[Bushwick, Brooklyn] Nhiếp ảnh là về việc điều chỉnh Những lượng ánh sáng rất nhỏ. [Cận cảnh New York] Vài năm trước, Bạn tôi Đang giúp tôi tìm kiếm Một cái gì đó trong phòng tối Và tôi nhờ cô ấy Mở một vài chiếc hộp Một trong số chúng chứa Một cuộn giấy chưa phơi sáng Và cô ấy bảo "Chẳng có gì trong đó ngoại trừ Một bức tranh treo tường màu hồng đào" [Mariah Robertson] Và tôi như: "Đó không phải ảnh in đâu!" Và các phím đàn cũng như hùa theo: "Không!" ["Những Phản ứng Hóa Học" của Mariah Robertson] [4 năm trước] Tôi bắt đầu nghịch ngợm với tờ giấy đã bị phun nước Một là tờ giấy sẽ vào thùng rác Hai là tôi sẽ nghịch ngợm với nó Cuối mỗi ngày làm việc Tôi luôn ngâm nó với lượng Hóa chất còn sót lại Do đó, ở rìa ảnh luôn có những vết bẩn Khi bạn làm việc trong phòng tối Nó thường được xem là một lỗi nhỏ Hoặc là một thứ gì đó mà bạn sẽ cắt bỏ Tôi luôn thích thú với việc làm ra Một điều gì đó từ những thứ không ai muốn Và dấn sâu hơn vào những "thảm họa" [vMatthew Dipple] Cô... đang nói chuyện với tôi qua mặt nạ à? [Robertson] Ừ! [Dipple] Ờm... Ừ, tôi vừa gọi cho cô ấy Cô ấy không nhấc máy được, [48 tiếng trước giờ khai mạc] Nhưng cô ấy sẽ hoàn thành nó lúc 3:30. Hôm nay có một chút trục trặc ấy mà. Nó có thể sẽ chậm hơn dự kiến. [Matthew Dipple, Quản lý] [Robertson] Khi bạn còn trẻ, không gì ngăn được bạn làm việc cật lực đến phút cuối. "Động cơ tinh thần" chạy hết tốc lực. Những ý tưởng vụn vặt Chợt kết tinh và tạo nên những cái mới. Chỉ có tể miêu tả chúng bằng các từ Trong nhiếp ảnh hoặc hội họa. Nhưng không có gì liên quan đến quang học khi tạo ra chúng Không có những nét vẽ hay tô màu Mà chỉ toàn là những phản ứng hóa học Tôi phun màu lên khi nó ướt Nên những giọt nước dính phải màu sơn Và cứ thế nhỏ xuống. Thuốc rửa hình như màu đen và thuốc tráng hình màu trắng và chỉ với một trong hai cái đó bạn sẽ rõ điều sắp tới Nhưng khi chúng trộn với nước theo nhiều cường độ khác nhau Mọi việc sẽ diễn ra. Tôi có thể thúc đẩy những phản ứng Nhưng chúng sẽ không tuân theo lời tôi Dần dần, màu tím hay đỏ sậm xuất hiện. Và xanh dần khi thuốc rửa hình đã khô. Hoặc khi thuốc rửa và tráng hình hòa trộn Sẽ có màu vàng hoặc cam xuất hiện Có những vùng tôi không biết điều gì đang diễn ra Và nó tạo ra màu tím nhạt - cầu vồng - hippie này. Một bí ẩn nhất thời, tôi nghĩ. Tôi luôn có kế hoạch với chúng Nhưng những tấm đẹp nhất lại là những tấm khác kế hoạch Tôi không biết khoảng 75% những gì đang xảy ra trên bức tranh Và khi hoàn tất, tôi rửa nó và thốt lên "Wow, thật tuyệt vời" "Ai làm thế nhỉ?" [Cười] [Dipple] Nó hoàn toàn là về việc tạo nên điều gì đó Hỗn loạn nhưng kiểm soát được Để rồi bạn thấy được điều nó mang lại Dù đẹp hoặc thành công hay không. Tôi dám cá cô ấy hiểu rõ điều này ~~ Mọi thứ không phải luôn tốt đẹp. [Robertson] Không! Nó ổn mà. Không, nó thật... Đừng chạm vào nó! Nó thật... Đừng mà... Không, không. Nó ổn mà. Tôi không biết giải thích sao đây! [Những đồng nghiệp Mỹ] [The Bowery, Manhattan] [Lisa] Còn chứ? [Robertson] Tôi