Thưa Đại Chúng, Bạn biết đấy, lần đầu tiên nghe Thầy chia sẻ về Vương Quốc của Giây Phút Hiện Tại, Con đã rất xúc động Thầy đã viết một bức thư pháp và để nó trên cửa sổ ở cốc của Thầy bên kia. Và khi chúng ta đi xuống, ta sẽ thấy nó và đường trân chời rất dài Thật rất dễ để hiểu được câu nói "Vương Quốc của Giây Phút Hiện Tại" khi ta thấy một quang cảnh thật đẹp Và rất khó để ta không có mặt ở đó Con nghĩ mỗi chúng ta đều đã trải nghiệm điều này vài khoảnh khắc trong đời khi ta nhìn biển, hoàng hôn, các khu rừng... Vậy mỗi chúng ta đều có khả năng cảm nhận cuộc sống một cách thật sâu sắc và có mặt cho nó. Con nghĩ ở trẻ con, Con chơi với trẻ con rất nhiều, con nghĩ trẻ con thực sự có khả năng đó. Khi chúng lớn lên, ta sẽ thấy... Như một Sư Cô đã chia sẻ hôm qua, trẻ con ở đây mang những ba lô lớn, với rất nhiều đồ bên trong. Vậy ta phải nhìn vào cách mà ta đang tổ chức cuộc đời mình, gia đình mình. Con nghĩ mô hình chúng ta đang có hiện nay trong xã hội, kinh tế, cách mà chúng ta tổ chức cuộc đời mình, ta đang ở trong đó, nên thực sự rất khó để đi ra. Thường khi con chia sẻ điều này, nhiều người nói rằng thật ra rất khó, "bây giờ tôi phải làm gì?" Nhưng chúng ta thực sự phải cố gắng hết sức để thiết lập lại tự do cho chính mình, cho người thương của mình, gia đình mình, cho con cái mình. Chúng ta đang quay cuồng quá nhiều đến nỗi ta không còn biết mục đích của đời sống là gì nữa. Đời sống không phải là chạy theo cái này, cái kia, có sự nghiệp, rồi đến khi ta 60, 70 tuổi, ta bắt đầu chuẩn bị... Vậy theo một cách nào đó, hôm nay là một lời nhắc nhở, có người đang nhắc nhở bạn. Vậy đến lúc đó, đừng bảo rằng trước kia không ai nhắc bạn cả. "Có ai nói với tôi rằng phải tận hưởng cuộc sống đâu!" Nhưng có người đã nói với bạn đấy. Đó là điều Thầy đã nhắc nhở Con. Con lớn lên tại Los Angeles, một thành phố nhộn nhịp, rất căng thẳng: ngồi trong xe, kẹt xe trên cao tốc, vv bạn chỉ có thể thu vào rất nhiều căng thẳng và sự trống rỗng. Vậy cấu trúc của xã hội chúng ta không thực sự lành mạnh cho con người. Con biết chúng ta tin rằng công nghệ và khoa học và cách tổ chức sẽ đưa ta ra khỏi đó; nhưng hãy dành thời gian để nhin lại cuộc đời bạn, nhìn lại xã hội mình đang sống một cách thật sâu sắc. Thời gian mà bạn ở đây, dù chỉ một tuần, bạn có cơ hội để quán sát. Ở "đất nước" Làng Mai này, chúng con cố gắng tạo ra một môi trường đủ bình yên và tĩnh lặng để bạn có thời gian để thực sự nhìn vào đời sống, vào khổ đau, vào niềm vui, các mối quan hệ của bạn, vào cách bạn cư xử... Đối với một số người, điều này cũng có thể mang lại nhiều khó khăn, nhưng bạn không thể bỏ qua nó. Ở ngoài, ta không muốn gặp khó khăn, ta chạy theo nhiều thứ, rồi khi bạn bị bệnh và đi gặp bác sỹ tâm lý, bạn phải trả tiền để họ nói cho bạn nghe rằng bạn đang bệnh. Bạn đến và họ bảo bạn "Anh làm việc quá tải rồi đấy!" và bạn sẽ nghĩ "tôi trả tiền cho anh chỉ để anh nói thế thôi sao?" Bạn