Mối đe dọa về sức khỏe
gia tăng nhanh nhất với người Mỹ là gì?
Ung thư? Đau tim?
Béo phì?
Đáp án không nằm trong số đó;
đó là bệnh Alzheimer.
Cứ mỗi 67 giây,
có một người được chẩn đoán
mắc bệnh Alzheimer.
Theo đà này, số bệnh nhân Alzheimer
sẽ tăng gấp 3 lần vào năm 2050,
người chăm sóc bệnh nhân
và số người già còn lại
sẽ trở thành
một thách thức lớn cho xã hội.
Gia đình tôi
trực tiếp có kinh nghiệm
vật lộn chăm lo
cho bệnh nhân Alzheimer.
Lớn lên trong một gia đình
có 3 thế hệ,
tôi sống gần gũi
với ông nội.
Khi tôi lên bốn,
khi ông và tôi đang đi dạo
công viên ở Nhật Bản
đột nhiên ông đi lạc đường.
Đó là một trong những giây phút
sợ hãi nhất mà tôi từng trải qua,
và là dấu hiệu đầu tiên
cảnh báo chúng tôi
rằng ông nội
đã mắc bệnh Alzheimer.
Suốt 12 năm qua,
tình trạng của ông ngày càng xấu đi,
và tính lơ đễnh của ông
gây ra cho gia đình rất nhiều căng thẳng.
Cô tôi, người chăm sóc chính,
phải vất vả thức đêm
để canh chừng ông,
và thường không thể biết được
ông rời giường lúc nào.
Tôi bắt đầu lo ngại
về sức khỏe của cô
cũng như vấn đề an toàn
của ông.
Tôi cố gắng tìm kiếm giải pháp
để giúp đỡ gia đình mình,
nhưng vô vọng.
Sau đó, vào một đêm
cách đây hai năm,
tôi trông ông
và thấy ông bước ra khỏi giường.
Lúc bàn chân ông
chạm vào sàn nhà,
tôi nghĩ, sao mình không
lắp cảm biến áp suất vào gót chân ông?
Mỗi khi ông bước lên sàn nhà
và ra khỏi giường,
trọng lượng sẽ gia tăng
áp lực lên cảm biến
và gửi cảnh báo âm thanh
tới điện thoại của người chăm bệnh.
Nhờ nó, cô tôi có thể
ngủ ngon
mà không phải lo lắng
về việc ông đi lang thang đâu đây.
Bây giờ, tôi muốn
giới thiệu về chiếc tất này.
Cho phép tôi mang mẫu tất
lên sân khấu được không?
Thật tuyệt.
Khi bệnh nhân bước đi
trên sàn nhà --
(chuông reo) --
cảnh báo được phát đi
tới điện thoại người chăm bệnh.
Xin cảm ơn. (Vỗ tay)
Cảm ơn,
xin giới thiệu mẫu tất.
Đây là bản vẽ
thiết kế sơ bộ của tôi.
Mong muốn của tôi là tạo ra
công nghệ cảm ứng
có lẽ bắt nguồn từ tình yêu
với cảm ứng và công nghệ.
Lúc tôi lên sáu,
một người bạn lớn tuổi
của gia đình
ngã trong nhà tắm
và bị thương nặng.
Tôi bắt đầu lo lắng
cho ông bà nội mình
và tìm tòi phát minh
hệ thống nhà tắm thông minh.
Cảm biến chuyển động được lắp đặt
bên trong gạch lát sàn
để phát hiện cú ngã
ngay khi bệnh nhân ngã xuống.
Khi đó tôi mới sáu tuổi
và vẫn chưa tốt nghiệp mẫu giáo,
tôi không có công cụ
và kiến thức cần thiết
để chuyển tải ý tưởng
vào thực tế
nhưng dù sao, kinh nghiệm
nghiên cứu đã gieo vào tôi
ước muốn mạnh mẽ, sử dụng cảm biến
để giúp người bệnh cao tuổi.
