1 00:00:01,038 --> 00:00:04,661 Năm 1968 tiến sĩ Martin Luther King Jr. 2 00:00:04,661 --> 00:00:07,997 đã nói trong bài diễn văn về Phong trào Nhân quyền của mình 3 00:00:07,997 --> 00:00:12,213 "Sau mỗi cuộc chiến, điều ta nhớ đến không phải lời nói của kẻ thù 4 00:00:12,213 --> 00:00:14,773 mà chính là sự im lặng của bạn bè." 5 00:00:14,773 --> 00:00:17,592 Là một người thầy, tôi tiếp thu thông điệp ấy. 6 00:00:17,592 --> 00:00:21,120 Mỗi ngày, ta thấy được hệ quả của sự im lặng 7 00:00:21,126 --> 00:00:23,906 hiển hiện rõ nét trong nạn phân biệt đối xử 8 00:00:23,906 --> 00:00:27,253 bạo lực, nạn diệt chủng, và chiến tranh. 9 00:00:27,253 --> 00:00:30,761 Trên lớp, tôi đề nghị học sinh của mình 10 00:00:30,761 --> 00:00:33,787 khám phá sự im lặng trong cuộc sống thông qua thơ ca. 11 00:00:33,787 --> 00:00:36,775 Chúng tôi đã cùng nhau lấp đầy những khoảng trống đó 12 00:00:36,775 --> 00:00:40,535 để nhận diện, gọi tên, và để hiểu rằng 13 00:00:40,535 --> 00:00:42,956 đây không nhất thiết phải là một sự hổ thẹn. 14 00:00:42,956 --> 00:00:45,346 Trong nỗ lực tạo ra văn hóa riêng cho lớp học, 15 00:00:45,346 --> 00:00:49,021 nơi học sinh cảm thấy an tâm chia sẻ về sự im lặng của mình, 16 00:00:49,021 --> 00:00:52,932 tôi đã đặt ra 4 nguyên tắc cốt lõi được ghi trên tấm bảng trước lớp 17 00:00:52,948 --> 00:00:56,088 và yêu cầu các em ký tên vào hồi đầu năm học: 18 00:00:56,088 --> 00:01:02,005 Đọc có tư duy, Viết có ý thức, Nói rõ và Nói thật. 19 00:01:02,005 --> 00:01:07,025 Bản thân tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên tắc cuối: Nói thật. 20 00:01:07,025 --> 00:01:11,064 Tôi nhận ra rằng nếu muốn yêu cầu học sinh của mình lên tiếng 21 00:01:11,064 --> 00:01:13,514 trước hết, tôi cũng phải nói thật, 22 00:01:13,514 --> 00:01:17,057 phải trung thực về những lần tôi đã không làm được điều mình đề ra. 23 00:01:17,057 --> 00:01:19,583 Vậy nên, tôi đã kể với chúng về quãng thời gian 24 00:01:19,583 --> 00:01:22,155 lớn lên trong gia đình Công giáo ở New Orleans. 25 00:01:22,155 --> 00:01:24,871 Suốt mùa chay, tôi được dạy rằng 26 00:01:24,871 --> 00:01:26,751 điều ý nghĩa nhất ta có thể làm 27 00:01:26,751 --> 00:01:30,270 chính là từ bỏ điều gì đó, hy sinh những điều yêu thích 28 00:01:30,270 --> 00:01:33,411 để chứng minh với Chúa bạn hiểu được sự thiêng liêng của Người. 29 00:01:33,411 --> 00:01:38,525 Tôi đã bỏ uống nước có ga, McDonald, khoai tây chiên, hôn kiểu Pháp, mọi thứ... 30 00:01:38,525 --> 00:01:42,225 Một năm nọ, tôi quyết định từ bỏ việc nói chuyện. 31 00:01:42,225 --> 00:01:45,257 Tôi hiểu ra rằng điều quý giá nhất mà mình có thể hy sinh 32 00:01:45,257 --> 00:01:51,501 chính là tiếng nói, thứ mà lẽ ra tôi đã phải từ bỏ từ lâu. 33 00:01:51,501 --> 00:01:55,250 Tôi dành phần lớn cuộc đời nói điều người khác muốn nghe 34 00:01:55,250 --> 00:01:56,980 thay vì điều họ cần phải nghe 35 00:01:56,980 --> 00:01:59,530 rồi tự nhủ mình đâu phải là lương tâm của người khác. 36 00:01:59,530 --> 00:02:02,088 Chính tôi cũng loay hoay định hình bản thân. 37 00:02:02,088 --> 00:02:04,985 Vậy nên đôi khi, tôi chẳng muốn nói gì cả 38 00:02:04,985 --> 00:02:08,075 tôi vỗ về sự ngu dại trong lặng im mà không nhận ra rằng 39 00:02:08,075 --> 00:02:10,750 giá trị không cần đến ngôn từ để chứng minh nó tồn tại. 40 00:02:10,750 --> 00:02:13,749 Khi nhìn thấy một tín đồ bị đánh đập vì là người đồng tính, 41 00:02:13,749 --> 00:02:16,923 tôi đã đút tay vào túi, cúi đầu bước đi như chẳng hề thấy gì. 42 00:02:16,923 --> 00:02:19,313 Nhiều tuần sau đó, tôi không thể sử dụng tủ khóa 43 00:02:19,313 --> 00:02:22,273 bởi then cài khiến tôi nghĩ đến thứ mà ngăn cản tôi lên tiếng. 