biết đấy, bạn nên dành thời gian để quan sát, dừng lại, và bạn BIẾT rằng cơ thể bạn sắp kiệt sức, tâm trí bạn rối tung, bạn bị đau đầu rất nhiều,... Vậy bạn có thể là bác sỹ tâm lý của chính bạn. Và bạn cần sự can đảm để làm điều đó, bạn cần một cuộc cách mạng, cần năng lượng để tổ chức lại, để buông đi những thứ bạn không cần, và tập trung toàn bộ năng lượng của bạn vào những điều thực sự quan trọng và có ý nghĩa. Vậy "Bản Tuyên ngôn" đó là niềm vui và tiếng cười, nhưng ta cần phải ghi nhớ nó. Ngày nay thật dễ dàng để đi lạc, lạc trong các dự án, các kể hoạch, và lạc trên con đường của ta nữa: ký ức, nỗi đau, chấn thương tinh thần hay những câu chuyện đời của ta. Chúng ta cũng đi lạc trong đó nữa. Vậy sống trong giây phút hiện tại có nghĩa là không chối bỏ những điều này. Chúng ta có những kế hoạch phải thực hiện, ta có lịch sử đời mình để nhìn vào. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có những thứ khác mà ta cần quan sát. Gia đình ta vẫn ở đó, con cái ta ở đó, bạn sẽ bỏ lỡ chúng. Chúng sẽ lớn lên, trở thành vì thành niên, rồi ra khỏi nhà. Đó là điều sáng nay chúng ta đề cập đến, và cũng là điều mà Thầy luôn nhấn mạnh. Thầy thấy chúng ta lớn lên và sinh sống ở phương Tây, khó khăn của chúng ta không phải là thức ăn hay chỗ ở nữa, ta có mọi thứ, đúng không nào? Tuy vậy đa số chúng ta đều đang bị bệnh, bệnh về tinh thần và nhiều hơn thế nữa. Chúng ta buồn và cô đơn. Đây là điều mà thế hệ chúng ta và con cái ta đang nuôi dạy ở phương Tây này cần thực sự chú trọng. Đó cũng là lý do tại sao con rất thích nhìn các em nhỏ chơi ở đây, đi xung quanh chỉ với những cây gậy trên tay và cố bày ra trò chơi với chúng, nhưng nhìn rất vui. Nhưng ví dụ như hai cháu của Con, vào cuối tuần, chúng đi tập ballet, bơi lội, piano... thời gian của trẻ con, thời gian để tận hưởng cuộc sống không còn nữa. Trước kia chúng ta có thứ bảy và Chủ nhật để thực sự tận hưởng cuộc sống, và vậy thực ra cũng đã là buồn rồi. 5 ngày trong tuần ta phải làm việc, và chỉ còn lại 2 ngày. Vậy bạn chỉ tận hưởng 2/7 của cuộc đời bạn thôi. Hãy so sánh đi. Nhưng chúng ta cũng nên thực tế, ta cần phải nuôi gia đình, cần phải trả các hóa đơn, ta cần làm những thứ ta cần làm. Nhưng hãy dành thời gian để xem những gì ta nên buông bỏ, và những gì quan trọng với ta hơn. Vậy đó chính là Đất nước của Giây Phút Hiện Tại, nơi mà ta thực sự nhìn xung quanh mình để xem ta tổ chức đất nước của riêng mình ra sao. Nếu bạn chỉ luôn chăm lo cho tương lai, bạn sẽ thấy hậu quả của việc đó. Bạn không có mặt cho gia đình, cho chồng, vợ của bạn, cho con cái bạn, vì bạn chỉ luôn sống trong Đất nước của Tương lai. Hai Sư Chị của con, Sư Cô Jina và Sư Cô Đào Nghiêm đã chia sẻ về những nơi mà ta có thể nương tựa. Sư Cô Jina (SC Diệu Nghiêm) đã nói về Hải đảo tự thân, làm thế nào để quay về nương tựa vào đó, rồi từ đó ta phát triển hạt giống Từ, Bi, Hỷ, Xả và Tự Do. Đây là những yếu tố làm cho Hải Đảo tự thân