằng
nội tạng đến từ các tù nhân
bị kết án tử hình và xử tử... cũng đã đủ tồi tệ.
Sự thừa nhận đó đã làm thế giới kinh sợ.
Nghề cấy ghép tạng tại Trung Quốc bị tẩy chay
các dịp đào tạo khác nhau
tại nước ngoài đã bị từ chối,
các ấn bản báo chí phải thay đổi,
và các buổi diễn thuyết của các hội nghị
quốc tế nói về những đồng nghiệp này.
Các quan chức y tế Trung Quốc
phản ứng bằng việc nói rằng,
từ tháng Một năm nay,
họ đã ngừng việc lấy tạng từ các
tù nhân và từ bỏ nguồn nội tạng
hoàn toàn từ hiến tặng.
Trung Quốc đã tạo ra việc đăng ký hiến tạng
và hệ thống phân phối nội tạng hiến tặng.
Chính phủ đã ban hành chính sách
ưu tiên cho các bệnh nhân địa phương
và ban hành luật cấm lấy tạng
nếu không có sự chấp thuận.
Những thay đổi này... là thật hay chỉ để che mắt?
Câu trả lời là cả hai.
Các quan chức Trung Quốc nói rằng,
các tù nhân vẫn có thể hiến tạng.
Việc đó đã bắt đầu để việc lấy
tạng từ tù nhân vẫn tiếp diễn.
Chưa hề có dấu hiệu suy giảm trong
cuộc đàn áp dã man Pháp Luân Công.
Những kẻ nắm quyền lực
cũng như việc thử máu các
học viên Pháp Luân Công
vẫn tiếp diễn.
Các tuyên bố chính thức không khẳng định rằng
việc lấy tạng từ... các tù nhân đã chấm dứt.
Một vài người chỉ nói rằng nó sẽ chấm dứt
và hiện tại Trung Quốc đang trong thời
kỳ chuyển tiếp để kết thúc việc này.
Thực tế là có hai hệ thống hiện
đang hoạt động tại Trung Quốc.
Một hệ thống hiến tặng và
một hệ thống phi hiến tặng.
Một số bệnh viện vẫn làm như họ đã làm,
mặc dù đã bớt ngang nhiên như trước.
Câu hỏi chúng ta đặt ra cho Trung Quốc vẫn còn đó,
"Từ đâu mà các ông có được
nguồn nội tạng để cấy ghép?"
Các quan chức Trung Quốc
nói hiện nay mọi thứ đều tốt.
Nhưng lại không công khai các
báo cáo cho việc điều tra độc lập.
Các tiêu chuẩn quốc tế không yêu cầu
chúng ta chứng minh rằng Trung Quốc
đang làm điều sai trái với các nguồn nội tạng.
Thay vào đó, các tiêu chuẩn quốc tế
đặt ra trách nhiệm cho Trung Quốc
trong việc giải thích nguồn
nội tạng cấy ghép đến từ đâu.
Trách nhiệm này không thể chỉ là những lời khẳng
định quả quyết của các quan chức Trung Quốc
rằng mọi chuyện đều ổn.
Nó phải là... sự minh bạch,
trách nhiệm giải trình và
công khai cho việc giám sát.
Chúng tôi nói với Trung Quốc,
đừng nói suông với chúng tôi...
rằng các ông lấy các nội tạng cấy ghép ấy từ đâu.
Mà hãy chỉ ra!
Trong hơn 10 năm qua,
bằng chứng... đã trở nên quá nhiều.
Chúng tôi có... 32 loại bằng chứng về
những gì đang diễn ra tại Trung Quốc.
Bác sỹ phẫu thuật, Enver Tohti
đã làm chứng rằng anh ta
bị ép buộc mổ lấy nội tạng
từ một người Duy Ngô Nhĩ còn sống,
một tù nhân chính trị giữa những năm 90.
Việc mổ cắp nội tạng sau đó hầu như chuyển sang...
...những người Tây Tạng,
rồi người Duy Ngô Nhĩ,
và cuối cùng... các tín đồ Cơ đốc,
và số lượng lớn các học viên Pháp Luân Công.
Năm 2013,
Nghị viện Châu Âu, với uy tín của mình,
đã thông qua một nghị quyết trong đó...