có vài miếng gỗ đã được dán lại với nhau đây. Nó thật khác biệt... [Người phụ nữ] Matthew Dipple. [Dipple] Xin chào, rất vui được gặp bà. Cô ấy đóng khung chúng bằng một loại khung điêu khắc [Robertson] Tôi rất muốn làm việc với giấy kim loại Nhưng khi tôi dần Làm được việc có ích với loại giấy ấy Họ lại ngưng bán. Và nó chỉ đi theo cuộn Và tôi không có cách cắt xén chúng ra thành 16 hay 20 mảnh. trong tối mà chúng sẽ nhìn... rất kỳ. Và phải tốn một thời gian tôi mới nhận ra "Ồ, mình có thể biến nó thành bất cứ kích cỡ mình muốn." Tất cả những nét cắt trở nên quan trọng. Cứ như khi bạn làm việc Bạn thể hiện được 1 phần cá tính của mình Mà bạn có thể không biết bấy lâu nay. Như một bản chất tốt đẹp hơn chẳng hạn. Tôi cũng đã nghe qua nhiều rằng "Họ thấy tự do, yêu đời và lạc quan." Và tôi kiểu như "Ôi thật ư?" "Bởi tôi khá là lo lắng và..." [Cười] ''Ý tôi là tôi... cứ như "Whaaaa!," "Thật tốt khi mọi việc suôn sẻ" Tôi đã nghĩ nhiều về việc làm một cái lớn Và mọi thứ chợt sáng tỏ Tôi như: "Ôi, cứ lấy cả khối đi" "Cứ để nguyên vậy đi, đừng cắt nó." Như là, nó đã được cắt ở nhà máy. Nó đã là một hình chữ nhật rất dài rồi. Nó như một thử thách kĩ thuật Khi bạn cắt và biến tấu nó bằng tay. Việc phơi nó thì khá là êm dịu. Nhưng khi các phản ứng xuất hiện Bạn sẽ phải làm việc đó suốt. Bạn phải làm cho tới cùng. Những đường dài mà có ảnh, Chúng bắt đầu khoảng 15 tiếng. Và ngày tiếp theo sẽ chỉ dành cho việc ngủ hoặc tiếc nuối. Như là.... [Cười] Và rồi, tôi không biết phải lắp ráp nó thế nào. Nó lớn quá. Làm gì với nó bây giờ? Matthew từ phòng tranh gọi tới và nói, "Mariah, cô sẵn lòng bán một trong những mảnh đó cho một học viện chứ?" Và tôi kiểu như, "Ý anh là sao?" "Ừm. Thôi vậy... ý là... anh biết đấy," "Tất nhiên rồi." [Cười] [Midtown, Manhattan] Anh ấy không nói đó là ai. Nếu anh ấy đã nói, tôi sẽ bảo "Cứ cho không họ đi" [Cười] "Cho họ luôn 3 mảnh đấy'' Tôi nhớ, khi còn nhỏ, tôi thường vẽ xong trong 1 giờ. Và tôi sẽ bỏ những tấm xấu đi Bởi chúng vô giá trị với tôi. Nhưng bà ngoại luôn giữ chúng lại. Tôi không hiểu sao Tôi cứ như, "Màu cam cam gì kinh thế này?' "Tôi muốn nó là ảnh 4x6" Và cảm giác thật tốt khi bạn có 1 bức ảnh trong tay, như điều này sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi có thời gian trong tay Tôi kiểm soát nó. Bạn có thể học hỏi được nhiều từ bức tranh đó nhưng nó cũng rất mỏng manh Khả năng thu nhận của nó giống với sự mỏng manh nó có. Khi những mảnh tranh dài được hoàn thiện Có rất nhiều những phản ứng li ti đang diễn ra Chúng hội tụ và trở thành điều có một không hai Và chúng mỏnh manh hơn dưới hình dạng ấy và nó cứ như đủng đỉnh như thế theo cách thiếu an toàn nhất có thể, trên những thanh sắt [Roxana Marcoci, Quản lý cao cấp] Roxana Marcoci đã khen bức tranh ráo riết. Cô ấy bảo "Ta cố công quản lý mọi thứ nhưng ta chưa bao giờ có thể" Điều đó nhắc tôi về ý nghĩa của việc này. Mọi nỗ lực quản lý cuộc sống của bạn sẽ luôn thất bại, nên bạn cần phải bỏ chúng lại để thấy rõ được điều trước mắt.