Tôi sắp đi rồi...
Phải đi sao? Được thôi.
Ý tôi là, nếu anh muốn,
sao cũng được.
Tôi từng dạy ở trường SUNY,
một trường ở ngoại ô New York.
Và có một học sinh
không bao giờ đến lớp.
Không sao cả.
Cậu ta đến vào một lớp buổi chiều của tôi.
Và cậu ta kiểu, "Em muốn thầy ký đơn này,"
"nói rằng thầy đồng ý cho em bỏ lớp này."
Tôi nói,
"Cậu không ở đây cả kỳ này,"
"tôi sẽ không đồng ý vào ngày cuối."
"Cậu trượt lớp tôi rồi."
Cậu ta nói, "Ký vào đơn."
Tôi nói với cậu ta, kiểu
"Đây còn không là lớp của cậu."
"Tôi đang dạy."
Và có cả 20 học sinh đang nhìn.
Sau đó, cậu ta đến gần tôi hơn.
Và vào khoảnh khắc đó, tôi phải đứng dậy,
và cậu ta đẩy tôi.
Như thể cậu ấy đẩy tôi vào bức tường,
và cậu ta lại kiểu,
"Ký vào cái đơn chết tiệt đi!"
Rồi anh ta làm kiểu này...
...và gạt mọi thứ trên bàn của tôi xuống.
Cậu ta kiểu,
"Ông còn không là một thầy giáo thật sự!"
"Ông là thầy giáo mỹ thuật!"
"Mấy người đều tệ!"
"Nghệ thuật tồi tệ!"
Tôi đánh rớt cậu ta.
Tôi đánh rớt cậu học sinh ấy.
Tôi nghĩ rằng, có lẽ, là một điều thú vị
khi là một họa sĩ ở New York.
Ở một mức độ nào đó, tôi cảm giác
tôi đang sống trong thế giới thú vị ấy
Tôi phải làm việc mỗi ngày
Làm việc với những người tuyệt vời
ở những cơ quan tuyệt vời
Nhưng ở mặt khác
Tôi nghĩ, trên thực tế, làm việc
và sống ở New York
không phải luôn giống với
mong muốn của mọi người
Nó thật sự phụ thuộc vào người họa sĩ để
sáng tạo tác phẩm
đóng góp vào nó.
Bạn chỉ cần đưa mọi thứ cho một họa sĩ
và bạn không cần lo gì về tài chính.
Thế là tôi làm một dự án,
tôi thu thập hàng ngàn đồ vật
Tôi sắp xếp chúng,
chụp hình chúng
vận chuyển chúng,
xây dựng một tác phẩm
Tôi thích ý tưởng về thuyết vật linh
rằng, mọi đồ vật đều có linh hồn,
hoặc tính cách nào đó.
Và tôi nghĩ tôi bị thu hút bởi
những điều kỳ bí
hay những cuộc phiêu lưu đó đây
khi lượm lặt đồ vật
Nó rất dễ dàng trong thế giới nghệ thuật
để trông có vẻ bạn tạo ra chúng
mà bạn không làm gì cả.
Ý tôi là, bạn có thể có rất nhiều
sự giúp đỡ từ các tổ chức
nhưng có rất ít lợi nhuận từ chúng
Tôi nhớ từng có một buổi triển lãm
với một phòng trưng bày,
tôi đã làm một tác phẩm khổng lồ
Tôi làm những tác phẩm điêu khắc.
Đã có những cái cột cao, nơi
những đồ vật được gắn vào đó.
Nếu tôi bán chúng,
tôi chỉ cần chuyển chúng sang bên,
gửi chúng đến với bất kì ai muốn mua.
Viết séc cho tôi,
bạn sẽ có những cái cột ấy.
Tôi bắt đầu xây dựng chúng,
và đội chế tác gặp tôi,
họ nói,
"Có chút vấn đề."
Tôi hỏi, "Sao?"
Họ nói,
"Chúng tôi lo...
...cái cột sẽ rơi xuống...
...và giết ai đó.
Tôi kiểu,
"Vậy giải pháp là gì?"
Họ đáp,
"Chúng ta cần đóng chúng
vào nền bê-tông."
Tôi kiểu, "Thế làm sao
tháo chúng ra khi đã hoàn thành?"
Họ nói,
"Chúng ta phá bỏ chúng."
Thế là tôi kiểu,
"Thôi xong, những cái cột tôi có thể bán."
"Và tôi phải phá hủy chúng."
"Tôi thật sự muốn dừng lại một chút
để có thể tái sáng chế theo hướng khác.
Tôi cần nghỉ ngơi.
Tôi nhớ lúc nói với mọi người
"Tôi sẽ đến Thụy Điển,"
họ nói,
"Giờ anh làm được rồi đấy!"
Thụy Điển, một vùng đất hứa.
Nơi không có bất cứ nỗi lo tài chính nào.
Bạn không phải lo lắng về vấn đề sức khỏe.