Tôi rất tin tưởng
cảm biến có thể giúp họ
cải thiện chất lượng cuộc sống.
Khi lập kế hoạch, tôi nhận ra
mình đối mặt với 3 thách thức:
thứ nhất, tạo ra một cảm biến;
thứ hai, thiết kế bảng mạch;
thứ ba,
lập trình ứng dụng.
Điều này khiến tôi nhận ra
dự án này khó hơn nhiều
so với suy nghĩ ban đầu.
Thứ nhất, tôi phải tạo ra
một cảm biến đeo được, mỏng, đủ linh hoạt
để có thể đeo thoải mái
dưới chân bệnh nhân.
Sau nhiều nghiên cứu tốn kém
và thử nghiệm nhiều vật liệu như cao su,
tôi thấy chúng quá dày để
vừa khít dưới bàn chân.
Tôi quyết định in cảm biến phim
có các hạt mực nhạy lực dẫn điện.
Khi có lực tác động, kết nối
giữa các hạt mực gia tăng.
Do đó, tôi có thể thiết kế
mạch đo áp lực
bằng cách đo điện trở.
Tiếp đến, tôi phải làm ra
một mạch vô tuyến có thể đeo được,
nhưng truyền tín hiệu vô tuyến
tiêu tốn nhiều điện
và gắn pin nặng, cồng kềnh.
Thật may, tôi tìm thấy
công nghệ năng lượng thấp Bluetooth,
tiêu tốn rất ít điện và có thể
dùng pin nhỏ như đồng xu.
Điều này giúp cho hệ thống
không bị chết giữa đêm.
Cuối cùng, tôi viết mã cho ứng dụng,
chủ yếu để chuyển đổi
điện thoại người chăm bệnh
thành điều khiển từ xa.
Để thực hiện, tôi phải học thêm
về lập trình Java và XCode.
Tôi cũng học cách viết mã
cho thiết bị Bluethooth tốn ít năng lượng
từ các video hướng dẫn trên Youtube
và xem nhiều sách khác.
Kết hợp các thành phần này,
tôi thành công tạo ra 2 nguyên mẫu,
một cảm biến được gắn
vào bên trong chiếc tất,
và một cảm biến khác
có thể tháo lắp
và bám chặt vào
bất kỳ nơi nào nó tiếp xúc
dưới chân bệnh nhân.
Một năm nay, tôi đã thử nghiệm
thiết bị này trên ông nội,
và tỉ lệ thành công là 100%
trong việc phát hiện
hơn 900 lần ông đi lang thang.
Hè năm trước, tôi có thể
mở rộng thí nghiệm thiết bị
ở một vài cơ sở nghỉ dưỡng
ở California,
và hiện tại, tôi đang tập hợp
các phản hồi
để cải tiến thiết bị thành
sản phẩm tung ra thị trường.
Kiểm nghiệm thiết bị trên
nhiều bệnh nhân
giúp tôi nhận ra
cần phải tìm giải pháp
cho những người không đeo tất
đi ngủ buổi tối.
Dữ liệu cảm biến,
lấy từ một số lượng lớn bệnh nhân
còn có thể hỗ trợ cải thiện
chăm sóc bệnh nhân
và có lẽ đưa tới một
phương pháp chữa bệnh.
Ví dụ, hiện tôi đang kiểm tra
sự tương quan giữa tần suất
bệnh nhân đi lang thang đêm
với chế độ ăn uống
và hoạt động thường ngày.
Tôi không bao giờ quên
lần đầu tiên thiết bị phát hiện ra
ông nội tôi lang thang
bên ngoài lúc đêm.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự
ấn tượng bởi sức mạnh của công nghệ
có thể làm cho cuộc sống
tốt đẹp hơn.
Mọi người sống hạnh phúc
và khỏe mạnh
là thế giới mà tôi hướng tới.
Xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Vỗ tay)