của ta được nuôi dưỡng. Sư Cô Đào Nghiêm thì chia sẻ về cây cối, thiên nhiên như một nơi nương tựa rất quan trọng. Khi bạn đến Làng, thiên nhiên sẽ là điều đầu tiên bạn thấy. Khi quý Thầy và quý Sư Cô đi tour cùng Thầy, mỗi khi chúng con trở về Làng, wow! mùi hương của Xóm Thượng, thiên nhiên ở đây khi ta vào rừng, và cả âm thanh ở Làng nữa, có tiếng chim, và rất yên tĩnh nữa. Mỗi khi chúng con quay về từ các thành phố lớn như Luân Đôn hay Paris, sự tĩnh lặng của Làng Mai thực sự rất lớn. Vậy đây là những nơi mà ở đó thiên nhiên thực sự có thể nuôi dưỡng ta. Ngay cả khi ta ở trong thành phố, ta có thể trồng cây trong chậu để tự nhắc nhở mình. Vậy hôm nay Con xin chia sẻ thêm về nơi mà ta có thể quay về nương tựa, Hai Sư Cô cũng đã chia sẻ một chút về pháp thực tập hơi thở, các bài tập về quán niệm hơi thở, Sư Cô Jina đã nói về 4 phép đầu tiên dùng để quán Thân. Đây là điều chúng ta cần quan sát, chúng ta đang chăm sóc cơ thể mình ra sao. Đây là bước đầu, lĩnh vực đầu mà ta cần nhìn tới. Khi ta nói về một Đất nước, đầu tiên ta xem xét cách chăm sóc Cơ thể ta. Giờ giấc ngủ, ăn uống, làm việc, thường là rất căng thẳng. Vậy khi bạn ngồi với tư thế kiết già hay bán già trên bồ đoàn hay trên ghế trong Thiền Đường, mục đích thực sự là để quan sát cơ thể mình. Điều này rất mang tính cách mạng, bạn biết đấy Vào thời Bụt, con người chủ yếu đi để khám phá nên hành động bắt chân và ngồi yên là không bình thường. Nguồn gốc chúng ta là loài khỉ, đáng lẽ ta nên chạy, nhưng hành động bắt chân như thế là một Bản Tuyên Ngôn. "Tôi an trú ở giây phút hiện tại và tôi sẽ tìm cho ra Tự Do thực sự là gì". Người thanh niên trẻ này, Tất Đạt Đa, đã sống trong một môi trường nhiều áp lực khi chứng kiến đời sống của Vua cha và tự nhủ "Không, tôi sẽ không theo con đường đó" nên đã vào rừng để tìm một hướng đi để chạm được Tự Do và Hạnh Phúc đích thực. Trong xã hội của chúng ta hiện nay, theo cách mà Chính phủ và các tập đoàn vận hành, họ đã chiếm độc quyền đối với Thân và Tâm ta. Đây là một cách để ta nhìn vào hiện trạng này. Bạn đang tranh đấu cho cuộc sống và tự do của bạn. Khi bạn nghĩ về Internet, bạn nghĩ rằng mình có tự do chọn lựa và truy cập, nhưng thật ra Internet sở hữu bạn. Vậy cũng như cách Đức Phật làm thời ấy, trong thời hiện đại này, hành động ấy chính là tuyên bố tự do khỏi cái màn hình, khỏi các thể loại giải trí, khỏi những thứ mà bạn nghĩ bạn có sự lựa chọn nhưng thật sự chúng ở đó là để thu hút bạn. Bạn phải làm việc nhiều hơn để tiêu thụ nhiều hơn. Vậy đây chính là - con không thích tuyên bố như vậy- nhưng đây chính là chế độ nô lệ hiện đại, một kiểu của nô lệ hiện đại. Bạn biết đấy, một thiền sinh đã đến khóa tu 21 ngày và kể rằng lý do duy nhất giúp ông ấy đến được trong vong 21 ngày là do công ty của ông cho phép ông nghỉ hưu sớm. Và cách ông ấy chia sẻ với con giống như là ông ấy được thả ra khỏi cái dây xích vậy. Ông ấy nói: "Ah, họ thả tôi đi rồi".