Lúc tôi hai mươi hai tuổi
Hồi tưởng lại khi ấy, muốn yêu biết bao
Mẹ nói hãy để thuận theo tự nhiên
Và rồi khi tôi ba mươi hai tuổi
Phát hiện tôi không có nhiều tâm tư về chờ đợi
Nó mất đi một sắc màu nào ấy
Không có được thì càng thêm yêu
Có được quá dễ dàng thì chẳng quan tâm
Thực ra ai không muốn gặp được chân ái
Yêu thật tuyệt đối, yêu thật thẳng thắn
Cứ ngỡ gặp rồi sẽ hiểu
Nhưng mỗi lần nó chỉ để lại cảm xúc khắc sâu ngắn ngủi
Oh tôi ngày càng không hiểu tình yêu
Tôi mới ba mươi hai tuổi
Tuy rằng sống một mình song cũng vẫn tuyệt vời
Thi thoảng mới muốn yêu
Cơ mà yêu luôn loạn mất nhịp điệu
Tôi chỉ có thể đoán bừa có lẽ có thể trúng độc đắc
Trúng rồi lại thấy quái lạ
Không có được thì càng thêm yêu
Có được quá dễ dàng thì chẳng quan tâm
Thực ra ai không muốn gặp được chân ái
Yêu thật tuyệt đối, yêu thật thẳng thắn
Cứ ngỡ gặp rồi sẽ hiểu
Nhưng mỗi lần nó chỉ để lại cảm xúc ngắn ngủi khắc sâu
Oh tôi ngày càng không hiểu tình yêu
得不到的无所谓
就算是自我安慰
没必要伤悲
得不到的就更加爱
太容易来的就不理睬
其实谁不想遇见真爱
爱得绝对 爱得坦白
以为遇上了就会明白
但每次它只留下惊鸿一瞥的感慨
哦我 越来越不懂爱