Khi bạn đến,
và bạn có thể có đến 30 cuộc triển lãm.
Tuy nhiên, vấn đề mà tôi gặp phải là,
tôi không nói tiếng Thụy Điển.
Thế là, khi tôi đến và nói kiểu,
"Tôi là một họa sĩ, cho tôi ít tiền đi,"
họ chỉ kiểu,
"Được thôi, đây là 30 đô Thụy Điển."
"Chúc may mắn."
Tôi thật sự thích điều này ở Thụy Điển
nơi sự nghiệp không liên quan nhiều
đến cá tính của bạn.
Thế là tôi bắt đầu tham gia
nhiều hoạt động rất "Thụy Điển".
Rõ ràng, đi bộ
là một điều đặc biệt,
nhưng trên thực tiễn,
là đi tìm nấm
và học cách nhận diện chúng.
Tôi nhớ một lần đi xe buýt trở về
từ công viên quốc gia về thành phố,
và có chừng 40 người trên xe,
và mỗi người đang so sánh
số nấm họ tìm được hôm đấy
Ở New York,
mọi người đều muốn rút ngắn, đúng không?
Ra ngoài, gặp ai đó,
họ kiểu, "Anh làm nghề gì?"
Rồi những câu hỏi cứ xuất hiện
mà không cần trực tiếp hỏi.
"Anh thành công ra sao trong cái nghề ấy?"
Kiểu, "Anh có phải người
tôi muốn biết hay nên biết không?"
Nhưng ở Thụy Điển, bạn ra ngoài
và mọi người nói
"Anh thích loại bánh nào nhất?"
Điều đó, đối với tôi, thật tự nhiên.
Nhưng ở văn hóa ngày nay,
nếu bạn không đăng Instagram mỗi tuần
về những thứ bạn đang làm,
về nơi bạn đang đến,
về điều bạn làm trong xưởng,
mọi người, nhất là ở New York, nói,
"Anh ta hay cô ta
không làm nghệ thuật nữa."
Nhưng tôi nghĩ, cách để giải quyết điều ấy
là nhìn vào trong.
Chúng ta có đang làm cuộc sống khó khăn
hơn chúng đáng lẽ?
Tôi nghĩ, có thể có một câu hỏi:
nếu mọi thứ quá dễ dàng,
hay quá vui vẻ,
thì tác phẩm ấy có thành công không?
Tôi đã bắt đầu một tác phẩm mới.
Tôi đang dùng họa pháp.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về
niềm vui trong tác phẩm của mình,
và điều làm tôi hạnh phúc.
Đó là sự tĩnh lặng.
Tôi chỉ là kiểu ngồi một chỗ
và lặp lại động tác của tay mình.
Tôi nghĩ, tôi càng miêu tả nó bằng
sự tĩnh lặng vật lý,
có lẽ cũng sẽ xuất hiện một trạng thái
tinh thần tĩnh lặng bình yên.
Tác phẩm mới tôi tạo ra,
mọi người
có thể không thích.
Có thể họ sẽ nói,
"Ôi, Bryan không còn là kẻ âu lo nữa."
"Không hành hạ bản thân nữa."
"Anh ấy không còn trượt trên 5000 viên
gạch ở tàu điện ngầm xuyên quốc gia nữa."
Và có thể, với tuổi tác này,
tôi tự tin hơn một chút để làm những thứ
mà tôi muốn làm,
sau đó, có lẽ, không cần lo lắng về
việc đón nhận nó nữa.
Tôi nghĩ, tôi đã quên mất điều này,
nếu tôi không có những cơ hội,
tôi vẫn sẽ làm tác phẩm ấy,
và tôi sẽ chỉ trở thành
kẻ điên trong rừng
người mà...
tôi sẽ quát mọi người
rời khỏi tài sản của tôi
Họ kiểu,
"Anh ta là một họa sĩ."
"Anh ra từng xuất hiện ở Art21,"
"giờ anh ta chỉ là một ẩn sĩ
trong túp lều đó thôi."
Tôi sẽ thử những trải nghiệm ấy
lần nữa và lần nữa
nơi mà tôi sẽ gặp ai đó
và họ sẽ nói,
"Hạ chí đang đến rồi,"
lễ lớn ở Thụy Điển,
Tôi nói, "Tôi biết."
Và họ nói, "Tiệc tùng điên rồ nào."
"Chúng ta sẽ đi vào rừng."
"Cởi truồng và chạy,"
"và chúng ta sẽ uống và nhảy."
"Mọi người, họ mặc như những chú voi
và nhảy."
Và tôi kiểu, "Wow."
Và có người nói,
"Tôi sẽ có vài bữa tiệc cuối tuần này."
Tôi kiểu, "Ồ, tôi rảnh cuối tuần đấy."
Họ đáp,
"Thế thì anh chắc chắn phải tìm
một bữa tiệc để được mời thôi."
Họ sẽ kiểu, "Ngày tốt lành nhé!"