"thể hiện sự quan ngại sâu sắc về
các báo cáo liên tục và đáng tin cậy
về việc thu hoạch nội tạng trái phép có hệ thống
từ số lượng lớn các học viên Pháp Luân Công"
Năm...2014,
Ethan Gutmann đã xuất bản cuốn sách:
Đại Thảm Sát.
Trong đó ông đã phỏng vấn hơn một trăm người
và thu thập các bằng chứng mới trong hơn 8 năm.
Ông ước tính rằng trong bất cứ thời điểm nào,
luôn có khoảng 450.000 đến
1 triệu học viên Pháp Luân Công
đang mòn mỏi trong các nhà tù
và các trại lao động cưỡng bức.
Ông ấy kết luận rằng có khoảng
65.000 học viên Pháp Luân Công
và 2.000 đến 4.000 người Duy Ngô Nhĩ,
người Tây Tạng và tín đồ Cơ Đốc giáo
bị giết chết để lấy nội tạng trong
giai đoạn từ năm 2000 đến 2008.
Những ước tính của ông ấy về
các học viên Pháp Luân Công
là tương đồng với những gì...
mà David Matas và tôi đã tính toán và công bố.
Khi bạn nhìn vào số tiền,
bạn sẽ dần hiểu vì sao chuyện này lại xảy ra.
Các bệnh viện cho thấy,
có thể... kiếm được 62.000 đô la với thận,
còn quả tim thì có thể đáng giá 160.000 đô la.
Chúng tôi đang nói đến... hàng tỷ đô la lợi nhuận!
Vì vậy, tất cả các kênh truyền thông lớn hãy
quan tâm một chút đến hành động tàn ác này.
Sự thật đang dần dần được hé lộ.
Chúng tôi muốn cho các bạn
xem đoạn clip cuối cùng.
Nó là trích đoạn từ phim tài liệu
"Thu hoạch nội tạng người",
đã giành được giải thưởng
Peabody uy tín đầu năm nay.
Ít nhất điều mà Châu Âu
có thể làm để dừng việc này
là lên án một cách công khai
việc lạm dụng cấy ghép tạng tại Trung Quốc,
và thông báo cho những công dân Châu Âu
du lịch sang Trung Quốc để ghép tạng.
Đây là một tội ác chống lại loài người.
Chúng ta nên làm hết sức mình...
để xác định danh tính
những cá nhân cụ thể có liên quan tới việc này
và đưa họ vào danh sách
những người đáng phải bị đưa ra công lý.
Nước Mỹ phải sát cánh cùng Pháp Luân Công,
và với tất cả những người bị áp bức.
Bắc Kinh phải trả tự do cho các học viên
Pháp Luân Công
cũng như các tù nhân lương tâm ngay lập tức.
Nghị lực của họ chính là Kho báu Tiềm ẩn.
Tôi nghĩ rằng Kho báu Ẩn giấu bên trong chúng ta...
chính là lòng can đảm vượt qua mọi nỗi sợ
để đứng lên vì những điều
đúng đắn bằng bất cứ giá nào.
David và tôi chỉ là hai chàng David tí hon...
và gã Goliath mà chúng ta đối mặt thật khổng lồ.
Nó quả thực là một thử thách khó khăn.
Đây là lúc chúng tôi cần các bạn giúp đỡ.
Ít nhất có 3 điều mà tất cả các bạn đều có thể làm.
Đầu tiên, đơn giản hãy Google từ khóa
"thu hoạch nội tạng tại Trung Quốc".
Thứ hai, kể cho bạn bè những gì mà bạn biết.
Thứ ba, hãy chia sẻ thông tin đó trên
Facebook và các mạng xã hội khác.
Thế giới ngày nay đã là thế giới Internet,
tôi tin chìa khóa chính là sự nhận thức...
và điều cơ bản là, chúng ta xứng đáng có được tự do,
và chúng ta thực sự có sự kết nối với nhau.
Nếu chúng ta có thể đạt tới hàng triệu
người từ cộng đồng mạnh mẽ như Ted,
chúng tôi hi vọng truyền cảm hứng cho nhiều người...
để hành động cứu lấy mạng sống và ngăn chặn
việc mua bán trái phép nội tạng người này
và dĩ nhiên cũng là một tội ác chống lại nhân loại.
Xin cảm ơn!