44 00:02:22,273 --> 00:02:25,272 Khi người vô gia cư ở góc đường nhìn tôi với ánh mắt chờ chực 45 00:02:25,272 --> 00:02:28,239 cố chứng minh rằng ông ấy đáng được để mắt tới. 46 00:02:28,239 --> 00:02:31,359 Trong khi tôi lại mải mê với màn hình Apple hơn là giúp đỡ ông ta. 47 00:02:31,359 --> 00:02:33,538 Khi một phụ nữ tại buổi gây quỹ nói với tôi: 48 00:02:33,549 --> 00:02:34,279 "Ta rất tự hào" 49 00:02:34,279 --> 00:02:37,204 "Cậu đã rất vất vả dạy dỗ những trẻ nghèo và tối dạ này?" 50 00:02:37,204 --> 00:02:39,004 Tôi chỉ biết im lặng vì chúng tôi 51 00:02:39,004 --> 00:02:41,854 cần tiền của bà ấy hơn là tụi nhỏ cần danh dự của chúng. 52 00:02:41,854 --> 00:02:47,266 Chúng ta luôn dành quá nhiều thời gian để lắng nghe những gì người khác nói 53 00:02:47,266 --> 00:02:50,724 nhưng hiếm khi để tâm đến những điều họ không nói ra. 54 00:02:50,724 --> 00:02:54,250 Im lặng chính là những gì sót lại từ nỗi sợ hãi. 55 00:02:54,250 --> 00:02:57,760 Đó là cái cảm giác tội lỗi cắt mất lưỡi của bạn. 56 00:02:57,760 --> 00:02:59,767 Đó là hơi thở mắc nghẹn trong lồng ngực 57 00:02:59,767 --> 00:03:02,247 vì bạn cảm thấy khó chịu từ trong phổi của mình. 58 00:03:02,247 --> 00:03:04,088 Im lặng là nạn diệt chủng Rwanda. 59 00:03:04,088 --> 00:03:05,488 Im lặng là bão Katrina. 60 00:03:05,509 --> 00:03:08,378 Là những gì bạn được nghe khi thi thể ngày càng nhiều. 61 00:03:08,378 --> 00:03:10,518 Là âm thanh dây thòng lọng bịthắt lại. 62 00:03:10,518 --> 00:03:12,127 Đó là tro tàn, là xiềng xích. 63 00:03:12,127 --> 00:03:13,510 Là đặc ân và cũng là đau đớn. 64 00:03:13,510 --> 00:03:17,008 Bạn sẽ chẳng kịp chọn trận chiến vì chính nó đã chọn bạn rồi. 65 00:03:17,008 --> 00:03:20,272 Tôi sẽ không để sự im lặng làm mình do dự thêm nữa. 66 00:03:20,272 --> 00:03:22,758 Tôi sẽ nói với người Cơ đốc ấy: anh là một con sư tử, 67 00:03:22,758 --> 00:03:24,511 hiện thân của sự dũng cảm và lỗi lạc. 68 00:03:24,511 --> 00:03:28,097 Tôi sẽ hỏi tên người vô gia cư và dăm câu ba điều về cuộc sống. 69 00:03:28,097 --> 00:03:30,918 Vì đôi lúc những gì ta cần là được đối xử như một con người. 70 00:03:30,918 --> 00:03:32,985 Tôi sẽ nói với phụ nữ kia: học sinh của tôi 71 00:03:32,985 --> 00:03:36,125 nói về Thuyết siêu nghiệm dễ dàng như nói họ của mình là Thoreau, 72 00:03:36,125 --> 00:03:39,965 và vì bà đã xem một tập "The Wire" không có nghĩa là bà hiểu hết về chúng. 73 00:03:39,965 --> 00:03:45,015 Vậy nên năm nay, thay vì từ bỏ điều gì đó, tôi sẽ sống trọn từng ngày 74 00:03:45,054 --> 00:03:47,884 như thể mình có gắn một chiếc micro dưới lưỡi 75 00:03:47,884 --> 00:03:51,525 và một sân khấu bị kìm nén dưới đáy. 76 00:03:51,525 --> 00:03:56,073 Bục giảng để làm chi khi mà tất cả những gì bạn cần 77 00:03:56,082 --> 00:03:58,482 chỉ đơn giản là cất tiếng nói? 78 00:03:58,482 --> 00:03:59,513 Xin cảm ơn! 79 00:03:59,513 --> 00:04:03,254 (Vỗ tay)